Thiên Thần

48: Phá Phong Nhận


trước sau

Lỗ tai Lâm Khiếu rất thính, lại cố ý lưu tâm thanh âm bên đó, nghe thấy Hoa Thủy Nhu ưng thuận, nội tâm y dâng lên niềm vui sướng mãnh liệt, hơi nghiêng đầu, cười nhàn nhạt với Hoa Thủy Nhu, Hoa Thủy Nhu vừa hay nhìn về phía bên này, nhất thời như bị giật mình tránh ánh mắt, hai gò má ửng hồng.

Phản ứng trời sinh ấy được Lâm Khiếu tự nhiên coi thành vẻ xấu hổ ngượng ngùng của thiếu nữ, trong lòng càng thỏa mãn vô hạn. Y từ lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Thủy Nhu đã say mê như điếu đổ, bởi vì nàng chẳng những có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, càng có sự ôn thuận mềm mỏng mà tất cả nam nhân đều tha thiết ước mong. Mấy năm gần đây y cứ cách vài ngày đều lén thăm nàng một lần, lại không cho nàng biết. Mà Hoa Thủy Nhu rất lâu đã biết phu quân tương lai của mình là đại công tử Lâm gia, hôm nay lại là lần đầu tiên nhìn thấy.

Một tiếng hót nhỏ có phần u oán từ bên tai truyền ra. Hoa Thủy Nhu khẽ vỗ nhẹ chú chim xanh trên vai, nhỏ giọng nói:

- Tiểu Thanh dường như hơi đói rồi thì phải.

- Vị huynh đệ này thân thủ thật khá, tại hạ Lâm Khiếu. huynh đệ lúc này đấu liên tiếp hai trận, có cần nghỉ ngơi một lát hay không? –Lâm Khiếu nho nhã lễ độ nói.

Trả lời y chính là một tia hàn mang đâm thẳng về phía mặt y.

Lâm Khiếu ung dung cười, rút ra từ trong ống tay phải một thanh nhuyễn kiếm, thuận tay vung lên, chặn lấy đoản nhận của Lãnh Nhai:

- Nếu đã như vậy, Lâm Khiếu ta đành kiếm chút tiện nghi này.

Một cỗ lực lớn từ trên tay truyền tới, chấn đoản nhận của Lãnh Nhai gần như rời tay, y vội lui một bước, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Ưu thế của y ở tốc độ, am hiểu xuất thủ như tia chớp khi người ta không chút phòng bị, nhất kích tất sát. Nhưng với kiểu đối kháng chính diện ngoài sáng này, ưu thế của y gần như không có chỗ dùng.

Lâm Khiếu mỉm cười, tay phải thỏa sức vẩy ra, nhuyễn kiếm trong tay trong nháy mắt đã đan ra một tấm lưới kiếm không một kẽ hở úp lên toàn thân Lãnh Nhai, đồng thời dẫn theo từng trận kinh hô và ủng hộ của toàn trường.

Hai lão nhân bên người Long Dận sợ hãi động dung, một vị trong đó trầm giọng nói:

- Vị Lâm công tử này năm trước còn là thực lực thập cấp trung giai, hiện giờ lại đã là thập cấp thượng giai, đồng thời loáng thoáng có dấu hiệu đột phá. Phần thiên phú này thật khiến người ta khó có thể tin.

- Thật mạnh! –Diệp Vô Thần chau mày, hoàn toàn dời ánh mắt từ trên người Hoa Thủy Nhu đi, nhắm lên kiếm trong tay Lâm Khiếu, nắm bắt quỹ tích di động của thân kiếm.

Quấn lấy nhau trong vài lần hô hấp, Lãnh Nhai đã bị bức đến bên đài, thân thể y bỗng nhảy lên, lại vọt lên cao vài thước, trực tiếp nhảy qua đỉnh đầu Lâm Khiếu. Mà kiếm của Lâm Khiếu thì theo đuôi mà tới, một kiếm đâm thẳng, cả người Lãnh Nhai ngửa mạnh về sau, thân kiếm gần như kề sát ngực y mà vút qua, sau đó y dẫm chân một cái, tức tốc lui về sau, thoát khỏi sự bao phủ của kiếm, sau đó cười lạnh lẽo nhìn Lâm Khiếu, trong đôi mắt đen nhánh lóe ra quang mang nguy hiểm.

Lãnh Nhai khép hai tay lại, từ một tay cầm nhận đổi thành hai tay. Lâm Khiếu cũng không công kích nữa, trường kiếm chỉ về trước, vẻ mặt mỉm cười nhàn nhạt. Sau khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi, chân Lãnh Nhai bỗng bước lướt một cái, đoản nhận trong tay khua như vật sống vậy, mãi đến khi thân nhận hoàn toàn mất đi bóng dáng, sát khí khóa chặt đối thủ. Chân mau chóng tiến về trước, hai chân giao thoa không hề theo bất cứ quy luật nào, thân ảnh đen thui trở nên mông lung, phảng phất như từ vài hướng cùng nhau lao về phía Lâm Khiếu.

Tay phải Lâm Khiếu xiết chặt, đôi mắt nheo lại, nhưng không có động tác nào khác. Thân ảnh màu đen lập lờ bỗng thu liễm, một tia ngân quang bộc phát, vẽ ra một luồng ánh bạc bắn về phía sườn phải của y.

Chân Lâm Khiếu chưa nhúc nhích, tay khẽ rung một cái, trường kiếm trong nháy mắt huyễn hóa ra vô số kiếm ảnh. Sau đó "cạch" một tiếng khẽ vang, mũi kiếm chuẩn xác không chút sai lầm đâm lên đoản nhận. Sau một sát na dừng lại đó, Lãnh Nhai kêu một tiếng đau đớn, liên tiếp thối lui năm bước mới đứng vững, đoản nhận màu đen trong tay cũng rời tay văng ra, "keng" một tiếng rơi xuống mặt đất lạnh lẽo.

Trên sân đấu nhất thời vang lên tiếng reo hò khoa trương. Lâm Khiếu có chút tiếc nuối nói:

- Ngươi học chính là kỹ năng ám sát, lấy tốc độ và đâm lén làm chủ, phương diện công lực vốn khá yếu. Hiện giờ đối kháng chính diện ngươi càng mất sạch ưu thế, trận đấu này, tại hạ thật là thắng không đẹp. Hiện giờ thắng bại đã phân, vẫn mong…

Thanh âm Lâm Khiếu chưa dứt, sát khí xung quanh thân thể Lãnh Nhai phát ra bỗng lại mạnh lên mấy phần. Y gầm nhẹ một tiếng, tay không xông về phía Lâm Khiếu, ánh mắt Lâm Khiếu ngưng trọng, bất đắc dĩ vung kiếm đâm về phía vai gã, nhưng lập tức co rụt con ngươi, bởi vì trong tay Lãnh Nhai quỷ dị xuất hiện một tia lục mang, phút thất thần trong nháy mắt này, động tác trong tay y hơi dừng lại, chấm lục quang nọ xuyên qua trường kiếm trong tay y, sau đó đâm về phía ngực y.

Lâm Khiếu nhất thời không thể tránh né kịp, tuy rằng thân thể không tổn hại, nhưng y phục trước ngực đã bị xoạc rách một lỗ hổng ngăn ngắn. Mà trường kiếm trong tay đã bị chặt đứt hoàn toàn, chỉ còn lại một thanh kiếm gẫy.

Lãnh Nhai lúc trước bị Lâm khiếu một kiếm đánh văng toàn thân khí huyết quay cuồng. Hiện giờ gã lại dốc hết sức lực bộc phát lần nữa nên tiếp đó đã hoàn toàn vô lực, không còn nhân cơ hội phát động truy kích ngay tiếp đó nữa. Đây là một nam nhân kiêu ngạo, không bao giờ chịu thua, nhưng vẫn luôn không thương tổn Lâm Khiếu mảy may, ngược lại bị y đánh văng vũ khí, nên gã không cam tâm.

Lâm Khiếu than thở một tiếng, như đang tiếc nuối thanh kiếm gãy trong tay:

- Binh khí thật sắc bén, nó chắc hẳn có một cái tên rất vang dội.

Đoản đao trong tay Lãnh Nhai lúc này chỉ dài khoảng năm tấc, toàn thân màu xanh, dưới ánh mắt trời lấp lánh ra thanh quang lạnh lẽo. Đúng lúc này, trên ghế chủ tịch bỗng truyền tới một tiếng hét kinh hãi:

- Phá Phong Nhận!

Cái tên Phá Phong Nhận ít có người biết, nhưng câu tiếp theo của thanh âm già nua kia đã khiến cả sân đấu đều trở nên có phần hỗn loạn.

- Phong Triêu Dương là gì của ngươi!?

Phong Triêu Dương!? Chiến Thần Phong Triêu Dương của Đại Phong Quốc!

Sân đấu hoàn toàn xôn xao, Thiên Thần đại lục ai mà không biết, không sợ cái tên này. Y và Kiếm Thần Sở Thương Minh của Thiên Long Quốc năm ấy đều là tuyệt thế kì tài, chưa tới trung niên đã bước vào Thần giai người thường cả đời đều vô phương đạt tới, thậm chí thời gian tiến vào Thần giai so với Sở Thương Minh còn sớm hơn, tuổi cũng trẻ hơn vài tuổi so với ông. Mà đối với người Thiên Long Quốc mà nói, lại có mấy ai không căm thù cái tên này. Bởi vì Đại Phong Quốc từng gây nên vô số tại nạn cho Thiên Long Quốc, có vài lần gần như là tai ương ngập đầu. Mà Chiến Thần Phong Triêu Dương là thần bảo vệ của Đại Phong Quốc ai nấy đều biết.

- Chiến Thần Phong Triêu Dương một tay Trảm Phong Đao, một tay Phá Phong Nhận. Mà Phá Phong Nhận của y vì sao lại ở trong tay ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Tới Thiên Long Quốc chúng ta có mưu đồ gì? –Nói chuyện vẫn là một lão giả bên người Long Dận.

Lãnh Nhai lặng im không lên tiếng, hai tay nắm chặt, loáng thoáng phát run.

- Ngươi là người của Đại Phong Quốc? –Lâm Khiếu cũng nhíu mày hỏi.

- Chẳng trách ngươi ra tay tàn nhẫn như vậy, xem ra mục đích ngươi tới Thiên Long Thành ta tuyệt không đơn giản, hừ! –Lâm Viêm đứng vụt dậy, sắc mặt lạnh lùng, làm ra vẻ muốn nhảy lên đài thi đấu.

Sắc mặt Long Dận cũng trầm xuống:

- Trước tiên hỏi rõ y và Phong Triêu Dương có quan hệ gì!

- Vâng, trước tiên để thần bắt y lại.

- Khoan đã!

Lâm Khiếu vẫy tay về phương hướng đó, nhã nhặn nói:

- Bệ hạ, nhị gia gia, cuộc đấu trước mắt còn chưa kết thúc, trước tiên có thể để ta đánh bại gã hay không. Nếu cuộc so đấu của Thiên Long Quốc chúng ta bị một người của Đại Phong Quốc làm gián đoạn, há chẳng phải khiến người ta chê cười. Thêm nữa, gã lúc trước đã đánh bị thương vài người của Thiên Long Quốc chúng ta, nếu không thể đường đường chính chính đánh bại gã xuống sân, há chẳng phải cũng khiến người ta xem thường Thiên Long Quốc chúng ta. Sau khi đánh bại, sẽ theo bệ hạ và nhị gia gia xử lý được không?

Lâm Viêm còn chưa mở miệng, Long Dận đã gật đầu cười nói:

- Nói rất hay, vậy cứ theo ý ngươi!

Trên khán đài cũng truyền tới từng đợt tiếng phụ họa:

- Lâm công tử, nói rất hay!

- Không sai, chúng ta phải đường đường chính chính đánh bại gã, để người Đại Phong Quốc biết được thần uy của Thiên Long Quốc chúng ta! Cho gã tâm phục khẩu phục!

Diệp Vô Thần thầm cười lạnh: hay cho một chiêu "mượn gió bẻ măng", trong vài câu nói ngắn ngủi, lại đem một trận thi đấu đã không còn ý nghĩa biến thành cuộc chiến tôn nghiêm giữa hai quốc gia, mà sau khi chiến thắng sẽ nhận được vô số tán tụng hơn chiến thắng lúc trước.

Đang nghĩ nên dùng biện pháp gì lên đài, cơ hội lại tự nhiên xuất hiện. Ha ha ha ha….


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây