Phác Lận đứng nghỉ ngơi ở khu uống cà phê lầu 3, một bên khuấy cái muỗng, một bên hoạt động cái cổ.
Trước khi vụ án kết thúc, bọn họ không có thời gian tan tầm, nên đã dành thời gian đấu tranh với thông tin tại đây.
Hắn uống hai ngụm cà phê và nói chuyện phiếm cùng Giác qua máy phát ID. “Tan tầm có hẹn hò không?” Phác Lận hỏi Giác. Giác trầm mê chơi với trò chơi tìm và tra số liệu, trả lời: “Không có ‘hệ thống’ nào muốn hẹn gặp tôi.” Nó cố gắng theo kịp suy nghĩ của con người, “Anh hôm nay có hẹn hò không?” “Không, tôi không có, tôi chỉ là muốn hỏi cô một chút thôi.” Phác Lận cảm thấy giác thật đáng yêu, hắn bưng ly cà phê, do dự trong chốc lát, hỏi, “Chúng ta có thể uống một ly sau khi vụ án kết thúc không?” Giác chơi trò chơi, không có lập tức trả lời vấn đề.
Trò chơi này đối với người bình thường mà nói không có gì để chơi, nó cần phải kiểm tra câu trả lời chính xác trong dữ liệu giống như đại dương, mà Giác rất thích cảm giác ngâm mình trong cơ sở dữ liệu.
Phác Lận cũng rất đặc biệt, hắn cũng thích trò chơi này. “Cha tôi dặn không nên phát triển tình yêu văn phòng,” Giọng nói của Giác có chút do dự, “…… nhưng tôi thích rượu vang sủi bọt vị bưởi ngọt.” “Tôi sẽ chuẩn bị cho cô.” Phác Lận cười rộ lên. Giác “nhìn thấy” Phác Lận cười, làm cho nó bối rối.
Nó không thể hiểu được Phác Lận, hắn luôn luôn đặt nó trong máy phát ID và mang ở trên lỗ tai.
Bọn họ làm cộng sự là ngẫu nhiên, nhưng hợp tác rất dễ chịu, quan hệ cứ như vậy bảo trì tới hiện tại, không ai muốn chấm dứt. “Ngôi sao sườn viết sư của chúng ta tới rồi.” Phác Lận cắt đứt việc tìm kiếm số liệu của Giác, hắn từ lầu 3 nhìn xuống, vừa lúc có thể nhìn đến bãi đậu xe. Con đường quá tắc nghẽn, lúc này mặt trời đã ngả về tây.
Yến Quân Tầm xuống xe, đem máy phát ID bên cạnh chỗ ngồi mang lên người. Bên cạnh bãi đậu xe ngoài trời là một sân bóng rổ, nơi một số học sinh trung học sau giờ học chơi bóng.
Yến Quân Tầm đi ngang qua trước mặt, bên trong có người kêu hắn chơi bóng. Bọn họ khẳng định coi hắn trở thành bạn cùng lứa tuổi. Yến Quân Tầm cảm giác rất tệ, áo thun ướt ướt mà dán vào lưng làm hắn một chút cũng không muốn vận động.
Nhưng hắn không chán ghét bị bọn học sinh chào đón, cái này làm cho hắn nghĩ đến đi học.
Hắn chưa từng đi học, không có bạn học, không có bất kỳ hoạt động xã hội nào, hắn chỉ có giờ khắc này ở trong mắt người khác là bình thường. “Cậu có tham gia các hoạt động thể thao trong Hắc Báo không?” Thời Sơn Duyên đứng ở phía sau Yến Quân Tầm, anh nhìn về phía sân bóng rổ, đối với những đứa trẻ đầy mồ hôi không có cảm giác gì. Anh khác với Yến Quân Tầm, anh không có cảm giác thân thuộc. “Không có.” Làn da trắng nõn của Yến Quân Tầm nóng lên liền phiếm hồng, hắn nghiêng đầu trốn tránh ánh mặt trời, nhảy vài bước lên bậc thang, đứng trước hệ thống kiểm tra ở cửa. Hắn muốn cách Thời Sơn Duyên xa một chút, như để tiếng ồn xung quanh có thể giúp hắn phân tâm. Hiện tại đã qua thời gian tan tầm, trong đại sảnh cục thanh tra vẫn còn không ít người.
Quang bình trung tâm tuần hoàn tin tức hôm nay, âm thanh giày cao gót cùng giày da đan xen lui tới.
Yến Quân Tầm bước thẳng đến máy bán hàng tự động, chà mặt và lấy một lon bia lạnh.
Hắn không đợi được, trực tiếp mở ra uống, như muốn trút bỏ nhiệt khí. “Bộ giao thông nói trên cao tốc lại xảy ra tai nạn xe cộ, tôi nghĩ rằng các người sẽ bị kẹt trên đường,” Khương Liễm từ phía bên kia đi đến và chào họ, “Chúng ta đến văn phòng rồi nói.” Thời Sơn Duyên ngẩng đầu nhìn thấy cameras trong đại sảnh, anh nhìn chằm chằm vào cameras, hỏi Khương Liễm: “Trong văn phòng anh có không?” Khương Liễm theo ánh mắt Thời Sơn Duyên nhìn qua, đáp: “Không có… Có chuyện gì vậy?” “Giác đang làm việc à?” Yến Quân Tầm quay đầu lại hỏi. “Đúng vậy, nó đang làm cùng Phác Lận, làm sao vậy,” Khương Liễm hồ nghi mà nhìn bọn họ, “Cần tôi giúp cậu gọi nó đến văn phòng không?” “Không cần,” Yến Quân Tầm thuận tay nhét lon bia uống rỗng vào thùng rác, “Không cần bất kỳ hệ thống nào.” * * * Văn phòng của Khương Liễm không có hệ thống trong nhà riêng biệt, cục thanh tra có hệ thống chủ lý phối hợp phân chia lao động nội bộ, giống Giác vậy, hệ thống đều có chức trách trong người.
Khương Liễm không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn đi vào văn phòng, xuất phát từ sự cẩn thận, vẫn là bật thiết bị che chắn lên. “Điều tra viên đã tìm thấy Trình Lập Tân, chúng tôi phát hiện trên xe đạp trước cửa nhà Lịch Kiến Hoa có vân tay của hắn,” Khương Liễm ngồi xuống, “Đôi giày chơi bóng cũ kia cũng là kích thước giày của hắn.” Ánh mắt Yến Quân Tầm đều ở trên vách tường kính, hắn từ nơi này còn có thể nhìn đến cameras trong đại sảnh.
Hắn nói: “Phải không.” Khương Liễm phát hiện phản ứng của hắn rất kỳ quái. “Tôi vốn không nghĩ ra hung thủ vì sao phải đem xe đạp lại trở về,” Yến Quân Tầm thu hồi ánh mắt, “Hiện tại giải quyết xong, căn bản không phải cô mang về.
Cô đậu xe đạp của mình tại nơi làm việc sau đó bị trộm đi và đặt nó trước cửa nhà của Lịch Kiến Hoa.” “Ai?” Khương Liễm hỏi lại, “Trình Lập Tân sao?” “Hung thủ là nữ,” Yến Quân Tầm lần thứ hai khẳng định, “Không phải Trình Lập Tân.” Khương Liễm sẽ không phản bác Yến Quân Tầm, hắn không thể phản bác.
Hắn tìm thấy những gì hắn biết trong lời nói của Yến Quân Tầm: “Cậu cảm thấy Trình Lập Tân không có động cơ?” “Hắn không có,” Yến Quân Tầm uống bia xong cảm giác tốt hơn rất nhiều, hắn đã có thể quên Thời Sơn Duyên ở bên cạnh, “Hắn giết bọn họ làm gì? Hắn chỉ cần tiền.
Lưu Hâm Trình không phải ông chủ tiệm mạt chược, nhìn chỗ ở của hắn liền biết hắn không có tiền, huống chi Trình Lập Tân rất sợ hắn.
Phải không? Anh nói, hắn thiếu nợ tiệm mạt chược đến không dám ra khỏi cửa.” Yến Quân Tầm lấy về bảng đen nhỏ của mình, tin tức trong đầu hắn nối liền rất nhanh. “Chúng tôi vẫn chưa biết hung thủ phân xác ở nơi nào, nhưng nó sẽ xuất hiện ngay lập tức.
Trình Lập Tân chỉ là chi tiết nhỏ nhặt lộn xộn không có hiệu quả.
Có điều tên điên túm hắn vào không phải để thúc đẩy vụ án mà làm làm cho hắn giống như tấm màn sân khấu.
Đừng bật quang bình của anh, tắt nó đi.” Khương Liễm lập tức tắt quang bình đi. Lúc này mặt trời đã lặn ở phía tây, văn phòng không có bật đèn nên có chút tối.
Thời Sơn Duyên dường như không quan tâm đến những chuyện này, hắn gác hai chân và chìm trong ghế mềm mại ngủ.
Khóa khống chế ở hai cổ tay giống như một món đồ trang trí đơn giản. “Trong vụ án này có hai hung thủ, trong đó có một người giấu mặt ở phía sau,” Yến Quân Tầm nhìn thấy máy phát ID của Khương Liễm, nó nằm trên các loại tài liệu, “Nhưng không có gì ghê gớm, chỉ là một tên chạy loạn thôi, không cần để ý đến hắn.” Khương Liễm càng nghe càng hoang mang, hắn cố gắng theo kịp tiết tấu của Yến Quân Tầm: “Hai hung thủ? Chờ một chút, ý cậu là có người cùng hung thủ gây án, sau đó bọn họ lợi dụng dấu vết hiện trường để giá họa cho Trình Lập Tân?” “Tôi đoán,” Yến Quân Tầm dùng một loại ngữ khí cực độ tự tin nói, “Anh có thể nghe một chút …… Hung thủ vốn chỉ giết một người, chính là chồng của cô ta.
Nhà bọn họ không nhỏ, có thể làm xưởng tư nhân, có công cụ giúp cô ta phân xác.
Cô ta ở nhà đem chồng phân xác và sử dụng một số phương pháp để vứt xác sẽ không ai phát hiện ra, cô ta cảm thấy tốt.” Cô ta rất thông minh, tìm một số lý do để lừa những người xung quanh cô ta. “Cô ta không phải người Khu Đình Bạc, quê quán không ở đây.
Tôi nghĩ chồng cô ta có thể bị tai nạn xe, hoặc bị bệnh nặng, tóm lại nhất định là người thân và bạn bè đều biết sự việc, nếu không cô không có cách lấp liếm khi có người sống quá gần muốn gặp nam chủ nhà.
Lý do có khả năng nhất của cô là bị liệt, người không thể di chuyển, không thể di chuyển sẽ không xuất hiện.” Yến Quân Tầm ngược hướng ánh sáng, hơi nghiêng đầu suy nghĩ. “Lúc này có một tên điên, hoặc gọi là một con chuột? Gọi như thế nào đều được.
Tên điên này mượn một vài thứ để bức điên hung thủ ……” Yến Quân Tầm nhìn chằm chằm máy phát ID, “Hung thủ muốn lấp liếm, cần phải thường xuyên đeo máy phát ID, đối với chung quanh biểu hiện ra chồng vẫn còn sống.
Đúng rồi, máy phát ID, có lẽ một ngày nọ khi hung thủ đi ngủ đã nghe được tiếng của chồng mình trong máy phát ID.” Cô ta nhất định bị hù chết, cô ta sợ hãi chồng như vậy, tốn khí lực lớn như vậy giết chết hắn, thậm chí phân xác hắn, nhưng hắn lại quỷ dị sống bên tai mình. “Tên điên này am hiểu xử lý vấn đề trên mạng, mạng là nơi hắn làm tổ.
Một tên phế vật hèn mọn sợ hãi trốn trong đống rác, đem tin tức mình sàng lọc đưa đến trước mắt hung thủ,” Yến Quân Tầm thanh âm không có nhiệt độ gì nói, “Đây thật sự là hành động hạ cấp, nóng nảy, không có phương hướng.
Hắn xúi giục hung thủ đi giết người, điểm chung của các nạn nhân chính là bọn họ đều tiếp xúc với Trình Lập Tân.” Máy phát ID thực yên tĩnh. Đột nhiên chuông cửa vang lên, Phác Lận đứng ở cửa hỏi: “Tôi vào được không?” Khương Liễm nhìn về phía Yến Quân Tầm, Yến Quân Tầm nhíu mày, không có trả lời.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Phác Lận ở cửa buồn bực lại gõ gõ. Khương Liễm hắng giọng nói: “Hơi ——” Máy phát ID lập tức vang lên. Tiếng chuông máy phát ID của Khương Liễm là giọng của vợ hắn, giờ phút này nó đang rung trong bóng tối và hát bài hát sinh nhật. Yến Quân Tầm không ấn nhận, hắn biết máy phát ID sẽ tự động kết nối.
Chắc chắn, một vài giây sau, máy phát ID chuyển sang tự động trả lời.
Bên kia hình như đang lê lết thứ gì đó, thở hồng hộc.
Tiếng hô hấp kia tản ra trong bóng tối, làm Yến Quân Tầm nhớ đến Hoắc Khánh Quân. “Tôi là oan uổng ——”
Tên điên này còn dùng biến thanh, hắn bắt chước tiếng khóc của Hoắc Khánh Quân. “Tôi không có tấn công tình dục, tôi không có phạm pháp, tôi bị oan.”.
truyện teen hay Yến Quân Tầm phảng phất ngửi thấy mùi máu tanh, nồng đậm đến mức khiến hắn muốn nôn. “Ai……” Tên điên nhàm chán mà gõ mặt bàn, hắn làm rất nhiều động tác nhỏ, giống như một bệnh nhân ADHD, “Anh cảm thấy rất đắc ý sao? Hừ hừ, bản thân trò chơi này rất dễ đoán.
Yến Quân Tầm, tôi muốn nói cho anh biết, anh đoán đúng cũng vô dụng.” Hắn tới gần máy phát ID, nhỏ giọng nói, “Hoắc, Khánh, Quân, đã, chết, rồi.
Anh căn bản không nhìn thấy,” tên điên gõ mặt bàn tiết tấu rất loạn, hắn tựa hồ luôn không kiềm chế được chính mình, “Anh nhìn thấy cái gì? Anh còn chưa tìm được hung thủ.” Hắn lại cắn đầu lưỡi cười, “Đừng bắt chước tôi, anh có hiểu không? ‘Đồ giả mạo’ chết tiệt, đừng bắt chước tôi.
Khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
Anh nên ngồi thẳng, tôi đang nhìn anh đó.” “Anh ở đâu?” Yến Quân Tầm hạ giọng, “Cống ngầm sao?” “Đó không phải là nơi anh bò ra sao?” Tên điên kỳ quái mà nói, “Yến nhật vũ vô tung; thấy tước ly này lung; Quân huề thiên la võng; Tầm ảnh bát vạn trọng—— Yến Quân Tầm, cái tên này không thuộc về anh, nó thích hợp với tôi hơn.” Thời Sơn Duyên không biết ngồi dậy khi nào, anh lặng yên không một tiếng động, duỗi thân cũng chưa làm. “Trò chơi này có thể gọi là ‘mở màn’, nó chỉ là một…… trò tiêu khiển sau khi ăn.
Tôi cần chơi trò chơi sau khi ăn, anh cũng vậy, đúng không?” Tên điên đảo lộn, “Tôi biết anh vì sao muốn theo vụ án này, anh nhìn trúng ảnh gia đình của Hoắc Khánh Quân.
Đứa trẻ đáng thương, anh vẫn đang cố quay lại hàng ngũ của những người bình thường, nhưng không ai muốn anh.
Anh không có tiền đồ, muốn trở thành Hắc Báo, kết quả Phó Thừa Huy cũng không cần.
A, tôi nói đến muốn rơi lệ, anh thật là tiểu tạp chủng đáng thương nhất trên thế giới.” Tên điên xác thật mới vừa cơm nước xong, chiếc đũa của hắn va chạm vào chén. “Anh nên tức giận, nhanh lên nhảy dựng lên, tựa như lúc anh đập xe vậy.” Tên điên càng cười càng lớn tiếng, “Nơi này không ai biết bộ mặt chân thật của anh, tốt nhất anh nên luôn canh giữ ‘lý trí’ của mình, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh.
Anh chơi trò ‘mở màn’ dùng hết thời gian một tuần, tôi cảm thấy thời gian quá sung túc, trong trận đấu tiếp theo tôi sẽ càng tỉ mỉ bố trí.” Tên điên không hề cười, hắn cũng bất động, giống như hồi tưởng lại, “Có phải anh đang tìm vị trí của tôi không?” “Đúng vậy,” Tô Hạc Đình gõ bàn phím nửa ngày, nhắc nhở, “Vị trí của anh bị bại lộ.