Thú Tùng Chi Đao

47: Chương 46


trước sau

Nữ thủ lĩnh cực bắc A Hách La từng nổi danh một thời.

Nghe nói ngoại trừ bà ta thì phụ thân còn có hai nhi tử khác, nhưng rất kỳ lạ là hai ca ca này đều chết non chưa kịp trưởng thành. Phụ thân A Hách La đành phải gả bà cho một dũng sĩ trong bộ lạc, sau đó để con rể làm thủ lĩnh.

Tiếc thay ông cha chết tiệt mắt mờ cả đời, sắp chết cũng còn nhìn lầm, không nhận ra con rể là hạng vô dụng, lão thủ lĩnh mất chưa đến ba năm, con gái và con rể đã phản ngay trong một ổ chăn.

A Hách La bình tĩnh làm mất quyền lực của trượng phu, sau đó huyết tẩy chính bộ lạc của mình, rồi dùng thủ đoạn lôi đình giam lỏng trượng phu, từ đây tự lập làm thủ lĩnh.

Bà dẫn bộ lạc chinh chiến cực bắc, dường như trong xương cốt chảy dòng máu hiếu chiến, tuy lúc này còn chưa thể chinh phục cực bắc nhưng danh tiếng nữ vương cực bắc đã truyền đến chỗ thú nhân của hai đại lục nam bắc.

A Hách La vốn định dùng hắc ăn hắc, điểu nhân xưa nay giỏi ẩn nấp, trước khi Sơn Khê phát hiện ra họ, thì A Hách La đã tìm hiểu rõ địa hình nơi này, bà ta vốn tính dẫn dụ thú nhân trong sơn động ra đây rồi lén theo về, sau đó nửa đêm tập kích xử lý những thú nhân này, để tự mình chiếm lĩnh sơn động, nào ngờ Hoa Nghi thủ lĩnh thú nhân trẻ tuổi chủ động tiếp nhận bọn họ, còn phát hiện thú nhân có cánh trốn trên không trung.

Về phương diện đi săn thì thú nhân trên cạn đích xác có ưu thế lớn hơn nhiều so với thú nhân có cánh, A Hách La hoành hành cực bắc mười mấy năm, xưa nay có thể ra tay nhẫn tâm, cũng kết giao được bằng hữu, biết lựa chọn thế nào là sáng suốt nhất.

Bà ta cũng đã biểu đạt thành ý của mình, trong ánh nhìn chăm chú lấp lánh phát sáng của A Diệp, chia quá nửa thảo dược cho bộ lạc thú nhân, dược liệu của thú nhân có cánh hi hữu mà hiệu nghiệm, Trường An uống thuốc xong liền hạ sốt, có thể đi lại khắp nơi.

Thái độ của Hoa Nghi đối với A Hách La lập tức chân thành hơn không ít.

Về phần giao nhân thì vẫn hoàn toàn chẳng cách nào trao đổi.

Nghe nói họng và tai giao nhân không giống với chủng tộc khác, họng họ có thể phát ra âm hết sức có hạn, vào tai thú nhân từ đầu đến cuối mỗi một âm điệu “a a a a”, chỉ đồng loại mới có thể phân biệt chỗ khác nhau rất nhỏ trong âm thanh ấy.

Ba ngày sau, đám Sách Lai Mộc trở về, ngay cả Sách Lai Mộc trước nay luôn tỏ ra như không gì không biết cũng phải thúc thủ vô sách với “A A A” này.

“A A A” còn hơi hèn, bị Trường An đánh khóc một lần liền bám dính Trường An như cái đuôi, từ sáng đến khuya, ăn cơm cũng đi theo, dạy Lộ Đạt luyện đao cũng đi theo, nếu không phải Hoa Nghi đạp cho một phát thì chỉ sợ ngay cả buổi tối đi ngủ hắn cũng phải rúc đến bên cạnh Trường An.

Chẳng biết là trí lực của toàn thể giao nhân đều có hạn, hay “A A A” bị thứ gì đó đập hỏng đầu óc, hắn hệt như một tên nhóc, cảm xúc biểu đạt cực kỳ rõ ràng, vui là cười ha ha, không vui là khóc oa oa, cười không ngừng, khóc cũng không thôi.

Rốt cuộc, sau khi Trường An khỏi đợt cảm mạo chết người này, Hoa Nghi thật sự không thể nhịn được tên “A A A” mặt trơ trán bóng nữa, để mắt khỏi thấy lòng khỏi phiền, y liền xách cổ Trường An lên núi.

