Tô Hạc Đình không nhận được phản hồi, hắn thập phần sợ hãi mà nói: “Các người đã chết hết rồi sao!” “Đừng nói như vậy không may mắn,” Phác Lận mở miệng phản bác, “Tất cả chúng tôi đều còn sống!” “Nên sớm cho tôi một chút trả lời,” Tô Hạc Đình thắt chặt sợi dây của mũ trùm đầu áo hoodie, mũ trùm đầu đem mặt hắn ép thành một khối, “Ở đây, nơi nơi đều là đôi mắt của ‘tư ca’.” Yến Quân Tầm hỏi: “Ai?” “A……” Tô Hạc Đình không thể nói tên đầy đủ, lo lắng hệ thống giám sát xung quanh sẽ nghe thấy, vì thế đem tên của Ares chia thành ca khúc và hát, “A…A … Resres thân yêu của tôi …” Bệnh thần kinh! “Được rồi,” Yến Quân Tầm ngăn lại, “Chúng tôi hiểu rồi!” Thời Sơn Duyên buộc chặt băng gạc hỏi: “Cậu còn ở Khu Quang Quỹ?” Tô Hạc Đình đút tay vào túi trước của áo hoodie, đứng bên cạnh đèn giao thông, bị mưa đêm làm ướt bả vai.
Hắn nói: “Không sai, kiểm soát xuất nhập khu vực là quá nghiêm ngặt.
Đánh số của tôi,” hắn dùng ánh mắt đảo qua đám đông ồn ào xung quanh, “không dùng được.” Tô Hạc Đình chưa bao giờ nói cho bất cứ ai biết rốt cuộc hắn có bao nhiêu số.
Yến Quân Tầm thắp sáng quang bình, nhìn thấy màn hình hiển thị hiện tại là một con số xa lạ. “004 mang đến một hệ thống kỳ lạ, nó có thể can thiệp vào hoạt động bình thường của tôi.” Yến Quân Tầm nói, “Làm sao anh cắt được vào điện thoại?”
“Dùng trí thông minh của tôi,” Đèn xanh bên cạnh Tô Hạc Đình sáng lên, hắn chen vào đám người đan xen, “Anh có thể tắt mọi thứ xung quanh tôi trước không? Anh có thể làm được, tôi biết đêm đó anh làm nơi này cúp điện.” “Đó là sự kiện đột phát,” Yến Quân Tầm không nhớ rõ đêm đó ở Lệ Hành hắn có nhìn đến Khu Quang Quỹ hay không, “Tôi hiện tại không làm được.
Hắc Báo vì cái gì đột nhiên thay đổi, để 004 mang theo súng tới,” hắn nhìn về phía cánh tay Thời Sơn Duyên, “Hắn muốn giết chết Thời Sơn Duyên.” “Anh nghe này,” Tô Hạc Đình giọng luôn rất nhỏ, “Số 004 dẫn tới là ‘Hách’ ca, một thợ sửa chữa chuyên nghiệp, có thể khiến nó rời khỏi khu trung tâm cũng không có mấy chuyện, anh chính là một trong số đó.
Nhiệm vụ xóa bỏ ‘Mẹ’ anh chính là nó hoàn thành, nó đối với anh rất rõ ràng.” Yến Quân Tầm rốt cuộc nghĩ đến cái tên: “Hephaestus?” “Tôi nghi ngờ chúng ta sắp được dọn dẹp.” Tô Hạc Đình đi không nhanh không chậm, không dễ nhận ra trong đám đông.
Mưa xối qua gương mặt tái nhợt của hắn, đó là vì quá lâu không phơi nắng, “Tôi thấy được một folder bí mật, Hồ Nhãn bị đại ca bắn chết ở biên giới là nằm vùng” hắn hỏi Thời Sơn Duyên, “Anh có biết chuyện này không? Hắn là nằm vùng, là người một nhà.”.
Truyện Hot Năm 2160, Thời Sơn Duyên bắn tỉa Hồ Nhãn của Liên minh Nam Tuyến trên biên giới Bắc-Nam, mà Hồ Nhãn trước kia bắn chết thống soái Liên Minh Bắc Tuyến.
Phó Thừa Huy chính là sau vụ án bắn tỉa thống soái mới thành công thượng vị, ông ta làm cho Hắc Báo chỉ từ một lực lượng vũ trang biến thành thế lực chính trị ngày nay, cùng hệ thống bắt đầu xây dựng xã hội giám sát. Vẻ mặt của Thời Sơn Vẫn không thay đổi, trả lời: “Tôi biết chuyện này.”
Tô Hạc Đình sắp kết thúc, liền vội vàng nói: “Thế giới dị dạng đang ở hình thành! Lão Phó chơi quá trớn, ông ta cả ngày muốn dọn dẹp người khác, lần này tốt rồi, bản thân ông ta có thể cũng bị dọn dẹp sạch sẽ.
Những hệ thống thông minh này, chúng điên rồi, tất cả mệnh lệnh đều——” Trong cuộc gọi xuất hiện âm thanh của quần áo ma sát, Thời Sơn Duyên nhíu mày, nói: “Cậu tốt nhất nói rõ ràng trước rồi lại chạy.” “Tất cả mệnh lệnh đều do chính họ thương lượng!” Tô Hạc Đình tiếp tục chạy, hắn liều mạng chạy trên đường phố đầy màu sắc, “Con mẹ nó, anh có dám tin?! Chúng nó tự mình thương lượng để thực hiện nó! Chúng nó ý đồ thống trị thế giới dựa vào ngọn cờ thống soái! Tôi hoàn toàn không liên lạc được với lão Phó! Tôi thậm chí không thể đoán được ông ta còn sống hay đã chết!” Xe quang truyền công cộng giống như một con cá béo nổi trên biển đèn, lướt qua đầu của Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình đã nghe được tiếng cảnh báo của cục thanh tra, và các quảng cáo khác nhau được đặt trên các quang bình chồng lên nhau trước mặt hắn, trong đó có một chương trình phát sóng chính là tin tức bắt giữ hắn. “‘Hách ca’ nhất định phải giúp một tay, chúng nó nói không chừng muốn tạo ra thần, từ số liệu của Artemis…” thanh âm Tô Hạc Đình đã bị quấy nhiễu, trở nên không cách nào mạch lạc, “Bị…… La……” Tô Hạc Đình mạnh mẽ kéo tai nghe ra, ném ra đường.
Hắn lẫn vào trong đám đông, và bất ngờ rẽ vào một con đường hẹp.
Thùng rác trong lối đi chật hẹp lảo đảo, hắn nhảy mấy cái, giẫm phải cái thùng nhựa vỡ nát, mang theo một chân bụi bẩn chạy vào chổ tương đối tối tăm. Khu Quang Quỹ là hình ảnh thu nhỏ trong tương lai của Liên Minh Bắc Tuyến. Cư dân ở đây, cho dù ở nhà hay đi du lịch, hoàn toàn bị ràng buộc với hệ thống.
Các hệ thống thông minh thâm nhập hoàn toàn vào cuộc sống của con người, chúng có nhiều chức năng khác nhau, ở khu vực trung tâm còn thành lập gia đình thực nghiệm.
Chúng khác với các hệ thống trong nhận thức của con người thường được sử dụng trong Khu Đình Bạc, chúng nó đã đạt tới trình độ phổ biến như Gấu Trúc. Gấu trúc là một hệ thống bao gồm dữ liệu phức tạp, nhưng nó hoàn toàn độc lập trong các thiết lập cốt lõi, thể hiện các đặc điểm của giống con người trong cuộc sống.
Điều quan trọng nhất là nó thậm chí có thể hình thành xúc giác vật lý và có thể thực hiện các cử chỉ như ôm, cầm, nắm, nâng, v.v., điểm này biểu hiện rõ trên người Tiểu Quất Long. Nếu chúng nó cứ như vậy phát triển, thay thế nhân loại sẽ không phải là một giấc mơ! Tô Hạc Đình đã phá vỡ hệ thống chip định vị, đây là chuyện mấu chốt nhất hắn làm được trước khi chạy.
Nhưng hắn nghi ngờ rằng Hephaestus có thể sữa chữa được, quyền tự chủ của các hệ thống này hoàn toàn vượt quá trí tưởng tượng của con người. Tô Hạc Đình thở hổn hển, giảm tốc độ.
Nhưng hắn nhìn đến phía trước trong bóng tối có hai ngọn đèn lấp lóe, một robot dọn dẹp lao ra, dùng âm thanh điện tử nói với hắn bằng: “Bắt rác rưởi!” “Ngươi mẹ nó mới là rác rưởi,” Tô Hạc Đình sau lui về phía, hô, “Cả nhà ngươi đều là rác rưởi!” Hắn ngẩng đầu nhìn thấy ánh sáng màu đỏ phía trên, chờ hắn quay đầu lại, nhìn thấy những hệ thống trong nhà đó chúng nó đã xuất hiện dày đặc trên cửa sổ của tòa nhà dân cư, hét lên gọn gàng về phía hắn: “Bắt giữ rác rưởi!” Tô Hạc Đình tâm tình phức tạp nhìn lại robot dọn dẹp, giơ tay lên, mỉm cười: “Được rồi, ngươi nói đúng.
Thực xin lỗi, tôi chân thành xin lỗi.” * * * Thời Sơn Duyên lập tức nói với Phác Lận: “Lái xe đến dãy núi thấp.”
Phác Lận khởi động xe và cảm thấy cơn ác mộng của mình đã trở thành sự thật.
Hắn kinh hãi hỏi: “Hắn có ý gì? Hệ thống thông minh đều thành tinh?” “Tôi phải đánh thức Giác,” Yến Quân Tầm hoạt động quang bình, “…… Trước mắt không có tin tức gì cả.” Thế giới mạng rất yên tĩnh, không ai biết chuyện gì đã xảy ra ở hai khu vực, thậm chí không có ai biết Liên Minh Trung Tâm có thể đã được thay thế bằng một hệ thống.
Chúng dựa vào năng lực xuất sắc của mình để khống chế thế giới ảo, so với Hắc Báo ban đầu lợi hại hơn nhiều, chúng có thể xóa đi dấu vết của bất kỳ ai, thật sự là như vậy. Thời Sơn Duyên nhìn thấy ống khói của nhà máy than cốc, nơi đó còn có những tia lửa.
Anh tìm thấy một khẩu súng trường dưới ghế của mình, và một số vũ khí cận chiến.
Anh sờ đến phía dưới ngực của mình, nói với Yến Quân Tầm: “Chúng ta phải lấy chip định vị ra.” Yến Quân Tầm trên tay còn có vết máu còn sót lại của Thời Sơn Duyên, nói: “Tôi căn bản chưa từng học y.” “Tôi biết đang xảy ra chuyện lớn, hệ thống chủ lý đem Khương Ca nhốt lại.
Những hệ thống này muốn thống trị thế giới? Vậy chẳng phải chúng còn muốn khai chiến với Liên Minh Nam Tuyến sao? Trời ơi, mẹ tôi làm sao bây giờ, bà không dùng máy phát ID,” Phác Lận lo lắng điều khiển tay lái, nhìn qua kính chiếu hậu nói, “Nhưng bà có thể liên hệ được bác sĩ ưu tú nhất khu vực.” Thời Sơn Duyên cùng Yến Quân Tầm đồng loạt nhìn về phía hắn. “Tôi là một phú nhị đại,” Phác Lận gượng cười ngượng nghịu, so với khóc còn khó nghe hơn, “Tôi còn chưa nói với các anh sao?” Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.