Trần Tú Liên mở ô che mưa, không che lên đầu, mà là cầm ở trong tay, che chắn gió hôm nay.
Cô đứng ở cửa mang lên máy phát ID và cố gắng gọi cho Tuyết tháng 5, nhưng không ai tiếp. Trần Tú Liên đã đổi số do Tuyết tháng 5 cung cấp, nhưng không ai liên lạc với cô.
Cô muốn xin nghỉ phép từ nhà máy thép, nhưng cô quên số nhà máy thép.
Cuối cùng cô mở ra quang bình và xem tin tức ngày hôm nay. Sau khi Lưu Thần dừng lại, nguồn thông tin của Trần Tú Liên là phòng chat của Lưu Thần, cô thấy những ID quen thuộc đang tranh luận sôi nổi về vụ tai nạn đêm qua. Ai đó đã đăng bức ảnh, Trần Tú Liên click mở, nhìn thấy hình ảnh lắc lư trong tầng hầm của mình.
Sắc mặt cô dần dần nhợt nhạt, mở rộng ngón tay qua lại, giống như không hiểu làm thế nào những hình ảnh này có thể xuất hiện trong quảng trường. Tôi có quay video sao? Trần Tú Liên nôn nóng dâng lên trong lòng, cô nhịn không được cắn móng tay, càng xem càng thêm sợ hãi.
Không phải là cô ghi lại, làm thế nào cô có thể quay video? Bên tai truyền đến tiếng đờm của Hà Chí Quốc, Trần Tú Liên tay chân lạnh lẽo, cô hỏi: “Có phải anh không?” Anh đã ghi lại nó, phải không? ” Trong phòng chat còn có một đoạn video ngắn, Trần Tú Liên không click mở, nó tự động phát, để Trần Tú Liên nhìn thấy găng tay cao su của mình.
Cô lo lắng ném chiếc ô của mình giống như là ném xuống hung khí gây án. Xa xa có tiếng còi xe, Trần Tú Liên bắt đầu thở gấp hơn, giống như khắp nơi đều là người tới bắt cô.
Cô vội vàng lui về phía sau, nhét mình trở lại bên trong cánh cửa. Trần Tú Liên muốn khóa cửa lại, nhưng tay cô quá run rẩy, mấy lần cũng không đè chốt cửa lại được.
Mấy con chó vây quanh cô, vui vẻ vẫy đuôi.
Cô hoảng sợ giẫm lên con chó và sau đó cắn ngón tay mình.
Con chó đau đến kêu lên, Trần Tú Liên ra hiệu “suỵt”, ý bảo con chó im lặng, nhưng đám chó gào thét chạy đi. “Tới bắt tôi đi!” Hà Chí Quốc vui sướng khi người gặp họa nói. Trần Tú Liên tháo máy phát ID ra, hét lên với nó: “Có phải anh không?! ” Giọng nói của Hà Chí Quốc bị gián đoạn trong chốc lát, sau đó xuất hiện trong đầu Trần Tú Liên.
Giọng của hắn có sức lan tỏa, đè ép thần kinh Trần Tú Liên, làm cô mất khống chế.
“Toàn thế giới đều đang nhìn cô,” Hà Chí Quốc tràn ngập ác ý mà nói, “Chờ cục thanh tra mở cửa và xông vào, việc đầu tiên chính là bắn chết cô!” Hắn bắt chước tiếng súng, “Cô sẽ chết ngay bây giờ!” Trần Tú Liên hét lên, quăng máy phát ID.
Cô ôm bả vai, nhìn xung quanh, run rẩy hỏi: “Anh trốn ở đâu?” Anh đang theo dõi tôi!” Cô lau nước trên má, “Đều là âm mưu của anh!” Tiếng cười của Hà Chí Quốc hung hăng ngang ngược, hắn phát ra âm thanh “ầm ầm”, làm cho Trần Tú Liên giống như chim sợ cành cong.
Hắn ở bên tai Trần Tú Liên tiếp tục nói: “Cục thanh tra hiện tại biết cô là ai, nhìn vào video đi? Nó ở khắp mọi nơi trên internet.
Bọn họ sẽ tìm ra bao tay của cô, tìm ra địa chỉ của cô, cuối cùng lột sạch cô, đem cô phát lên trên mạng cho mọi người thưởng thức.” Trần Tú Liên môi trắng bệt, cô khóc nức nở cắn răng: “Tất cả đều là âm mưu, tất cả đều là âm mưu!” Trần Tú Liên nghĩ đến mặt mẹ mình, nghĩ đến trước kia.
Cô đã sớm bị lột sạch, trần trụi đứng dưới ánh mặt trời, tùy ý những ánh mắt đó đánh giá. “Đừng trách người khác, tự trách bản thân cô.” Hà Chí Quốc nói, “Tôi an phận thủ thường, không có phạm pháp, phạm pháp chính là cô.
Cô giết người, cô giết Hoắc lão sư, cô đã sớm biết là hắn bị oan?” “Lưu Thần nói hắn tấn công tình dục, anh cũng nói!” Trần Tú Liên lui ra phía sau vài bước, đỡ vách tường, thống khổ mà gõ đầu, “Tôi giết đều là anh! anh không phải bị oan!” “Cục thanh tra không bắt được tôi a.” Hà Chí Quốc đã quen đối với Trần Tú Liên kiêu căng ngạo mạn, đến chết cũng vậy.
Giọng điệu nói chuyện của hắn giống như mỗi lần giáo huấn Trần Tú Liên, véo vào mặt cô, tát cô, để cô chịu khuất phục trong bạo lực, khóc lóc và thú nhận rằng những gì hắn nói là đúng. Trần Tú Liên phản xạ có điều kiện mà ôm đầu, cô nhất định phải thừa nhận Hà Chí Quốc là đúng, bằng không đòn hiểm sẽ không dừng lại.
Cánh tay cô chạm vào mặt bàn, cảm giác cứng rắn dường như đã cho cô can đảm, cô nhặt bát đũa trên bàn làm việc của mình và đập mạnh vào phía đối diện.
Con chó hoảng sợ bỏ chạy trong tiếng bát sứ vỡ, Trần Tú Liên tự vấp ngã xuống đất và đập đầu vào thành bàn. Đây là âm mưu. Trần Tú Liên ôm mặt thở dốc, tiếng mưa cách vách tường đập vào người cô, cô thở không nổi.
Bàn tay đè lên mảnh vụn, da thịt đều bị cắt đứt, nhưng cô không cảm giác được.
Thế giới của cô là bóng tối, với khuôn mặt của Hà Chí Quốc ở khắp mọi nơi.
Bọn họ vây quanh cô, nhìn chằm chằm cô và còn muốn chế giễu cô. Cô sắp không thể chịu đựng được nữa! “Đừng nhìn tôi,” Trần Tú Liên lau mặt, đứng dậy thì thầm, “Đừng theo dõi tôi……” * * *
“Trần Tú Liên nhiều lần lấy lý do ‘thuận đường’ đưa Lâm Tuệ về nhà, căn cứ vào thông tin do Lâm Tuệ cung cấp, Trần Tú Liên ở khu cũ gần nhà máy than cốc trên núi,” Phác Lận ngón tay trượt trên quang bình, “Nơi này có giấu……” Yến Quân Tầm ấn máy phát ID, tiết tấu rất loạn.
Hắn quay lưng lại với phòng điều tra, như thể hắn đang xem dự báo thời tiết. “Sự chuyên nghiệp của cô ta thật đáng ngưỡng mộ,” Thời Sơn Duyên nhìn hình ảnh nhảy lên quang bình, “Không phải vô cớ mà tên điên tìm đến cô ta.” Hung thủ đã thực hiện một cách hoàn hảo trong khuôn khổ do tên điên vạch ra.
Cô ta không để mất một sợi tóc nào của mình tại nhà nạn nhân, và vụ án đã diễn ra trong một tuần không bị phát hiện. “Tên điên không coi cô ta là con người,” Yến Quân Tầm ngừng cử động ngón tay, “Hắn coi cô ta như công cụ, coi như con rối để chính mình chơi đùa.” Trên quang bình có icon mưa dầm, tất cả đều được phát ra bởi hệ thống thời tiết.
Yến Quân Tầm trước kia luôn cảm thấy chúng giống như đang xếp hàng, đến phiên ai liền nhảy ra.
Hắn tắt chúng đi và nhìn về phía trước. Vách kính phía trước phản chiếu phòng điều tra, Khương Liễm đang nghe Phác Lận nói chuyện.
Bọn họ có đội ngũ phân chia lao động rõ ràng, cho dù không có Yến Quân Tầm —— không, không bằng nói nếu không có Yến Quân Tầm, vụ án này sớm đã được phá, căn bản sẽ không xuất hiện tên điên, hệ thống, Hắc Báo và những thứ khác để khuấy động vụ án. Yến Quân Tầm ở chỗ này không hợp, hắn ở chỗ nào cũng không hợp. “Phiền toái là tôi mang đến.” Yến Quân Tầm nói. “Dựa trên phân tích chân dung địa lý, về cơ bản có thể xác định hung thủ ở khu vực cũ của nhà máy than cốc.
Cô ta có một chiếc xe tải và sống một mình.
Căn nhà cung cấp cho cô ta không gian để giam giữ nạn nhân, nghi ngờ là tầng hầm hoặc gác mái…” Khương Liễm khi nói chuyện nhìn ra cửa, chỉ có thể nhìn thấy bả vai Yến Quân Tầm, hắn tiếp tục nói, “Hung thủ tâm tình không ổn định…”. Thời Sơn Duyên vuốt ve cằm mình, như lo lắng nơi đó mọc râu.
Hắn rất khó lý giải rằng vì sao Yến Quân Tầm lại không hợp, đối với anh mà nói, hắn tồn tại chính là chân lý.
Anh cũng không suy nghĩ vì cái gì, không cần thiết, anh lại không tính toán làm nhà triết học.
Anh có một sự hiểu biết rất bạo lực về cảm xúc, vui vẻ hoặc không vui, chỉ vậy thôi. “Cậu có muốn tự tay bắt được cô ta không?” Thời Sơn Duyên hỏi, nhưng hỏi xong anh liền tự mình trả lời, “Cậu không muốn.
Cậu không muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, điều đó sẽ khiến cậu liên tưởng đến Hoắc Khánh Quân.
Cậu đối với Hoắc Khánh Quân và cô ta quá mức để ý, vì cái gì? Bởi vì cậu hiểu bọn họ.
Cậu đồng cảm với họ và cảm nhận được nỗi đau của họ.” Điều này đối với Yến Quân Tầm mà nói không phải là một dấu hiệu tốt, tình cảm sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của hắn. Cuộc họp trong phòng điều tra đã kết thúc và thanh tra đã hành động.
Phác Lận cùng Giác đã in danh sách các nhà máy thép và cũng đưa ra các khu vực trọng điểm của nhà máy than cốc cũ.
Lưu Thần thân phận đặc thù, cộng thêm tai nạn quảng trường tối qua, Khương Liễm phải bảo đảm Lưu Thần có thể an toàn trở về, bởi vậy bọn họ đã dùng phương án bao vây không kinh động hung thủ. “Hệ thống giao thông đã giúp chúng tôi tạm dừng các phương tiện trong khu vực cũ của nhà máy than cốc, tuyến đường đã bị đóng cửa, đội hành động ngay lập tức xuất phát,” Khương Liễm mặc áo khoác đồng thời hỏi Yến Quân Tầm, “…… Cậu muốn cùng đi không?” * * * Lưu Thần rơi vào trạng thái nửa hôn mê, Trần Tú Liên nhét cái gì vào miệng hắn, khiến hắn không thể duy trì tỉnh táo.
Hắn cảm thấy mình bị lôi kéo, hai má cọ xuống đất, dính vài vết máu còn chưa rửa sạch.
Lưu Thần mở miệng, đầu lưỡi lại tê dại.
Hắn không nói nên lời, chỉ có thể phát ra âm thanh kỳ quái, miệng còn chảy nước miếng. Trần Tú Liên thay giày chơi bóng cũ, đôi giày này là của Hà Chí Quốc, lúc này trên người cô mặc quần áo cũng là Hà Chí Quốc.
Cô cẩn thận xắn tóc lên và đội mũ bóng chày của Hà Chí Quốc.
Bởi vì chiều cao của cô, nên từ một số góc độ nào đó nhìn thực sự giống như một người đàn ông gầy. Trần Tú Liên kéo Lưu Thần lên tầng một, cửa sau chính là bãi đậu xe khiêm tốn của cô, xe tải ở đó.
Cô đưa Lưu Thần lên xe trước, dựa vào cáng cô tự làm sẽ bớt chút sức lực. Trong thùng xe còn có rác rưởi còn sót lại, Trần Tú Liên quét chúng đi, để Lưu Thần nằm vào.
Cô giũ ra vải che mưa, muốn bao lấy Lưu Thần, nhưng lại cảm thấy vô dụng. Vô dụng.
Cô làm cái gì đều bị theo dõi, tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm cô, tên súc sinh Hà Chí Quốc này khẳng định đang báo cáo với cục thanh tra. Mưa làm ướt vai Trần Tú Liên, cô trong khoảnh khắc thay đổi chủ ý.
Cô vỗ vào mặt Lưu Thần, để Lưu Thần mở mắt ra, cô nói: “Anh đến phỏng vấn tôi, tôi muốn phơi bày Hà Chí Quốc”.
Tôi muốn nói chuyện với thanh tra.
Hà Chí Quốc là quái vật, hắn ở trong xã hội này, chính là bom hẹn giờ.”
Lưu Thần trên mặt đầy nước mưa, hắn nghe Trần Tú Liên tiếp tục nói. “Tôi có thể bị bắn chết, nhưng Hà Chí Quốc cũng phải bị bắn chết.” Trần Tú Liên hoài nghi nhìn chung quanh, cúi người nhỏ giọng nói với Lưu Thần, “Chúng ta có thể phát sóng trực tiếp, anh sẽ làm được chứ? Đừng để Hà Chí Quốc biết, lập tức lái xe.” * * * Yến Quân bị bả vai Thời Sơn Duyên ép chen vào trong góc, xe không đủ lớn, bọn họ cơ hồ là dán vào đối phương. Khương Liễm ở ghế phụ quay đầu lại vài lần, không nhịn được nói: “Các người thế nào rồi?” Không tốt lắm. Yến Quân Tầm bị kẹt sau cánh tay của Thời Sơn Duyên, thậm chí có chút say xe.
Hắn muốn hô hấp, trong miệng mũi đều là mùi hương của Thời Sơn Duyên. Khương Liễm đợi không được Yến Quân Tầm trả lời, máy phát ID hắn vẫn luôn vang.
Hắn kết nối, nói vài từ liền cúp máy, sau đó lại kết nối, chu kỳ lặp đi lặp lại như vậy. “Còn có những chỗ hệ thống giám sát không thể bao quát,” Khương Liễm gọi lại, hắn phải nâng cao giọng nói trong khi lái xe, “Đừng hỏi nữa, làm việc nhanh!” Giác nói: “Hắn gần đây có hơi bực bội.” “Giao tiếp giữa hắn và Hắc Báo vẫn không thuận lợi.” Phác Lận trả lời, liếc sang bên cạnh nhìn Thời Sơn Duyên và Yến Quân Tầm, “Suy đoán của anh lại đúng, thật tuyệt vời.” Giọng điệu của hắn rất bình thường, bình thường đến làm cho người ta không nghe ra khen ngợi. “Ừm,” Yến Quân Tầm mặt đều phải dán vào cửa kính, hắn nhìn ngoài cửa sổ, “Công lao của các anh.” “Không phải, không ai muốn cướp công của anh đâu.” Phác Lận nhìn vào Thời Sơn Duyên một lần nữa nói, “Anh có thể ngồi lại đây một chút.” Thời Sơn Duyên chơi trò chơi trong máy phát ID.
Trò chơi này là Tô Hạc Đình đề cử, anh cảm thấy thật nhược trí.
Anh nói “Không cần thiết.” Giác xen mồm “Anh chọn bên trái, trò chơi này tôi đã chơi qua……” “Ò.” Thời Sơn Duyên chọc bên phải. Mẹ nó đang làm gì vậy! Yến Quân Tầm trong đầu “Ong ong” vang lên, hắn giống như bị sốt. Cuộc gọi của Khương Liễm bị gián đoạn, hắn mở bản tin của Lưu Thần và thấy sự bùng nổ. “Ai đang phát sóng trực tiếp?” Phác Lận ló đầu ra nhíu mày hỏi. Yến Quân Tầm bị âm thanh phát sóng trực tiếp hấp dẫn ánh mắt, Khương Liễm mở máy phát ID ra, đia cho nhân viên nội bộ cục thanh tra nói “Bên kia lặp lại thủ đoạn cũ, lập tức đóng bản tin của Lưu Thần! Đừng để cho cô ta bắt đầu!” Yến Quân Tầm đã nhìn thấy Trần Tú Liên, hắn rốt cuộc thấy rõ mặt. Trần Tú Liên gỡ xuống mũ, đứng trú mưa dưới mái nhà, buộc tóc.
Cô ta không còn trẻ, nhìn về phía máy ảnh có chút khó hiểu, nhưng cô ta điều chỉnh rất nhanh, nước mưa trên mặt giống như nước mắt. “Xin chào,” Trần Tú Liên cơ mặt cứng nhắc, cô bắt chước các cuộc phỏng vấn mà cô đã xem, và sau đó nói, “Tôi tên Trần Tú Liên.
Tôi là vợ của kẻ hiếp dâm Hà Chí Quốc.” Cô dừng lại một chút, ánh mắt có chút tránh né, nhưng rất nhanh đã nhìn lại.
Cô nói: “Tôi đã giết bốn người.” Số lượt xem trực tiếp của Lưu Thần trong nháy mắt đã bùng nổ. Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.