Trên đường ra khỏi khu sảnh chính của bệnh viện, Trần Chính Hào vừa đi vừa ôm hôn Lâm Ngọc, mất một lúc lâu mới tách ra và đến được chỗ đậu xe. Tất cả những cảnh tình cảm của họ đều ánh vào trong mắt Lâm Nhã, cô ngồi sẵn trong một chiếc xe gần đó, chờ đợi.
Tay cô siết chặt vô lăng, trước mắt bắt đầu mờ dần đi.
Cảm giác choáng váng dần xâm chiếm tâm trí, cô liên tục tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, phải tỉnh táo lại. Lúc này, chiếc Mercedes màu đen của Trần Chính Hào vừa rời đi không lâu, một chiếc xe màu đen khác cũng đuổi theo sau. Lâm Nhã cảm thấy nhất định mình đã điên rồi, vì trong đầu cô xuất hiện ý định giết chết người yêu và cả em gái ruột của mình.
Nhưng nếu không làm vậy, cô sợ mình sẽ chết không cam lòng, chết không nhắm mắt. Trên đường quốc lộ vốn nhiều xe qua lại, nhưng bây giờ không phải giờ cao điểm nên vẫn còn rất trống trải.
Lâm Ngọc nghiêng đầu áp lên đùi Trần Chính Hào, tò mò hỏi: “Sao Lâm Nhã phản ứng bình tĩnh vậy? Chị ta không đánh anh mắng anh gì sao?” “Cô ta yêu anh đến phát điên, làm gì có chuyện dám to tiếng với anh? Em biết cô ta đã hỏi gì không? Cô ta hỏi anh có từng yêu cô ta chưa? Thật buồn cười.” Trần Chính Hào nhếch miệng cười, một tay lái xe, một tay vuốt ve tóc mềm của Lâm Ngọc. Anh từng đưa Lâm Nhã đến tham gia tiệc rượu cùng mình, thấy Kim tổng ra hiệu muốn ngủ với cô nàng, anh cũng thấy có chút khó xử.
Chỉ là vừa nghĩ về số tiền mình kiếm được nếu hợp tác với ông ta, anh lập tức đổi ý.
Cơ hội bản thân chờ đợi bấy lâu đang mở ra trước mắt, sao anh dám bỏ qua chứ? Chuốc say Lâm Nhã, đem cô giao cho Kim tổng.
Và rồi, người đàn bà đã bị vấy bẩn đó làm gì còn tư cách trở thành vợ anh? Ngoài việc xinh đẹp và giỏi ngoại ngữ ra, Lâm Nhã chẳng có gì khiến anh phải lưu luyến.
Một người phụ nữ quá mạnh mẽ, quá cứng cỏi như cô không tạo cho phái nam cảm giác muốn bảo vệ và che chở.
Vậy nên, anh chọn Lâm Ngọc \- cô em gái có ngoại hình tuy thua kém Lâm Nhã, nhưng lại rất dịu dàng và ngoan ngoãn, luôn nằm trong sự kiểm soát của anh. Lâm Ngọc nhướn mày ngồi thẳng người dậy, đang tô lại son môi thì phát hiện có gì đó không đúng, quay đầu nhìn ra sau một lát rồi hỏi: “Hình như chiếc xe phía sau đang theo đuôi chúng ta phải không?” Qua kính chiếu hậu, Trần Chính Hào giật mình nhận ra đó là xe của Lâm Nhã, vội nói: “Là xe của Lâm Nhã, cô ta đi theo chúng ta làm gì?” Còn chưa kịp phản ứng lại, chiếc xe phía sau đột nhiên điên cuồng tăng tốc và kéo gần khoảng cách với họ, âm thanh động cơ xe rít vang cực kì chói tai. Lâm Nhã ở phía sau vừa đuổi theo vừa nhìn chằm chằm vào xe của Trần Chính Hào.
Cô theo đuôi được một lúc rồi, phát hiện phía trước trống trải không có xe khác mới vội vàng đạp ga để tăng tốc! Chết đi, chúng ta cùng chết! Trần Chính Hào! Anh đi chết đi! Rầm. Chiếc xe màu đen đang lao nhanh ở phía sau đột nhiên đâm sầm vào bên đường, chấn động mạnh từ cú va chạm khiến đầu xe bị bóp méo, sau đó thân xe xoay vòng và trượt ra xa hơn cả trăm mét.
Tia lửa bắn tung tóe, khói trắng bốc lên che mất tầm nhìn của Lâm Nhã, nước mắt hòa vào máu nhỏ giọt xuống vô lăng của cô. Ngay khoảnh khắc sắp đạt được mục đích, Lâm Nhã lại lùi bước và bẻ tay lái.
Cô nhận ra trên chiếc xe kia còn có người thân của cô, dù hai chị em từ nhỏ đã có nhiều cãi vã và không yêu thương gì nhau, nhưng chung quy vẫn là máu mủ ruột thịt.
Hơn nữa, người khiến cô ra nông nỗi này là tên khốn Trần Chính Hào chứ không phải Lâm Ngọc.
Rốt cuộc thì cô...!không thể làm hại em gái mình được. Bên tai từ ồn ào hỗn tạp dần trở nên yên tĩnh, tiếng la hét hoảng loạn của đám đông nhỏ dần, nhỏ dần.
Lâm Nhã không biết rốt cuộc tại sao cô lại đổi ý vào giây phút cuối cùng đó.
Có lẽ là do cô yếu lòng, không thể ra tay với đứa nhỏ cùng mình lớn lên... Đau đớn trên thân chậm rãi biến mất, Lâm Nhã cảm giác được mình đang phiêu lãng trong một khoảng không vô tận, tối đen như mực.
Sau đó, những thước phim về cuộc đời cô lần lượt xuất hiện, tựa như một vòng lặp kỳ quái mà không ngừng hiện lên rồi tan biến. Lần nữa mở mắt ra, trời đã sáng. Lâm Nhã đờ đẫn nhìn nắng ngoài cửa sổ, cả người trong trạng thái lâng lâng khó tả.
Cô không biết mình là ai, mình đang ở đâu, đây chỉ là cảnh tượng trong ký ức của cô hay thực tại? Rầm. Lúc này, cửa phòng chợt bật mạnh ra, một thiếu nữ tầm mười hai tuổi bước vào, chống nạnh hô to: “Chị Nhã, chị có dậy nấu cơm không thì bảo? Mẹ kêu chị xuống nhà kìa!” Mắt của người trên giường vẫn mê mang như cũ.
Lâm Nhã tự hỏi, sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy? “Ây, chị ngơ cái gì? Nhanh lên!” Người nọ lại kêu lên làm Lâm Nhã choàng tỉnh, vội bật dậy.
Cô thở gấp mấy hơi, đưa mắt nhìn cánh tay bé xíu gầy guộc của mình, sau đó hoảng hốt nhìn khắp phòng một lượt rồi đưa tay lên miệng cắn một cái thật mạnh. “A, đau…” Lâm Nhã bị đau, vậy có nghĩa là cô chưa chết? Hơn nữa… Cô nhảy vội xuống giường, đi đến trước gương và nhìn chính mình.
Khuôn mặt thiếu nữ thanh tú mang theo chút hương vị tươi mát, mắt to tròn xinh đẹp, mũi cao thẳng, đôi môi anh đào hơi hé mở, bên cạnh môi dưới còn có một nốt ruồi nhỏ.
Trong gương phản chiếu dung nhan của cô ngày còn bé!
Lâm Ngọc nhìn chị gái của mình tựa như phát điên mà sợ hãi: “Chị ngủ một đêm đầu óc có vấn đề rồi à?” Nói xong cũng mặc kệ cô và chạy đi, còn Lâm Nhã thì ở lại, vừa khóc vừa cười nhìn chính mình trong gương.
Cuối cùng, cô quỳ rạp trên sàn nhà, không kiềm được mà bật khóc nức nở. Những gì đã xảy ra dường như chỉ là một giấc mơ thoáng qua, cô cũng muốn nghĩ như vậy, nhưng chi tiết lại thật rõ ràng in sâu trong đầu cô.
Thậm chí lúc cô phiêu dạt trong khoảng không gian tối đen kia, ký ức đau thương về ngày bị phản bội không ngừng lặp đi lặp lại, khiến cô cảm giác đau đớn muốn phát điên. Cô sống lại rồi, cô thật sự trở lại thời gian mà mình chưa quen biết Trần Chính Hào.
Dù kiếp này không quen biết, nhưng mối thù trong lòng không thể nào phai, cô muốn đem anh ta giẫm dưới chân, khiến anh ta sống không bằng chết! Cô muốn đem tất cả những tổn thương phải chịu kiếp trước hoàn trả lại! \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ *Truyện được up độc quyền trên noveltoon, những nơi khác đều là trang ăn cắp chất xám, xin đừng ủng hộ những trang ấy.