Sa mạc ban đêm chỗ đôi vợ chồng sắp cưới là Bạch Ngôn Hạo và Thẩm Ngải Yến yên bình bao nhiêu thì bên quân doanh lại xôn xao lo lắng bấy nhiêu. Cả đám người Viên Cảnh Chí nhao nhao lên vì sự biến mất của Bạch Ngôn Hạo và Thẩm Ngải Yến. Bán đầu đã nói rằng sẽ hẹn nhau buổi chiều tụ họp ngay cứ điểm, nhưng hiện tại đã là buổi tôi, nhưng hai người Bạch Ngôn Hạo và Thẩm Ngải Yến lại không thấy tăm hơi.
Viên Cảnh Chí và Tiểu Đào vô cùng lo lắng cho Thẩm Ngải Yến.
Cả hai cùng đến ban chỉ huy nơi quân doanh để thông báo. Sau khi được thông báo, binh sĩ dưới trướng của Bạch Ngôn Hạo lại tỏ ra như không có chuyện gì, chỉ nói với Viên Cảnh Chí, "Phó tổng Viên không cần lo đâu, Bạch chỉ huy anh ấy nằm lòng vùng này, không khéo anh ấy mang bà xã của mình cắm trại đêm rồi đi." Một viên sĩ quan cũng lên tiếng, "Đúng vậy, Ngôn Hạo cậu ấy rất quen thuộc vùng sa mạc này, nên hai cô cậu cũng không cần lo đâu.". Viên Cảnh Chí nghe xong chỉ trầm mặc, nhưng Tiểu Đào lại nhìn sĩ quan kia nói: "Nhưng mà sếp của tôi nếu cắm trại như các anh nói, cô ấy sẽ thông báo cho chúng tôi, chứ không để chúng tôi lo lắng như vậy." "Vậy thì cô cậu muốn thế nào, hiện tại vùng này không ai quen thuộc hơn Bạch Ngôn Hạo, nếu cậu ấy không muốn ai tìm được, vậy thì đành chịu, hơn nữa, cô nghĩ cậu ta sẽ để bà xã cậu ta ủy khuất nửa điểm sao?" Sĩ quan kia dần trở nên nghiêm giọng, "Chúng tôi sẽ có cách liên lạc với Bạch Ngôn Hạo, hiện sắp đến giờ giới nghiêm trong quân doanh rồi, hai người mau về lều nghỉ dành cho khách tham quan như cậu ấy sắp xếp trước đi."
Nói rồi ông ta bỏ đi để tập hợp binh sĩ, lắc đầu ngao ngán, "Hầy, họ Bạch kia, đưa khách đến đây rồi lại vứt bọn họ cho tôi quản, cậu thật là tên khốn mà." Hai người Viên Cảnh Chí và Tiểu Đào đành trở về lều trước.
Bên trong lều lớn, Lạc Quân và Mạc Văn Kiên cùng mấy người khác nữa đang bàn luận sôi nổi về chuyến đi hôm nay.
Xem ra họ cũng chẳng thật lòng quan tâm đến chuyện Bạch Ngôn Hạo và Thẩm Ngải Yến mất tích. Lạc Quân Quân lại giả bộ quan tâm hỏi han Tiểu Đào.
"Tiểu Đào à, bọn họ không cho người tìm Thẩm tổng sao? Như vậy, sẽ rất nguy hiểm đó." Mạc Văn Kiên đang ở gần đó, nghe thấy Lạc Quân Quân hỏi vậy, thì cười lạnh trong lòng, "Đúng là rất biết giả bộ." Hắn ta nhìn vẻ lo lắng của hai người Viên Cảnh Chí và Tiểu Đào, trên mặt lộ ra chút đắc ý, "Tìm sao, e là bây giờ hai người kia lành ít dữ nhiều rồi đi, sa mạc ban đêm lạnh như cắt thịt.
Hơn nữa không có la bàn, muốn tìm được đường về chính là chuyện không thể nào." Mà lại chuyện này chỉ có thể được xem là một sự cố mà thôi, muốn truy ra hắn, còn lâu mới được. Hắn yên tâm ngả người xuống chỗ ngủ của mình, chẳng màng đến sự lo lắng của cả hai người kia. Viên Cảnh Chí nhìn Tiểu Đào, anh an ủi, "Không sao đâu, em đừng lo, anh tin Bạch chỉ huy sẽ bảo vệ tốt Boss nhà chúng ta." Tiểu Đào không nghĩ Viên Cảnh Chí lại nói chuyện an ủi mình, cô nàng hai mắt ngập nước, "Em lo lắm, Thẩm tổng chưa bao giờ như vậy hết á." Viên Cảnh Chí cười khổ, biết là vậy, nhưng binh sĩ ở đây người ta còn không đi tìm, vậy thì hai người họ tìm kiểu gì, "Được rồi, em đi nghỉ trước đi, chẳng phải lúc nãy vị sĩ quan kia nói sẽ liên lạc với Bạch chỉ huy sao, vậy chúng ta chờ xem sao đã." Nói rồi anh vô tình xoa đầu cô, "Đừng lo lắng, ngủ đi." Tiểu Đào bị Viên Cảnh Chí xoa đầu như cún, bất giác đỏ mặt, cúi đầu, "Em biết rồi, anh cũng nghỉ đi, chắc là ngày mai, họ sẽ trở về đúng không?" "Ừ, anh tin họ sẽ trở về." Viên Cảnh Chí nói. ..... Đêm trôi qua thật dài.
Mặt trời sáng sớm trải dài lên vùng sa mạc.
Bên trong lều vải, Thẩm Ngải Yến đang gối đầu trên trong ngực Bạch Ngôn Hạo ngủ ngon lành vốn chẳng biết đám nhân viên nhà cô lúc này lo đến sốt vó. "Ngải Yến, chúng ta trở về thôi." Bạch Ngôn Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má cô, Thẩm Ngải Yến đưa tay dụi mắt, cô bỗng nói: "Không nghĩ em lần đầu tiên ngủ được ở chỗ xa lạ như này ấy." Bạch Ngôn Hạo cười, "làm vợ của lính, nếu không sợ khổ, không khéo sau này, em phải ngủ ngoài trời nhiều đấy, em có hối hận không?" "Đương nhiên là không rồi, anh nghĩ em đợi mười năm rồi, còn có thể để cho anh chạy khỏi em sao?" Thẩm Ngải Yến dẩu môi nói. "Được, vậy hôm nay trở về anh liền đưa cha mẹ đến nói chuyện với cha mẹ em.
Bạch Ngôn Hạo nói nghiêm túc.
Vừa nói vừa đỡ Thẩm Ngải Yến rời khỏi lều, anh thu dọn rồi nói, "em lên xe trước, chúng ta chuẩn bị chút liền về." "Ừ." Thẩm Ngải Yến gật đầu, vươn mình vài cái, cô không nghĩ cũng có ngày cô ngủ ngoài trời thế này, tuy là có chút mệt mỏi ê ẩm, nhưng được ở cạnh Bạch Ngôn Hạo người mà cô quý trọng nhất, cảm giác ngủ ngoài trời giữa xa mạc, ngược lại, cũng không tệ chút nào. Buổi sáng tuy nhiệt độ ở sa mạc còn chưa nóng lắm, nhưng cũng có chút cảm thấy thân nhiệt cơ thể cũng đã nóng lên rồi. Hai người leo lên xe, Bạch Ngôn Hạo lái xe đưa Thẩm Ngải Yến trở về nơi đóng quân.
Mà cô ngay khi lên xe, đã hỏi ngay: "Ngôn Hạo, làm sao chúng ta trở về được khi anh không có la bàn?"
Bạch Ngôn Hạo đưa tay chỉ vào mi tâm của Thẩm Ngải yến nói, "Không cần la bàn, anh nhớ đường chủ yêu nhờ vào cái này." "Trí nhớ sao?" Cô mắt tròn xoe, chụp lấy ngón tay của anh nói. "Bà xã đại nhân rất thông minh." Bạch Ngôn Hạo cười khen ngợi. Thẩm Ngải Yến lại tò mò không thôi, vùng sa mạc này quá mênh mông rộng lớn, muốn rời khỏi chỗ này, là thói quen của anh, hay chỉ số iq của anh cao nên nhớ được địa hình sao? Cô nghĩ nghĩ một hồi, rồi chắc chắn một điều, có lẽ Bạch Ngôn Hạo là cả hai điều kiện trên, một là anh có thói quen nhớ rất lâu, hai là chỉ số iq của anh cũng khá cừ, nhớ lại năm đó hai người học đại học cùng, Thẩm Ngải Yến luôn coi anh như học bá, lúc nào cũng muốn anh kèm cô học, kết quả, cô học đâu không thấy lại bị anh cưa đổ. Mải suy nghĩ về quá khứ của tình yêu cô từng trải qua, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, Thẩm Ngải Yến bỗng thấy hạnh phúc biết bao nhiêu, khi mà cô đã đợi được anh, đợi được Bạch Ngôn Hạo ưu tú của cô. Cô cứ nghĩ, cứ nghĩ tâm hồn thả theo gió sa mạc, cát bụi tung bay phía sau như xóa tan đi một đời sóng gió của hai người họ. Bạch Ngôn Hạo nhìn biểu cảm của Thẩm Ngải Yến, anh biết cô đang vui, anh thích cô, yêu cô rất nhiều, đó là lý do vì sao mười năm qua lâu như vậy, trong tim anh vẫn chỉ có một người con gái là cô. ... Hai tiếng sau, rốt cuộc thì cũng thấy được lá cờ quân đội phấp phới trong gió, Thẩm Ngải Yến thầm thán phục anh xã nhà mình hết sức, tên này quả nhiên sở hữu cái chỉ số iq rất cừ, sa mạc như vậy, anh lại có thể đi một đường nhớ rất rõ. Nhưng cô lại hoàn toàn không biết, để có thể nhớ được cái nơi này nằm lòng trong trí nhớ, Bạch Ngôn Hạo của cô trong mười năm qua đã phải lăn lộn tập huấn ở nơi này bao nhiêu lâu, nhớ là một chuyện, quan trọng là theo thói quen mà nhớ được thôi. Mà dù có thế nào thì cuối cùng họ cũng may mắn an toàn trở về sau một đêm ở sa mạc lạnh lẽo rồi....