Thứ Nữ Hữu Độc

107: Tranh giành tình yêu


trước sau

“Huyện chủ, xin dừng bước!” Tiếng Lư Công truyền đến từ phía sau.

Lí Vị Ương dừng bước, xoay người, nhìn Lư Công đang bước vội đến.

“Huyện chủ, con người phải có lòng khoan dung…” Lư Công thấy sắc mặt Lí Vị Ương hờ hững, muốn tìm một bậc thềm để bước xuống, tư thái cũng hạ thấp. Hắn là con trai không phù hợp với phẩm cách Tưởng gia, trước giờ chưa từng can thiệp vào việc của Tưởng gia, dù sao Lí Trường Nhạc cũng là biểu tỷ của hắn, tuy rằng bọn họ không thân thiết từ nhỏ, nhưng vẫn không thể phủ nhận, mỗi lần nhìn đến gương mặt xinh đẹp của Lí Trường Nhạc, ngay cả tim hắn cũng không kìm được mà đập thật nhanh, chỉ cần là nam nhân có lẽ không ai có thể từ chối gương mặt này, nhưng mà, một gương mặt như vậy, cứ thế bị huỷ hoại ngay trước mặt bọn họ, hắn chỉ làm người đứng xem còn chịu không nổi, huống chi là Lí Trường Nhạc, không nổi điên ngay lập tức đã là kỳ tích, hành vi vừa rồi của Lí Vị Ương, chỉ sợ kích thích khiến Lí Trường Nhạc muốn nổi điên.

“Hình như Lư Công rất quan tâm Đại tỷ…” giọng nói Lí Vị Ương hơi trầm xuống, đuôi lông mày hơi nhếch toát ra một tia lạnh lùng, “Sao vậy, ngài và Đại tỷ ta, có quen biết sao?”

Lí Vị Ương quá mức đa nghi, Tưởng Ngũ sợ hãi, cảm giác sau lưng rét lạnh từng hồi. Tưởng gia xưa nay luôn bao che khuyết điểm, chắc chắn không chịu nổi một con châu chấu nhỏ bé không đáng kể huỷ hoại bông hoa yêu kiều bọn họ che chở tỉ mỉ, tổ mẫu mà biết Lí Trường Nhạc bị hủy dung không biết sẽ phản ứng thế nào, Tưởng Ngũ lo lắng không thôi, nhớ tới lời Tưởng Tứ nói trước khi đi, da đầu hắn run lên.

“Ta… Ta chỉ không đành lòng nhìn Đại tiểu thư biến thành bộ dạng như vậy.”

Mắt Lí Vị Ương quan sát vẻ mặt hắn, ánh mắt kia mang theo sự dò xét. Tưởng Ngũ càng cảm thấy bất an, không biết đối phương có nhìn thấu mình hay không.

“Đã có tâm, vậy thì cố gắng chữa bệnh cho Đại tỷ đi.” Lông mày Lí Vị Ương khẽ nhếch, nói lạnh lùng, “Những việc khác, ta khuyên ngài khỏi cần quan tâm.”

Tưởng Ngũ bắt buộc bản thân phải bình tĩnh lại, giận tái mặt: “Huyện chủ, cô đối đãi với ân nhân cứu mạng đệ đệ thế này sao?”

Lí Vị Ương cười nói: “Về việc ngài có ân cứu mạng đệ đệ ta, Vị Ương suốt đời không quên, sau này có cơ hội, ta đương nhiên sẽ hồi báo, nhưng mà trong lòng ta vẫn còn nghi vấn rất mong được giải đáp, Lư Công vốn làm việc ở Kinh đô không nổi bật lắm, sao cứ đến chuyện nhà ta, ngài lại quan tâm lo lắng đến vậy, Đại tỷ của ta vừa mới bị thương, ngài đã vội tới cửa?”

Tưởng Ngũ bị nàng làm cho nghẹn họng, đến sắc mặt cũng nổi lên cơn giận dữ: “Cô nói gì vậy! Ta chỉ có ý tốt, không thể đứng nhìn bệnh nhân chịu khổ!”

Nói hươu nói vượn, nếu thật sự không muốn nhìn bệnh nhân chịu khổ thì Lư Công đã đi khắp nơi hành y chữa bệnh, chứ không đứng đây nói chuyện phiếm với nàng. Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, mặt mày vì nén giận mà càng thêm rạng rỡ động lòng: “Chỉ hy vọng như thế!” Dứt lời, nàng mang theo nha đầu ngẩng cao đầu rời đi.

Tưởng Ngũ tức chết, nhưng lại không dám nói thêm nữa, nha đầu đứng sau nhỏ giọng nói: “Lư đại phu, Đại tiểu thư nhà ta muốn mời ngài vào.”

Tưởng Ngũ nghiến răng nghiến lợi, Lí Trường Nhạc với bộ dáng quỷ kia, khẳng định ồn ào đến long trời lở đất, Tưởng Tứ đã chạy thoát, bỏ lại mình ở đây chịu khổ, đúng là khổ thân. Cho dù Tưởng Ngũ có buồn bực tức giận thế nào cũng không thể trở lại phòng, đối mặt với gương mặt đáng sợ kia của Lí Trường Nhạc, hơn nữa hắn còn phải ngậm chặt miệng, dù Lí Trường Nhạc có hỏi khuôn mặt nàng ta khi nào thì khỏi, hắn cũng phải dùng vẻ mặt ôn hoà nói rằng qua một thời gian nữa sẽ đỡ hơn, bằng không chỉ sợ Lí Trường Nhạc hoàn toàn điên mất.

Lão phu nhân vốn đang lo lắng chuyện Lí Trường Nhạc lan truyền ra ngoài, nhưng sau khi Tưởng Tứ về, Tưởng gia vẫn không có động tĩnh, từ bầu không khí tĩnh lặng đến quỷ dị như vậy, lão phu nhân đã cảm nhận được sự bất thường. Có lẽ, người Tưởng gia đang âm thầm mưu toan chuyện gì đó, mấy ngày yên tĩnh đến kỳ lạ cứ vậy mà trôi qua.

Chiều xuân là lúc mặt trời chói chang nhất, ánh nắng xuyên thấu qua bóng cây phủ một màu vàng kim xuống chiếc rèm voan mỏng manh màu trắng nhũ, Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ đặt ở hành lang vừa trò chuyện vừa thêu thùa may vá. Cách đó không xa tại chỗ rẽ phía nam một vị phụ nhân chậm rãi đi tới, phía sau còn có hai tiểu nha đầu. Đợi đến gần các nàng, ma ma dẫn đầu mới cười nói: “Tam tiểu thư có ở đây không.”

Bạch Chỉ đứng dậy hành lễ: “La ma ma sao lại tới thăm? Tam tiểu thư vẫn đang nghỉ trưa.”

La ma ma cười, Lí Vị Ương quản lý nha đầu rất nghiêm khắc, bình thường tiểu thư ngủ trưa, đám nha đầu lập tức chơi bời nói chuyện phiếm, mà mỗi lần bà đến, cho dù Lí Vị Ương không có ở đây, các nha đầu vẫn đứng canh giữ cửa, không có lúc nào buông lỏng.

Tiếng động bên ngoài đã đánh thức người ngủ trong phòng, Bạch Chỉ đưa mắt nhìn Mặc Trúc, hơi cúi người với La ma ma rồi xoay người vén rèm đi vào. Chiếc màn trắng thêu hoa li ti nhiều màu trong phòng đã được cuộn lên, Lí Vị Ương vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, khuôn mặt bớt đi vẻ lạnh lùng, nhìn dịu dàng hơn rất nhiều, thậm chí còn mang theo hai phần xinh đẹp không nên lời, nàng chớp mắt, cười nói: “Ai ở bên ngoài?”

Bạch Chỉ chạy vội vào lấy xiêm y: “Tiểu thư, La ma ma đến, Mặc Trúc đang đón tiếp bên ngoài.”

Lí Vị Ương mỉm cười, để Bạch Chỉ hầu hạ mặc xiêm y, thấy Triệu Nguyệt bưng nước ấm vào.

“Tiểu thư luôn ngủ không sâu, hơi động đã bừng tỉnh rồi.” Triệu Nguyệt cười nói.

Lí Vị Ương lắc đầu: “Chỉ là ngủ không sâu thôi, có chỗ nào mệt nhọc đâu.”

Động tác Bạch Chỉ linh hoạt nhanh nhẹn, không bao lâu đã hầu hạ Lí Vị Ương rửa mặt chải đầu xong.

“La ma ma còn ở bên ngoài chờ sao?” Lí Vị Ương nhẹ giọng hỏi, “Mời bà ấy vào đi.”

Bạch Chỉ hé miệng cười, cúi đầu nói: “Dạ.”

La ma ma bước vào, nhìn thấy Lí Vị Ương thì cười hành lễ: “Tam tiểu thư, Lão thái thái dặn ta mau đến mời ngài qua.”

“Bây giờ?” Lí Vị Ương nhìn thoáng qua La ma ma, “Có chuyện gì sao?”

La ma ma cười nói: “Là phu nhân nhà Tôn tướng quân đến làm khách, nghe nói Tôn tiểu thư cũng đến cùng, cô ấy và ngài có quen biết, cho nên lão phu nhân muốn mời Tam tiểu thư sang.”

Tôn tướng quân? Lí Vị Ương lập tức nhớ ngay đến vị tướng quân dung mạo đoan chính này, lại nói tiếp, Đại ca Tôn tướng quân cùng phụ thân của Tưởng Nguyệt Lan có mối quan hệ sâu xa, họ từng là chiến hữu, đáng tiếc, Đại Tôn tướng quân mất sớm, Hoàng đế thương tình, đặc biệt cho phép Tiểu Tôn tướng quân kế tục quân hàm, ông ấy và phụ thân Tưởng Nguyệt Lan vẫn đi lại thân thiết như trước. Mà Lí Vị Ương đã từng gặp Tôn tiểu thư, chính là vị thiên kim tướng môn tư thế oai hùng hiên ngang trong đợt săn bắn hoàng thất. Hai tháng nay, không ít phu nhân danh môn đến thăm hỏi Lí gia, bề ngoài là đến thăm lão phu nhân, nhưng thực tế là đến xem vị tân phu nhân Tưởng Nguyệt Lan này. Tưởng Nguyệt Lan biết các phu nhân muốn khảo nghiệm nàng, nên tiếp đãi nhiệt tình, hào phóng kết giao, do đó nhận được không ít lời khen, hôm nay Tôn phu nhân đưa tiểu thư đến bái phỏng, cũng không có gì kỳ lạ.

Tôn tiểu thư mắt ngọc mày ngài, lại phóng khoáng đúng mực, nàng vừa thấy Lí Vị Ương đến, lập tức cười đón: “Huyện chủ!”

“Gọi Vị Ương là được rồi!” Lí Vị Ương rất thích tư thế oai hùng hiên ngang của nhà tướng môn hổ nữ này, nên cũng không khách khí.

Nét cười trên mặt Tôn tiểu thư càng sâu, giống Tôn phu nhân bên cạnh đến ba phần, nhưng người bà lại cao lớn hơn nhiều, mặt mày đã có nếp nhăn hằn sâu, Lí Vị Ương trước đi lên hành lễ với Tôn phu nhân, Tôn phu nhân vội xua tay, cười: “Không dám không dám.” Phẩm cấp của bà chỉ là thục nhân tam phẩm, so ra kém Huyện chủ nhị phẩm của Lí Vị Ương, đương nhiên không nên để Lí Vị Ương hành lễ với bà, nhưng Lí Vị Ương lại coi bà như vãn bối, vẫn muốn hành lễ, thể hiện sự khiêm tốn, cho nên bà nhìn Lí Vị Ương, lập tức có vài phần yêu thích.

Tưởng Nguyệt Lan tươi cười hàn huyên với Tôn phu nhân, Tôn Duyên Quân lại không kiên nhẫn, kéo Lí Vị Ương qua một bên, nhỏ giọng nói: “Ta muốn tới tìm cô chơi từ lâu, nhưng mẹ ta nói mẫu thân cô vừa qua đời, không thích hợp tới nhà quấy rầy.”

Lí Vị Ương cười, cũng thấp giọng: “Lần sau muốn đến, cứ trực tiếp đưa bái thiếp cho ta là được.”

Tôn Duyên Quân rất vui vẻ, hai người đều yêu thích lẫn nhau, Lí Vị Ương rất nhiệt tình với nàng, hơn nữa nàng có thể nhìn ra được sự nhiệt tình đó là thật tâm, vì vậy không tự giác mà thân thiết thêm ba phần: “Mẫu thân mới này của cô đúng là không tồi chút nào, biết ăn nói lại thông minh tài giỏi, bây giờ ai ai cũng khen nàng ấy!”

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Tưởng Nguyệt Lan mặt mày tươi cười bên kia, cười nói: “Đúng vậy, mẫu thân đúng là người rất thông minh, lão phu nhân cũng rất thích.”

Tôn Duyên Quân là người nghĩ gì nói nấy, giọng nàng càng thấp hơn: “Nhưng mà cô cũng phải cẩn thận hơn, ta nghe nhà người ta nói mẹ kế không dễ chọc đâu! Lần trước nhà Ngự sử Lưu đại nhân cũng cưới thêm cô dâu, cưới chưa đầy hai năm đã gả cả bốn nữ nhi Lưu gia ra ngoài hết, hơn nữa theo ý bà ta còn gả bọn họ đi thật xa, bốn Lưu tiểu thư kia vừa khóc vừa cầu xin, cuối cùng vẫn bị cột lên kiệu hoa đấy! Làm hại Lưu đại nhân trở thành trò cười cho cả Kinh đô, mà ông ta lại quá sợ cô dâu, một câu cũng không dám nói! Cũng may cô không sợ, cô là Huyện chủ, nàng ta sẽ không dám làm gì.”

Lí Vị Ương dở khóc dở cười, vốn nói chuyện cùng những kẻ thích khom lưng lừa gạt thành quen rồi, giờ đột nhiên nghe được những lời chân thành của người khác lại thấy không quen. Mà nàng không ngờ là Tôn gia vốn nên qua lại gần gũi với Tưởng gia, nhưng Tôn Duyên Quân không có nhiều cảm tình với Tưởng Nguyệt Lan, hay đúng hơn là từ đáy lòng đã không thích. Tôn Duyên Quân lại nói tiếp: “Mẹ ta hôm nay muốn đến, ta vốn không định đi, nếu không phải vì gặp cô, ta thà ở nhà còn hơn! Ghét nhất là nhìn những nụ cười giả tạo này.”

Lí Vị Ương sâu sắc đồng ý, miệng lại nói: “Tôn phu nhân chỉ có một nữ nhi là cô, cho nên vô cùng yêu thương, cá tính cô ngay thẳng trực tiếp, nhưng những lời này không nên nói trước mặt người ngoài.”

Tôn Duyên Quân chỉ cười: “Ta cũng không ngốc, đương nhiên biết cái gì không nên nói, nhất là đối với những kẻ thích cười giả tạo.” Nói xong, trên mặt nàng lại có vẻ buồn rầu, “Nhưng đôi khi ta thật hận bản thân mình không phải là nam nhân, không đủ sức để bệnh vực mẹ, cô biết không, trước ta còn có ba ca ca, kết quả đều chết yểu, mẹ ta không phải không sinh con trai, nhưng tổ mẫu lại buộc cha ta nạp thiếp, đúng là không thể nói đạo lý được với lão thái bà kia!”

Tôn Duyên Quân nói xong, vành mắt cũng đỏ lên.

Lí Vị Ương kinh ngạc nhìn nàng: “Chẳng lẽ trong nhà Tôn tướng quân từ trước không có thiếp sao?” Thật đúng là hiếm thấy.

Tôn Duyên Quân gật đầu: “Hồi đó Tổ mẫu rất cưng chiều trưởng tử, hơn nữa cha ta là thứ xuất, nên bà ta cho vài đồng tiền rồi đuổi cha ta ra ngoài, lúc đó cha vừa mới thành thân với mẹ, lại tâm cao khí ngạo, không chịu nhận giúp đỡ từ nhà mẹ ta, cho nên cuộc sống lúc đó rất căng thẳng. Ngày ấy cho dù là một con cá, mẹ ta cũng bưng phần bụng cá ngon nhất cho ông, thường ngày để tiết kiệm, đến cả nha đầu cũng không nỡ dùng, thậm chí còn giả vờ mình sống rất tốt trước mặt nhà mẹ đẻ, nếu hoàn cảnh không quá khổ thì ba người anh của ta cũng không lần lượt chết non. Cho nên cha ta đã đồng ý với mẹ, nếu mai sau có phú quý, thì ông cũng tuyệt đối không nạp thiếp.”

Lí Vị Ương bỗng giật mình, nàng nhìn thoáng qua gương mặt tươi cười ôn hòa của Tôn phu nhân bên kia, ngẫm nghĩ, vợ chồng nghèo chưa chắc đã không tốt, ít ra cũng xây dựng nên tình cảm vững chắc, nhưng lời thề này chưa hẳn đã đáng tin…

Tôn Duyên Quân thấy biểu hiện Lí Vị Ương khác thường không giống những người khác, nói tiếp: “Nhưng về sau, tất cả đều thay đổi, phụ thân kế tục quân hàm, Tổ mẫu ta bắt đầu chọn tam lấy tứ, nói mẹ ta là gà mái già không đẻ được trứng, là đồ vô dụng, sau còn cố ý chọn lựa hai người thiếp đưa cho ông. Phụ thân mới đầu còn tuân thủ lời hứa với mẹ, ai ngờ một tháng trước, hai người thiếp kia bụng đều lớn… Mẹ ta cãi nhau với ông ấy một trận, trong lòng khó chịu, cho nên ta mới bảo người ra ngoài một lát…”

Lí Vị Ương nghe xong, thở dài: “Không ngờ Tôn phu nhân tính tình cứng rắn vậy, nhưng chuyện này, chẳng ai có thể thay đổi được.”

Mà ở bên kia, Tưởng Nguyệt Lan cũng đang khuyên giải an ủi Tôn phu nhân, nhưng đề tài cũng chỉ là, phu nhân phải giáo dưỡng thứ tử thật tốt, sau này sẽ là vinh quang của phu nhân, lời này truyền đến tai Tôn Duyên Quân, khiến nàng càng khó chịu hơn, nhịn không được nói nhỏ: “Cái gì mà vinh quang! Vinh quang kia đối với chúng ta cũng chẳng phải của hiếm!”

Lí Vị Ương nhẹ nhàng lắc đầu với nàng ấy: “Nhưng ta thấy Tôn phu nhân đã thỏa hiệp rồi.”

Tôn Duyên Quân liếc mắt nhìn Tôn phu nhân một cái, hiển nhiên cũng nhụt chí: “Đúng vậy, mẹ ta tuy bề ngoài cường ngạnh, nhưng nội tâm rất mềm yếu, cũng cảm thấy không thể sinh thêm con trai là có lỗi với cha ta, nhưng việc này đâu thể trách người? Không phải là người không sinh được, mà là ba đứa con trai của người đều chết non, sao không ngẫm lại là lỗi của ai?!”

Lí Vị Ương cười cười, vỗ vỗ lên tay Tôn Duyên Quân: “Nếu không thể chấp nhận, thì khuyên Tôn phu nhân cùng cách (thoả thuận để cùng chia tay, chứ không phải bỏ vợ bỏ chồng) đi.”

Lời này nói ra, Tôn Duyên Quân dùng ánh mắt như thấy quái vật để nhìn Lí Vị Ương.

Trong lòng Lí Vị Ương căng thẳng, biết đối phương không thể chấp nhận, thở dài, mỉm cười nói: “Chỉ đùa một chút thôi.”

Tôn Duyên Quân lại cúi đầu, nghiêm túc suy xét: “Thực ra đây cũng là con đường tốt, bây giờ hai người thiếp kia ỷ vào trong bụng có con, không để mẹ ta vào mắt, phụ thân bề ngoài kính trọng mẹ, nhưng thực tế lòng đã đặt lên những đứa con tương lai kia rồi, nếu ở nhà bị khinh bỉ, không bằng để mẹ ta cùng cách, Vị Ương, cô thông minh hơn ta, cũng quyết đoán hơn ta, ban đầu ta còn nghĩ sau khi ta lập gia đình nhất định sẽ đưa mẹ ta đi cùng, nhưng mẹ lại nói ta khờ, làm gì có tiểu thư nào xuất giá mang theo của hồi môn là bà mẹ già đâu?!” Tôn Duyên Quân tuy gặp cảnh ngộ khổ sở, nhưng trên người không có chút chua xót của thiếu nữ trẻ, thậm chí bên trong lời nói còn có phần hoạt bát của nam tử. Lí Vị Ương cười lắc đầu: “Cùng cách nào có dễ dàng như vậy, mẹ cô tính tình kiên cường, nếu bà sớm quyết tâm không muốn sống cùng Tôn tướng quân, thì không cần cô nói nửa câu bà cũng sẽ đi, nhưng cô xem, bà hiện tại vẫn thực hiện nghĩa vụ của Tôn phu nhân như trước, ra ngoài giao thiệp xã giao.”

Tôn Duyên Quân cũng biết Lí Vị Ương nói đúng, Tôn phu nhân đối với Tôn tướng quân vẫn còn ôm một tia hi vọng, nàng nói: “Về sau mẹ ta nên làm gì bây giờ?”

Lí Vị Ương tươi cười mang theo thở dài: “Chỉ còn một con đường, chính là thu dưỡng thứ tử khi nãy vừa nói, trở thành người mẹ ruột nuôi lớn chúng, trông cậy vào tương lai sẽ làm vẻ vang cửa nhà, chăm sóc mẹ cô đến già, nhưng mà, thứ tử này có một lòng với mẹ cô không thì tạm không nói đến, chỉ cần hai người thiếp kia còn ở đó, thì họ vĩnh viễn là sự cách trở trong lòng mẹ cô. Con đường thứ hai, chính là cùng cách mà ta nói, nhưng nếu làm vậy, tất nhiên lúc đầu sẽ thấy thoải mái, nhưng phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Với tâm tính mẹ cô chắc sẽ không tái giá, cha cô với thân phận như vậy, cũng tuyệt đối không để cho bà tái giá. Muốn sống an ổn thì phải nghĩ biện pháp chu toàn cả hai bên, Duyên Quân, cô hãy khuyên nhủ mẹ cô, chỉ cần bà nghĩ thông suốt, thì con đường nào cũng giống nhau.” Còn con đường thứ ba, chính là cách Đại phu nhân dùng hồi trước, khiến hai người thiếp kia không sinh được đứa nhỏ, hoặc là loại bỏ người mẹ để lại người con, cứ như vậy, địa vị của Tôn phu nhân sẽ càng được củng cố. Nhưng Lí Vị Ương tin rằng có thể nuôi dưỡng dạy bảo ra nữ nhi như Tôn Duyên Quân, nhất định Tôn phu nhân là người có lòng dạ chính trực, bà sẽ không làm loại chuyện này, cho nên nàng dứt khoát không đề cập tới. Suy cho cùng, trên đời này không có đúng sai tuyệt đối, chỉ có thắng thua mà thôi, tuy tay nàng đã nhiễm máu tươi, nhưng đó là bị dồn ép bất đắc dĩ, nàng không hy vọng Tôn phu nhân cùng Tôn Duyên Quân đơn thuần cũng trở nên đáng sợ như vậy.

Vẻ mặt Tôn Duyên Quân vẫn đăm chiêu từ đầu đến cuối, có vẻ đang nghiêm túc cân nhắc xem hai con đường này bên nào hơn, mãi đến khi Lí Vị Ương nhắc nhở: “Trà sắp nguội rồi!” Nàng mới đưa tay nâng ly trà lên, nhấp một ngụm, đột nhiên đặt xuống, nhìn Lí Vị Ương, “Đúng rồi, gần đây sao không thấy Đại tỷ cô?”

Lí Trường Nhạc là danh môn khuê tú được nhiều người quan tâm nhất Kinh thành, bởi vì nàng mĩ mạo xuất chúng khiến mọi người không thể không quan tâm đến nhất cử nhất động, nhưng từ mùa đông tới nay, Lí Trường Nhạc như đã biến mất, chưa nói đến Lí Trường Nhạc, ngay cả người trong Lí gia đều rất ít xuất hiện tại các nơi công khai, thật thần bí, càng làm vậy, mọi người càng thấy kỳ quái hơn, tiểu thư nhà người ta ước gì mỗi ngày được đưa ra ngoài, còn Lí gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng có mấy tiểu thư như hoa như ngọc, lại giam giữ hết trong nhà. Nếu như trước đây, người ngoài còn cho rằng Lí gia trầm lắng là để chuẩn bị cho nữ nhi nhà mình tương lai gả vào Hoàng thất, nhưng sau này càng nhìn càng thấy không giống, nếu muốn gả vào Hoàng thất, vì sao ngay cả yến hội hoàng gia cũng tránh không đến?! Thật là kỳ quái!

Lí Vị Ương cười, từ khi Lí Trường Nhạc gặp chuyện không may tới nay, người trong nhà đều giữ chuyện này kín như bưng. Nhất là lão phu nhân, căn bản không cho phép nhắc tới Lí Trường Nhạc, các tiểu thư trong nhà cũng giảm bớt số lần ra ngoài, Nhị phu nhân lo lắng hôn sự tương lai của nữ nhi mình, nên vụng trộm dẫn Lí Thường Như xuất môn một lần, kết quả khi trở về bị Lão phu nhân phạt quỳ ba ngày ở từ đường, sau chuyện ồn ào này, tất cả mọi người đều thành thật nề nếp. Ngay cả Tưởng Nguyệt Lan rất muốn đững vững gót chân giữa các phu nhân ở Kinh đô, cũng không thể không thu bớt, chỉ có thể hành động theo tâm tình lão phu nhân, thỉnh thoảng mời mấy vị phu nhân đến nhà xem hí kịch, nếu đang ngồi mà có người hỏi Lí Trường Nhạc, thì đều một mực đáp rằng thân thể không khoẻ, nằm nghỉ ngơi trên giường. Vì thế, Lí Trường Nhạc bị ép nằm trên giường từ suốt mùa đông đến mùa xuân, làm người ta không thể không nghi ngờ, rốt cuộc là nằm trên giường, hay là phạm phải tội gì bị nhốt lại? Tin tức bát quái cứ vậy mà lan truyền nhanh chóng, đến cả Tôn Duyên Quân cũng không nén được sự quan tâm.

Lí Vị Ương chỉ trả lời: “Đại tỷ không khoẻ, chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng.”

“Không thể nào, bệnh gì mà nằm giường lâu như vậy?” Tôn Duyên Quân là người bất chấp phải hỏi đến cùng.

Lí Vị Ương cười nói: “Vốn là bệnh sởi bình thường, kết quả đến mùa xuân càng nặng thêm, bây giờ cả khuôn mặt đều sưng đỏ, rất dọa người, Đại tỷ yêu nhất vẻ xinh đẹp, đương nhiên không chịu gặp người khác.”

Hóa ra là bệnh ngoài da, Tôn Duyên Quân lòng ngầm vui sướng, miệng nói: “Đại tỷ cô con mắt cả ngày vểnh lên trời nhìn, nàng ta quá nhạy cảm với bản thân, giờ không thể ra ngoài gặp người, cũng xem như báo ứng!” Nói xong, lại thấy lỡ miệng, lắp bắp, “Thật xin lỗi, ta nói chuyện không để ý, mẹ ta đã nhắc ta nhiều lần, với người lạ ta còn có thể chịu đựng, giờ gặp người hợp ý nên ta không nhịn được.”

Lí Vị Ương tuy không nói nhiều, nhưng quý ở chỗ hiểu biết, hơn nữa lại chân thành, Tôn Duyên Quân suy nghĩ như vậy.

Lí Vị Ương bị sự ngay thẳng của nàng làm cho buồn cười: “Không sao, ta cũng cảm thấy Đại tỷ rất kiêu ngạo, chỉ hy vọng qua lần này tỷ ấy rút kinh nghiệm, chỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp thì không phải là cách sống tốt.”

Tôn Duyên Quân đồng ý: “Đúng vậy! Nàng ta nên nhận lấy bài học! Lúc trước nàng ta ở mặt ngoài thì tươi cười, sau lưng lại nói cái cằm của ta trông xấu, một người trong ngoài không đồng nhất như vậy, làm cho người khác thấy chán ghét!” Nói xong, nàng vô thức sờ sờ cằm mình, “Cằm ta xấu lắm sao?”

Lí Vị Ương nhéo cái cằm của Tôn Duyên Quân, thật thà nói: “So với cằm ta còn đẹp hơn nhiều.”

Tôn Duyên Quân cười: “Thế nào cô cũng nói được!” Nói rồi véo lên mặt nàng một cái, vui vẻ nói, “Thời gian để tang mẫu thân cô đã qua hai năm rồi, thêm một năm nữa thôi là có thể bàn đến chuyện hôn nhân của cô.”

Lí Vị Ương nhìn về phía Bạch Chỉ: “Xem kìa, chính Tôn tiểu thư vội vã muốn lập gia đình, nhưng lại lấy ta ra để trêu chọc.”

Tôn Duyên Quân lại lén lút véo nàng một cái, mắng đùa: “Nói cái gì thế! Ta chỉ lo lắng cho cô thôi! Cô cứ ru rú mãi trong nhà như vậy, để đến sau này bệ hạ tùy tiện hạ chỉ một người cho cô, thì cô định làm thế nào!”

Lí Vị Ương sửng sốt, lập tức cười đến tùy ý: “Đến lúc đó tính sau!”

Lễ vật lần này Tôn phu nhân mang đến rất phong phú, tặng cho Lão phu nhân chiếc hộp gỗ đựng một đôi vòng tay bằng ngọc phỉ thuý chất lượng tuyệt hảo, một đôi trâm ngọc, một bức bình phong bằng ngà voi chạm hoa văn phúc thọ, tặng cho Tưởng Nguyệt Lan hộp gấm đựng chiếc lược chặm trổ bằng ngọc bích, trâm phượng cài đầu, đôi khuyên tai ngọc, còn Lí Vị Ương lại tặng cho đôi khuyên tai bích tỉ xinh đẹp, tất cả đều là đồ chế tác tinh xảo hiếm thấy. Lí Vị Ương nhìn những lễ vật quý giá này, bỗng nghĩ đến đợt kiểm tra đánh giá quan viên năm nay sắp bắt đầu rồi, bản thân Tôn tướng quân không sợ, vì đã có Tưởng gia che chở, nhưng những cấp tướng dưới quyền ông ta thì chưa hẳn, những người này làm việc rất thô lỗ, dễ đắc tội với người ở Kinh đô, nhất là đắc tội với những tên quan văn mồm miệng lẻo mép, nhưng những quan văn này lại cực vâng lời Lí Tiêu Nhiên, cho nên Tôn tướng quân lần này chắc chắn có việc muốn nhờ Lí Tiêu Nhiên. Nàng nhìn Lão phu nhân cười tủm tỉm nhận lễ vật, cũng tặng lại cho Tôn tiểu thư quà gặp mặt quý giá, lập tức hiểu tình hình, cũng mỉm cười nhận lấy.

Tưởng Nguyệt Lan và Tôn phu nhân trò chuyện với nhau thật sự rất vui vẻ, ngay cả Nhị phu nhân cũng cười tươi. Quản gia đến bẩm hôm nay lão gia có bữa tiệc ở bên ngoài không trở về dùng cơm, Tưởng Nguyệt Lan còn cố ý giữ Tôn phu nhân ở lại dùng bữa tối. Trong bữa ăn, tâm tình Lão phu nhân rất tốt, cứ vui vẻ kéo Tôn tiểu thư nói chuyện cùng. Lí Vị Ương thấy vẻ mặt Nhị phu nhân rất khẩn thiết, ánh mắt nhìn Tôn tiểu thư vô cùng ấm áp đến mức khiến người nàng bắt đầu nổi da gà.

Nhị phu nhân bình thường không phải là người niềm nở, chứ đừng nói đến khách của Đại phòng, nhưng hôm nay bà ấy lại tỏ ra khẩn thiết đến khác thường… Lí Vị Ương nghĩ tới một khả năng, con trai của Nhị phu nhân đã đến tuổi kết hôn. Hai năm nay Nhị phu nhân chạy từ trên xuống dưới để bàn không ít chuyện hôn nhân, có một lần còn từng đề cập hôn nhân với cháu gái thứ xuất của Tả Xương công, thậm chí kích động không ngại đòi Lão phu nhân đi nói giúp, phải biết rằng tuy Tả Xương công hai năm này không còn giàu như trước, nhưng dù sao người ta cũng có tước vị, Nhị lão gia Lí gia lại chỉ là quan tam phẩm làm việc bên ngoài, nhà người ta chưa chắc đã để mắt đến, phải nhờ Lí Tiêu Nhiên, cuối cùng Tả Xương công gật đầu bằng lòng. Lẽ ra cứ như thế Nhị phu nhân đã an tâm rồi, ai ngờ bà chạy trên chạy dưới thế nào lại nói muốn đặt vấn đề cùng nữ nhi của Liễu An hầu… Sự việc này truyền đến nhà Tả Xương hầu, khiến ông ấy giận quá, đến thẳng nhà Lí Tiêu Nhiên mắng một trận, rồi quay đầu sang nhà Liễu An hầu, phá hoại việc hôn sự này. Hai bên đều không thể kết thân, Nhị phu nhân thành trò cười cho cả Kinh đô, làm chậm trễ chuyện hôn sự của Nhị ca. Nói đến vị Lí Nhị ca này, hắn là người có học đứng đắn, hoàn toàn khác với loại phụ nữ thích lợi dụng người khác như Nhị phu nhân, từ bé hắn luôn ở trong thư viện, số lần về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, ngay cả Lí Vị Ương cũng chỉ thấy hắn vài lần, nhưng mấy lần gặp mặt, hắn đều đối xử bình đẳng với nàng và Lí Trường Nhạc, không phân biệt thân hay không thân. Lí Vị Ương trong lòng âm thầm nghĩ, có nên cho Tôn tiểu thư biết không, nhưng quay đầu thấy Tôn Duyên Quân đang ăn vui vẻ thì lại thôi. Lí gia đúng là một hồ nước đục, tuy Nhị phu nhân bình thường khắc nghiệt, nhưng với chỉ số thông minh cùng bản lĩnh của bà ta thì vẫn chưa đủ để làm được những chuyện ác độc, thêm nữa Tôn Duyên Quân lại là người hào sảng cá tính, tuy rằng Lí Vị Ương rất quý mến, nhưng thực sự thấy cái cá tính ấy không tốt để lập gia đình, nếu bọn họ có thể thu xếp ổn thỏa, thì tương lai chuyện hôn sự này chưa hẳn không tốt. Huống chi trong trí nhớ Lí Vị Ương, vị Nhị ca này thật sự là một người có phẩm hạnh đoan chính, nàng không cam đoan hắn sẽ là người trượng phu biết săn sóc dịu dàng, nhưng ít nhất sẽ tôn trọng vợ cả, quan tâm tới con cái, đối với phụ nữ mà nói, đây là lựa chọn quá tốt. Cho nên cuối cùng nàng quyết định tạm thời không nói, để xem nguyện vọng của Tôn Duyên Quân.

Lí Thường Như tươi cười như hoa, nhiệt tình phân phó nha đầu gắp thức ăn cho Tôn Duyên Quân, miệng nói: “Muội với Tôn tỷ tỷ mới gặp đã như thân quen, sau này phải thường xuyên qua thăm hỏi mới được.”

Tôn Duyên Quân cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng khểnh xinh đẹp, Lí Vị Ương lặng lẽ ho khan một tiếng, Tôn Duyên Quân lập tức nhớ ra khi cười phải che răng, mím môi: “Đa tạ Như muội muội.”

Nàng gọi Vị Ương, là gọi thẳng tên, còn gọi Lí Thường Như lại kêu muội muội, nghe có vẻ thân thiết hơn, những thực tế lại có sự xa cách rõ ràng, cũng may Lí Thường Như không nghe ra, tươi cười càng thêm vui mừng: “Không cần khách khí, muội bình thường ở nhà thấy rất nhàm chán, có tỷ đến chơi muội mới vui vẻ!”

Tôn Duyên Quân cười: “Không biết tháng sau Hoàng hậu mở yến tiệc, mọi người có đi không?”

Nụ cười của Lí Thường Như hơi cứng ngắc, nhìn thoáng qua Lão phu nhân, hơi xấu hổ, Lí Vị Ương cười: “Thiếp mời của Hoàng hậu nương nương nào ai dám không đi, lúc đó ta sẽ mang bản thơ Tường Lâm cô thích đến cho.”

Sự xấu hổ trên mặt Lí Thường Như không giảm mà còn tăng thêm, nhà này, hiện tại chỉ có Lí Vị Ương dám ra ngoài, cũng chỉ có nàng được phép, từ sau khi Lí Trường Nhạc gặp hạn, Lão phu nhân càng thêm ỷ lại Lí Vị Ương, chuyện gì cũng hỏi ý kiến nàng, ở trong nhà này, Tam tiểu thư đã sớm áp đảo Nhị phu nhân, chứ đừng nói đến các tiểu thư.

Lí Thường Như bên này ngấm ngầm hâm mộ ghen ghét, còn Lí Thường Tiếu bên kia cúi đầu không nói chuyện, thỉnh thoảng lại lặng yên nâng mắt nhìn Tôn tiểu thư, mỉm cười một cách thiện ý.

Đến khi món cá tươi ngon được bày lên bàn tiệc lần thứ hai, Lí Vị Ương ngồi bên phải Tôn Duyên Quân bỗng phát hiện một bóng người đứng ở cửa, bên ngoài trời đã tối đen, bên trong đại sảnh là đám người quần áo sang trọng tóc mai mượt mà, còn bóng người kia lại đứng ở nơi tiếp giáp giữa sáng và tối, thật khiến người ta buồn cười.

Nàng ngừng đũa, nhìn chằm chằm vào người đứng cách đó không xa.

Thiếu nữ kia mặc trang phụ lộng lẫy, thân hình yểu điệu, trên đầu đội mũ tinh xảo, buông xuống mạng che mặt rất dài, che kín toàn bộ gương mặt. Tôn Duyên Quân cũng nhìn chằm chằm đối phương, những người trong bữa tiệc cũng lần lượt dừng đũa nhìn ra phía cửa, Lí Thường Như còn quay ra nghiêng cả người.

Đúng lúc này, một nha đầu hốt hoảng rối lúng túng chạy tới, kéo thiếu nữ ở cạnh cửa kia, nhỏ giọng nói gì đó, thiếu nữ liền quay sang cho nàng một cái bạt tai vang dội, sau đó bước nhanh vào sảnh.

Vẻ mặt Lão phu nhân giờ phút này rất khó coi, bà miễn cưỡng cười với thiếu nữ kia: “Trường Nhạc liên tục ốm đau, cho nên hôm nay không muốn quấy rầy, đây là Tôn phu nhân cùng Tôn tiểu thư, trước đây chắc đã từng gặp rồi…”

Lão phu nhân còn chưa dứt lời, Lí Trường Nhạc đã lạnh lùng đáp: “Lão phu nhân, thân thể con đúng là không thoải mái, nhưng lỗ tai không điếc, vẫn nghe thấy tiếng nói cười bên này, nhưng không ngờ, chẳng ai nghĩ đến việc nói với con, chẳng lẽ con không phải là một thành viên trong nhà này sao?”

Lời nói này làm mọi người sững sờ, Tôn phu nhân mở to hai mắt, vị Đại tiểu thư này điên rồi sao, dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Lão phu nhân?!

Lão phu nhân há miệng ngồi không hề động đậy, là vì quá tức giận. Lí Trường Nhạc lạnh lùng nói: “Ta nghe nói Tôn tiểu thư đến, nên muốn gặp vị Nhị tẩu tương lai này một chút.”

Lời này khiến sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, Tôn Duyên Quân tức đến đỏ bừng mặt, nàng quay ngoắt đầu nhìn về phía Tôn phu nhân, lại thấy Tôn phu nhân cũng đang tức giận giống vậy. Nhà người ta muốn thăm dò đối phương, vì chưa chắc chắn sẽ thành công, nên mới dùng cách gặp mặt không rõ ràng thế này, vậy mà lại nói toạc trước mặt mọi người, chẳng khác nào nhục nhã nhà người ta!

Lão phu nhân đập mạnh đũa xuống bàn, tức giận: “Trường Nhạc, ngươi nói bậy bạ gì thế?!”

Dưới tấm mạng che mặt, không thấy rõ biểu cảm của Lí Trường Nhạc, chỉ nghe giọng nàng phảng phất như đang cười, lại lộ ra sự âm lãnh: “Lão phu nhân, chẳng lẽ hôm nay đến chỉ để nhìn nhau thôi sao?” Nói xong, nàng lại đi đến gần bàn.

Một màn bực bội này làm Tôn phu nhân cảm thấy rất lúng túng, bà chỉ muốn phất tay áo lập tức rời đi, nhưng nghĩ đến chuyện trượng phu nhà mình nhờ, bà không thể không kiềm chế sự khó chịu. Nói thật, bà không muốn làm thông gia với Nhị phu nhân! Bà vốn định hứa hôn nữ nhi với Tứ thiếu gia của Tưởng gia, nhưng trượng phu bà lại cho rằng Tưởng gia là cây to đón gió, mà Tưởng Tứ bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị lên chiến trường, mai sau nhỡ da ngựa bọc thây thì thê tử biết làm thế nào? Cho nên con gái độc nhất không thể gả cho người như vậy được. Trái lo phải nghĩ, Tôn tướng quân cảm thấy nhà mình là võ tướng, hẳn là nên tìm một văn thần, cho nên chủ động tìm đến Lí Tiêu Nhiên. Hắn cảm thấy Lí gia tuy rằng quá trầm lắng, nhưng Lí Tiêu Nhiên cũng là nhân vật khó lường, nhiều năm như vậy ông vẫn đứng vững trên triều đình, được Hoàng đế tin cậy, cháu trai ông lại là người học rộng, tương lai sớm hay muộn cũng vào triều làm quan, cho nên mới cân nhắc đến cửa hôn nhân này, huống hồ dựa theo quân hàm thì đây vẫn là trèo cao, nếu Nhị phu nhân không làm chậm trễ hôn sự của con trai, thì chuyện tốt này đã không tới lượt nhà họ Tôn. Huống hồ việc bình bầu quan viên sắp đến, lúc này thân cận với Lí gia sẽ có lợi rất lớn.

La ma ma mỉm cười ngăn Lí Trường Nhạc lại: “Đại tiểu thư, người tiểu thư không thoải mái, ngồi trong phòng là được, hà tất phải tự làm khổ mình?”

“Lúc nào mà ngay cả một nô tì cũng dám chắn trước mặt ta!” Lí Trường Nhạc cười lạnh đẩy bà ra, đi thẳng tới.

Tôn Duyên Quân đứng lên, nói với Tôn phu nhân: “Mẹ, chúng ta ăn xong rồi, thật sự không nên quấy rầy nữa, đi về thôi.”

Lão phu nhân trên mặt xẹt qua một tia không rõ cảm xúc, bà liếc Tưởng Nguyệt Lan một cái, Tưởng Nguyệt Lan lập tức nói: “Như vậy cũng tốt, ngày khác ta sẽ đến nhà thăm hỏi.”

Lần trước chuyện hôn nhân của con trai bị hủy, Nhị phu nhân đã rất khó chịu rồi, vốn thấy Tôn tiểu thư xinh xắn, gia thế ổn, định cố gắng tác hợp, không ngờ lúc này lại bị Lí Trường Nhạc quấy rối, trong lòng hận không thể lấy dao chém nàng, lại ngại mọi người ở đây nên không thể nổi giận, đành lúng túng cười: “Đúng vậy, ngày khác lại đến nhà thăm hỏi.”

Tôn phu nhân khôi phục sắc mặt bình tĩnh”Vậy cáo từ.”

Lí Vị Ương cười đứng lên: “Lão phu nhân, để cháu tiễn Tôn phu nhân cùng Tôn tiểu thư.” Nàng mới đi được một bước, Lí Trường Nhạc đã vượt qua trực tiếp tóm lấy cánh tay của nàng, Tôn Duyên Quân càng hoảng sợ.

Trong đại sảnh, chỉ thấy Lí Trường Nhạc hung hăng túm lấy cánh tay Lí Vị Ương, như là muốn nhìn thật kỹ biểu cảm trên khuôn mặt nàng.

Lí Vị Ương thoáng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Đại tỷ, tỷ làm gì vậy?”

Lí Trường Nhạc cười lạnh một tiếng: “Hiện tại ngươi đã biến thành chủ tử trong nhà này, hài lòng chưa? Vui sướng chưa? Nhưng ngươi hãy nhớ cho kỹ, ta vĩnh viễn là Đại tiểu thư trong nhà này, còn ngươi vĩnh viễn là loài đê tiện!” Nói xong, một tay kia của nàng vung mạnh lên.

Ai dè “Rầm!” một tiếng, Triệu Nguyệt đang đứng phía sau Lí Vị Ương cách đó không xa chỉ một bước đã đến bên người Lí Trường Nhạc, bắt lấy cánh tay nàng, Lí Trường Nhạc vẫn duy trì tư thế muốn đánh người, nhưng cả người giống trang giấy bị gió thổi bay, bỗng tách khỏi Lí Vị Ương, chật vật ngã xuống mặt đất, mạng che mặt rách xoạt một tiếng, vẻ kiêu ngạo cùng độc ác của nàng bỗng chốc tan thành mây khói, cả người run rẩy kinh hoảng, Đàn Hương chạy nhanh tới, cởi áo ngoài ra che kín khuôn mặt đang quấn băng.

Tôn Duyên Quân cùng Tôn phu nhân nhìn nhau, tuy rằng không thấy rõ mặt người kia, nhưng đều cảm thấy có gì đó không ổn.

Nét mặt Lí Vị Ương vô vàn hối hận, lớn tiếng quát Triệu Nguyệt: “Nha đầu kia, không biết nặng nhẹ gì hết, dám mạnh tay như vậy, còn không mau đỡ Đại tỷ dậy!”

Tưởng Nguyệt Lan thấy tình hình không tốt, vội đi qua nâng Lí Trường Nhạc, ai ngờ bị nàng ta đẩy ra, thoáng cái ngã xuống đất, cánh tay cũng bị va đập tím bầm, sắc mặt trở nên tái nhợt khác thường, nhưng vẫn tươi cười nói với Triệu Nguyệt vừa đi đến bên này: “Triệu Nguyệt, còn không mau đưa Đại tiểu thư về!” Nàng biết, nha đầu bên người Lí Vị Ương có võ công!

Lí Trường Nhạc muốn vùng thoát khỏi sự kiềm chế Triệu Nguyệt, nhưng nàng ta làm sao chống lại sức lực của Triệu Nguyệt, lão phu nhân lạnh lùng nói: “Các người đứng đó làm gì! Còn không mau đỡ tiểu thư trở về!”

Ngay lập tức có nhóm ma ma nha đầu đi lên muốn giữ Lí Trường Nhạc lại, đúng lúc này, Lưu ma ma xuất hiện, bà ta bước nhanh tới, đẩy mọi người ra: “Đại tiểu thư là người tôn quý, sao có thể để cho đám hạ lưu các ngươi chạm vào!” Tiếp đó, bà ta ôm chặt lấy Lí Trường Nhạc, che chở không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy dung mạo nàng ta, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Lão phu nhân, mặt Đại tiểu thư bị dị ứng, trong lòng khó chịu, cho nên đã mạo phạm khách quý, xin ngài thứ tội.”

Lão phu nhân nhìn chằm chằm Lưu ma ma nửa ngày, hít sâu một hơi, phất tay: “Đi đi.”

Lí Trường Nhạc bị kéo đi phía trước, đột nhiên quay đầu lại, nhìn xuyên qua khe hở quần áo, cặp mắt lạnh lùng đáng sợ kia nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, sự hận thù trong đó giống như muốn rút gân lột da nàng ngay tại chỗ. Tôn Duyên Quân đứng cạnh Lí Vị Ương, cũng cảm nhận được sự hận thù kỳ quái kia, bất giác cầm lấy tay Lí Vị Ương.

Đại tiểu thư Lí gia hiện tại thật đáng sợ!

Tôn Duyên Quân lén lút nghĩ, may mà vừa rồi nàng không nhìn thấy dung mạo Lí Trường Nhạc, bằng không ban đêm sẽ gặp ác mộng.

Nhị phu nhân kinh hoàng chưa bình tĩnh lại, lấy khăn vỗ lên ngực, giọng thở không ra hơi: “Đại tiểu thư đúng là càng ngày càng quá đáng …”

Lí Trường Nhạc bị kéo đi xa, mà sự hận thù vẫn vương ở đây chưa tiêu tan, Lí Vị Ương chậm rãi nhìn, vẻ thong thả trên mặt dần xuất hiện một tia lạnh lẽo, nàng không lo Lí Trường Nhạc trả thù, nàng chỉ băn khoăn về Tưởng gia, nếu đối phương công khai tới hỏi tội, Lí gia vẫn có thể đối phó, nhưng đến nay đối phương vẫn chưa có động tĩnh gì.

Vì sao, vì sao biết mình đối phó với Lí Trường Nhạc, mà Tưởng gia vẫn án binh bất động, không bình thường, rất không bình thường…

“Vị Ương! Vị Ương! Ta phải đi đây!” Tôn Duyên Quân cáo biệt với nàng, hôm nay nàng bị kinh hãi quá nhiều, thật sự không muốn ở lại Lí gia lâu hơn nữa, “Chúng ta hẹn gặp nhau ở yến hội của Hoàng hậu nương nương.”

Lí Vị Ương khôi phục tinh thần, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tôn tiểu thư, mỉm cười: “Được, đi thong thả.”

Trong viện vô cùng im ắng, Tưởng Ngũ vào phòng, hắn thấy Lí Trường Nhạc ngồi trước gương, vô thức cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

“Ngũ biểu đệ, đệ sợ khuôn mặt này của ta sao?” Lí Trường Nhạc cười lạnh một tiếng.

Sau khi phát hiện ra thân phận của Tưởng Ngũ, Lí Trường Nhạc đã xưng hô với hắn như vậy, nhưng giọng điệu nàng lại khiến người ta cảm thấy như đang châm chọc khiêu khích.

Tưởng Ngũ an ủi: “Biểu tỷ, ta đã nói với tỷ, mặt của tỷ sẽ khôi phục lại, nhưng điều kiện bắt buộc là tỷ phải nghe lời ta, không nên đi ra ngoài hứng gió.” Hắn chỉ có thể lừa gạt nàng như vậy.

Lí Trường Nhạc luôn tin tưởng lời hắn nói, bởi vì nhờ có hắn mà mặt nàng không còn để lại máu đen, nhưng hôm nay nàng nhìn thấy cảnh Lí Vị Ương ngồi trong bữa tiệc, không thể nhịn nổi mà vung tay đẩy hết những thứ trên bàn trang điểm xuống đất, rồi lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ta còn phải vác khuôn mặt đáng sợ này bao lâu nữa! Ngươi nói đi, đến khi nào thì ta mới khôi phục lại!”

Cả đời cũng không thể… Tưởng Ngũ không dám nói, hắn chỉ có thể kiên trì: “Ta đang tìm cách, tin rằng ngày này sẽ không quá xa, tỷ nhất định phải nhẫn nại…”

Lí Trường Nhạc tức giận: “Nhưng ngươi nhìn khuôn mặt này đi! Ta muốn ra ngoài đều phải đeo mạng che mặt, còn chẳng bằng chết đi!”

Nếu Lí Trường Nhạc mà chết, Quốc Công phu nhân còn không mắng mình đến chết sao, Tưởng Ngũ vội nói: “Vạn vạn lần không thể, Lí Vị Ương làm chuyện này vì muốn bức tỷ chết đi, không nên luẩn quẩn trong lòng, bằng không Tổ mẫu sẽ rất thương tâm!”

“Bây giờ người đã bỏ mặc ta rồi!” Lí Trường Nhạc quay đầu, tới gần Tưởng Ngũ.

Tưởng Ngũ mồ hôi lạnh chảy ròn/g ròng, hắn lập tức giải thích: “Tổ mẫu đã sớm thu xếp, người nhất định sẽ báo thù cho tỷ!”

“Khi nào!” Lí Trường Nhạc khí thế bức người, một ngày nàng cũng không muốn chờ!

Tưởng Ngũ cam đoan: “Nhanh! Rất nhanh thôi! Đệ cam đoan, từ nay về sau tỷ sẽ không phải nhìn thấy mặt Lí Vị Ương!”

—— Lời tác giả ——

Biên tập: Quần chúng xung quanh đang mãnh liệt kêu gọi nam chính, ngươi điếc à?

Tiểu Tần: … Ta nghe thấy rồi, chắc là đang triệu hồi thú ấy mà.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây