Các loại tin tức dồn dập được đưa lên, Trần Chính Hào trốn ở trong công ty đã một ngày trời.
Hắn tự nhủ đám phóng viên bên ngoài sẽ bỏ cuộc sớm, không ngờ khi vén rèm cửa lên để kiểm tra thì lại thấy tập thể phóng viên đang mang các loại lều dã ngoại ra lọc cọc dựng lên rồi thảnh thơi tiếp tục chờ đợi.
Nhìn tình cảnh này, hắn có thể chắc chắn là đám người ấy cố tình, một trăm phần trăm là cố tình nhắm vào hắn, mẹ kiếp! Từ trước đến giờ chỉ có hắn bày mưu tính kế người khác, chưa từng kinh qua cảm giác bị người khác tính kế là thế nào.
Hiện tại hắn cuối cùng cũng hiểu được, quá bức con mẹ nó bách. Tất cả đầu mối của sự việc lần này đều chỉ về phía Đường gia.
Chiếc Apollo IE màu bạc hôm nay nhìn thấy là một loại xe phiên bản giới hạn, nhiều người có đủ tiền để mua nó, tuy nhiên không phải ai cũng đều thích mẫu ấy, Đường Hạo lại trùng hợp sở hữu một chiếc. Mấy ngày trước, việc hắn cho người ở bên ngoài nhà Lâm Nhã canh chừng cũng gãy ngang, đám người kia bị bắt đi còn suýt nữa khai tên hắn.
Hẳn cũng là Đường Hạo làm? Hắn không hiểu bản thân đã gây thù chuốc oán gì với Đường gia nữa. Trần Chính Hào tự cho là mình không động chạm gì đến Đường Hạo, cục tức này hắn thật sự nuốt không trôi, ngực cứ như có một tảng đá nặng đè lên, khó chịu không thể tả. "Sếp, tôi nghĩ là do Lâm Nhã, cô ta không chỉ là thư ký riêng của Đường Hạo đâu.” Trợ lý ở bên cạnh đưa mắt nhìn hắn. Trần Chính Hào nhíu chặt mày, nói: “Chẳng lẽ cô ta trả thù tôi chỉ vì tôi lừa em gái cô ta?” “Vâng.”
Trợ lý mặt mũi u ám ngồi ở bên cạnh, hôm nay hắn vừa mới ló đầu ra ngoài đã bị đám phóng viên lấy thịt đè người, hiện tại nghĩ lại vẫn còn thấy ớn lạnh.
Chủ mưu rõ ràng là Trần Chính Hào, cớ gì hắn lại lãnh thay chứ? Đám phóng viên kia lại cứ giận chó đánh mèo. Trần Chính Hào cẩn thận suy xét, người bên cạnh nói cũng có lý.
Những nạn nhân mà hắn chọn đều là các cô gái thiếu kiến thức, ngây ngô dễ tin người và đặc biệt là không có ai chống lưng.
Riêng chị em nhà họ Lâm...!hắn không ngờ được một kẻ bình dân như Lâm Nhã có thể bám đùi Đường Hạo tốt đến vậy. Hai người ở bên trong công ty trốn tránh ánh mắt của thiên hạ, đến tận nửa đêm, người của Trần Chính Hào mới tập hợp đầy đủ, chuẩn bị phá vòng vây cho hắn xông ra. Bên ngoài có không ít người dựng lều canh chừng như chó chực xương, chỉ có thể đánh bất ngờ vào giữa đêm để thoát khỏi nơi này.
Hiện tại hắn sợ nhất là cảnh sát đã nhận được lệnh áp giải và đến bắt hắn về để điều tra tội danh mua bán dâm, nhân lúc này, hắn phải tìm cách lánh tạm đi. Trần Chính Hào đem mũ che kín nửa khuôn mặt, đi vào thang máy.
Dưới sự trợ giúp của bảo vệ, vất vả một lúc lâu, xuyên qua đám người như lang như hổ bên ngoài, hắn cuối cùng cũng trốn được vào trong xe, sau lưng lúc này toàn là mồ hôi lạnh.
Đưa mắt nhìn lại, vài phóng viên đang cố chạy đuổi theo xe của hắn để chụp ảnh.
Xe chạy nhanh lao ra đường lớn, hắn may mắn thoát được một kiếp.
Chỉ là vừa rời khỏi công ty không lâu liền nhận được một tin tức sét đánh, cổ phiếu của công ty giảm nhanh đến chóng mặt, hiện tại công ty đã rơi vào hoàn cảnh bất ổn và có nguy cơ giải thể bất kỳ lúc nào. Trần Chính Hào trở nên bối rối, vài scandal cũng không thể có sức ảnh hưởng như vậy.
Lồng ngực hắn phập phồng dữ dội, thở mạnh mấy hơi mới bình tĩnh được một chút.
Nhưng càng nghĩ, hắn càng giận. Trần Chính Hào nghiến răng nghiến lợi đấm mạnh lên kính xe, âm thanh va chạm cực to dọa trợ lý của hắn giật nảy mình.
Khuôn mặt hung ác của cấp trên phản chiếu qua lớp cửa kính mờ, trợ lý nhìn thấy liền ngậm miệng không dám hó hé lời nào.
Chuyện lần này ngày càng trở nên rối tinh rối mù, vừa thoát khỏi đám chó săn kia chưa lâu lại phải đối mặt với việc sắp phá sản, là hắn thì chắc phát điên mất rồi. Người ta nói bệnh từ miệng vào, hoạ từ miệng ra. Trần Chính Hào không biết giữ kẽ thì thôi, còn xui xẻo bị kẻ khác ghi âm lại.
Kết quả là đêm đó mọi người tiếp tục được một phen tức giận vì tin tức tên đốn mạt họ Trần đã nhẫn tâm ép bạn gái cũ của mình phá thai, vứt bỏ xong lại còn đe dọa gia đình người ta. Người tung tin thì không ai khác ngoài Hạ Chi, một nhân viên lâu năm của Vạn Mỹ, một trong những người rất có tâm với nghề nghiệp của mình.
Cô ở trên mạng viết một đoạn văn dài để bêu rếu Trần Chính Hào, sau đó còn đăng cả đoạn đối thoại của hai người trong văn phòng lên rồi thong thả mở tủ lạnh ra lấy mặt nạ mà đắp, nằm ở nhà chuẩn bị cho những ngày tháng thảnh thơi nhận phụ cấp từ bà chủ của mình. Những báo cáo từ Vạn Mỹ và Hạ Chi đều gửi qua cho Từ Côn, cậu nhận xong thì đem chỉnh sửa đơn giản một lượt rồi mới nhắn cho Lâm Nhã rút gọn.
Nhìn thành quả mà mình cố gắng bao nhiêu lâu để tạo ra, đáng lý Lâm Nhã phải rất thỏa mãn mới đúng, nhưng trong lòng cô không hiểu sao lại thấy có gì đó bất ổn, cứ thơ thẩn ngồi bên cửa kính trong suốt nhìn xuống thành phố. Đêm mùa thu, lạnh lẽo như lòng người. Đường Hạo từ phía sau đi đến đứng bên cạnh cô, tay cầm ly trà hoa còn đang bốc khói mà cô vừa mới pha cho anh, cất giọng hỏi: “Em có tâm sự?” Lâm Nhã lẳng lặng lắc đầu.
Cho dù cô có tâm sự cũng không thể nói với anh.
Cô… dường như đã thích nơi này mất rồi.
Khi âm thanh bên ngoài hoàn toàn bị ngăn cách, tạm thời gạt bỏ những vương vấn và phiền muộn trong lòng, tâm trở nên thật tĩnh lặng. Nếu có thể quên đi thù hận, sống một cuộc sống bình thản trầm mặc thì thật tốt.
Đáng tiếc những ảo tưởng đó sẽ không bao giờ trở thành sự thật, vì con đường mà cô đã chọn là đường một chiều, không thể quay đầu được. Đường Hạo nhấm nháp ly trà hoa trên tay, chậm rãi cong khóe môi:
“Có những chuyện muốn giấu cũng không giấu được.
Em định lừa dối tôi đến bao giờ?” Lời vừa dứt, Lâm Nhã sửng sốt quay đầu nhìn anh.
Trong đôi mắt anh lấp lánh ý cười, câu nói mập mờ vừa rồi không biết đang ám chỉ chuyện gì, làm cô có chút gượng gạo hỏi lại: “Anh có ý gì?” Máu trong người cô cấp tốc chảy xuôi, sau lưng có cảm giác lạnh toát.
Chẳng lẽ Đường Hạo phát hiện ra rồi... “Nhìn em không vui.” Đang lúc Lâm Nhã lo lắng muốn chết, anh đưa tay xoa xoa tóc cô rồi nói.
“Mỗi lúc em có tâm sự đều viết hết lên mặt, em không biết sao?” “...” Lâm Nhã thầm mắng một tiếng, thì ra ý anh là chuyện này.