“Lâm Nhã?” Đường Hạo vừa gọi vừa cẩn thận đỡ Lâm Nhã dậy, hai mắt cô nhắm chặt, cả người mềm nhũn không có phản ứng. “Chuyện gì vậy?” Người xung quanh hoảng hốt đứng bật dậy, đưa mắt nhìn về phía bọn họ. Đường Hạo lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, có chút bối rối vỗ nhẹ vào khuôn mặt trắng mềm của Lâm Nhã. “Thư ký Lâm? Này.” Lâm Nhã vẫn không phản ứng trước tiếng gọi của anh.
Những người ở gần bắt đầu vây quanh lại để nhìn xem, chắn đường khiến Đường Hạo nhíu mày: “Phiền mọi người lui ra một chút.” Anh đưa tay rút điện thoại ra chuẩn bị gọi cấp cứu, nhưng vừa mới mở khóa thì góc áo bị người kéo nhẹ một cái.
Cúi đầu xuống, khuôn mặt của Lâm Nhã lúc này trắng bệch đáng sợ, cô vừa nhăn mày vừa cố ra hiệu cho anh là mình vẫn ổn. Đường Hạo vội đem điện thoại cất đi, tay sờ nhẹ vào mặt của cô, trong giọng nói đã có phần dịu xuống: “Còn mạnh miệng nói không sao.” Với tính cách luôn giữ hình tượng trước người khác của Đường Hạo, hiện tại anh cũng đang tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng bàn tay anh đặt bên hông Lâm Nhã đang run lên nhè nhẹ đã bán đứng tâm tình của anh.
Anh đang sợ hãi? Chỉ vì một cấp dưới bình thường ngất trước mặt anh? Không rõ nữa, cũng không muốn tiếp tục nghĩ, vì sợ nghĩ đến một đáp án mà bản thân không chấp nhận nổi. Anh luồn tay xuống dưới thân Lâm Nhã rồi dùng sức đem cô ôm lên.
Lúc này hai chân có chỗ trụ nên không bị mất thăng bằng như vừa rồi, anh khỏe ngoài ý muốn của mọi người, rất dễ dàng đã bế cô đứng thẳng dậy, trông không khác gì cảnh tượng trong phim truyền hình. Nam thanh nữ tú ở cạnh nhau, vừa rồi là cảnh té ngã đầy kịch tính, bây giờ thì cảnh bế trong truyền thuyết cũng xuất hiện, thật khiến trái tim bé nhỏ của mọi người chịu đả kích. “Bọn họ đang đóng phim à?” “Không biết, nhưng mà nam chính đẹp trai quá!” Lâm Nhã tựa vào trong ngực của Đường Hạo, nghe được tiếng nghị luận của mọi người mà không khỏi buồn cười.
Từ Côn nói không sai chút nào, kiếp này đáng lý ra cô nên đi làm diễn viên mới đúng.
Cô lẳng lặng bám vào góc áo của nam nhân đang ôm mình, hưởng thụ cảm giác được anh bế ra tận xe.
Mùi nước hoa nam tính trên áo anh nhẹ nhàng len lỏi và thấm vào khứu giác của cô, có gì đó khiến cô mơ màng không rõ.
Lâm Nhã thầm nghĩ nếu không phải cô có vết thương lòng quá sâu, quá nặng, thì Đường Hạo thật sự là một người đàn ông tốt, tốt hơn gấp trăm lần kẻ đã phá hủy cả cuộc đời cô. Trước ngực cảm giác được có vật gì đó chèn vào, Lâm Nhã he hé mắt nhìn, phát hiện Đường Hạo đang cúi đầu cố giúp cô cài dây an toàn, nhưng vì gấp gáp nên cài vài lần vẫn chưa xong.
Khuôn mặt căng thẳng hiếm có của anh làm cô sững ra trong giây lát, đột nhiên rất muốn trấn an anh: “Tôi ổn mà…” Giọng của cô mỏng và nhẹ, mang theo một tia mệt mỏi.
Đường Hạo rốt cuộc cũng cài được dây an toàn cho cô, thấy cô đang nhìn thì trong tích tắc trở về dáng vẻ cao ngạo lạnh nhạt thường ngày, nhưng không lui về. Lâm Nhã sợ bản thân diễn hơi quá trớn và bị phát hiện, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. “Lần sau không được cố sức như thế nữa.
Tôi đưa cô đến bệnh viện.” Đường Hạo ngồi về ghế lái, chỉ buông một câu sau đó xoay vô lăng để lùi xe. Vì để có thể lừa được người cẩn thận như Đường Hạo mà Lâm Nhã cố tình nhịn ăn sáng, sau đó để bụng rỗng uống hai cốc cà phê đậm, lúc này không diễn cũng thấy hơi choáng.
Mắt thấy xe thật sự chạy về phía bệnh viện, cô rụt rè nắm lấy góc áo của Đường Hạo, khẽ kéo.
Anh không quay đầu, chỉ liếc mắt một cái. “Anh đưa tôi… về nhà được không? Tôi sợ bệnh viện.” Lâm Nhã rủ đầu, lần đầu tiên bày ra dáng vẻ yếu đuối như thế này trước mặt Đường Hạo.
Thật ra trong lòng thì đang rất đau khổ, cô đói quá, đói sắp chết rồi.
Thay vì đưa cô đi bệnh viện, nếu bây giờ sếp lớn đưa cô đi ăn lẩu thì cô sẽ ôm hôn anh một trăm cái để bày tỏ lòng biết ơn. “Không phải lần trước cũng đưa cô đi khám thai rồi sao? Trông cô lúc đó không giống người mắc chứng sợ bệnh viện.” Tất cả những suy nghĩ viễn vông ấy bị Đường Hạo phũ phàng gạt phăng sang một bên. “Nhưng… bệnh sẽ phải chích.” Lâm Nhã rưng rưng nước mắt, đại khái ý bảo mình sợ kim tiêm. Dáng vẻ cún con nhát gan sắp khóc này của cô cuối cùng vẫn đả động được Đường Hạo, anh mím môi đạp phanh, sau đó xoay đầu xe. Mới hôm qua Lâm Nhã còn từ chối để Đường Hạo vào nhà, hôm nay đã phải dùng thủ đoạn để anh vừa ôm vừa dìu cô trở lại.
May mắn tất cả những việc này chỉ có mình cô biết, nếu không thật sự sẽ không còn mặt mũi để sống tiếp. Trước cửa nhà trọ có một bác gái tầm năm mươi tuổi đang tỉa cây, khuôn mặt hiền hòa nở nụ cười khi nhìn thấy Lâm Nhã trở lại. “Hôm nay con về sớm thế à?” Hỏi xong mới nhận ra cô đang được người bên cạnh dìu, giật mình nói: “Có chuyện gì vậy? Trông con xanh xao quá.” Lâm Nhã lắc lắc đầu ý bảo mình không sao, chân bủn rủn đứng không vững, toàn bộ trọng lượng đều đè hết lên tay của Đường Hạo.
Anh gật đầu chào bác gái trước cửa rồi ôm cô thư ký của mình kéo vào trong. Phòng của Lâm Nhã tràn ngập mùi hương của thiếu nữ, rất gọn gàng sạch sẽ.
Tuy Đường Hạo đã đến một lần rồi nhưng khi đó xảy ra quá nhiều chuyện khiến anh không tiện quan sát.
Anh đỡ cô ngồi xuống giường, thuận tiện nói: “Không muốn đến bệnh viện cũng được, tôi sẽ gọi người quen đến xem riêng cho cô.” Lâm Nhã liều mạng lắc đầu, cầm chặt lấy tay áo của Đường Hạo mà nói: “Không cần đâu.” Cô liên tục từ chối ý tốt của anh khiến anh mất kiên nhẫn, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị: “Cô muốn chết?” Người phụ nữ trên giường mím môi đầy uất ức, cúi đầu không nói. Lâm Nhã nghe được tiếng thở dài trên đỉnh đầu của mình.
Đường Hạo cố gắng bình tĩnh lại, đem áo vest cởi ra vắt trên tay rồi nói: “Tùy cô vậy.” Anh không có nghĩa vụ phải chăm sóc cho cấp dưới của mình, đưa cô về nhà đã rất là đại ân đại đức.