Thú Sủng

20: Chuyện xưa


trước sau

Nhan Tử Kì vò vò mái tóc nhanh chóng đuổi theo lão cha, đúng lúc ông sắp bước vào nhà thì chặn ngay trước mặt, giang hai cánh tay che lấy cửa không cho ông vào: “Lão cha, ngươi không thể nói một nửa rồi thôi nha.”

Lão cha trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi muốn biết cái gì? Biết nhiều thì có lợi ích gì cho ngươi?”

“Không có lợi ích gì, nhưng đã biết được một chút rồi mà không được nghe hết thì sẽ tò mò chết mất.” Nhan Tử Kì lấy lòng vội cười hì hì.

“Hừ! Muốn chết thì cứ chết đi.”

“Đừng a, lão cha, ngươi không thể tàn nhẫn như vậy.” Vừa rồi nghe thấy lão cha nhắc tới “người kia”, Nhan Tử Kì quả thực rất tò mò, Lan Nô Tu Đốn không phải là nhân loại, vì sao lại biết thổi sáo, hơn nữa lần đầu tiên hắn nhìn thấy y, bộ dáng kia 100% chính là hình dạng nhân loại, vì cái gì phải biến thành hình dáng như vậy?

Lão cha phẩy phẩy tay như đang xua đuổi ruồi bọ: “Tránh ra, đừng có chặn đường ta.”

“Ngươi không nói ta sẽ không tránh.” Nhan Tử Kì cò kè mặc cả, rõ ràng đang chơi xấu.

Lão cha bị bộ dáng của hắn làm bật cười, không khỏi mắng một câu: “Tiểu tử thối, muốn nói chuyện thì cũng phải vào trong đã.”

Nhan Tử Kì nghe thấy lão cha chịu hé môi lập tức tránh qua một bên, còn cười hì hì ngoan ngoãn mở cửa, cung nghênh lão cha tiến vào, làm ra liên tiếp mấy hành động nịnh nọt nhưng không hề được lão cha thưởng thức, ngược lại còn rước lấy vài đạo ánh mắt xem thường.

Chờ lão cha ngồi xuống vị trí ông yêu thích nhất, Nhan Tử Kì cũng vội vàng xách một cái ghế nhỏ tới ngồi bên cạnh, bộ dáng như đang nói “Ta chuẩn bị tốt rồi, lão cha ngươi có thể kể chuyện rồi.”

Lão cha liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó cầm lấy ấm trà bên cạnh rót ra một chén nước, chất lỏng có màu hồng phấn thoang thoảng mùi hương hoa, làm người ta cảm thấy rất thoải mái.

Vốn đang rất tò mò muốn nhanh chóng biết rõ mọi chuyện, lại nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã của lão cha không khỏi lầm bầm trong lòng: lão cha, ngươi cũng một bó tuổi rồi còn bắt chước nữ sinh uống trà lài, cho dù là tự tay ngươi ướp hoa lài làm thành thì hàng ngàn hàng vạn năm sau mới mong hết nếp nhăn trên mặt a!

Quên đi, chờ lão cha nói không bằng mình tự hỏi cho nhanh, Nhan Tử Kì hạ quyết tâm xong lập tức hành động.

“Lão cha, ngươi thật ra đã bao nhiêu tuổi rồi.” Tuy rằng hỏi tuổi người khác rất bất lịch sự, hắn đã nghe lão cha tự mình nói ông đã vài trăm tuổi, nhưng chưa bao giờ tìm hiểu rõ, không biết lão cha quá khoa trương hay thật sự thú nhân rất trường thọ.

Nghe hắn hỏi, lão cha nhíu nhíu mày, buông ly trà xuống, híp mắt tự hỏi vô cùng nghiêm túc, mặt và cổ Nhan Tử Kì nổi đầy hắc tuyến, chỉ hỏi tuổi thôi đã suy nghĩ lâu như vậy, lão cha, ngươi có giả vờ quá mức hay không, với tốc độ này thì hỏi suốt hai ba ngày cũng không hỏi đến trọng điểm!

Nghĩ nghĩ một hồi, Nhan Tử Kì cuối cùng vẫn cố gắng nhẫn nại chờ lão cha trả lời, dù sao kính già yêu trẻ cũng là truyền thống tốt đẹp xưa nay, mặc dù đã rơi vào thế giới khác, nhưng cũng không thể quên đi truyền thống này.

“Có lẽ phải….hơn năm trăm tuổi, cụ thể ta cũng không nhớ nữa.” Tiếp đó lại cảm thán nói: “Quả nhiên đã già rồi.”

Năm….năm trăm tuổi! Nhan Tử Kì ngây người, đột nhiên nhớ tới một bài hát trước đây từng nghe qua có đoạn là “ta muốn sống thêm 500 năm…..” nếu như người viết bài hát kia có thể xuyên qua thế giới này thì có thể thực hiện được nguyện vọng a!

“Ách…. vậy ngươi ở Lan gia cũng rất lâu rồi nhỉ?”

“Lúc ta tới Lan gia, chủ tử vẫn còn là một đứa trẻ, phụ thân của chủ tử là một người rất ôn hòa, đối xử với mọi người tốt lắm, cũng vì ân tình của lão chủ tử mà ta không muốn rời đi, ở đây cho tới giờ.” Lão cha nhớ về những ngày xưa, vẻ mặt rất xúc động.

Nghe lão cha nói xong Nhan Tử Kì cũng hiểu được một chút, lão cha ở Lan gia chính là lão tiền bối, có thể mời được Lan Nô Tu Đốn xem ra cũng không có gì lạ.

“Bởi vì nhìn chủ tử lớn lên nên mới dám đi nhờ y tới cứu ta?”

Lão cha lắc đầu: “Kỳ thực ta cũng không dám chắc y có đồng ý hay không, ta nghĩ buổi tối y thường xuyên tới tìm ngươi, nên thử vận may một chút, hơn nữa ta còn nhắc tới người kia…..” Nói đến người kia, giọng điệu lão cha có phần do dự, vẻ mặt có chút tức giận.

“Lão cha, người kia mà ngươi nói, là nhân loại phải không? Còn có một đầu tóc đen dài?” Nhan Tử Kì sợ lão cha đổi ý không nói nữa, vội vàng hỏi.

Lão cha có chút giật mình: “Làm sao ngươi biết?”

“Ta từng thấy Lan Nô Tu Đốn biến thành hình dạng nhân loại….” Nói sao nhỉ, quả thực làm người ta kinh hãi a!

Trong bóng đêm tối tăm, gương mặt tuyệt mỹ ẩn dấu trong bóng tối, tựa như một ác quỷ xinh đẹp, nhưng lại vô cùng nguy hiểm, mặc kệ trải qua bao lâu, chỉ cần thoáng nhìn qua một lần cũng khiến người ta khó mà quên được.

“Ngươi cũng thấy đấy…..” Ánh mắt lão cha đang nhìn Nhan Tử Kì chậm rãi chuyển dời sang phía cửa sổ, mờ ảo như đang chìm vào quá khứ, im lặng một hồi lâu, đến khi Nhan tử Kì nghĩ lão cha sẽ im lặng thì lại bất ngờ nghe thấy.

“Tất cả mọi người đều nghĩ rằng chủ tử tùy ý biến thành nhân loại, như lâu lâu y cũng làm ra những việc quái lạ, trong Lan gia, người biết được nguyên nhân chính xác, ngoại trừ quản gia hiện tại Lam Đặc, thì chỉ còn mình ta.”

Nhan Tử Kì im lặng nghe, nghĩ thầm, quả nhiên là một bí mật, thỏa mãn được tò mò trong mắt lập tức hiện lên vẻ thỏa mãn, chỉ là chuyện xưa của một thú nhân cường đại, chính mình có cần thiết phải đi tìm hiểu không? Nếu như bí mật này vượt quá khả năng chống đỡ của mình thì sẽ thế nào đây?

Kỳ thực chuyện hắn mong muốn nhất là có thể trở về địa cầu nhưng với sức của mình hắn, căn bản chỉ là lời nói suông.

Nhan Tử Kì thừa nhận chính mình quả thực có suy nghĩ muốn tìm tòi về quá khứ của Lan Nô Tu Đốn, một nhân vật lợi hại như y, muốn đưa hắn trở về nhà nhất định là một chuyện dễ dàng, bất quá, suy nghĩ đó cũng chỉ thoáng vụt qua trong nháy mắt, sau những lần ở chung với Lan Nô Tu Đốn, hắn cảm thấy suy nghĩ của mình căn bản không thể xảy ra, hắn quá ngây thơ rồi.

Tuy rằng sau khi rơi vào thế giới này, Nhan Tử Kì bị dọa đến thót tim, nhưng cũng không vì thế mà trở nên ngu ngốc, hắn có thể nhận ra Lan Nô Tu Đốn tiếp cận hắn không phải vì hắn có sức quyến rũ hấp dẫn, nhiều lúc y xuất hiện trước mặt hắn đều là vô thức không thể khống chế, sau đó ngây người một trận, tỉnh ngộ sẽ có cảm giác không đúng, lập tức rời đi.

Cảm giác được Lan Nô Tu Đốn đang tìm kiếm điểm gì đó trên người hắn, nhưng lại không thể tìm thấy….

Đối với tình huống này, Nhan Tử Kì không biết có nên cảm thấy may mắn hay không, may mắn vì mình không phải làm thế thân của một ai đó, nhưng lại mất đi cơ hội để cầu xin Lan Nô Tu Đốn.

“Lão cha, người kia hẳn là không còn trên thế giới này nữa phải không?” Bởi vì mất đi nên Lan Nô Tu Đốn mới buồn bực không vui, mới thấy vật mà nhớ người, mới biến thành hình dáng nhân loại, có lẽ Lan Nô Tu Đốn thực sự thích tiểu sủng nhân loại kia.

Nào ngờ vừa nhắc tới người kia, lão cha lập tức trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu nó thực sự biến mất thì tốt rồi! Đáng tiếc đến bây giờ nó vẫn còn sống rất tốt ở Nạp Tây đại lục.”

Tuy rằng hắn biết tính tình lão cha cũng không phải tốt lắm, nhưng nguyền rủa một người như bây giờ quả thực rất hiếm, sau đó hắn nghe lão cha nói tiếp: “Nhân loại kia kêu là Niên Vân, bây giờ đang tiêu dao trong hoàng cung, nó vui vẻ rời khỏi chủ tử để đi theo Vương của Nạp Tây đại lục để có một cuộc sống sung sướng.”

Nhan Tử Kì thất thần, khó có thể tin được lại có chuyện này, sủng vật vứt bỏ chủ nhân, sau đó nịnh bợ một chủ tử có thân phận cao hơn? Bỗng nhiên hắn có cảm giác rất buồn cười, con người a! Mặc kệ đi đến đâu vẫn không thể thay đổi được bản tính xấu xa của mình!

“Nguyên lai là bị phản bội, Lan Nô Tu Đốn chắc hẳn rất thống khổ, khó trách y ghét nhân loại như vậy.” Hắn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, Lan Nô Tu Đốn hận đến mức muốn bóp chết hắn.

Lão cha lắc đầu: “Ta cũng không biết chủ tử có thống khổ hay không, tình cách chủ tử từ nhỏ đã rất cổ quái, sau khi xảy ra chuyện này thì càng kỳ quái hơn nữa, thường xuyên sẽ biến thành hình dáng nhân loại, lẳng lặng ngẩn người, có khi thì một mình thổi sáo.”

Nhan Tử Kì gật gật đầu, Lan Nô Tu Đốn thổi sáo hắn đã từng thấy qua, chính là chỉ thổi đúng một khúc nhạc, có lẽ cây sáo kia do Niên Vân lưu lại, có lẽ khúc nhạc kia cũng do cậu ta dạy cho y, sau đó đã đi theo người khác nên không kịp dạy cho Lan Nô Tu Đốn những nhạc khúc khác…..

“Nhưng mà lão cha, ngươi đã chán ghét Niên Vân như vậy, vì sao lại nhắc tới cậu ta trước mặt chủ tử?”

“Này cũng là chuyện ta không hiểu, Niên Vân đã rời khỏi chủ tử lâu như vậy, nhưng thỉnh thoảng chủ tử vẫn phái người đi hỏi thăm tin tức của Niên Vân, ta có một người bạn làm việc trong hoàng cung, nên cũng biết được một số chuyện, vì thế những lúc đi tìm chủ tử cũng dễ dàng nhắc tới người nọ, ai….”

Nhan Tử Kì thầm cảm thán trong lòng, câu chuyện này giống hệt như một vở kịch a! Sủng vật nhẫn tâm phản bội chủ nhân, mà chủ nhân lại còn luyến tiếc đi hỏi thăm tin tức, chuyện xưa bi thảm a, nếu không biết người này là Lan Nô Tu Đốn có lẽ hắn sẽ cảm thấy thương tiếc cho y, nhưng hiện thực thì một người cường ngạnh lãnh khốc như vậy căn bản sẽ không cần người khác cảm thông.

Nói như vậy thì Niên Vân cũng rất nhiều tuổi đi!

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây