Thiên Thần

464: Diệp Uy hoài nghi


trước sau

Thành Thiên Phong.

Diệp Nộ đứng ở chỗ cao nhất trên thành lâu lâm tây, lặng im nhìn về tây phương. Bầu trời nơi đó không phải màu xanh thẳm, mà là cát vàng mênh mông. Từ ngày sau Diệp Vô Thần cáo biệt hắn, mỗi ngày hắn đều tới nơi này quan vọng về tây phương, thời gian càng ngày càng lâu. Một ngày, hai ngày... năm ngày... mười ngày... mười lăm ngày...

Màu sắc của phương tây vẫn như trước, không có chút biến hóa.

Rốt cuộc, thời điểm mỗi lần hắn đứng ở nơi này, ánh mắt bắt đầu mang theo vẻ không an càng ngày càng đậm.

"Diệp lão tướng quân." Một gã vệ binh đi tới phía sau hắn, quỳ xuống.

"Bên kia thế nào?" Diệp Nộ không có quay đầu, bình thản hỏi.

"...Bẩm Diệp tướng quân, không có biến hóa gì" Vệ binh thấp giọng nói, sau đó ngẩng đầu lên, lo lắng lo lắng nhìn bóng dáng Diệp Nộ một cái. Hắn biết dưới bề ngoài bình tĩnh của Diệp Nộ, nhất định che dấu sự bất an thật sâu, không chỉ có hắn biết, toàn bộ mọi người trong thành Thiên Phong đều biết.

Thành Thiên Phong bị Thiên Long quân chiếm lĩnh, mà ngày ấy sau khi Tà Đế xuất hiện đã phát sinh tất cả, từ lâu chuyện đó truyền ra ngoài rất xa, bao gồm cả hắn thật ra là Diệp Vô Thần con cháu của Diệp gia... Thân phận Tà Đế sau khi được truyền ra, không thể nghi ngờ đã gây ra chấn động thật lớn, nhất là khiến cho Thiên Long quốc oanh động đến long trời lỡ đất.

Thì ra lời đồn con của Diệp gia là thân phế là giả, tất cả là do hắn ngụy trang, hơn nữa ngụy trang cực kỳ hoàn mỹ, ngoại trừ người hắn muốn cho biết, còn lại không có một ai nhìn thấu ngụy trang của hắn. Bởi vì cả Lý lão, Lưu lão lúc trước, thậm chí người của Nam Hoàng Tông đã tự tay thử, đều trực tiếp phán định vì thân thể hắn đã quá suy yếu, không thể sống quá mười năm. Hắn tiếp tục nói dối, che mắt thế nhân, sau đó lại lấy một thân phận khác đi làm đại sự.

Rốt cuộc, toàn bộ kẻ địch có thể uy hiếp tới hắn đều bị hắn hủy diệt, thế lực tối cường cũng thần phục dưới tay hắn, không còn có gì có thể uy hiếp đến người nhà hắn, cuối cùng hắn cởi bỏ ngụy trang. Khi công bố hắn là Tà Đế đã làm cho thế nhân ngưỡng vọng hắn, đồng thời làm cho người ta sợ hãi hắn, khi hắn triển lộ thân phận của mình là lúc cao cao tại thượng, áp lực khiến cho lòng người sợ hãi vẫn khắc thật sâu vào trái tim mọi người như cũ, cho nên, không người nào dám đi xúc phạm Diệp gia phía sau hắn nữa, còn có mỗi người bên cạnh hắn. Từ nay về sau, chỉ cần hắn nói phải bảo vệ người nào, không hề nghi ngờ người đó là người an toàn nhất trên thế giới.

Tin tức rơi vào tay thành Thiên Long mới vài ngày ngắn ngủn, trước khi tới Diệp gia Thiên Long thần tử nối liền không dứt, hầu như đem tướng môn đạp phá. Ngay cả một số kẻ đứng về phía Lâm gia trước kia, sau khi Lâm gia diệt vong, một số quan lại gia tộc cũng không ngừng mang theo khuôn mặt tươi cười tới cửa, hết sức nịnh nọt lấy lòng, cho dù không thể cùng Diệp gia tạo một cái quan hệ, cũng muốn tận khả năng tiêu trừ ngăn cách, nếu không chỉ cần Tà Đế nói một câu, một cái gia tộc có thể hôi phi yên diệt trong nháy mắt gian, vô luận là ai cũng không thể ngăn cản. Không chỉ có Diệp gia, Vương Văn Xu đã đem tin tức tháng sau đại hôn giữa Diệp Vô Thần cùng Hoa Thủy Nhu truyền ra ngoài, ngay cả trước khi tới đám cưới, người của Hoa gia mỗi ngày đề kết thành quần đội, mới đầu thì hoàn hảo, bất quá qua vài ngày Hoa Chấn Thiên đã mất bình tĩnh hẳn lên, đóng chặt đại môn không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, thế này mới dịu đi một đoạn thời gian.

Đối với con dân của Thiên Long quốc mà nói, Tà Đế tuy là truyền kỳ cực đáng sợ, như nhân vật thần thoại trong chúng nhân, nhưng đầu tiên hắn cũng là con cháu của Thiên Long Diệp gia, có một người này... Chỉ cần một mình hắn, còn có ai dám xúc phạm Thiên Long quốc? Bởi vì sự tồn tại của Tà Đế, ngay cả thế lực có thể so với ba nước Đại Phong liên thủ, cũng bị diệt vong... Mà từ khi Tà Đế xuất hiện, hắn luôn như cố ý vô tình trực chỉ đối chọi với Đại Phong quốc, lại chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với Thiên Long quốc, cái này chứng tỏ hắn tuy là Tà Đế đứng trên cao, lại chưa bao giờ quên mình là người Thiên Long quốc, không quên mình là người của Diệp gia.

Cho nên, khi dân chúng Thiên Long quốc nói đến Tà Đế, tuy rằng họ sợ hãi, nhưng càng nhiều là một loại sùng bái và kính ngưỡng cuồng nhiệt, mênh mông. Tà Đế ở trong ấn tượng của bọn họ đã muốn siêu thoát anh hung, thậm chí là vượt qua phạm trù thủ hộ thần, đạt tới một cảnh giới rất cao, cao đến hầu như khó có thể nhìn tới.

Nhưng, mọi người cũng sẽ không quên, hơn nữa luôn luôn chú ý là lúc trước Tà Đế ở trước mặt trăm vạn hùng quân và nữ hoàng của Thiên Long, Thương Lan quốc quân, Quỳ Thủy quốc quân, Nam Hoàng Tông chủ, Bắc Đế Tông chủ đưa ra lời thề trong một tháng giải trừ cuồng sa của Đại Phong quốc, điều này càng như là một thần thoại. Mà mọi người vẫn đang chờ mong Tà Đế hoàn thành cái thần thoại khống chế thiên nhiên này.

Nhưng nay đã qua kỳ hạn ước định lúc trước của Tà Đế lúc gần hai mươi ngày.

Đất đai của Đại Phong quốc vẫn bị tàn sát bừa bãi như cũ, không có gì biến hóa, bão cát vẫn tàn sát bừa bãi như cũ, mà Tà Đế thì bặt vô âm tín, dần dần, càng ngày càng nhiều có người bắt đầu nghi ngờ... Bọn họ không dám ở bên ngoài nghi ngờ Tà Đế, nhưng đang âm thầm, bắt đầu có càng ngày càng nhiều thanh âm.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Nộ cũng không xuất binh đi thu phục thành trì khác của Đại Phong quốc, mà thành Thiên Phong cũng không bị các binh tướng của Đại Phong đến từ địa phương khác tập kích, hiển nhiên, hai phương đều đang đợi... Nếu Tà Đế thật sự có thể giải trừ cuồng sa, Đại Phong tướng sĩ sẽ cam nguyện thần phục, nếu không thể...

"Ngươi lui ra đi, tùy thời lưu ý" Diệp Nộ phất tay nói.

"Vâng!" Gã binh sĩ kia lên tiếng trả lời, lui nhanh ra.

