Cửu Châu bị Lục Nghị Phàm đe dọa, nhất thời nín lặng không biết phải đáp lại làm sao. Ở đầu dây bên kia, giọng nói khàn đục của ông lão Lục vẫn vang lên không ngừng:
- Lục Nghị Phàm, con có đang nghe thấy cha nói gì hay không? Đem mẹ kế của con về trước mặt cha ngay và luôn!
Trước sự ương bướng của Cửu Châu, Lục Nghị Phàm không kiên nhẫn được nữa. Anh ta quyết định di chuyển nhanh bàn tay của mình xuống bầu ng ực căng tròn của Cửu Châu, sau đó đê tiện luồn tay vào bên trong áo cưới, trực tiếp bóp mạnh lấy.
Cửu Châu vì bị đau mà kêu ầm lên một tiếng:
- Á... á... Ưmm!!!
Lục Nghị Phàm dường như rất mãn nguyện, gương mặt hoàn mỹ khẽ nhếch môi, tạo thành một đường cong hoàn hảo.
Tút... tút... tút...
Đầu dây điện thoại lập tức truyền về một tràng tiếng tút thật dài. Ông lão Lục hiện tại vô cùng tức giận. Bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại, không kìm lòng được mà ném mạnh xuống đất, chiếc điện thoại đáng thương tức khắc vỡ tan thành nhiều mảnh vụn.
- Thằng nhãi đáng chết!
Ngay sau khi ông Lục cúp máy, Lục Nghị Phàm lại rơi vào trạng thái trầm tư. Thái độ bất cần của anh ta khi nãy đã hoàn toàn biến mất. Lúc này đây, dưới ánh sáng mờ nhạt, Lục Nghị Phàm tựa như một con hổ đói, rất dễ chọc giận. Nếu Cửu Châu không cẩn thận, con hổ hung ác này sẽ sẵn sàng bóp ch3t cô không một chút thương tiếc.
- Buông... buông tay ra!!!
Cửu Châu uất ức nhìn Lục Nghị Phàm.
Nghe tiếng cô gọi, anh ta mới sực nhớ ra, phía dưới thân mình còn có một người phụ nữ khác. Bàn tay Lục Nghị Phàm vẫn còn đang bóp chặt khuôn ngực đầy đặn, căng tròn của Cửu Châu, hai chân cứng nhắc đang kẹp chặt eo nhỏ của cô vào giữa.
Cửu Châu không thể nào nhúc nhích được, bàn tay bị hắn đè chặt dưới lưng, toàn bộ các mô cơ dường như đều đã bị tê liệt hoàn toàn.
Hừm!
Lục Nghị Phàm hừ lạnh, đoạn buông Cửu Châu ra, bình thản nằm nhoài người sang bên cạnh.
- Mau đi thay váy cưới đi!
Anh ta hờ hững buông ra một câu.
Cửu Châu hai mắt đẫm lệ, chỉ hận không thể một dao mà đâm chết Lục Nghị Phàm. Gì mà Thống Đốc quân chứ, anh ta cũng đê tiện, bỉ ổi không kém những gã bi3n thái ngoài phố.
Cô ôm chặt váy cưới, uất ức đến nghẹn họng, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Lục Nghị Phàm mà mắng nhiếc:
- Hôn sự này của chúng ta, tôi không đồng ý. Phiền anh Lục thả tôi ra ngoài.
Nghe cô quật cường nói, Lục Nghị Phàm khẽ nhướn mày. Đàn bà theo anh ta nhiều không đếm xuể, thế nhưng Lục Nghị Phàm chẳng vừa mắt nổi một ai. Có những cô gái xinh đẹp mỹ miều tự động cởi váy, bò lên trên giường của anh ta, nhưng đều bị Lục Nghị Phàm trực tiếp kết liễu.
Nói anh ta độc ác cũng phải. Bởi nếu kẻ nào đã khiến anh ta ngứa mắt, chắc chắn kẻ đó sẽ phải nhận lấy cái chết.
Cô gái trước mặt này... cũng không phải trường hợp ngoại lệ.
Cạch...
Cửu Châu đột nhiên cảm thấy đầu mình lành lạnh. Cô ngước mắt lên nhìn, ánh mắt long lanh dừng lại trên họng súng lục lạnh lẽo. Ngón tay của Lục Nghị Phàm đang đặt trên cò súng, chỉ cần một động tác nhẹ nhàng, chắc chắn gương mặt xinh đẹp của cô sẽ thủng một lỗ nhỏ.
- Giết tôi đi!
Cửu Châu nhìn thẳng vào mắt Lục Nghị Phàm.
- Phải thành hôn với anh, tôi thà chết còn hơn!
- Câm miệng lại!
Lục Nghị Phàm gằn giọng đáp. Anh ta chưa từng gặp bất kỳ một người con gái nào ương bướng mà kiêu kỳ như Cửu Châu. Đột nhiên, trong lòng Lục Nghị Phàm chợt cảm thấy có chút hứng thú với người phụ nữ này.
Cửu Châu vẫn khoanh tay nhìn anh ta, khóe môi khẽ nhếch lên đầy khinh thường:
- Thống Đốc quân Lục Nghị Phàm, xung quanh anh không thiếu phụ nữ sẵn sàng hiến dâng cho anh, thiếu tôi anh cũng sẽ không chết vì cấm dục được.
- Ồ! Thế ư?
Lục Nghị Phàm đột nhiên thu lại súng, ném mạnh lên trên mặt bàn.
- Cô Cửu, chắc hẳn cô không biết điều này, cô là người đầu tiên được tôi đích thân sờ ngực đấy!