Lý Nham xoay người quay trở lại bàn làm việc của mình.
Khâu Hàn cầm hai tấm chi phiếu nghĩ thầm, nếu không trả lại được, vậy thì cậu nhận, sau đó liền chờ xem, xem bọn họ rốt cuộc muốn nhờ cậu làm việc gì.
Ngày hôm sau, Khâu Hàn đi gặp Trì Tụng cùng Ngôn Tinh, hai người cùng gọi cậu qua gặp, người gọi cậu trước là Ngôn Tinh, vẻ mặt hắn hình như có chút tức giận thì phải.
Khâu Hàn vừa mới bước vào phòng, nghênh đón cậu là một mâm đựng trái cây, may mắn cậu phản ứng rất nhanh ngay lập tức liền tránh né, nếu không cái mâm đựng trái cây này liền đập vào mặt cậu.
“Là cậu bảo giám đốc kế hoạch đổi tiết mục của tôi xuống dưới chót phải không?!” Ngôn Tinh chỉ vào Khâu Hàn vô cùng tức giận mà mắng: “Cậu tính là thứ gì, nhận chi phiếu của tôi còn dám giúp đỡ người khác ức hiếp tôi!” Khâu Hàn nhìn ngón tay Ngôn Tinh chỉ vào mình, nghe được những lời hắn mắng, một vài ký ức tồi tệ của kiếp trước dần hiện lên trong đầu, cảm xúc tiêu cực trong lòng cũng bắt đầu có chút dao động.
Khâu Hàn đem cảm xúc trong lòng áp xuống, giữ bình tĩnh nói: “Tôi không có tìm giám đốc gì đó đổi tiết mục của anh xuống áp chót.” “Chính miệng Trì Tụng nói là cậu sắp xếp!” Sắc mặt Ngôn Tinh vì tức giận mà đỏ lên nói: “Cậu còn dám không thừa nhận?!”
Mặt Khâu Hàn không cảm xúc nói: “Anh có thể kêu hắn tới ba mặt một lời hỏi rõ ràng.” “Cậu cho rằng tôi không dám sao?!” Ngôn Tinh nói xong liền bước nhanh ra ngoài.
Không bao lâu, Ngôn Tinh nổi giận đùng đùng kéo cánh tay Trì Tụng đi đến, Khâu Hàn xoay người nhìn về phía bọn họ.
“Chính anh nói là cậu ta tìm giám đốc kế hoạch đổi thứ tự lên sân khấu của tôi với anh, bây giờ cậu ta nói cậu ta không có, các người nói đi, rốt cuộc ai đang nói dối?!” Ngôn Tinh chất vấn.
“Ngày hôm qua, anh bảo tôi tìm giám đốc kế hoạch đổi thứ tự lên sân khấu, tôi đã từ chối anh.” Khâu Hàn nhìn Trì Tụng nói.
“Đúng vậy.” Trì Tụng nói: “Ngay từ đầu cậu xác thật đã từ chối tôi, nhưng loại chuyện này, cũng không thích hợp đồng ý liền, cho nên khi cậu rời đi, tôi cho cậu một chút lễ vật, cậu nhận lấy, không phải giống như là đồng ý sao?” “Cậu cũng nhận của hắn rồi?” Ngôn Tinh nhìn về phía Khâu Hàn tức giận hỏi.
Khâu Hàn trầm mặc trong chốc lát sau nói: “Đúng vậy.” “Cậu tuy rằng là người mới, nhưng gan thật lớn nha, dám nhận của hai người cùng một lúc?” Ngôn Tinh cắn chặt răng, đi đến trước mặt Khâu Hàn tiếp tục chất vấn nói: “Cậu cũng nhận của tôi, vì sao lại giúp hắn?!” Khâu Hàn nhìn về phía Trì Tụng.
Trì Tụng đi đến bên người Khâu Hàn, vỗ vỗ bờ vai của cậu nói: “Cậu không cần sợ hắn, hắn có thể làm gì cậu được, về sau hai tụi mình hợp tác, tôi sẽ cho cậu càng nhiều chỗ tốt.” “Các người…….” Ngôn Tinh cười lạnh nói: “Tôi không thể làm gì cậu ta? Cùng lắm thì bất cứ giá nào, tôi sẽ đi tìm Diệp tổng đem tất cả mọi việc đều nói ra, hai người đừng có mơ mộng!” “Anh đi đi.” Trì Tụng không sao cả: “Anh có bản lĩnh gặp được Diệp tổng sao? Nếu tôi không nhớ lầm, anh đã gần hai năm không gặp qua Diệp tổng đi? Diệp tổng rất có thể đã quên anh là ai.” “Chính anh cũng giống tôi thôi.” Ngôn Tinh bị chọc trúng điểm đau liền nhịn xuống lập tức đánh trả.
“Tôi so với anh còn tốt hơn một chút.” Trì Tụng hơi đắc ý nói: “Một năm trước, Diệp tổng còn tới nghe tôi đánh đàn đó.”
“Chó chê mèo lắm lông.” Sắc mặt Ngôn Tinh khó coi trào phúng nói.
Khâu Hàn nhìn hai người bọn họ bóc vết sẹo của nhau, hơi tự hỏi trong chốc lát: “Hai người không cần cãi nhau, tôi mới vừa lên làm trợ lý, rất nhiều chuyện còn không hiểu, này đúng thật là do tôi.” Khâu Hàn nhìn Ngôn Tinh nói: “Nếu tôi đã nhận của anh, anh lại bởi vì tôi mà bị đổi thứ tự sân khấu, về tình về lý tôi nên bồi thường anh, như vậy đi, tôi sẽ nghĩ cách, để anh có thể gặp Diệp tổng.” Ngôn Tinh cùng Trì Tụng đều kinh ngạc nhìn Khâu Hàn.
“Cậu có bản lĩnh như vậy?” Ngôn Tinh không quá tin tưởng nói: “Cậu muốn dùng việc này, đem việc hôm nay cho qua đi?” “Tôi có lẽ không có bản lĩnh này, nhưng là tôi cùng bí thư Trần rất quen thuộc, tôi đi nhờ hắn, khẳng định có thể được.” Khâu Hàn nhìn Ngôn Tinh nói: “Nếu tôu không làm được, anh muốn thế nào cũng được.” Ngôn Tinh nghĩ nghĩ nói: “Được, tôi đây liền chờ cậu, nếu cậu không làm được, tôi việc gì cũng có thể làm ra, cậu nhớ đó.” Trì Tụng thấy hai người đã đạt thành hiệp nghị, trong lòng lập tức nóng nảy, hắn đối với Khâu Hàn nói: “Khâu trợ lý, cậu cũng đừng quên, cậu cũng nhận của tôi.” “Sau khi cậu ấy nhận của anh, không phải đã giúp anh thay đổi thứ tự sân khấu sao? Đây chính là anh chính miệng nói.” Ngôn Tinh lạnh lùng nói: “ Làm gì có vụ nhờ vả nữa, nghĩ tốt quá ha?” Sắc mặt Trì Tụng khó coi, hắn bị Ngôn Tinh nói đến nổi ngậm miệng, không biết nên mở miệng như thế nào.
Ngôn Tinh có một loại cảm giác chuyển bại thành thắng, ánh mắt đắc ý nhìn Trì Tụng cười lạnh.
Khâu Hàn nói: “Không bằng như vậy đi, tôi nghĩ cách sắp xếp hai người cùng nhau gặp Diệp tổng, thế nào? Ai có thể khiến cho Diệp tổng chú ý, vậy thì dựa vào bản lĩnh hai người đi.” “Được đó!” Trì Tụng lập tức đáp ứng.
“Dựa vào cái gì tôi phải cùng hắn gặp Diệp tổng.” Ngôn Tinh rất là bất mãn nói.
“Chỉ có cơ hội này, các người nếu nguyện ý thì tôi liền đi làm, không muốn thì thôi, chi phiếu tôi sẽ trả lại cho các người, các người suy xét cẩn thận một chút đi.” Khâu Hàn nói xong ra ngoài.
Hai người này sang năm phải tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp, trừ phi là thi đấu quốc tế lấy được thành tích tốt, bằng không rất khó được giúp đỡ tiếp, như vậy đến cơ hội gặp Diệp Huyên Thành cũng không có, cho nên trong lòng bọn họ vô cùng lo âu, gấp gáp, chỉ cần có cơ hội gặp Diệp Huyên Thành, bọn họ đều sẽ không bỏ qua.
Vài ngày sau, Khâu Hàn mời Diệp Huyên Thành ăn cơm, vì cảm ơn lần trước y đã dẫn cậu đi Du Ngọc Viên ăn cơm. - ------------------------------------------ Editor: Ai thóc ai gà chưa biết nha, đừng thấy em bé Hàn dễ bị lợi dụng nhoa, kẻo bé lợi dụng lại không còn cái gì á nha.