Hoắc Ninh không có ý định rời đi ngay, ngồi trên salon chậm rãi uống cà phê, câu được câu không nói chuyện với Lục Tứ. Bên kia, Tống Dữ Tinh ôm bụng ngã xuống nền nhà, Dâu Tây Nhỏ bị dọa sợ, chỉ có thể nằm bên cạnh kêu meo meo mà không giúp được gì. Mồ hôi lạnh rơi xuống đất, ngón tay đang che bụng của cậu trắng bệch, mặt cũng trắng nhợt như tờ giấy. Vừa nãy khi vào phòng, cậu ngồi ở salon cạnh cửa sổ sát đất một lúc, điện thoại bị cậu ném bừa trên đó. Tống Dữ Tinh cắn răng, chống tay lên cánh cửa, khó khăn đứng lên, trước mắt đột nhiên tối sầm, cậu suýt ngã xuống lần nữa. Hôm nay sợ là cậu phải đau đến chết ở chỗ này. Mịa! Cậu bám vào tường, nửa đường lại ngã sụp xuống lần nữa, rồi lại ương ngạnh bò dậy, cuối cùng tê liệt ngồi trước ghế salon, rốt cuộc cầm được điện thoại trong tay. ... Hoắc Ninh cảm giác người đàn ông đối diện lại thất thần, liền đặt cốc cà phê xuống, chống cằm cẩn thận quan sát hắn, ôn tồn hỏi: "A Tứ, sao tôi cảm thấy hôm nay cậu có chút không yên lòng, đã có chuyện gì xảy ra ư?" Lục Tứ phục hồi tinh thần, sau đó thu hồi nét mặt, nói không sao, đại khái là dạo này công việc quá bận rộn. Hoắc Ninh cũng không hỏi đến nữa, ân cần dặn dò: "Vậy cậu phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, đừng để bản thân mệt lả, lúc trước ở nước ngoài cậu toàn như vậy, thường xuyên làm việc quên ăn quên ngủ." Vừa dứt lời, điện thoại Lục Tứ đặt trên bàn trà đột nhiên sáng màn hình, biểu thị người gọi tới -- nhóc ăn vạ. Hoắc Ninh vừa vặn nhìn thấy mấy chữ kia, đang muốn nói chuyện thì Lục Tứ đã cúp điện thoại. Y hơi nghi ngờ, "Sao lại cúp?" "Nhóc ăn vạ? Cậu đặt biệt danh có ý tứ thật." Lục Tứ tắt điện thoại, bình thản mở miệng: "Chỉ là một người hay ăn vạ."
Hoắc Ninh cười một cái không rõ ý, ghi nhớ biệt danh này trong đầu, nếu là người hay ăn vạ...!Nhưng ở trước đó lại có thêm một chữ "nhóc", ý nghĩ trở nên khác biệt. Không tránh khỏi có thêm cảm giác đáng yêu và yêu thích. ... Tống Dữ Tinh nắm chặt điện thoại, vì đau mà tay run rẩy, còn có nguyên nhân khác là vì tức giận, Lục Tứ lại cúp điện thoại của cậu! Hôm nay nếu cậu đau chết ở đây, coi như thành quỷ thì cũng không tha cho tên tra nam này! Tống Dữ Tinh chửi một tiếng, tay run run bấm số của Lục Tứ lần nữa. Dạ dày lần nữa co thắt mãnh liệt, cậu cắn chặt răng, khóe mắt ửng đỏ tràn ra một giọt nước mắt sinh lý. Mịa, cậu thật sự đau muốn chết! Tầng một, Hoắc Ninh xách giỏ trái cây vừa nãy đem tới vào phòng bếp, mở khóa vòi nước bắt đầu rửa. Cũng không thể để khách làm việc, Lục Tứ đứng dậy, đang định tới giúp thì điện thoại trên ghế salon lại rung lên. Hắn liếc nhìn tên người gọi, không do dự cầm điện thoại lên, đi đến cửa sổ sát đất để nhận. Tống Dữ Tinh hai lần gọi điện thoại cho hắn, cậu thật sự đã gặp chuyện gì rồi. "Sao vậy?" Chờ hai giây, người bên kia điện thoại cũng không nói gì, hắn kiên nhẫn mở miệng lần nữa: "Sao không nói gì?" Một giây sau, giọng nói khàn khàn yếu ớt của thanh niên truyền qua điện thoại, "Lục Tứ..." Qua điện thoại, giọng cậu như lạc đi, nhỏ như tiếng muỗi kêu, yếu ớt chập chờn như thể ngay sau đó sẽ biến mất vậy. Lục Tứ nhất thời hồi hộp, nắm chặt điện thoại theo bản năng, cơn hoảng hốt không biết từ đâu tới bắt đầu dâng lên trong lòng. "Có chuyện gì xảy ra, em sao vậy?" "Em, em đau quá..." Giọng thanh niên nức nở đầy khổ sở và tủi thân. Lục Tứ run lên.
Trong nháy mắt, ý nghĩ gì cũng không xuất hiện trong đầu hắn, hắn cũng quên luôn Hoắc Ninh trong bếp, chỉ nói một câu với người trong điện thoại: "Em chờ chút, bây giờ anh lên ngay!" Hắn không hỏi tại sao Tống Dữ Tinh kêu đau, cũng chưa từng nghĩ tới việc liệu cậu có nói dối hay không, nói xong câu đó thì chạy thật nhanh lên lầu, đôi mắt bình tĩnh thường ngày giờ lại cuống quít cả lên. Hoắc Ninh nghe tiếng động, quay đầu lại thì chỉ thấy bóng lưng người đàn ông chạy về phía cầu thang, "A Tứ..." Lời còn chưa nói hết, Lục Tứ liền biến mất ở khúc quanh cầu thang. Có chuyện gì mà vội như thế, y nhìn cầu thang không một bóng người, nghi ngờ nhíu mày một cái. Thanh niên thon gầy nằm trên nền nhà cạnh cửa sổ sát đất, lưng cong lại, co rúm người. Cậu khó chịu nhắm mắt, tay tái nhợt che bụng, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh, tiếng rên rỉ thống khổ truyền ra từ giữa hai cánh môi không chút huyết sắc. Lục Tứ vọt vào, bế Tống Dữ Tinh lên thì mới phát hiện tay chân cậu lạnh như băng, không chỉ trên mặt mà trên lưng cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tống Dữ Tinh vô ý thức cọ vào ngực người đàn ông một cái, nỉ non: "Đau..." Nhìn dáng vẻ yếu ớt của người trong ngực, lòng Lục Tứ như bị dao cứa. Hắn sờ gò má mướt mồ hôi của thanh niên rồi ôm ngang cậu, đứng dậy. "Đừng sợ, tôi đưa em đi bệnh viện." Giọng người đàn ông nhu hòa hơn mấy phần, mang theo sự trấn an. Mới vừa tới cửa, hắn đụng phải Hoắc Ninh đang đi tới.
Đột nhiên có thêm một người được Lục Tứ ôm trong lòng, Hoắc Ninh không khỏi sững sờ một chút. Người nọ bị Lục Tứ ôm, đầu cũng vùi trong ngực Lục Tứ, một cánh tay trắng nõn nhỏ gầy vô lực buông thõng giữa không trung, y chỉ có thể nhìn ra đây là một người con trai gầy guộc. "A Tứ, làm sao..." "Giải thích cho cậu sau, cậu nhường đường chút!" Sắc mặt đối phương vừa nghiêm trọng vừa vội vã, Hoắc Ninh đi sang một bên theo bản năng, chừa lối đi cho Lục Tứ. Lục Tứ không nói gì thêm, ngựa không ngừng vó ôm Tống Dữ Tinh xuống tầng. Hoắc Ninh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng vội vàng của hắn, sợ sệt một hồi rồi cũng đuổi theo. Vội như vậy thì hẳn là bị bệnh. "A Tứ, cậu phải đưa cậu ấy đến bệnh viện sao, xe của tôi vẫn đậu bên ngoài, tôi đưa các cậu đi." Lục Tứ suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Hoắc Ninh lái xe thì hắn có thể ngồi ghế sau chăm sóc Tống Dữ Tinh, không biết chuyện gì đã xảy ra, nhìn rất nghiêm trọng. Một phút sau, chiếc xe dừng ở cửa biệt thự nổ máy, chậm rãi tiến về phía trước dưới ánh trăng mờ. "Hoắc Ninh, lái nhanh lên chút!" "Được." Hoắc Ninh lái xe ở phía trước, Lục Tứ và Tống Dữ Tinh ngồi phía sau. Tống Dữ Tinh nằm trên ghế, đầu gối lên đùi Lục Tứ. "Đau..." Lục Tứ cúi đầu nhìn người đang co lại trong lòng, mắt cậu hồng hồng, khóe mắt còn đọng nước. Rất đáng thương, như động vật nhỏ yếu đuối bất lực. Lục Tứ sao có thể chống đỡ được, trong lòng lập tức mềm nhũn. Cũng không để ý ai đang có mặt trên xe, hắn sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu để trấn an, giọng nói từ tính trầm thấp êm ái vang lên như đang dỗ trẻ con: "Ngoan, cố gắng nhịn một chút, sắp đến bệnh viện rồi." Tống Dữ Tinh đau đến mức không rõ ý thức nhưng lòng vẫn căm hận hành vi của tra nam, liền nghiến răng nghiến lợi, hung tợn mắng: "Lục Tứ, đều tại anh..." Nhưng vì cậu đang rất yếu, giọng nói phát ra run rẩy thổn thức, nào giống đang mắng người, càng giống như than phiền tủi thân và nũng nịu.l Đôi mắt trợn tròn cũng ướt nhẹp, đỏ như mắt chú thỏ. Lục Tư nghe được, sự áy náy trong lòng càng tăng lên gấp bội, hắn không chỉ để cho nhóc ăn vạ tránh ở trong phòng, còn không nhận điện thoại của cậu. "Đều tại tôi, là tôi không tốt, tôi sai..." Lúc này hắn cũng không quan tâm đến thể diện nữa. Hoắc Ninh dù đang lái xe nhưng vẫn một mực chú ý động tĩnh đằng sau, hai tay đặt trên vô lăng vô thức nắm chặt hơn. Quen Lục Tứ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên y thấy Lục Tứ khẩn trương vì một người nào đó, còn xuống nước dỗ dành người ta, không nói hai lời đã nhận lỗi sai về mình.
Y hiểu Lục Tứ, đối phương luôn là người cao ngạo, sẽ không dễ dàng nhận sai với người khác. Vừa rồi Hoắc Ninh cũng thấy rõ, người con trai được Lục Tứ ôm trong ngực chính là người y đã gặp ở trung tâm thương mại hôm trước, lúc ấy người kia đi cùng Lục Tứ. Đôi giày màu trắng trong tủ hẳn cũng là của cậu ta. Nhưng tại sao...!Rõ ràng trong nhà có một người khác, Lục Tứ lại không nói cho y.
Chẳng lẽ là cố ý giấu y sao> Tại sao phải... Trong mắt Hoắc Ninh thoáng hiện lên sự phức tạp rồi y nhắc nhở như không có chuyện gì xảy ra: "Còn chừng mười phút nữa là tới, cố gắng chút nhé." "A Tứ cậu đừng lo, có lẽ cậu ấy bị đau dạ dày." Nghe y nói, Lục Tứ mới ý thức được rằng Hoắc Ninh vẫn còn trên xe.
Nhưng hắn cũng không có sức mà nghĩ đến chuyện này. Tầm mắt hắn vẫn một mực dừng lại trên người thanh niên đang rúc trong lòng mình, chưa từng rời khỏi, "Bị đau dạ dày ư, tôi xoa giúp em nhé?" "Được..." Tống Dữ Tinh nhắm mắt, không còn sức để nói nữa. Mi mắt cong cong của cậu còn dính chút nước, vì đau đớn mà khẽ rung lên như cánh bướm hoảng loạn mất phương hướng trong cơn bão. Lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông, cách một lớp vải, trùm lên bụng Tống Dữ Tinh, nhẹ nhàng xoa xoa. Lục tổng lần đầu làm việc này, hoàn toàn không có kỹ thuật gì. Thủ pháp nhìn có vẻ chuyên nghiệp nhưng thực ra lại chẳng có chút hiệu quả nào. Đau vẫn đau, không hề giảm bớt. "Có đỡ hơn chút nào không?" Lục Tứ thấp giọng hỏi. Tống Dữ Tinh mở mắt, đối diện với đôi mắt thâm thúy lúc này đang ân cần lo lắng cho cậu, lòng khẽ động.
Lục Tứ có một đôi mắt rất đẹp, khi hắn nghiêm túc nhìn người khác thì sẽ tỏ ra rất nặng tình. Nhưng chút rung động trong lòng Tống Dữ Tinh nhanh chóng bị cảm giác đau đớn lấn át. "Vẫn đau..." Ấn rất tốt, lần sau đừng ấn nữa. "Vậy phải làm sao bây giờ..." Lục Tứ thở dài một cái, sau đó đưa cánh tay mình lên trước miệng Tống Dữ Tinh, "Đau như vậy thì em cắn tôi đi, để tôi đau cùng em." Dẫu sao hắn cũng áy náy trong lòng. Tống Dữ Tinh không hề khách khí, cắn luôn.