Sách Lai Mộc và Tạp Tá tuần tra ở bờ biển mấy ngày, phát hiện nước biển mỗi ngày đều dâng lên, thời điểm hoàng hôn lại rút xuống, không ít thứ dưới biển đều bị dạt vào bờ, thú nhân bởi vậy khỏi xuống biển nữa, chỉ nhặt nhạnh ở bờ biển là đã thu hoạch không ít.

Ngay cả san hô gần biển cũng nhan nhản như rong, nhặt hết đợt này lại đến đợt khác. Chỉ là trước mắt chẳng ai có tâm tư chơi với mấy thứ bình thường cũng coi như vô giá này.

Sách Lai Mộc hết sức lo lắng, luôn cảm thấy dưới biển rộng dường như có một loại năng lượng cực lớn đang nôn nóng chờ bùng nổ – chỉ là biển cả quá rộng, đại lục cũng quá rộng, không biết sẽ bùng nổ đến đâu.

Bởi vậy hắn kêu người khẩn cấp dùng những tảng đá lớn và gỗ dựng một căn nhà nhỏ tạm thời trên đỉnh núi gần biển làm trạm gác, lệnh cho thú nhân và thú nhân có cánh ở chung phái người luân phiên lên đó, tùy thời cảnh giác động tĩnh dưới biển.

Mỗi một ngóc ngách của căn nhà nhỏ đều dùng da thú che kín để ngừa gió lùa, bên trong rất sơ sài, chỉ có cái bếp hầm tạm thời đào ra, bên cạnh bếp trải da thú xuống đất, xem như dùng để ngủ.

Chập tối, Hoa Nghi nhóm lửa, cẩn thận nướng mấy con cá to, Trường An ngồi bên cạnh im lặng chờ đợi, trong nhà yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng củi cháy đồm độp, cùng với tiếng sóng biển từ bên ngoài truyền vào.

Âm thanh ấy khiến Hoa Nghi có ảo giác như hai người đã cùng nhau đi đến cuối trời vậy.

Không ai hỏi, Trường An rất ít chủ động mở miệng, vì thế Hoa Nghi liền dịch mông lại gợi chuyện: “Sáng sớm hôm nay, sao Lạc Đồng lại đánh đứa con bảo bối kia”

Trường An nói: “Lạc Đồng muốn cho con ông ta cùng học đao với Lộ Đạt, hỏi ta có chịu dạy hay không.”

Vết thương ở chân Lạc Đồng mãi chưa khỏi, cả ngày dùng chăn che lấp không trông thấy, kỳ thật bên trong rữa nát đến độ có thể nhìn thấy xương, ngay đến A Hách La cũng nói không có biện pháp – trừ phi cưa đứt cả chân, may ra có thể giữ được tính mạng.

“Kết quả là con trai ông ta bị ép hiếm thấy nói với ta một câu,” Trường An thêm củi, nét mặt hơi tế nhị, “Gã nói không muốn học cách giết người, cũng không dám, gã chỉ muốn học cách lắp chuôi đao thôi… Việc này thì ta không biết.”

Hoa Nghi sửng sốt giây lát, bỗng nhiên bật cười: “Tiểu gia hỏa lòng ôm ‘chí lớn’ này, trái lại hơi giống ta lúc nhỏ.”

Trường An thấy cá đã nướng chín, liền cầm lấy bắt đầu gặm: “Ngươi lúc nhỏ cũng muốn học cách lắp chuôi đao à”

“Không có.” Hoa Nghi nói, “Lúc nhỏ ta muốn sau khi trưởng thành đi theo đội săn bắn mỗi ngày ra ngoài săn thú.”

Trường An không hiểu gì hết – y thấy hiện tại họ làm chính là việc của đội săn bắn mà.

“Con trai của thủ lĩnh không giống với người khác, sau khi lớn lên không phải thủ lĩnh thì là trưởng lão, tương lai là người nắm giữ quyền lực, sao có thể đi săn bắn như người ta”

Trường An mải ăn đến mức trên quai hàm toàn là nhọ, Hoa Nghi trông thấy, giọng điệu bất giác nhu hòa hơn vài phần, khẽ giải thích: “Hiện tại chúng ta bận chạy trối chết, cái gì cũng không có, nhưng qua mùa đông này, thời tiết chung quy sẽ dịu đi, không còn khó sống, đến lúc đó mỗi người có cách nghĩ của riêng mình, chỉ uy mà không trọng thì làm sao áp chế quyền lực trong tay Ngươi đương nhiên phải có khí độ tôn quý, săn bắn trồng trọt không phải việc của thủ lĩnh trưởng lão.”

Trường An nghe thế, suy ngẫm một lúc nhưng vẫn chẳng hiểu, may mà y xưa nay không nghĩ ra thì thôi, tuyệt không xoáy vào bế tắc như Sách Lai Mộc.

Y bỏ cuộc, Hoa Nghi lại không chịu buông tha, giọng điệu mặc dù vẫn nhu hòa, trong ánh mắt lại có sự phức tạp và săm soi không nói rõ được, ẩn ý hỏi: “Tỷ như ngươi, nếu ngươi tương lai nhất hô bá ứng, một câu nói ra có cả đống người làm việc giúp, nhưng lại có kẻ khác muốn cướp quyền lực này khỏi tay ngươi, ngươi sẽ thế nào”

Trường An hỏi ngược lại: “Ta nói một câu kêu người khác làm việc giúp ta, thế ta làm gì”

Hoa Nghi nhìn vào mắt y: “Ngươi chẳng cần làm gì, chỉ cần hưởng thụ sự cung kính của người khác đối với ngươi là được.”

Trường An thoáng chốc đã gặm sạch một con cá, chỉ còn lại bộ xương to, ném xuống bếp, tùy tay lau miệng, cầm con thứ hai, dửng dưng nói: “Nào có chuyện như vậy Ngươi nằm mơ thôi.”

Y dùng chiếc răng nanh nhỏ nhòn nhọn nhanh nhẹn xé da cá, nóng đến mức nói chuyện cũng không rõ, lại hiếm thấy lên mặt kẻ cả, giọng điệu rõ ràng là giáo dục Hoa Nghi như tiểu nô lệ Lộ Đạt: “Trái cây ven đường người người đi qua, nếu chẳng ai thèm hái, thế khẳng định không phải chua thì là có độc. Một trả một mới có thể lâu dài, bằng không giống như một cái cọc gỗ, ngươi cứ đẩy sang một bên mãi, nó đương nhiên chẳng đứng được bao lâu là đổ mất.”

Hoa Nghi cười khổ một tiếng, chìa tay lau nhọ trên mặt y: “Nào có đơn giản như vậy, được rồi, ngươi còn nhỏ, về sau sẽ hiểu.”

Trường An né một chút, than thở: “Ta nói sai chỗ nào”

Hoa Nghi im lặng một hồi, quả thật cũng chẳng chỉ ra được là chỗ nào sai.

Trầm mặc một lúc, y đột nhiên nói với Trường An: “Ta có một ca ca ruột thịt, từ nhỏ rất tốt với ta, một ngày nọ, hắn nghe nói cha muốn cho ta cưới con gái thủ lĩnh bộ lạc khác, liền nghĩ rằng cha muốn để ta kế thừa thủ lĩnh, thế là hắn dẫn người giết sạch cha ta và mấy ca ca khác.”

Y nói bình bình đạm đạm, Trường An nghe mà ngây ra, ngay cả cá cũng quên nhai.

“Hắn vốn cũng muốn giết ta, nhưng ta chạy mất.” Hoa Nghi đưa tay sờ tóc Trường An, động tác thân mật, lời nói lại khiến người ta phát rét, “Ngươi xem, ngươi nói cũng không tính là sai, một trả một, hắn muốn được vị trí thủ lĩnh, thì phải thí phụ sát huynh trước, nhưng việc thí phụ sát huynh này cũng chẳng hề gì đối với hắn, trong lòng hắn mấy chục năm như một ngày, không có một chút tình cảm với chúng ta, như thể giết heo, mỗi người một đao, những huynh đệ cốt nhục trói buộc này, đâu tốt bằng bảo tọa thủ lĩnh bộ lạc”

Chuyện y nói Trường An mới nghe lần đầu, quả thật không thể tưởng tượng nổi. Hoa Nghi thấy Trường An sững sờ, đột nhiên có cảm giác như mình đã giẫm một vết chân bẩn lên nền tuyết sạch sẽ. Trên nền tuyết trắng tinh đẹp cực kỳ, nhưng đứa trẻ bướng bỉnh lại luôn phải chọn nơi người khác chưa giẫm mà giẫm một phát, giẫm xong vừa cảm thấy đáng tiếc đau lòng, vừa cảm thấy vui sướng cao hứng.

Y nghĩ như vậy, rồi bất ngờ ôm lấy cổ Trường An, Trường An không hề phòng bị, để y kéo thẳng vào lòng, sau đó hơi thở cho dù trong gió lạnh vẫn nóng hổi như lửa của nam nhân phả đến, kề lên môi với một chút cưỡng bức và xâm lược.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây