Cửa xe mở ra, có người xuống xe có người lên xe, làm hành khách bên trong lại lần nữa xáo động lên.
Thời Sơn Duyên bị đẩy về phía trước, đem Yến Quân Tầm vây trong khe hở giữa cánh tay cùng lồng ngực, tuy rằng chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng lại cảm nhận được mồ hôi trên lưng Yến Quân Tầm. “Không cần,” Yến Quân Tầm nghiêng đầu, rời khỏi bàn tay của Thời Sơn Duyên, “Tôi hiện tại không cần.” Thời Sơn Duyên không nói tiếp câu nào, anh vươn tay về phía trước, lại ấn vào thành xe một lần nữa.
Cửa kính xe bị mở một nửa, cát bay điên cuồng vỗ vào kính trong khi xe chạy, làm cho toàn bộ cửa sổ trông bẩn thỉu.
Yến Quân Tầm tính lộ trình, bọn họ còn phải qua năm điểm dừng mới có thể xuống xe. Mẹ kiếp. Yến Quân Tầm bị ánh nắng hắt ra từ rèm che lóa mắt, hai bên thái dương đổ mồ hôi, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe đều là màu vàng tươi sáng.
Hắn không thích ánh mặt trời, so với mưa, ánh nắng mặt trời luôn khiến hắn cảm thấy không có nơi nào để trốn.
Giống như hiện tại, hắn liền cảm giác mở ra ở trước mắt mình toàn bộ là Thời Sơn Duyên. Mẹ kiếp Yến Quân Tầm phiền muộn không chỗ nào phát tiết.
Hắn ôm chặt túi bảo vệ môi trường, mí mắt rũ xuống, lắng nghe tiếng nói chuyện và tiếng ho trong xe, phiền muộn làm cho xao động ở thân thể và trong đầu hắn đấu đá lung tung. “Lúc cậu tới cũng ngồi cái này sao?” Thời Sơn Duyên đột nhiên hỏi. “Ừm,” Yến Quân Tầm nhìn cửa sổ xe, trong khe có một con sâu bay bị mắc kẹt, hắn nói, “Khu Đình Bạc chỉ có cái này.” Chiếc xe lắc lư nhẹ trong khi lái xe, Thời Sơn Duyên di chuyển chân của mình.
Anh phải cúi đầu xuống để tránh bị chạm vào một vòng treo trên thanh ngang.
Anh ngửi thấy mùi sữa trong áo thun Yến Quân Tầm, mùi này trong mùi mồ hôi rất nhẹ, giống như là lễ vật chuyên thưởng cho Thời Sơn Duyên.
Chỉ có anh mới có thể ngửi thấy. Sữa bò nhất định là Gấu Trúc thay Yến Quân Tầm chọn. “Gấu Trúc tối nay định làm gì?” Thời Sơn Duyên tiếp tục hỏi. “Canh bí đỏ,” Yến Quân Tầm cảm thấy mồ hôi chảy xuống, như thể hắn đang bị hấp, “Hoặc là thịt bò hầm.” Hắn bắt đầu khống chế bản thân suy nghĩ về thức ăn, điều này cho hắn có thể có được chút không gian để thở.
Nhưng máy phát ID trong túi quần vang lên, thanh âm nổ tung trong tai nghe, hắn chỉ có thể nghiêng đầu, đem mặt nghiêng ướt sũng cọ lên đầu vai, ý đồ kết nối điện thoại. Thời Sơn Duyên giơ tay thay Yến Quân Tầm gõ tai nghe một chút. “Cảm ơn.” Yến Quân Tầm trong phút này cùng Thời Sơn Duyên rất gần, lông mi quá dài của hắn cơ hồ muốn cạo đến Thời Sơn Duyên. Thời Sơn Duyên giống như có chút phát hiện, lịch sự nâng mặt lên, nhìn về phía cửa sổ, để cằm cùng hầu kết lộ trước mắt Yến Quân Tầm.
Anh cười và nói: “Không cần khách sáo.” Yến Quân Tầm bị hình ảnh Thời Sơn Duyên kích thích.
Hắn lập tức quay lại đầu, và nói với đầu dây bên kia: “Có chuyện gì không?” “Đương nhiên có rồi,” Âm thanh trò chơi quen thuộc của Tô Hạc Đình lại truyền ra, “Thời Sơn Duyên ở chỗ anh đúng không, tôi biết anh ta muốn đi tìm anh.
Các người như thế nào ngừng ở trên đường cái?” “Kẹt xe,” Yến Quân Tầm nói, “Anh nên nói cho Khương Liễm biết, đừng để hắn lo sợ nữa.” Yến Quân Tầm gần đây cũng không muốn nhận được điện thoại của cục thanh tra, hắn đang nghỉ phép.
“Luôn phải có thứ tự ưu tiên, gọi cho anh còn quan trọng hơn gọi cho Khương Liễm, dù sao anh cũng là cộng sự của Thời Sơn Duyên.” Tô Hạc Đình thở phào một hơi, “Gần đây tôi cũng đang nghỉ phép, Phó Thừa Huy dừng trang chủ nhiệm vụ của tôi, muốn tôi ở nhà chơi với các anh.
Các anh đang chơi cái gì vậy?” Chúng ta đang chơi cái gì vậy? Yến Quân Tầm cảm thụ được xóc nảy, còn có cơ bắp rắn chắc của Thời Sơn Duyên.
Hắn thay đổi khẩu khí, nói: “Tự mình tìm việc gì làm, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa!” Tô Hạc Đình chắc chắn nói: “Thời Sơn Duyên chọc anh giận à, tốt nhất anh nên đeo khóa khống chế cho anh ta.” Yến Quân Tầm không trả lời, Thời Sơn Duyên tới gần tai nghe, nói: “Cậu đi chết đi.” “A,” Tô Hạc Đình tự động phớt lờ, “Tôi đang gọi cho Yến Quân Tầm, hai người sao lại dùng chung một cái tai nghe? Từ từ, hai người cuối cùng là đang làm gì?” Hắn nghi ngờ mà nhìn quang bình, “Vị trí của hai người chồng chéo lên nhau.” “Đi xe buýt!” “Đối diện với nhau.” “Không, không phải,” Tô Hạc Đình hoảng sợ nói, “Các anh gạt tôi.
Này, vị trí thật sự chồng lên nhau, hai người rốt cuộc đang làm cái gì? Tôi sẽ báo cáo!” Yến Quân Tầm sắp bị hơi thở của Thời Sơn Duyên cọ qua, hắn cảm giác mồ hôi của mình đã xuyên thấu qua áo thun, thấm ướt áo sơmi của Thời Sơn Duyên.
Hắn hạ giọng, mang theo cảnh cáo: “Ngồi, trong, xe! Cúp máy nhanh lên!” “Anh cũng có thể cúp máy a,” Tô Hạc Đình nhìn thấu vào điểm mấu chốt, “Anh vì cái gì không cúp? Tay anh đâu? tay Thời Sơn Duyên đâu? tay hai người đâu?!” Thời Sơn Duyên lại lần nữa giơ tay lên, lần này trực tiếp kéo tai nghe của Yến Quân Tầm, mặc kệ Tô Hạc Đình có còn nói chuyện hay không.
Anh nói: “Tôi đem tai nghe nhét vào trong túi?” Đừng làm thế.
Không cần. Yến Quân Tầm bị phơi nắng đến choáng váng, hắn nói: “Vứt đi đi! ” Nhưng tiếng còi báo động bên ngoài cửa sổ xe vang lên từng đợt, Thời Sơn Duyên tựa hồ không nghe thấy.
Tay anh lướt dọc theo bên hông Yến Quân Tầm trượt về phía túi quần, Yến Quân Tầm lại cảm thấy mình bị đụng phải. Giống như đang được vuốt ve, chỉ giống như. Yến Quân Tầm sờ qua mèo như vậy. Yến Quân Tầm ở trong vài giây đặc biệt dài suy nghĩ qua.
Hắn không nên mang tai nghe, không, hắn hôm nay không nên mang máy phát ID, hoặc là hắn căn bản không nên ra cửa. Ranh giới giữa con người và con người được phân chia như thế nào? Vấn đề này đối với Yến Quân Tầm mà nói quá khó khăn.
Nhưng Thời Sơn Duyên đã làm gì? Anh ta chỉ giúp cộng sự tháo tai nghe và bỏ vào túi quần. Yến Quân Tầm cũng từng làm, hắn từ túi quần Thời Sơn Duyên lấy bật lửa ra, nhưng cảm giác khi đó cùng cảm giác hiện tại hoàn toàn bất đồng. Yến Quân Tầm nhìn cửa sổ xe bụi bẩn loang lổ, trong đầu trống rỗng.
Sách giáo khoa nói về sự hấp dẫn của người khác giới, nhưng không phải về các mối quan hệ đồng giới.
Yến Quân Tầm phóng chiếu những phần lớn khoa học phổ biến trong đầu, tìm kiếm thông tin hữu ích trong đầu của mình, thông tin về sự hấp dẫn của các giác quan. Trả lời tôi Artemis. Yến Quân Tầm im lặng lẩm bẩm. Đồng giới và khác giới có giống nhau không? Anh không nói gì ngoài một đống khoa học cứng nhắc.
Chết tiệt.
Sao anh không bao giờ uống nước? Tôi nên mỗi ngày đối với những cái video uống nước đó phát ngốc. Yến Quân Tầm nhắm mắt lại, đẩy bảng đen trong đầu ra.
Thứ này vô dụng, nó không cách nào trả lời câu hỏi của Yến Quân Tầm giờ phút này.
Nó trên thực tế đã sớm không thể trả lời Yến Quân Tầm rất nhiều vấn đề.
Yến Quân Tầm lại mở mắt ra, cảm thấy gai gai mắt. Hắn giống cái tay mơ mới ra đời, với một bài kiểm tra không thể trả lời.
Ah, có lẽ cuốn sách này là tùy tiện mà bất kỳ đứa trẻ nào đang học trung học đều hiểu. Thời Sơn Duyên kéo rèm cửa sổ qua, thay Yến Quân Tầm ngăn trở chút ánh mặt trời, tay anh xuất hiện trước mắt Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm mồ hôi như mưa, ánh mắt dừng ở mu bàn tay, bơi qua cổ tay, lại tiến vào lòng bàn tay anh. Nhanh đến trạm đi.
Mẹ kiếp. Yến Quân Tầm nghĩ về những lời này, cảm giác rất tệ. Khi xe đến trạm, Yến Quân Tầm giống như vừa mới từ trong nước bị vớt ra.
Hắn ôm túi bảo vệ môi trường xuống xe, để mặc ánh nắng nghiêng đuổi theo phía sau mông.
Hắn chỉ muốn về nhà.
Thời Sơn Duyên ôm sữa bò cùng hắn sóng vai, giống như đối với vấn đề mình gây ra không hề biết. Thời Sơn Duyên đã sớm nói rồi.