Thiên Môn

12: Bắt Cóc


trước sau



☆ Chương 2
Có lẽ các quán Karaoke đều trang trí giống nhau, dưới chỉ dẫn của quản lý, hai người rất nhanh tìm được căn phòng kia.

Đi một nửa, Tề Ninh liền dừng lại, quay đầu hỏi quản lý:“Cái camera này sao bị hỏng rồi?”
Tống Hi Thành quay lại nhìn hướng y chỉ, quả nhiên ở lối đi bên phải cửa thoát hiểm có cái camera vỡ nát.
“Còn tưởng là mật thất……” Tống Hi Thành thì thào tự nói, có chút thất vọng.
Tề Ninh châm chọc nhìn cậu:“Còn mơ tới Sherlock Holmes sao? Ngày xưa lúc vào trường cảnh sát tớ nhớ rõ hiệu trưởng đã từng nói với chúng ta đi? Đừng đánh giá cao tính thú vị của vụ án, nhưng cũng không được xem nhẹ chỉ số thông minh của nghi phạm.

Mật thất giết người, đó là tiểu thuyết, không phải đời thật.”
Tống Hi Thành không nhịn được:“Bộ người ta tưởng tượng cũng không cho sao.”
Tề Ninh thử mở cửa thoát hiểm, phát hiện ngoài cửa chính là một con đường.
“Ở đây không có camera?” Cậu nhìn quanh một lần rồi hỏi quản lý.
“Vâng, lúc trước có, nhưng tháng trước có một đám nhóc bướng bỉnh đập vỡ, chúng tôi chưa kịp thay cái mới.”

Tề Ninh trầm mặt, hiển nhiên có chút bất mãn đối với giải thích này:“Làm sao anh biết là do đám nhóc nào đập vỡ, không phải là người có dụng ý khác thì tại sao đặc biệt đến phá hư?”
Quản lý lau mồ hôi:“Đồng chí cảnh sát nói cũng đúng.”
“Tống Hi Thành, cậu tới phòng theo dõi*.

Quản lý, phiền anh dẫn đường.” Tề Ninh nói xong, liền đi tới ngoài cửa lớn.
*phòng theo dõi camera
Tống Hi Thành vừa uống một hớp nước, di động của cậu đã reng, tiếng Tề Ninh truyền đến:“Hiện tại tớ đi vào.”
Trong màn hình Tề Ninh tay cầm điện thoại, từ từ đi vào cửa chính Tiễn Quỹ, dọc theo hành lang đi vào phòng, sau đó…… Không thấy.
“Tìm được tớ không?” Trong di động truyền đến tiếng cười đậm chất Tề Ninh, lấy Phương Na Na là đại biểu nhóm nữ cảnh thì đó là gợi cảm, mà Tống Hi Thành lại cảm thấy  là gian trá, một chút cũng không sai.
“Cậu đang ở trên đường cái?”
“Ừ, đúng, ở khu phía tây, từ nơi này không những đi thông đến trung tâm thành phố, mà khoảng cách cũng vô cùng gần.”
“Vậy chúng ta hiện tại làm sao?”
Tề Ninh cân nhắc, nói:“Cậu đi ra, chúng ta về cảnh cục trước, sau đó sẽ đi gặp phụ huynh của nhóm học sinh đó.”
Còn chưa tới cảnh cục, Phương Na Na đã gọi điện thoại tới, thanh âm vô cùng nôn nóng:“Đầu, Trương gia xảy ra chuyện lớn, tôi đem địa chỉ gửi cho anh, vô luận như thế nào cũng phải chạy nhanh tới đây, tôi và lão Trương tiếp cận không được.”
Bên đầu kia điện thoại cực kỳ ồn ào, tiếng la khóc tiếng chửi bậy hòa với tiếng loảng xoảng thật sự không phải là thể nghiệm khiến người ta sung sướng thính giác, Tề Ninh trầm giọng phân phó:“Cô cố gắng chống đỡ, chúng tôi lập tức đến.”
Mở xem tin nhắn, Tề Ninh nhíu mày:“Thế nhưng cách nhà chúng ta không xa, tầng cao nhất của tòa nhà Yanlord quốc tế 18 tầng.”
Không phòng không xe triệt đầu triệt đuôi người vô sản ánh mắt Tống Hi Thành đồng chí ghen tị đỏ lên:“Lại là kẻ có tiền, chỗ đó toàn năm vạn trở lên.”
“Đây không phải là lúc ghét người giàu, cậu chỉnh lại thái độ đi.” Tề Ninh khẽ quát,“Tớ đoán bọn bắt cướp khẳng định đã biết bọn họ báo án, hiện tại đã hành động.”
Hai người đều mơ hồ có dự cảm không ổn, quả nhiên mới vừa bước ra thang máy, lão Trương đã chạy ra ngoài đón, thấp giọng báo:“Bọn bắt cóc chặt một lóng tay con bọn họ gửi đến đây.

Hiện tại người nhà đang khóc rống, quở trách cảnh sát để lộ tiếng gió, Na Na đang khuyên bảo.”
Tống Hi Thành sắc mặt trắng nhợt, cậu mềm lòng, sợ nhất là nhìn thấy loại cảnh tượng này.

Tề Ninh đột nhiên nắm tay cậu, dẫn đầu đi vào cửa.

Trái tim tựa hồ loạn nhảy một cái, Tống Hi Thành nhìn phòng khách huyên náo cùng bóng lưng Tề Ninh, vội vàng đi vào theo không suy nghĩ nhiều.

Tề Ninh vừa vào cửa đã thấy Trương gia loạn thành một đoàn, bà Trương lúc trước thấy trên băng ghi hình nay ngồi phịch trên mặt đất, tóc tán loạn, mắt sưng đỏ, làm gì còn nửa phần khoan thai lúc trước? Ông Trương cũng khóc không thành tiếng, thân thích khác trong nhà cô một lời tôi một câu, càng nói càng khó nghe.
“Quốc gia xuất tiền nuôi đám cảnh sát này có ích lợi gì? Là để sắm sửa hay là dùng để ăn uống chơi gái?”
“Suốt ngày cùng đám xã hội đen thông đồng ức hiếp thị dân, lúc chân chính cần các người thì có bao giờ xuất hiện.”
“Nếu không phải các người không giữ mồm giữ miệng, đám bắt cóc làm sao biết chúng tôi báo nguy, cắt ngón tay con gái tôi? Các người phải chịu trách nhiệm!”
“Người không có, các người lấy cái gì bồi?”
……
Tóc Phương Na Na bị túm lộn xộn, đôi mắt cũng đỏ, nhưng vẫn ôn tồn an ủi bọn họ, chiếu cố cảm xúc bọn họ.
Thanh âm Tề Ninh không cao, nhưng cố tình để mọi người nghe thấy:“Tôi là tổ trưởng tổ trọng án, có vấn đề thì nói với tôi.” Hắn chỉ người nhà đang xô đẩy Phương Na Na,“Tâm tình của ông tôi có thể hiểu, bất quá ngài có thể kiểm soát bản thân hay không, tình thế cấp bách, con tin tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm, không phối hợp với cảnh sát, động thủ với phụ nữ là có thể giải quyết vấn đề sao? Nhờ ngài ban tặng, hôm nay tôi lần đầu tiên nhìn thấy nam đánh nữ.”
Trên mặt người đàn ông kia một trận xanh tím, rất đẹp mắt.
Thấy tiếng động từ từ nhỏ lại, Tề Ninh nhìn về phía ba Trương Mộng Dao:“Đầu tiên tôi bày tỏ sự thông cảm với gia đình, cảnh sát rất xem trọng sự việc này, hơn nữa chúng tôi sẽ hết sức sớm ngày phá án.

Bất quá sẽ có chuyện làm tổn thương mọi người, nhưng không thể không làm……”
Thanh âm ông Trương khàn đến đáng sợ:“Cảnh quan ngài nói đi, hiện tại chỉ cần Dao Dao có thể trở về, muốn tôi làm chuyện gì cũng được.”
Tề Ninh gật gật đầu:“Như vậy, Phương Na Na, cô mang theo……” Y dừng một chút, ánh mắt đầu hướng về cái hộp nhỏ trên tay bà Trương,“Vật chứng trở về cảnh cục, để Lưu chủ nhiệm kiểm nghiệm, tôi và Tống Hi Thành tiếp tục ở lại thẩm vấn.”
Phương Na Na gật gật đầu, nhịn xuống không rơi nước mắt, nhẹ giọng hỏi bà Trương:“Tôi có thể mượn tạm một thời gian không, kiểm nghiệm xong sẽ nhanh chóng trả lại cho mọi người.”
Bà Trương ôm gắt gao không chịu buông tay, mắt thấy Tề Ninh sắp phát giận, Tống Hi Thành nhanh chóng giữ chặt y.
Tống Hi Thành người cũng như tên, đứng lên chân thành nói:“Lỡ như ngón tay này không phải của lệnh ái, vậy không phải khiến phu nhân lo lắng uổng phí sao.”
Bà Trương nâng mắt nhìn cậu:“Là con tôi sinh ra, ta còn không rõ sao!”
“Bà xác định vừa rồi thật sự đã nhìn kỹ sao?”
Môi bà ngập ngừng:“Tôi không dám.”
Tống Hi Thành thử dò xét nhận lấy chiếc hộp trong tay bà:“Để cảnh sát giúp ngài xem đi, chúng tôi ứng với chức trách, cũng có thể sớm ngày đem lệnh ái giải cứu ra, đúng không?”
Tuy không đáp lời, nhưng tay đã nới lỏng, Tống Hi Thành nhanh chóng nhận lấy đưa cho Phương Na Na, sau đó Phương Na Na lau nước mắt:“Sếp, Tiểu Tống, tôi đi trước.”
Tề Ninh ôn hoà nói:“Ủy khuất cô rồi, bên Lưu chủ nhiệm có tin gì thì liên hệ với tôi.”
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô, trong lòng Tống Hi Thành cũng có chút cảm khái.

Ngày nay trong xã hội, ngành nghề nào cũng đều có không ít bại hoại, không chỉ có khiến cho nghề chính nghiệp chướng khí mù mịt, còn tổn hại nghiêm trọng hình tượng của những người khác.


Lấy cảnh sát làm ví dụ, quả thật có một số người cùng một số địa phương cấu kết với thế lực ngầm muốn làm gì thì làm, khiến dân tình ai oán.

Nhưng đại đa số cảnh sát vẫn giống như mình, cả năm đợi lệnh, ngày nghỉ cực ít.

Cảnh giác bận rộn vụn vặt, cảnh sát giao thông thì ngày ngày phơi nắng phơi gió, cảnh sát hộ tịch thì máy móc kiểm tra lặp lại, cảnh sát truy nã thì hiểm gian khổ…… Mà hình cảnh bọn họ thì sao?
Lúc lấy lời khai thì cảnh giác, lúc xem hiện trường thì giống cảnh sát giao thông, lúc xem lại hộ tịch hay băng ghi hình thì giống cảnh sát hộ tịch, bắt phạm nhân thì giống cảnh sát truy nã, tưởng tượng lúc nhỏ đối với điều tra hình sự truyền kỳ tất cả đều biến mất không còn gì nữa, chỉ còn lại lao lực vất vả mỗi ngày, còn có tiền lương mỗi tháng không khả quan lắm.
Cái giúp bọn họ chống đỡ là gì? Người khác cậu không biết, Tề Ninh có lẽ là vì cảm giác thành tựu khi phá án, hoặc chỉ là do nhàm chán nên nhúng tay vào chuyện này.

Còn cậu? Là vì ổn định biên chế hay là vì hộ khẩu B thị, hay là xuất phát từ trách nhiệm và chính nghĩa?
“Tống Hi Thành, cậu ghi lại.” Tề Ninh đem cậu từ trong suy nghĩ kéo ra, nhíu mày chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.
“Bữa tiệc sinh nhật, ai là người đề nghị đầu tiên?”
Trương ba suy nghĩ:“Chỉ là bữa tiệc nhỏ, kỳ thật tôi và vợ định đưa nó ra vùng ngoại thành nghỉ ngơi hai ngày.

Nhưng hôm đó tan học về nhà, đột nhiên nó đề xuất muốn làm sinh nhật, bởi vì lúc trước bạn học khác cũng mời nó dự tiệc, nên sinh nhật nó sẽ mời lại.

Tôi cảm thấy con gái cũng đã mười lăm tuổi, cũng có thể học được cách giao tế với người khác.

Vì vậy tôi đáp ứng, ai ngờ……”
Tề Ninh nhíu mày:“Bạn học trước kia là?”
“Năm đứa nhỏ kia chơi cùng con gái tôi rất tốt, tôi cũng không quá rõ, niên đại của chúng và chúng ta năm đó không giống nhau, vật chất phong phú, cho nên mời bạn bè ăn cơm ca hát rất bình thường.”.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây