Thiên Thần

467: Trở lại!


trước sau

"Ha ha ha ha!" Trong lòng Diệp Vô Thần truyền đến tiếng cười vui mừng của Thổ hoàng châu: "Tốt lắm… ngươi có thể đi vào nơi này, thật tốt quá, ta rốt cuộc cũng có thể chấm dứt cái tịch mịch vĩnh hằng này, theo ngươi đi đến thế giới bên ngoài… Nhưng, ta không thể khống chế lực lượng dư thừa của ta, tại đây trước tiên, ngươi phải cắn nuốt lực lượng dư thừa của ta như lời ngươi nói, nếu không vô luận ngươi đem ta đi nơi nào, đều chỉ tạo thành tai nạn khổng lồ".

"Ta hiểu rõ, cái này cũng là mục đích lớn nhất ta tới nơi này. A, quả nhiên, ngươi cũng không đem hoàn toàn lực lượng của ngươi giao cho ta tính" Diệp Vô Thần nửa đùa nửa thật nói.

Nếu Thổ hoàng châu như Thủy linh châu tự phát đem toàn bộ lực lượng giao cho Diệp Vô Thần, như vậy tai nạn mà nó sở mang đến cũng sẽ hoàn toàn bị trừ khử, nhưng hiển nhiên, hắn cũng không chuẩn bị làm như vậy. Diệp Vô Thần cũng không hy vọng quá xa vời hắn phải làm như vậy. Thủy linh châu cũng là một loại cảm kích, càng nhiều là vì tìm một loại giải thoát cho mình. Mà Thổ hoàng châu có lực lượng tối cường, ý thức cũng thành thục hơn nhiều lắm, quả quyết sẽ không dễ dàng giống thủy linh châu trừ khử ý thức cùng hành động của mình.

"Ngươi nếu đem ta mang đi, ta sẽ đợi một ngày ngươi có năng lực cướp đoạt hoàn toàn lực lượng của ta. Nhưng ta sẽ không dễ dàng đem toàn bộ lực lượng của ta giao cho ngươi. Ngươi có thể được Thủy linh châu hiến tế, nhất định là nó tìm được lý do gì đó, ta không tìm thấy lý do để làm như vậy" Trong lòng Diệp Vô Thần vang lên tiếng trả lời thản nhiên của Thổ hoàng châu.

"Ừm!" Diệp Vô Thần tùy ý gật đầu, giương mắt nhìn về phía căn nguyên của bão cát trong tay, ngày nào đánh tan nạn bão cát mới có thể là ngày con dân Đại Phong chân chính quy tâm. Chẳng những sẽ không ngỗ nghịch với Tà Đế như lúc trước, ngược lại còn xem Tà Đế trở thành thần minh, không dám xúc phạm... Bởi vì, hắn là người ngay cả tai họa tự nhiên cũng khống chế được!

"Tuy rằng ta không biết là nguyên nhân gì, nhưng ngươi tựa như cũng không e ngại thổ hệ lực lượng. Nhưng không e ngại cũng không có nghĩa ngươi có thể hấp thu lực lượng của ta, ngươi đến tột cùng phải làm thế nào".

"Ta xác thực không thể" Diệp Vô Thần nói theo. Hắn không sợ ngũ hành lực cùng tử vong lực, nhưng cũng không có nghĩa hắn có thể hấp thu lực lượng này. Hỏa lực của hắn mở ra là cực viêm Thiên Long giao cho, thủy lực là Thủy linh châu giao cho, mà phong lực... đó là thời điểm lực lượng của hắn hoàn toàn biến mất, thân thể trống rỗng, thân thể của hắn mới ngồi một chút trong phong cấm địa đã bị phong nguyên tố cuồng bạo đồng hóa, sau đó không chịu cách trở gì, chủ động dũng mãnh tiến vào... Nếu hiện tại hắn đi đến phong chi cấm như lúc trước, cũng không bị gió nơi đó thương tổn, nhưng căn bản không thể hấp thu.

"Nhưng, có một sinh linh lại có thể" Diệp Vô Thần tràn đầy tự tin nói, một tay kia lấy Tiểu Huyền Vũ từ bên hông ra.

Tiểu Huyền Vũ không bị tiêu nhược đưa tới phía trước, bên trong kế hoạch tìm được Thổ hoàng châu của Diệp Vô Thần còn có một bước quan trọng là trừ khử nạn bão cát của Đại Phong quốc để thần phục con dân Đại Phong, nhưng khi đó hắn tính là đem Thổ hoàng châu xuống dưới biển sâu, rời xa Đại Phong quốc, về phần sẽ mang đến cho hải dương hậu quả đáng sợ gì, hắn cũng không có lòng tốt gì, bởi vì nhiều nhất cũng là làm cho diện tích của đại hải vực hàng năm chịu khổ, không có ảnh hưởng gì đối với đại lục.

Mà Tiểu Huyền Vũ đã đến khiến hắn buông tha ý niệm trong đầu trước kia, hắn đem Thổ hoàng châu phóng tới bên miệng Tiểu Huyền Vũ, nói: "Ăn đi".

Không đợi thanh âm của Thổ hoàng châu vang lên, Tiểu Huyền Vũ vẻ mặt hưng phấn, cũng đã há mồm, một ngụm nuốt Thổ hoàng châu vào... Nhưng thân thể Tiểu Huyền Vũ quá nhỏ, Thổ hoàng châu trực tiếp vướng ở cổ họng, thân thể Tiểu Huyền Vũ cứng đờ, hoàng quang vừa hiện trên người, thân thể nhất thời lớn gấp đôi, Thổ hoàng châu đã tiến nhập vào trong bụng Tiểu Huyền Vũ.

"...Nó sẽ chết" Thổ hoàng châu hiển nhiên đã bị hành động này của Diệp Vô Thần làm cho sốc, qua hai giây mới chậm rãi nghẹn ra ba chữ.

"Nó sẽ không" Diệp Vô Thần lắc đầu nói.

"..."

Thời gian một giây, một giây qua đi, ngoại trừ mặt ngoài thân thể Tiểu Huyền Vũ loáng thoáng xuất hiện một màn hào quang màu vàng, không còn dị thường gì khác, nhưng thật ra ánh mắt rõ ràng sáng hơn rất nhiều, ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Diệp Vô Thần, nếu lúc này nó có thể mở được miệng nói chuyện, nhất định sẽ hỏi là:" Có còn không?".

Cái này... Điều đó không có khả năng! Thanh âm của Thổ hoàng châu rốt cuộc cũng vang lên, khiếp sợ quá lớn làm cho nó kết ba một chút.

Diệp Vô Thần mỉm cười nói: "Đúng vậy, đây vốn là không có khả năng. Trừ phi là ngươi tự nguyện, nếu không vô luận sinh linh nào nuốt Thổ hoàng châu vào, đều bị thổ lực kích động từ trong ra ngoài mà hủy diệt, cho dù là ta không e ngại thổ lực cũng không thể. Nhưng nó, cũng chỉ có nó có thể. Bởi vì... ngươi có không gian hỗn độn cường đại nhất của thổ nguyên tố, mà nó, có được năng lực khống chế thổ cường đại nhất, tuy rằng hiện tại nó vừa mới sinh ra không lâu nên lực lượng bạc nhược, nhưng trên đời, căn bản không có thổ lực mà nó không khống chế được. Ngươi ở trong cơ thể nó bạo đi lực lượng thổ hệ chẳng những không có khả năng làm nó bị thương, còn có thể bị nó dễ dàng hấp thu, hóa thành lực lượng của nó. Ngươi là thổ châu tối cường, mà nó là thổ thú tối cường!".

"...Nó, tên gọi là gì!?"

"Huyền Vũ".

Thổ hệ lực lượng vô thượng chí tôn Huyền Vũ!

"Huyền Vũ?"

Nó khiếp sợ vì mình không biết cái tên này.

Mà nó cũng không có khả năng biết, bởi vì Huyền Vũ cũng không phải loại sinh linh thuộc thế giới này, mà là đến từ một thế giới xa xôi khác, tuyệt đối không tưởng tượng đến.

"Huyền Vũ vốn là tên nó, không phải ta đặt, cũng không phải ta vì nó mà lấy. Ngươi nhất định rất muốn biết lai lịch của nó. Việc này ta không thể trả lời ngươi" thanh âm Diệp Vô Thần nói: "Thân thể hắn chẳng những có thể cắn nuốt rất nhanh lực lượng tràn ra ngoài của ngươi, còn có thể hoàn toàn ngăn cách lực lượng của ngươi, hiện tại..."

Diệp Vô Thần xoay người nhìn về Phương Đông, nơi bão cát đó, hẳn là bắt đầu chậm rãi ngừng lại rồi.

Dưới chân, bắt đầu từ từ truyền đến thanh âm cát vàng dao động, đã không còn bị trọng lực ảnh hưởng, sa mạc rộng lớn vô cùng này bị gió thổi bắt đầu lưu động với biên độ nhỏ. Cái này cũng có nghĩa, lực lượng của Thổ hoàng châu đã bị Tiểu Huyền Vũ ngăn cách, không còn ảnh hưởng tới cảnh vật chung quanh.

Hào quang màu vàng trên thân thể Tiểu Huyền Vũ càng ngày càng mãnh liệt, thẳng đến khi toàn bộ thân thể đều bị hoàng quang bao phủ, biến thành một quang cầu màu vàng, lúc này hào quang mới đình chỉ bành trướng. Mà bản thân nó cũng bắt đầu cảm giác được lực lượng biến hóa trong cơ thể, vẫn không thể nhúc nhích, ngoan ngoãn ngưng tụ tinh thần khống chế hấp thu cùng hướng đi của lực lượng trong cơ thể.

Nhưng lập tức, lông mày Diệp Vô Thần đang giãn ra lại nhíu lại, bởi vì, cát phía dưới vừa mới lưu động rất nhỏ bỗng nhiên đình chỉ, gió lồng lộng vừa rồi cũng biến mất, không khí chung quanh bắt đầu tràn ngập thổ chi nguyên tố càng ngày càng đậm đặc, trọng lực vừa mới mất đi lại hiện ra.

Hắn nhìn về phía Tiểu Huyền Vũ trong tay, nó vẫn im lặng như lúc ban đầu, hoàng quang trên người vẫn như trước, bảo trì ở một trạng thái cân bằng, không tăng cường, cũng không suy yếu.

"Ha ha, nhân loại, ngươi tính sai rồi... Thân thể nhỏ như thế có thể làm được bao nhiêu, nếu nó lớn lên, ta tin tưởng nó sẽ như lời ngươi nói, trong thiên hạ không có thổ lực nào nó không thể nắm trong tay. Nhưng nó dù sao vẫn còn rất trẻ, năng lực còn chưa hoàn toàn thành thục, tuy rằng lực lượng của ta nó không thể làm nó bị thương, mà nó đối với việc khống chế cùng ngăn cách thổ lực đã đến cực hạn... Vượt qua cực hạn, lực lượng ta vẫn tràn ra ngoài như cũ".

Ánh mắt Diệp Vô Thần nheo lại, cẩn thận cảm thụ lực lượng nguyên tố dày đặc chung quanh, giây lát sau, mỉm cười nói: "Loại trình độ này, vậy là đủ rồi!"

Thân thể hắn từ trên không trung đánh xuống, mũi chân chạm đến mặt biển cát phía dưới, huyền phù trong không trung, ngồi xổm xuống, đem Tiểu Huyền Vũ đặt ở trên biển cát. Tiểu Huyền Vũ rốt cuộc cũng có động tĩnh, dài cổ, nghi hoặc nhìn hắn.

"Huyền Vũ, ngươi hẳn là rất thích nơi này đi... Như vậy, tạm thời ở tại chỗ này, ở đây hấp thu thổ lực ngươi vừa mới ăn đi, mà nơi này, hẳn cũng là địa phương tối thích hợp để ngươi trưởng thành. Chờ sau khi ngươi hấp thu hoàn toàn lực lượng trong cơ thể, sẽ trở lại bên người ta".

Tiểu Huyền Vũ nhìn Diệp Vô Thần trong chốc lát, đầu thu về bên trong giáp bối, thân thể chậm rãi chìm vào trong biển cát thẳng đến khi bị bao phủ hoàn toàn, vô tung vô ảnh.

"...Thì ra là thế, xác thực, thân thể hắn hấp thu cùng ngăn cách lực lượng tràn ra ngoài của ta nên phạm vi ảnh hưởng đã trở nên rất nhỏ, sợ là không che ngay cả trăm dặm. Nguyên bản thổ lực hỗn loạn này cũng sẽ bởi vì mất đi căn nguyên mà dần dần tiêu tán... Kể từ đó, ta rốt cuộc cũng có thể an tâm" Thanh âm vui mừng của Thổ hoàng châu vang lên.

Diệp Vô Thần gật gật đầu, trong lòng rốt cuộc cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi. Hắn đi tới nơi này, tìm được rồi Thổ hoàng châu, nhưng cho dù tất cả không có thuận lợi như hắn dự đoán, thậm chí, bất tri bất giác hắn đã thoáng gặp qua tử thần. Nếu không phải nhờ Tư Thần cùng Hương Hương... Hắn có lẽ đã trở thành một cái xác không hồn.

Có Tiểu Huyền Vũ tồn tại, lực lượng tràn ra ngoài của Thổ hoàng châu rốt cuộc cũng không còn đáng sợ, bão cát lan đến một phần tư đại lục giờ đã thu nhỏ lại rất nhiều, dân chúng của Đại Phong quốc sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi bão cát nữa. Mà lực lượng cường đại Thổ hoàng châu phóng xuất ra bị Tiểu Huyền Vũ muốn tiêu hóa toàn bộ, không thể nghi ngờ sẽ là một quá trình tương đối lâu dài, cũng không phải một ngày hai ngày có thể hoàn thành.

Hắn rốt cuộc cũng hoàn thành mục đích đi vào nơi này, nếu không có gì ngoài ý muốn, nạn cuồng sa sẽ rất nhanh rút đi, đồng thời, lực lượng của Tiểu Huyền vũ cũng nhất định sẽ tăng lên rất nhanh, nhất cử lưỡng tiện. Tuy rằng đã trải qua một cái khúc chiết khiến cho hắn lưu lại bóng ma trầm trọng, nhưng cuối cùng tất cả là trần ai lạc định.

"Một khi đã như vậy, ta cũng nên trở về thôi, bất quá, hẳn là ta thường xuyên trở về" Diệp Vô Thần nói.

"Ồ?"

"Bởi vì ngươi phóng xuất ra lực lượng nguyên tố, nơi này thiên địa chi thần dày đặc khác thường, với ta mà nói là một địa phương rất tốt để tăng lên thực lực" Diệp Vô Thần giải thích không chút giấu diếm. Vô thần lực của hắn tăng lên là dựa vào thiên địa chi linh, tựa như lúc trước hắn rời khỏi thành Thiên Long đi thiên diệt hỏa sơn, vì để tìm kiếm nơi cực hạn, dựa vào linh khí của nơi đó để đề thăng lực lượng của mình. Mà nơi này, có thổ chi linh cực kỳ dày đặc, mật độ linh khí gấp mấy chục lần khu vực bình thường.

Một khi đã như vậy, vì sao phải vội vã rời đi.

"Bởi vì qua tiếp vài ngày chính là hôn kỳ của ta" Khóe miệng Diệp Vô Thần vi kiều, xoay người nhìn về phía phía đông xa xôi. Hôn mê lâu như vậy, đã thật lâu không trở về nhà, Tuyết Nhi, Đồng Tâm nhất định chờ hắn, có lo lắng mà gầy yếu hay không... Nhu Nhu, còn có tỷ tỷ Hoàng Nhi nhất định cũng đang sốt ruột, phụ thân mẫu thân gia gia cũng nhất định trông mòn con mắt... Không biết Nhu Nhu có phải hay không đã muốn khẩn cấp mặc gía y chờ đợi mình đến cửa...

Tính thời gian một chút, khoảng cách đến thời hạn Vương Văn Xu định ra lúc trước cũng chỉ còn lại bốn ngày.

"Hôn kỳ... Ha ha, thì ra là thế..." Thanh âm bình thản của Thổ hoàng châu trở nên ôn hòa.

Bạch quang lóe ra trên người Diệp Vô Thần, dẫn hắn ly khai khỏi không gian đầy cát vàng này.

Long hồ đứng đầu...Tập hợp lực lượng của Nam Hoàng cùng Bắc Đế dự ngôn đến thánh đế sao?

Sau khi Diệp Vô Thần rời đi, Thổ hoàng châu lặng im hồi lâu chợt phát ra linh hồn chi âm ngân nga, nhẹ nhàng, sau đó cũng không thấy có tiếng động. Không gian này từ nay về sau có thêm một sinh linh, Huyền Vũ rất nhanh sẽ trưởng thành trong yên lặng.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây