Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

11: Chương 11


trước sau

Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Tiểu hòa thượng không những không có tâm tư thưởng thức, trái lại vạn phần kinh hãi.

Bời vì nàng vốn không biết cánh tay này nhô ra từ đâu, vả lại chính nàng cũng chỉ có thể để mặc đối phương nắm lấy cổ tay, không còn sức đánh trả!

“A!!!” Xương cổ tay truyền đến một trận đau đớn, nàng không nhịn được kêu lên.

Bất kỳ nam nhân nào nghe thấy thanh âm này, cho dù không nổi lòng thương hương tiếc ngọc, thì ít nhất động tác cũng sẽ ngừng lại một chút. Nhưng đáng tiếc, nàng đang đeo một tấm mặt nạ hòa thượng hiền lành hàm hậu, hiệu quả không đạt đến tối đa, lại đụng phải một kẻ có tâm địa sắt đá, xương cổ tay bị bóp nát, đồng thời người cũng bay lên, cũng không phải do nàng chủ động chạy mà là bị hất đi.

Thân thể mềm nhỏ va vào cột trụ hành lang, khiến cây cột cũng chấn động theo. Tiểu hòa thượng chật vật lăn xuống, liên tục phun ra mấy ngụm máu.

Tay nàng một bên bị bóp nát, một bên bị lưỡi đao mỏng xuyên qua, hai tay máu thịt be bét, muốn bao nhiêu thảm có bấy nhiêu.

Nhưng nàng gần như không để thảm trạng đó trong lòng, ngược lại gắt gao nhìn chằm chằm vào người làm tổn thương cổ tay mình, ngữ điệu bởi vì trong miệng có máu mà trở nên khàn khàn không rõ: “Ngươi là ai…”

Người áo xanh: “Đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, dù là Tang Cảnh Hành và Nguyên Tú Tú liên thủ cũng chưa chắc đã dám khoe khoang khoác lác nói nhất định có thể thắng ta, huống hồ là ngươi?”

Bạch Nhung thần sắc khẽ biến: “Xin hỏi cao tính đại danh các hạ?”

Ở một phía khác, đã có người giải đáp nghi vấn cho nàng: “Không biết Yến tông chủ sao lại xuất hiện ở nơi này?”

Yến tông chủ… Yến Vô Sư?!

Bạch Nhung mở to hai mắt, khó có thể tin.

Thân là đệ tử có địa vị khá cao trong Hợp Hoan tông, nàng thường xuyên nghe được cái tên Yến Vô Sư này, ba tông của Ma Môn tuy rằng có chung nguồn gốc, nhưng bất hòa đã lâu, đặc biệt là sau sự việc Yến Vô Sư mất tích do bế quan mười năm này, Hợp Hoan tông không ít lần nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, gây phiền phức cho Hoán Nguyệt tông. Bây giờ Yến Vô Sư tái xuất giang hồ, mình lại bị thương… Tính ra cũng không oan uổng.

Yến Vô Sư cười lạnh: “Lão lừa trọc ngươi có thể đến, ta tại sao lại không thể?”

Kèm theo thanh âm của y, một tăng nhân cầm ngọc khánh trong tay chậm rãi bước ra từ bóng tối, cũng không giống như ba chữ “Lão lừa trọc” trong miệng Yến Vô Sư, đối phương có dung nhan như ngọc, nhìn qua cũng chỉ mới hơn ba mươi, tăng y tuyết trắng không dính bụi trần, chưa cần mở miệng, khắp toàn thân đã tràn ngập bốn chữ “Cao tăng đắc đạo.”

Hắn vừa xuất hiện, Mộ Dung Tấn và Thác Bạt Lương Triết do tuổi đời còn trẻ nên không biết, nhưng Mộ Dung Tẩm và Vân Phất Y lại biến sắc.

Mộ Dung Tẩm quát lên: “Không ngờ Tuyết Đình đại sư là quốc sư cao quý của Chu quốc, Yến tông chủ một đại tông sư, hai vị thế ngoại cao nhân, lại cũng lén la lén lút, ẩn náu trong bóng tối, một thân một mình lẻn vào Tề quốc để cướp tàn quyển của “Chu Dương sách”, muốn nhân cơ hội kiếm chút lợi sao, thật sự không biết xấu hổ?!”

Tuyết Đình đại sư: “Mộ Dung gia chủ đừng kích động, từ sau khi Tấn quốc công qua đời, bệ hạ Chu quốc cấm phật cấm đạo, lão nạp từ lâu đã không còn là quốc sư Chu quốc. Tối nay đến đây, cũng chỉ là nhận sự kỳ vọng của cố nhân, hi vọng Vân phó bang chủ có thể đem đồ vật giao lại cho ta, để ta vật quy nguyên chủ, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cho chủ cũ.”

Bạch Nhung phun ra một búng máu, hì hì cười nói: “Ta chưa từng thấy hòa thượng nào mặt dầy như vậy nha. Rõ ràng là chính mình nảy lòng tham còn dám mở miệng nói là cái gì mà nhận sự kỳ vọng của cố nhân. Thiên hạ này ai mà không biết, sau khi Đào Hoằng Cảnh mất đi, “Chu Dương sách” liền trở thành vật vô chủ, chẳng lẽ Đào Hoằng Cảnh báo mộng cho ngươi, bảo ngươi thu thập đủ “Chu Dương sách” rồi đốt cho hắn?”

Tuyết Đình thiền sư không giận không vui, hai tay chắp lại, giống như căn bản không nghe thấy lời Bạch Nhung nói.

Nhiều thêm hai người, Mộ Dung Tẩm và Bạch Nhung cũng không còn dám thoải mái ra tay với Vân Phất Y nữa, mà Vân Phất Y lại không bởi vậy mà cảm thấy thoải mái, tâm tình trái lại càng thêm trầm trọng.

Từ sau khi Kỳ Phượng Các qua đời, võ công thiên hạ, không qua mười người.

Mà trong mười người này, Tuyết Đình thiền sư và Yến Vô Sư đều là nhân vật có tiếng trong danh sách. Người trước cao thâm khó dò, rất có thể đã bước chân lên ba vị trí đầu trong bảng, người sau mất tích nhiều năm, một chốc tái xuất giang hồ, liền lập tức đánh bại Côn Tà cao thủ mới nổi của Đột Quyết, người đã thành danh sau trận chiến đánh bại chưởng giáo Huyền Đô sơn.

Hai người này tùy tiện một kẻ, cũng không phải là người mà Vân Phất Y có thể ứng phó được, ai biết vừa đến lại liền cả đôi.

Nghĩ đến giao phó của bang chủ Đậu Yến Sơn, miệng nàng liền đắng chát.

Không phải nàng không muốn cố gắng, mà là tình hình tối nay thật sự không kịp chuẩn bị.

Những người này đều có những mâu thuẫn riêng, nhưng bọn họ đều có chung một mục tiêu, đó là tàn quyển “Chu Dương sách” trên người mình.

“Chu Dương sách” của Đào Hoẳng Cảnh tổng cộng chia làm năm quyển, phân theo ngũ hành dùng lục phủ ngũ tạng của thân thể làm đối chiếu, chi thành năm bộ phận Thức Thần, Quỷ Phách, Du Hồn, Trọc Tinh, Vọng Ý, dung hợp tư tưởng của Tam gia Nho Thích Đạo, được coi như kỳ thư từ trước tới nay chưa từng có. Hiện nay đã có tung tích của ba quyển, phân ra ở nội cung Chu quốc, Huyền Đô Sơn và Thiên Nhai tông, hai quyển còn lại không rõ tung tích.

Với tàn quyển trên tay mình, Huyền Đô sơn và Thiên Nhai tông vững vàng nắm giữ vị trí đứng đầu hai nhà Phật Đạo, nghiễm nhiên trở thành võ học đại tông của thiên hạ. Kỳ Phượng Các lại càng là người trăm năm có một, trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ.

Tuy rằng đồ đệ Thẩm Kiều của hắn quá kém cỏi, bị người ta đánh ngã từ trên đỉnh núi xuống, nhưng đây là do Thẩm Kiều tự mình học nghệ không tinh, chẳng có quan hệ gì với “Chu Dương sách” cả. Cho dù chỉ có thể nắm được một cuốn, học được tinh túy, tìm hiểu huyền diệu trong đó, không hẳn không thể được như Kỳ Phượng Các, trở thành người có thực lực đứng đầu thiên hạ.

Hiện tại ba quyển rõ tung tích kia đã có chủ nhân thỏa đáng, người khác muốn ra tay chiếm đoạt cũng không có dễ dàng như vậy, nhưng hai quyển còn lại lại là vật vô chủ, có thể dễ dàng chiếm được, cho nên khi tin tức Vân Phất Y mang theo tàn quyển của “Chu Dương sách” lặng lẽ lưu truyền ra ngoài, bọn họ liền gặp phải hết nhóm cường đạo này đến trộm cắp khác.

Những người còn lại của Lục Hợp bang không rõ chân tướng, còn tưởng trong hai cái rương kia chứa trân bảo quý hiếm gì, lúc nghe thấy Vân Phất Y mang theo tàn quyển “Chu Dương sách” trên người, toàn bộ đều ngây dại, đến giờ còn chưa kịp phản ứng lại.

Mấy phương giằng co trong trầm mặc, kiêng kỵ lẫn nhau, ai cũng không chịu xuất thủ trước.

Mộ Dung Tẩm thật tâm muốn cướp đoạt nhưng hắn cũng biết, chỉ cần mình vừa động thủ, Tuyết Đình hòa thượng cùng Yến Vô Sư nhất định sẽ ra tay ngăn cản.

Vân Phất Y thân đứng ở trung tâm vòng xoáy, âm thầm sốt ruột, lại bó tay hết cách.

Trong lòng nàng biết tối nay cho dù có vượt qua được cửa này, ngày mai tin tức truyền ra, người đến đoạt bảo chỉ có thể nhiều hơn chứ không ít, xử lý không cẩn thận ngay cả người của Thái sơn Bích Hà tông và Lâm Xuyên Học Cung cũng sẽ tới đây, lúc đó Lục Hợp bang làm sao còn được một ngày an bình?

Nàng âm thầm lập kế hoạch, lùi một bước để có thể ra điều kiện, lựa chọn người mình có thể tin tưởng trong đám người này: “Kẻ thắng làm vua, lời này nói không sai, Lục Hợp bang thực lực không đủ, cố gắng giữ lại cũng chỉ là họa không phải phúc. Ta nguyện ý giao tàn quyển “Chu Dương sách” ra để cầu bình an. Xin hỏi đại sư, nếu ta giao “Chu Dương sách” cho ngươi, ngươi có thể đảm bảo với ta rằng ta và mấy người thuộc hạ kia có thể được an toàn không?”

Tuyết đình đại sư mở miệng là nói mấy câu nhà phật: “Vân phó bang chủ thâm tình đại nghĩa, lão nạp nào dám không tận tâm tận lực!”

Vân Phất Y sau nhiều lần cân nhắc suy tính, cuối cùng âm thầm cắn răng, lấy từ trong lồng ngực ra một cái ống trúc nhỏ. Hồ Ngôn hồ Ngữ không khỏi nghển cổ ra nhìn, ngay cả Bạch Nhung cũng không nhịn được mà ngồi thẳng lên. Khó mà tưởng tượng được rằng cái ống trúc nhỏ thô ráp tầm thường mà nữ tử kia đang cầm lại chứa đựng tàn quyển “Chu Dương sách” mà người người trong thiên hạ đều muốn có.

Bạch Nhung bị thương hai tay, vô lực tranh đấu, chỉ đơn giản dựa vào cột trụ xem kịch vui.

Mộ Dung Tẩm đã hóa thành cái bóng, mục tiêu chính là cái ống trúc kia.

Còn chưa đợi hắn lại gần Vân Phất Y, chưởng phòng của Tuyết Đình thiền sư đã áp tới ngay sau lưng, kèm theo đó là tiếng ngọc khánh vang lên liên miên không dứt, đâm thẳng vào lòng người, rơi vào trong tai Mộ Dung Tẩm, cảm thụ không khác nào lúc mà Vân Phất Y nghe được, bước chân đột nhiên trở nên nặng tựa ngàn cân, ngực bị đè nén đến muốn ói.

Hắn tự biết mình bị ngọc khánh ảnh hưởng, liền nhanh chóng phong bế thính giác, động tác nơi tay lại chưa từng dừng lại, vẫn như cũ chụp tới ống trúc trong tay Vân Phất Y.

Yến Vô Sư không biết nghĩ gì, cũng tới xen vào, thân hình khẽ nhích, tàn ảnh vẫn còn, người đã đến sau lưng Mộ Dung Tẩm.

Hắn đưa tay ra, cũng không phải ngăn cản Mộ Dung Tẩm cướp lấy ống trúc, mà là ngăn cản Tuyết Đình thiền sư.

Trong nháy mắt đó, hai người đã giao thủ không dưới mười chiêu, đừng nói là Trần Cung nhìn hoa cả mắ, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, mà ngay cả Hồ Ngôn Hồ Ngữ coi như nhân tài mới nổi, cũng rơi vào trong sương mù.

Trần Cung nhìn đến choáng váng mặt mày, nhưng lại không dời nổi tầm mắt, chính trong thời khắc nhập tâm đó, Thẩm Kiều bỗng nhiều túm lấy bờ vai hắn, nói nhỏ: “Chạy mau, chạy!”

Bình thường Thẩm Kiều nói một câu, Trần Cung cũng phải cãi lại ba câu, lúc này lại ngoan ngoãn hiếm thấy, cái gì cũng không nói, khẽ cắn răng cố sức chín trâu hai hổ bò lên chạy.

Nhưng vừa mới đứng được lên, Trần Cung liền cảm thấy có một nguồn sức mạnh từ sau lưng nhấc bổng mình lên, cả người bay lên không trung. Hắn nhịn không được kêu ầm lên, sợ hãi cực điểm, đợi đến khi Yến Vô Sư vứt hắn ở trên nóc nhà, hai chân hắn đã mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống, suýt chút nữa thì lăn lông lốc xuống.

Từ tối tới giờ, mình đúng là xui xẻo cực độ, Trần Cung cảm thấy tuyệt vọng, run rẩy nhìn xuống, liền nhìn thấy bên cạnh Yến Vô Sư có nhiều thêm một người.

Thẩm Kiều cũng bị vất lên.

Trong tay Thẩm Kiều còn cầm một cái ống trúc —— là do Yến Vô Sư cứng rắn nhét cho hắn —— hắn vứt cũng không được mà giữ cũng không hay, vẻ mặt vừa mờ mịt vừa bất đắc dĩ: “Chúng ta chỉ là tiểu nhân vật, tá túc tạm ở chỗ này, không quan hệ gì đến chuyện trong giang hồ, oan có đầu nợ có chủ, Yến tông chủ có thể đừng trêu đùa chúng ta như vậy không?”

Yến Vô Sư cười dài nói: “Chuyện này sao lại gọi là trêu đùa được? Ta đang tặng các ngươi một chuyện tốt mà. Vật mà người người trong thiên hạ đều mong muốn hiện tại đag nằm trong tay ngươi, lẽ nào ngươi không cảm thấy vui vẻ chút nào sao?”

Ai cũng không ngờ Yến Vô Sư nhúng tay vào, lại càng không ngờ đến chuyện hắn giao ống trúc cho hai tiểu nhân vật không hề liên quan đến trong chuyện này, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm vào Thẩm Kiều, ánh mắt sáng quắc, hận không để thiêu hắn thành một cái động.

Tuyết Đình thiền sư cau mày: “Yến tông chủ việc gì phải liên lụy đến người không liên quan?”

Yến Vô Sư hờ hững thưởng thức ngọc tuệ ở thắt lưng: “Không phải các ngươi rất muốn biết trong đó viết cái gì hay sao, cứ tranh đi đoạt lại như vậy cũng không phải cách, không bằng ai ai cũng có phần. Nếu như do ta đọc, những người còn lại nhất định không tin, mà nếu như do người khác đọc, ta cũng không tin. Chẳng bằng giao cho hắn đọc, đọc bao nhiêu, nghe bấy nhiêu, cái này phải xem vận mệnh của chính mình.”

Tác giả có lời muốn nói:

Người bình thường hoàn toàn không thể dự đoán được kết quả này, bệnh thần kinh quả là danh xứng với thực…

Thẩm Kiều: Tâm tính thiện lương thật là mệt, ta muốn về nhà.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây