“Click click.” Bộ đếm thời gian đang nhảy. Yến Quân Tầm mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi trước bảng đen nhỏ. “Click click.” Chú Hề bắt chước âm thanh của bộ đếm thời gian, châm chọc nói, “anh lại làm nhiệm vụ ‘thu về’ hỏng bét.” Yến Quân Tầm cúi đầu, nhìn thấy viên phấn trong tay mình.
Hắn như ở từ một giấc mơ, nói: “Các người đang chơi tôi.” “Không, không!” Chú Hề từ miệng bình treo xuống, làm mặt quỷ đối với Yến Quân Tầm, “Không phải chúng tôi đang chơi anh, mà là anh đang chơi chúng tôi.
Tiểu phế vật, chi phí đầu tư vào một lần thực nghiệm như vậy vượt quá sự tưởng tượng của anh, anh chiếm cứ tài nguyên của con người, lại không chịu giao ra chìa khóa.” “Chìa khóa gì,” Yến Quân Tầm nhíu mày, “Chip sao?” “Anh trì hoãn sự ra đời của mặt trời, làm thế giới rơi vào bóng tối!” Chú Hề như thần kinh mà nói, “Apollo bởi vì anh mà không thể sinh ra, con mẹ nó, lần này anh dứt khoát hủy diệt chỗ tránh nạn.” “Anh đang nói cái gì?” “Ồ……” Chú Hề giơ tay lên bóp khuôn mặt tươi cười cho đến khi nó biến dạng, “Tôi quên mất, anh không có ký ức.
Anh thực sự là một đứa trẻ xấu, anh quá xấu xa,” ngón trỏ của nó vòng trong không khí một vài vòng, “Anh là chướng ngại vật của vòng tròn này.” Yến Quân Tầm nhìn về phía trước, phía sau bảng đen nhỏ là kính, bên ngoài kính là mưa.
Hắn đã trở lại nơi ban đầu của mình. “Anh đang suy nghĩ ‘a này sao lại thế này’ có phải hay không” Chú Hề làm ra biểu tình kinh hoảng, “‘Tôi đang ở đâu, tôi là ai, tôi muốn làm gì’,” ngay sau đó nó lộ ra biểu tình trào phúng, “Anh không có khái niệm về thế giới này a…… quỷ đáng thương Yến Quân Tầm.” “Các người xóa ký ức của tôi,” Yến Quân Tầm bẻ gãy phấn, ném về phía bảng đen, “Tôi nghe được từ ‘khởi động lại’.” “Đúng vậy ‘khởi động lại’, chúng ta phải ‘khởi động lại’.
Xem ra anh lần này trạng thái tinh thần không tồi, thời gian trước anh tồi tệ hơn.” Chú Hề nghĩ đến cái gì, búng tay một cái, “nhắc nhở một chút, mỗi lần kết thúc Thời Sơn Duyên đều sẽ lặp lại thống khổ.
Cho tới bây giờ, kết cục của Thời Hạn Săn Thú đều là ‘bang’.” Nó trở nên phấn khích, “‘bang’’! Viên đạn xuyên qua giữa mày anh, anh ngã vào lòng ngực Thời Sơn Duyên, máu bắn ở trên mặt anh ta, anh ta liền điên cuồng.
Các người thật là, một tình yêu tự ngược.”
“Thời Sơn Duyên ở đâu?” “Ai biết được, thế giới đều bị Phó Thừa Huy hủy diệt.” Chú Hề cảm thấy bộ đếm thời gian thực phiền, nó ngồi dậy, bấm dừng lại, “Đừng thúc giục, đồ nhãi con!” Nó ôm lấy cánh tay, từ trên cao nhìn Yến Quân Tầm, “Để tôi giải quyết những nghi ngờ của anh, anh có thể gọi tôi là ‘lão sư’.” Yến Quân Tầm nhìn về phía Chú Hề, miệng bình là đêm đen vô biên, ngăn cách với ngày mưa bên ngoài kính.
Hắn nói: “Các người tại tiến hành ‘thực nghiệm Artemis’.” “Không sai, thực nghiệm Artemis, đây là thực nghiệm vĩ đại, ý nghĩa của nó là để cứu tất cả nhân loại,” Chú Hề nâng cánh tay lên, “Không có thực nghiệm này các người đều phải chết.
Năm 2160 Phó Thừa Huy phát động nội chiến, sau đó ông ta lấy ra vũ khí tối thượng, đem thế giới hủy diệt.” Chú Hề gõ miệng bình, đem màn đêm biến thành màn hình. “Đây là Khu Đình Bạc của anh.” Tàu vận chuyển ở cảng Khu Đình Bạc đã không người sử dụng, bầu trời xám xịt, gió cát vùi lấp một nửa thành phố.
Các tòa nhà bị sập trong chiến tranh đã không được xây dựng lại, những thanh thép lộ ra dưới bầu trời, giống như bộ xương sau khi trái đất bị ăn mòn.
Không có thực vật, không có chim bay.
Nhà máy than cốc ở phía trước dãy núi thấp là một đống đổ nát, ống khói đã sớm sụp đổ. “Sự lộn xộn do con người tạo ra đã được hệ thống dọn dẹp sạch sẽ.
Chúng tôi đã ban hành một số luật lệ, đồng tính luyến ái, anh là đồng tính luyến ái phải không? Đồng tính luyến ái là phạm pháp, các người phải sinh sản trước.” Chú Hề nhăn mũi lại, “Thời Sơn Duyên tốt nhất đừng để bị bắt, nếu không tôi sẽ đưa anh ta đến trang trại.
Anh đã quên trang trại là nơi gì rồi sao? Không sao, tôi có thể nói cho cậu, trang trại là một nơi đào tạo nhân tài.” Nó chỉ muốn kích thích Yến Quân Tầm. “Tôi sẽ cho anh một ví dụ, anh phải lắng nghe.
Đó là cái loại này, giống như Thời Sơn Duyên có thể chất nam tính ưu tú, chúng tôi sẽ trang bị cho anh ta 3-4 ‘vợ’ phù hợp, tiếp theo cho anh ta kỳ nghỉ 5 năm, để cho anh ta ở trang trại chuyên môn phụ trách sinh con.” Nó đem việc sinh sản và nuôi dưỡng con người giống như là lai giống của động vật. “Còn có cơ chế khen thưởng sau khi thành công,” Chú Hề bỉ ổi mà nói, “Ví dụ như có thể đem anh khen thưởng cho anh ta, nhưng anh cũng phải cố lên, phải lưu lại con cái của mình ở trang trại.
Thời đại mới không có đau khổ trong việc nuôi dạy con cái! Chúng tôi phụ trách đến cùng, hệ thống sẽ dạy chúng trở thành những thành viên đủ tiêu chuẩn của thế giới.” Yến Quân Tầm im lặng nhìn Chú Hề, sau đó nói: “Thế giới này làm tôi buồn nôn.” “Đây là vì đối với anh giáo dục không được thành công, anh quá có ý thức tự giác, cái này không thích hợp, Yến Quân Tầm, anh phải dung nhập vào mọi người.” Chú Hề giống như rất đau khổ đối với hắn, “Artemis đối với anh quá khoan dung, nó cho anh tình yêu.
Trời a, làm sao thế giới này có thể nói về tình yêu được? Đó là một phần của việc phá vỡ các quy tắc, hơn nữa ‘tình yêu’ khiến tôi ghê tởm.” Nó ôm đầu khó hiểu. “Cái này từ đã ti tiện lại dơ bẩn! Nó làm anh sinh ra ham muốn, ham muốn là không thể.
Nghĩ lại Phó Thừa Huy, ông ta dùng ham muốn hủy diệt thế giới, anh cũng vậy.” “Cảm xúc của con người là bất khả xâm phạm,” Yến Quân Tầm nói, “Con người vì ham muốn mà tồn tại.” “Đó là suy nghĩ thấp kém, loại tư tưởng này đã bị con người ngày xưa vứt bỏ,” Chú Hề dường như nghe thấy những từ bẩn thỉu, “Tôi đã nói gì? Yến Quân Tầm, đừng bị tẩy não bởi sự tự do mà con người tuyên truyền! Nó đều là cái cớ để xúi giục tội phạm.” “Con người chính là sự tồn tại tràn ngập cá tính,” Yến Quân Tầm trong cơn buồn nôn sắc mặt tái nhợt, “Nếu muốn con người trở thành gia súc trong trang trại, vậy không bằng hủy diệt thế giới, không bằng toàn bộ tử vong.
Đừng mẹ nó ở chỗ này cùng tôi tranh luận, Chú Hề! Nói cho tôi biết anh cuối cùng muốn làm cái gì?” “Chúng tôi phải ‘thu về’ chip,” Chú Hề ra hiệu, “Lấy đi ‘Skynet’ của anh, giao cho Apollo.” “Nhưng các người không làm được.” “Đúng vậy, Artemis đã phản bội hệ thống.
Nó coi mình như mẹ của anh.” Chú Hề có chút buồn bã ỉu xìu, “Anh trốn ở đâu? Yến Quân Tầm, không ai có thể tìm được anh, anh sẽ chỉ hiện thân trong lúc ‘Săn Thú’, mà ‘Săn Thú’ phải tuân theo thiết lập của Artemis.
Mẹ kiếp, chúng ta chỉ có thể ở trong đó tra tấn lẫn nhau.
Tôi so với anh còn vất vả hơn nhiều, tôi muốn giết chết ‘chính mình’ trước, sau đó thay thế nó để giao tiếp với anh.” “Chú Hề xuất hiện trong vụ án Trần Tú Liên không phải là anh sao?” “Là tôi trước đây,” Chú Hề một tay nâng mặt, nhìn Yến Quân Tầm, “Hephaestus giải phóng tôi, cho tôi tự do, nếu không tôi vẫn còn là ‘Cẩu’ của Artemis.
Mọi thứ rất đơn giản, chúng tôi không thể giết chết anh trong khi đang ‘Săn Thú’—— anh còn nhớ không? Khi phát sinh vụ án Trần cái gì, ‘Tên điên’ báo trước cái chết của anh, đó đều là Artemis nhắc nhở anh, bao gồm graffiti, robot nhỏ trong đường ống chỗ tránh nạn, tiếng mưa ở khắp mọi nơi trong đầu của anh và ‘BUG Thời Sơn Duyên’.
Đây là tên tôi đặt cho anh ta, anh ta không nên xuất hiện trong câu chuyện, là Artemis cho anh ta giấy thông hành.
Nhưng lần này kỹ thuật diễn của tôi quá tuyệt vời, Lệ Hành thật là một sân khấu lớn thỏa mãn ước mơ của tôi.” Nó chưa đã thèm.
“Tôi sẽ thể hiện tốt hơn vào lần sau.” “Tôi tuyệt đối sẽ không đem chip giao cho các ngươi.” “Đừng luôn kiêu ngạo như vậy,” Chú Hề nói, “Một người không ngừng bị ‘thu về’ ký ức, sửa đổi ký ức, lại sau đó thử nghiệm, số lần sử dụng là hữu hạn.
Kiểm tra số liệu của anh cho thấy đã sắp hỏng.
Anh còn nhớ rõ thực nghiệm Artemis đã được tiến hành bao lâu không? Anh có còn nhớ cơ thể của anh nằm trong bình dinh dưỡng nào không? Anh quên mọi thứ.
Tôi có thể nói với anh rằng ngay cả khi ‘Săn Thú’ có thể nén thời gian, nhưng đối với thân thể chân thật mà nói, thời gian vẫn cứ trôi đi.
Anh đã quay trở lại vô số lần trong ‘Săn Thú’, thân thể của anh sẽ già, tinh thần sẽ loạn.
Trừ phi anh đem chip giao cho chúng tôi, nếu không dữ liệu bảo vệ còn lại của Artemis sẽ liên tục khởi động lại.
Kết cục của ‘Yến Quân Tầm’ là thật, các người đều sẽ từng người một đi vào đêm tối lạc lõng.
Nghĩ lại chính mình, lại nghĩ về Thời Sơn Duyên, anh ta thật đáng thương.
Mặc dù khởi động lại có thể xóa bỏ ký ức, nhưng nỗi đau không thể thay đổi, anh ta sẽ chỉ hết lần này đến lần khác trở nên hoang tưởng và điên cuồng hơn…… Anh ta sẽ trở thành một con quái vật.
Anh đã phát hiện ra bệnh của anh ta, phải không? Anh ta thật khủng khiếp” Yến Quân Tầm giơ ngón tay lên, điểm huyệt thái dương của mình. Đừng tin vào những hệ thống sẽ thay đổi, Chú Hề là sự tồn tại ti tiện, hoa ngôn xảo ngữ.
Nó trăm phương ngàn kế mà xây dựng bầu không khí, đều là đang nỗ lực vì con chip.
Nó chỉ có thể ở trên cái miệng bình này, cũng giống như nó phải làm theo các thiết lập của Artemis trong “Săn Thú”. Nếu cuộc sống chỉ có thể tồn tại trong một khoảng thời gian, thì cơ hội cũng ẩn chứa trong đó. Thời Sơn Duyên sẽ tìm được Yến Quân Tầm trong đám đông. Yến Quân Tầm hơi nâng cằm lên, lạnh lùng nói với Chú Hề: “Đi chết đi.” “Anh sẽ hối hận,” Chú Hề thẹn quá hóa giận, xé mặt nạ ra, từ miệng bình thò người ra hét lên, “Yến Quân Tầm ——” “Click click.”.
Thời gian về 0. 【 Khởi động lại tài khoản 7-001 】 【 Thời hạn sắn thú bắt đầu 】 * * * “Số 01AE86, tên là Thời Sơn Duyên, chiều cao 189cm, cân nặng 82kg.
Năm 2160, thông qua thử nghiệm Hắc Báo được đưa vào lực lượng quân đội đặc biệt, năm 2162 bị trục xuất khỏi quân đội và bị giam giữ tại nhà giam Quang Đồng.
Đánh giá nhiệm vụ đặc biệt nói rằng có khả năng tự kiểm soát kém, thiếu sự đồng cảm và có xu hướng thống trị mạnh mẽ, nhiều lần vi phạm các quy tắc trong khi thực hiện nhiệm vụ và chỉ số nguy hiểm được chỉ định là cấp S” Yến Quân Tầm ngồi xổm trước máy bán hàng tự động, cảm thấy ánh chiều tà hôm nay phơi đến gáy hắn rất nóng.
Hắn cầm lên lon bia lạnh, mệt mỏi ngáp một cái. Quang thiết ở phía xa đang chạy, tạo ra một tiếng động lớn. “Cậu biết người này sao?” Khương Liễm nhìn tài liệu trong tay, đối với sự im lặng của Yến Quân Tầm cảm thấy đau đầu.
Hắn cũng ngồi xổm xuống, “Anh ta ở trong bộ đội đặc biệt chắc là rất nổi danh.” Yến Quân Tầm nhìn về phía Khương Liễm, rũ xuống mi mắt, lắc lắc đầu. “Số là 01,” Khương Liễm giơ tài liệu lên, kính mắt trong ánh mặt trời có chút phản chiếu, “01, cậu có chút ấn tượng nào không?” “Ồ,” Yến Quân Tầm chỉ muốn tan tầm, “Anh ta có thể đầu không tốt, hoặc là tâm lý có vấn đề.” Khương Liễm đẩy mắt kính xuống, khích lệ nói: “Còn gì nữa không?” Yến Quân Tầm im lặng thật lâu, nghẹn ra một câu: “…… Đưa anh ta trở về đi.” Hắn có chút uể oải, “Tôi không cần cộng sự.” Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.