Diệp Uy vẫn đứng ở cách đó không xa đã đi tới, đứng ở bên người Diệp Nộ, cùng hắn nhìn về phía tây phương, nói: "Phụ thân, không cần lo lắng, thần nhi nếu dám phát độc thệ đảm bảo với bọn họ, cho thấy hắn nhất định có biện pháp làm được. Hắn đã gây cho chúng ta nhiều khiếp sợ cùng ngạc nhiên|vui mừng lắm rồi. Cũng không có nhiều khả năng một lần lại một lần có chuyện phát sinh trên người hắn".

Diệp Nộ gật gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đầy lo lắng như trước, không thể cởi bỏ, thật lâu sau, hắn khẽ thở dài: "Người khác chắc hẳn đều tin tưởng hắn như vậy... Nhưng chúng ta không thể, chúng ta dù sao cũng là thân nhân của hắn. Phải nghĩ đến nếu vạn nhất hắn không thể hoàn thành, thì nên có đối sách giải quyết như thế nào".

Diệp Uy: "..."

"Vậy, dù sao cũng không đơn giản giống như tiêu diệt kẻ địch... Mà là lực lượng tự nhiên bao phủ một phần tư Thiên Thần đại lục" Diệp Nộ thở dài đầy lo lắng. Thời hạn đã qua hơn phân nửa, vẫn không có chút động tĩnh, hắn lại cố gắng làm cho mình bình tĩnh, nhưng vẫn vô pháp làm cho mình an tâm.

Diệp Uy im lặng thật lâu, cũng không phải do Diệp Nộ nói làm cho hắn xúc động, mà là câu kia của hắn "Chúng ta dù sao cũng là thân nhân của hắn" Làm trong lòng hắn cảm thấy áp lực của tử vong, hắn cố nén xúc động trong lòng lại. Dưới im lặng, ánh mắt hắn càng trở nên thâm thúy, thanh âm bên trong tâm hải cũng là...

Hắn thật sự là con ta sao?

Hắn rất vĩ đại , vĩ đại vượt qua tưởng tượng của hắn, thậm chí tưởng tượng của mọi người.

Hai mươi năm trước, con của hắn sinh ra, rồi biến mất mãi cho đến khi hắn mười sáu tuổi, hắn nổi tiếng là một ma ốm trong thành Thiên Long, ngay cả xuống giường cũng rất khó khăn, sau hắn mới biết được, thì ra đó là bởi trước khi Vương Văn Xu sinh bị hạ dược. Sau đó, năm hắn mười sáu tuổi bỗng tiêu thất, bị Long Dận cùng Lâm gia làm hại.... Một năm sau, hắn lại xuất hiện...

Tướng mạo vẫn vậy, giống như ấn ký... Lấy máu nhận thân, lại xác nhận quan hệ của bọn họ. Khi đó, hắn bị mất đi trí nhớ, nhưng hắn tin tưởng là đứa con của hắn thất lạc một năm trước.

Nhưng, một người thể chất có thể thay đổi, trí nhớ có thể mất đi, năng lực cũng có thể đột nhiên tăng mạnh... Nhưng trí tuệ, tính cách thay đổi dễ dàng như vậy sao?

Con của hắn mười sáu tuổi không chỉ thân thể gầy yếu, ngay cả trí lực cũng rất lạc hậu, nói là ngu dốt còn có chút không đủ, mà sau khi Diệp Vô Thần trở về thì trí tuệ cao đáng sợ... Hắn dễ dàng khuy phá tình cảnh của Diệp gia lúc trước, mà hắn bày ra thế cục hoàn mỹ cũng ngoài dự đoán của mọi người, không một kẽ hở, bất tri bất giác trải qua vài năm ngắn ngủn, toàn bộ thiên hạ đều đã ở trong tay hắn, phiên thủ khả vì vân, phúc thủ khả vì vũ.

Hơn nữa, thực lực, năng lực của hắn phát triển thật sự quá nhanh, người khác có lẽ không biết, mà Diệp Uy, tự nhiên biết hắn bắt đầu khởi bước như thế nào. Nay, thực lực của hắn lại cao đáng sợ, lúc trước ba kẻ tối cường của Bắc Đế Tông thảm bại dưới tay hắn, sợ là tứ thần uy chấn Thiên Thần đại lục liên thủ cũng không là địch thủ của hắn. Tốc độ trưởng thành như vậy... Thật sự là "người" có khả năng đạt tới sao?

Về phương diện khác, từ năm đó hắn mất đi, đến năm đó hắn trở về cách nhau một năm, mà một người thật có thể ở trong khoảng thời gian ngắn như thế trở nên họa kĩ, tiêu kĩ, vũ kỹ đăng phong tạo cực?

Kiếm Thần kiếm đạo tu vi xuất thần nhập hóa, lại chưa bao giờ nghe qua có người họa kĩ tiêu kĩ cũng như hắn.

Hoài nghi, rất sớm trước kia hắn cũng đã có, nhưng chỉ có một tia như vậy mà thôi, hắn tin tưởng phụ thân của mình cũng như thế. Nhưng hoài nghi rất nhỏ này bị hắn hoàn toàn để trong đầu, chưa bao giờ sẽ đụng chạm đến, bởi vì cũng hoài nghi rất ít mà thôi, có lấy máu nhận thân, điểm hoài nghi ấy vốn không nên tồn tại. Đồng thời, cái này thường không phải âm thầm trốn tránh, bởi vì vạn nhất truy cứu xuống, sự thật lại đúng như hắn hoài nghi... Vậy tức là con của hắn thật ra đã chết, hắn không thừa nhận được, toàn bộ Diệp gia cũng không thừa nhận được. Cho nên, hoài nghi bị hắn dứt bỏ, vui mừng cùng kiêu ngạo nhìn Diệp Vô Thần Phiên Vân Phúc Vũ.

Nhưng, ngay tại mấy tháng trước, khi hắn sắp xuất chinh tây hạ, thần kinh đại điều Sở Kinh Thiên lơ đãng nói ra một câu làm cho sự hoài nghi mà Diệp Uy chôn sâu đột nhiên phóng đại... Hơn nữa, khi Sở Kinh Thiên đang nói ra câu nói kia cũng lập tức phát hiện, vội vàng im tiếng, còn nhìn trộm xem hắn có nghe được hay không. Sở Kinh Thiên tâm tính thuần lương, căn bản sẽ không gạt người, biểu tình mất tự nhiên trên mặt hắn không dấu đi được. Diệp Uy cúi đầu không hề phản ứng, cho rằng chưa từng nghe thấy cái gì, sau đó, hắn nghe được Sở Kinh Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Khi đó là ở trên bàn cơm, trước thời gian Diệp Vô Thần rời đi, Sở Kinh Thiên một bên lang thôn hổ yết vừa nói: "...Diệp lão đệ năm đó ngủ mười năm cũng chưa từng ăn cái gì, thiếu ăn hắn cũng không đói..."

...

Ài!

Diệp Nộ nói, lại làm cho cái cảm xúc áp lực mênh mông này của hắn bị dựng lên, hắn lại hoài nghi, nhưng lại không thế nào nguyện đi hồi tưởng lại. Tâm tư của hắn cũng chưa từng nói với người thứ hai. Thậm chí, có khi hắn vì lòng nghi ngờ của mình mà áy náy... Diệp gia, là do Diệp Vô Thần cứu, nếu không, có lẽ sớm liên tiếp lọt vào ám toán của Long Dận cùng Lâm gia, Diệp gia, cũng là bởi hắn mà thịnh, hiện tại, toàn bộ đại lục có ai dám trêu vào Diệp gia, chỉ sợ là một cái gã sai vặt của Diệp gia đi ra ngoài đều không có ai dám đắc tội. Hắn, lại như thế nào nên hoài nghi con của mình.

Nhưng chuyện quan hệ đến huyết mạch, vô luận lớn nhỏ, cũng chưa có người có thể bỏ qua, Diệp Uy cũng không thể, không tránh được hoài nghi tựa như tâm ma vẫn quấn quanh trong tim hắn, lần lượt kiệt lực áp chế, lại lần lượt bốc lên ở trong óc.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây