Thua Bởi Động Lòng

36:


trước sau

Lời buộc tội vô căn cứ kèm theo ánh mắt không mấy thiện cảm khiến cô bị tổn thương sâu sắc, Khương Dư Miên khó hiểu: "Tại, tại sao…"

Ánh mắt Lương Vũ Đồng đột nhiên thay đổi: "Là cậu nói cho tôi biết Mạnh Châu thay lòng đổi dạ, phản bội tình cảm."

Bước chân cũng tới gần cô: "Là cậu bảo tôi đi tìm anh ta nói chuyện cho ra nhẽ."

Khương Dư Miên không ngừng lùi lại, lúc cánh tay đập vào tường mới phát hiện mình không còn nơi nào để lui nữa. Cô lấy hết can đảm nhìn Lương Vũ Đồng: "Đúng vậy, nhưng anh ta mới là người làm tổn thương cậu, không phải như vậy sao?"

“Đúng vậy.” Lương Vũ Đồng ngẩng đầu cười, nói: “Nhưng cậu có biết không, nếu ngày đó tôi không nghe lời cậu mà đi tìm anh ta thì tôi sẽ không cãi nhau với anh ta, tôi sẽ không bị ngã xuống cầu thang, tôi cũng sẽ không…"

Sẽ không bị sinh non nên cả đời này không thể mang thai nữa.

Khương Dư Miên hoảng loạn, liên tục lắc đầu: "Không phải như vậy, người lừa dối cậu là Mạnh Châu, người tổn thương cậu cũng là anh ta."

Những lời buộc tội mà Lương Vũ Đồng đổ cho cô đưa hoàn toàn sai, cô không thể thừa nhận những việc mà mình không làm.

Lương Vũ Đồng oán trách nói: "Nếu ngày đó cậu không nói với tôi thì có lẽ tôi vẫn sẽ tiếp tục tỏ ra như không biết gì, sẽ không đi tìm anh ta cãi nhau, sẽ không xảy ra tai nạn như vậy."

“Vậy nên tất cả mọi chuyện cậu đều đổ hết lên người tớ?” Khương Dư Miên không có cách nào để hiểu được logic của cô ấy, những lời chỉ trích thật vô lý: “Là Mạnh Châu làm tổn thương cậu, làm cậu đau lòng, lừa gạt tình cảm của cậu, lại còn… còn không chịu trách nhiệm."

Lúc đó, cô không biết Lương Vũ Đồng đã xảy ra quan hệ với Mạnh Châu, cộng thêm việc này, có thể coi hành động của Mạnh Châu là một tội ác tày trời.

Lương Vũ Đồng đột nhiên bịt tai lại, không muốn nghe cô nói: "Cậu nói dối!”

Cô ấy hỏi: "Cho dù chúng ta có phát hiện ra chậm một ngày, cho dù địa điểm cãi nhau khác, không phải kết quả sẽ khác sao?"

Khương Dư Miên ôm ngực, những lời chỉ trích của Lương Vũ Đồng khiến cô không thở được.

Đồng Đồng trước đây không như vậy, họ chưa bao giờ cãi nhau, họ cũng đã hẹn nhau sẽ cùng vào đại học. Khi cô bị bạo lực học đường, bị mọi người xa lánh, chỉ có Đồng Đồng là người duy nhất sẵn lòng đến gần cô.

Cô gái dịu dàng và tốt bụng đó bây giờ đã không thể nhận ra.

“Cho nên cậu cho rằng tớ đã khiến cậu thành ra như vậy?” Khóe miệng Khương Dư Miên mấp máy, thở gấp, nói: “Khi đó cậu bị điểm kém, mấy lần vì Mạnh Châu mà đau lòng, tớ làm bạn của cậu, Chẳng lẽ lại trơ mắt đứng nhìn cậu càng ngày càng lún sâu sao? "

Lương Vũ Đồng đột nhiên cao giọng: "Cậu tự cho là đúng vì tốt cho tôi, đúng sai cũng đều do cậu nói, nhưng người chịu hậu quả lại là tôi!"

Giọng nói của cô ấy giống như tảng đá nóng đè nặng tâm trạng của Khương Dư Miên, giống như đang bị giày vò đến mức không thể thở nổi.

"Cậu tìm tôi không phải là đang tò mò xem bây giờ tôi như thế nào sao? Vậy tôi sẽ nói cho cậu biết, tôi không thể đi học, không thể thi đại học, thậm chí cả đời này cũng không thể mang thai nữa." Lương Vũ Đồng khàn giọng: "Cuộc đời của tôi đã bị hủy hoại hoàn toàn vào ngày hôm đó!"

Mắt cô ấy đỏ ngầu, bàn tay trái nắm lên chặt lên mu bàn tay phải đến mức bật máu, trong miệng không ngừng nói: “Bây giờ, cậu hãnh diện lắm đúng không? Mặc đồ đẹp, sống cuộc sống của người có tiền, tương lai sáng lạn.”

Còn cô ấy thì chỉ có thể xấu hổ, trốn vào một góc xó xỉnh không có người, thoi thóp đến hơi thở cuối cùng.

Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt Khương Dư Miên trợn to, vội vàng xông đến phía trước ngăn cản cô ấy: "Đồng Đồng, cậu làm sao vậy?"

Lương Vũ Đồng bịt tai lại không muốn nghe, giống như không cảm nhận được sức mạnh, tự làm đau mình hết lần này đến lần khác. Tinh thần của cô ấy suy sụp, rơi vào khủng hoảng: "Tôi đi tìm anh ta chia tay, tôi đi cãi nhau với anh ta, kết quả bây giờ cậu đã hài lòng chưa?"

Khương Dư Miên không khống chế được cô ấy, bị cô ấy hung hăng đẩy ra.

Lương Vũ Đồng kéo tay áo lên trước mặt cô, để lộ những vết sẹo chằng chịt trên cánh tay, còn thêm cả những vết thương mới.

Khương Dư Miên nhào tới ôm chặt lấy cô ấy: “Xin lỗi, tớ sai rồi, cậu đừng tự làm đau mình nữa.”

Mắt cô lập tức đỏ lên, nói câu xin lỗi hết lần này đến lần khác, cũng không thể nào nói chuyện tiếp với Lương Vũ Đồng được nữa.

"Rầm."

Cánh cửa khóa trái bị bên ngoài phá khóa.

Ba Lương cùng Lục Yến Thần kéo hai người ra xa, ba Lương thành thục dùng mảnh vải buộc hai tay Lương Vũ Đồng lại.


Bóng dáng cao lớn của Lục Yến Thần chắn trước mặt Khương Dư Miên, cô nhìn anh, đôi môi mấp máy không ngừng.

Tiếng khóc xen lẫn tiếng nức nở, cổ họng giống như bị nhét sỏi vào, nói không ra lời.

Lục Yến Thần đi về phía cô, vươn tay luồn qua sau gáy cô, ôm cô vào lòng.

Cô giống như đang đứng trên bờ vực của vách đá, nắm lấy cọng rơm cuối cùng, dùng tay trái ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông, ôm chặt lấy anh.

Cuối cùng, Lương Vũ Đồng được đưa đến bệnh viện, Khương Dư Miên đợi ở bên ngoài phòng bệnh, cơ thể vẫn còn run bần bật.

Ba Lương nói với cô rằng sau vụ việc đó Lương Vũ Đồng bị trầm cảm nặng, lúc đầu, cô ấy chỉ buồn chán ủ rũ, họ đã can thiệp dùng thuốc để can thiệp vào tình trạng bệnh của cô, cố gắng duy trì ổn định.

Nhưng một năm qua, Lương Vũ Đồng không thể bước ra khỏi nhà để bắt đầu một cuộc sống mới. Ba Lương và mẹ Lương rất thương con gái, cho nên cũng không muốn ép buộc cô ấy.

Khi không thể kiểm soát được cơn trầm cảm, Lương Vũ Đồng sẽ lặng lẽ trốn đi và tự làm đau mình. Vì lúc đó đang là mùa đông, mà cô ấy lại mặc quần áo dày nên không ai để ý. Có một lần Lương Vũ Đồng ngất xỉu trước mặt họ, khi đưa đến bệnh viện thì bọn họ mới biết được cô ấy đã tự làm đau mình.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, rồi lại nhẹ nhàng đóng lại.

Ba Lương quay đầu nhìn hai người trẻ tuổi ngồi ở bên ngoài, bất đắc dĩ thở dài: "Mấy người đi đi, đừng đến nữa."

Lúc ở trong nhà, ông ấy cũng bình tĩnh nói chuyện với người thanh niên họ Lục kia một chút, ông ấy biết Khương Dư Miên và con gái ông là bạn thân thời trung học, đến đây cũng không có ý xấu gì, nhưng ông ấy sẽ không bao giờ để bọn họ đến đây nữa.

Ba Lương đi tới trước mặt Khương Dư Miên: "Cô biết tình trạng của Đồng Đồng, nếu cô đến gặp con bé nữa, sẽ chỉ khiến con bé nhớ lại quá khứ, kích thích con bé lại tự làm tổn thương mình."

Khương Dư Miên khó khăn gõ một câu lên điện thoại: Chú, cháu muốn đợi Đồng Đồng tỉnh lại, được không?

Ba Lương nặng nề lắc đầu, vẫy tay với cô: "Nếu cô đã từng là bạn tốt của Đồng Đồng, vì tốt cho con bé, đừng để con bé gặp lại cô nữa."

Lông mày của Khương Dữ Miên run lên, cố gắng kìm nén lại nước mắt, duỗi tay tới gần cửa phòng, khi chỉ còn một khoảng cách ngắn nữa, lại xoay người rời đi.

Lục Yến Thần đi theo sau cô.

Khi đến chỗ ngã rẽ, Khương Dư Miên ngồi thụp xuống chỗ cầu thang, rốt cuộc không nhịn được nữa mà khóc nấc lên.

Sảy thai, vô sinh suốt đời, trượt kỳ thi tuyển sinh đại học, trầm cảm nặng, tất cả đều không phải chuyện nhỏ, nhưng tất cả những điều không may này đều xảy ra với một mình Lương Vũ Đồng.
Có lẽ Lương Vũ Đồng đã đúng, nếu cô không nói quá nhiều, tất cả mọi thứ sẽ không như bây giờ.

Lục Yến Thần ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy sạch giúp cô lau nước mắt, nhanh chóng nhận ra cô không được ổn lắm: "Miên Miên, nói chuyện với anh đi."

Khương Dư Miên lắc đầu, cũng không muốn mở miệng nói.

Lục Yến Thần đưa cô trở lại thành phố Cảnh, suốt quãng đường đi, Khương Dư Miên không nói một lời nào, lại quay về làm một cô gái nhỏ bị câm giống trước đây.

Sau khi xuống máy bay, Lục Yến Thần lập tức liên hệ với bác sĩ Kỳ.

Bác sĩ Kỳ nghe thấy những việc vừa trải qua, lại nhìn hình trạng của Khương Dư Miên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bệnh của cô ấy có thể sẽ lại bị tái phát."

Năm ngoái dưới sự bảo vệ và điều trị của mọi người Khương Dư Miên cũng dần dần mở lòng mình hơn, nhưng những ký ức không thể nhớ lại đó luôn là một quả bom chìm đối với Khương Dư Miên.

Lục Yến Thần suy nghĩ: "Chẳng lẽ bệnh của cô ấy có liên quan đến Lương Vũ Đồng?"

Lúc trước khi bọn họ điều tra về Lương Vũ Đồng và Mạnh Châu, một người bị đưa vào bệnh viện trước kỳ thi tốt nghiệp phổ thông, người kia đã bị bắt vào tù trước kỳ thi tốt nghiệp phổ thông, đương nhiên cũng có thể loại bỏ khả năng bọn họ làm tổn thương Khương Dư Miên. Nhưng bây giờ, sau khi Khương Dư Miên gặp Lương Vũ Đồng không muốn mở miệng nói chuyện, dường như bị ảnh hưởng về tâm lý.

Bác sĩ Kỳ bối rối nói: "Có cách nào hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì vào ngày đó không?"

“Bây giờ sợ là không được.” Khương Dư Miên bị tự kỷ nhẹ, Lương Vũ Đồng bị trầm cảm nặng, không ai chịu được kích động.

Trời đã tối, Lục Yến Thần chỉ có thể đưa Khương Dư Miên về nhà.

Anh đích thân đưa người về nhà họ Lục , mặc kệ ông Lục đã dặn dò nhiều lần để tránh nghi ngờ, đưa người đến trước cửa phòng ngủ: "Em nghỉ ngơi cho khỏe trước đi đã."


Vốn dĩ anh không có ý định bước vào cánh cửa đó, nhưng Khương Dư Miên cũng chỉ đúng đó im lặng nhìn anh.

Lục Yến Thần quay sang nhìn cô: "Không dám ở một mình à?"

Cô gái nhỏ cúi đầu im lặng.

Lục Yến Thần cụp mắt xuống: "Anh ở ngay bên cạnh, lúc nào cần thì cứ đến tìm anh."

Cô vẫn không động đậy.

Lục Yến Thần nhắm mắt lại, kéo cô vào phòng: "Hôm nay muộn lắm rồi, em ngủ trước đi, những chuyện khác để ngày mai tính."

Dưới ánh mắt chăm chú của Lục Yến Thần, Khương Dư Miên im lặng nằm trên giường, nhưng vẫn mở to đôi mắt đen láy nhìn anh.

Lục Yến Thần đầu hàng: "Được rồi, đợi em ngủ rồi anh mới đi."

Người đàn ông ngồi bên cạnh mép giường, cô gái ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Có lẽ vì hôm nay đã tiêu tốn rất nhiều tinh thần trí tuệ, nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đầu giường truyền đến tiếng hít thở đều đều, Lục Yến Thần đứng dậy, nhẹ nhàng vén góc chăn cho cô rồi nhẹ nhàng rời đi.

Khương Dư Miên đã chìm vào giấc ngủ.

Một cô gái mặc đồng phục học sinh đang đi bộ trên đường, bị thu hút bởi một tiếng hét đầy sợ hãi. Cô tò mò nhìn, thấy một cô gái tóc dài mặc váy đang lăn từ trên cầu thang xuống, đỏ cả một vùng

Cô sợ hãi đứng sững tại chỗ, cô gái quay đầu đưa vươn tay cầu cứu, nhưng lại hiện lên khuôn mặt của Lương Vũ Đồng.

Cô chạy đến để cứu bạn mình, nhưng Lương Vũ Đồng bất ngờ từ dưới đất ngồi dậy, tự làm đau mình trước mặt cô, trên cánh tay, cả người đều là máu.

Con phố dài mờ dần đi trong mắt, cô sợ hãi bỏ chạy.

Hình ảnh chuyển sang một buổi sáng mưa.

Kỳ thi đại học là một trong những bước ngoặt quan trọng của cuộc đời, các bạn học sinh bước vào phòng thi với tâm trạng hồi hộp, cùng những với những ước mơ tương lai. Cô gái mặc đồng phục học sinh ôm chặt hộp bút đựng đồ dùng học tập, che ô đi ra ngoài, mặt trong suốt của hộp bút được dán tấm vé vào cửa quan trọng nhất của học sinh thi đại học.

Đúng lúc này, từ bên cạnh có một cánh tay duỗi ra, kéo cô vào trong con hẻm nhỏ sâu không thấy đáy, hai người đàn ông không rõ mặt cướp lấy giấy dự thi của cô.

"Xoẹt.” Hai người bọn họ xé nát hy vọng của cô trước mặt cô, giống như những bông tuyết rơi trên đầu.

"Ai bảo mày dám nói linh tinh hả? Muốn trách thì trách mày thích nhúng tay vào chuyện của người khác đi."

"Ngoan ngoãn làm con câm không phải là được rồi sao chứ."

"Số một toàn trường, tương lai sáng lạn, t đáng tiếc thật."

Cô muốn giải thích, muốn giãy giụa nhưng miệng lại bị bịt miệng, hai tay bị trói vào cột, không thể động đậy.

Cô gái tuyệt vọng khóc.

Trong phòng làm việc, Lục Yến Thần nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên bị tiếng hét từ phòng bên cạnh đánh thức, anh đẩy ghế ra vội vàng đứng dậy, chỉ thấy Khương Dư Miên bị cơn ác mộng đánh thức đang co quắp trên giường khóc nức nở.

Cảnh tượng này khiến Lục Yến Thần nhớ đến năm ngoái, lúc Khương Dư Miên bị đưa vào bệnh viện tình trạng cũng không khác bây giờ mấy.

“Gặp ác mộng sao?” Lục Yến Thần chậm rãi đến gần, nhếch mép chăn lên, ôm lấy cô: “Đừng sợ, bây giờ em an toàn rồi.”

Lục Yến Thần nhẹ nhàng vỗ về an ủi, thức cả đêm cùng với cô.

Tinh thần của Khương Dư Miên không được tốt, vì vậy Lục Yến Thần đã xin nhà trường cho cô được nghỉ một thời gian dài.


Bóng đen tâm lý từ thành phố Dung quá nặng nề, mỗi khi Khương Dư Miên nhắm mắt lại đều gặp ác mộng, hai ngày nay tình hình vẫn không thấy khá hơn.

Thím Tống quan tâm cô chạy lên lầu. Lục Tập cũng tò mò về chuyện này, còn người giúp việc thì xì xào bàn bạc về bệnh tình của Khương Dư Miên.

Sau khi Lục Yến Thần cấm bàn bạc, bên ngoài cũng ít lời hơn, nhưng Lục Tập vẫn đến: "Khương Dư Miên, anh trai tôi nói bệnh của cô lại tái phát, có phải cô lại biến thành đứa câm có phải không?"

Cậu hỏi mấy câu, Khương Dư Miên miễn cưỡng quay đầu lại nhìn cậu.

Khi Lục Tập đang cố gắng thử moi chút thông tin từ cô, Lục Yến Thần đột nhiên xuất hiện ở cửa: "Lục Tập, em đang làm gì vậy?"

Lục Tập đứng dậy: "Em sẽ chỉ nói chuyện với cô ấy thôi."

Lục Yến Thần thấp giọng nói: "Cô ấy cần nghỉ ngơi."

Thỉnh thoảng có người đến quấy rầy Khương Dư Miên, khiến cô không thể nào nghỉ ngơi được, Lục Yến Thần chủ động hy vọng ông Lục sẽ chăm sóc Khương Dư Miên.
“Cháu muốn đưa Miên Miên đến biệt thự Thanh Sơn à?” Ông nội Lục lập tức từ chối: “Không được, Miên Miên sống ở nhà, chúng ta mới có thể theo dõi tình hình của con bé.”

Lục Yến Thần thấp giọng nói: "Nhiều người chú ý đến cô ấy, sẽ không có ích gì đối với bệnh tình của cô ấy."

Nói đến bệnh tình, ông nội Lục vô cùng tức giận: “Nếu không phải tại cháu tự ý đưa con bé đi gặp bạn bè gì đó thì sao con bé lại thành ra thế này chứ?”.

“Đó là ký ức của cô ấy, bằng hữu của cô ấy, chúng ta không có quyền can thiệp.” Không ai ngờ rằng trong cuộc thi hùng biện Khương Dư Miên gặp được bạn học cũ, từ đó mới sinh ra suy nghĩ muốn gặp Lương Vũ Đồng.

“Là do cháu để con bé đi mà không điều tra rõ ràng nên mới dẫn đến kết quả như bây giờ.” Ông nội Lục vẫn kiên quyết nói: “Miên Miên ở lại nhà họ Lục, ông sẽ nhờ bác sĩ gia đình túc trực 24/24, chữa trị kịp thời cho con bé.”

Nghe đến đây, Lục Yến Thần càng quyết tâm quyết định đưa người đi: "Ông nội, cháu không phải là đang thảo luận với ông."

Ông Lục tức giận đập bàn: "Ý cháu là gì?"

“Cô ấy ở đây, mọi người không thể chăm sóc tốt cho cô ấy được.” Một người chỉ biết tiêu tiền, ra lệnh cho người khác làm việc, sao có thể chăm sóc cho một bệnh nhân đang mang tâm bệnh.

“Ông đối xử với con bé như cháu gái ruột, làm sao có thể khiến con bé đau lòng được chứ?” Sắc mặt ông nội Lục tái nhợt, ông vốn cho rằng mình chưa bao giờ đối xử tệ với Khương Dư Miên, cho dù là vật chất hay tình cảm, nhưng bây giờ lại bị cháu trai chỉ trích là ông không chăm sóc tốt cho cô.

Lục Yến Thần tr cực kỳ bình tĩnh nói: "Nếu ông yêu thương cô ấy thì tại sao lại không thể để cô ấy chọn nơi cô ấy muốn ở?"

Ông nội Lục có vẻ không ngờ mình sẽ thất bại, đồng ý điều kiện của anh.

Hai người cùng nhau đi đến phòng ngủ của Khương Dư Miên, ông nội Lục đi trước.

Nhìn thấy cô gái nhỏ ôm đầu gối ngồi trên giường, gục đầu xuống, bộ dạng bơ phờ không có tinh thần, khuôn mặt ông lão nhăn lại, trong lòng cảm thấy có lỗi với cô: “Miên Miên, hai ngày nay sức khỏe của cháu không được tốt, mau nằm xuống nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Ông cụ nói thêm mấy câu, nhưng phát hiện Khương Dư Miên không hề đáp lại.

Ông nội Lục nhíu mày, Lục Yên Thần vòng qua trước mặt ông, tiến lên kéo chăn đắp lên đôi chân đang lộ ra bên ngoài của Khương Dư Miên: "Cô ấy đang suy nghĩ, không nghe thấy gì đâu ạ."

Hai ngày qua, Khương Dư Miên rất hay bị những ác mộng làm tỉnh giấc, lúc tỉnh thì rất hay ngẩn người, giống như bây giờ.

Lục Yến Thần lấy bình nước trong phòng rót một cốc nước, đưa cho cô: "Có phải lại quên uống nước đúng không? Môi em khô rồi kìa."

Suy nghĩ của Khương Dư Miên bị kéo trở lại, cô đưa tay lên chạm môi, từ từ vươn tay ra, cầm lấy cốc nước, nắm chặt trong tay chậm rãi uống hết.

Lục Yến Thần quay đầu nhìn về phía ông cụ, mọi chuyện đã có kết luận.

*

Một tuần sau, biệt thự Thanh Sơn.

Bảo mẫu báo cáo với người đàn ông vừa về đến nhà những chuyện xảy ra trong biệt thự ngày hôm nay, đơn giản đến mức một hai câu đã nói hết vấn đề.

"Cô Miên Miên không ăn sáng, buổi trưa ăn một bát, bữa tối đang chuẩn bị."

"Hôm nay cô ấy vẫn đang làm bài tập, cũng không nói lời nào."

Nội dung về cuộc sống mỗi ngày cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Lục Yến Thần “ừ” khẽ một tiếng rồi bước lên cầu thang.

Anh giơ tay, gõ vào một cánh cửa màu trắng theo phong cách châu u.


Qua nửa phút không được đáp lại, Lục Yến Thần lập tức kéo tay cầm đi.

Đây là thời kỳ nhạy cảm, tình trạng của Khương Dư Miên không giống người bình thường, gõ cả ngày cũng chưa chắc đợi được cô ra mở cửa.

Cửa bị đẩy ra, trong phòng sáng sủa.

Căn phòng ngủ màu be rộng rãi và ấm áp, cô gái mặc chiếc váy cotton trắng mềm mại nằm trên thảm, hai tay chống nạnh, tay phải cầm bút viết từng bài toán lên tờ giấy A4.

Cô đã xin trường học nghỉ dài hạn, cũng sa sút học tập, các bạn học ở lớp mỗi ngày làm bao nhiêu đề thi, cô cũng muốn làm bấy nhiêu đề thi. Lục Yến Thần còn đặc biệt sưu tập mấy bộ bài toán khó tầm cỡ thế giới in ra cho cô, đây cũng trở thành niềm vui lớn nhất mỗi ngày của Khương Dư Miên.

Cô đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lục Yến Thần không lên tiếng, yên lặng chờ cô trả lời xong câu hỏi cuối cùng.

Đang viết dở công thức, Khương Dư Miên đang viết thoăn thoắt tự nhiên cứng đờ, ngón tay tính toán, thậm chí cây bút rơi trên mặt đất cũng không phát hiện ra. Cô giữ nguyên động tác nhìn chằm chằm vào câu hỏi suy nghĩ một lúc lâu, cho đến khi người đàn ông quỳ một gối xuống, cầm bút lên viết công thức lên giấy.

Hai mắt Khương Dư Miên sáng lên, hiểu ra vấn đề.

Lúc này sự chú ý của cô mới chuyển sang Lục Yến Thần.

Tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy một phần áo sơ mi sạch sẽ thẳng thớm, cổ tay áo tùy ý xắn lên, cổ áo hơi mở ra, toát ra một loại khí chất lười biếng. Người đàn ông có một đôi mắt đen sâu thẳm, ai nhìn vào cũng sẽ không tự chủ được mà bị thu hút.

Cô thẫn thờ nhìn.

Nhìn đối phương không chớp mắt, quên cả thời gian trôi.

Chiếc bút ký màu tím chuyển động giữa các ngón tay của anh, và Lục Yến Thần vươn tay về phía trước, búng một cái không mạnh không nhẹ ngay giữa lông mày của Khương Dư Miên.

Anh nhướng mày: "Bạn nhỏ, nhìn cái gì mà ngẩn người ra vậy?"

Khương Dư Miên bị cảm giác lạnh lẽo làm cho giật mình, mở to hai mắt, lấy lại bút của mình.


Cô muốn đứng dậy, nhưng bởi vì giữ nguyên tư thế quá lâu, khuỷu tay tê dại, lập tức ngã lăn xuống mặt đất.

Khương Dư Miên hình như nghe được một tiếng cười, rất nhẹ.

Ngẩng đầu nhìn Lục Yến Thần, lại không phát hiện ra bất kỳ điều gì lạ trên khuôn mặt anh.

Lục Yến Thần vươn tay ra, tính cách cô bé này cũng khá nóng nảy, lại chống tay đứng dậy.

Cô ngồi xếp bằng trên thảm, ngẩng cao đầu.

Mái tóc dài của cô xõa xuống vai, chiếc cổ trắng ngần gầy guộc, trên xương quai xanh còn có một hình xăm con bướm ẩn ẩn hiện hiện.

Lục Yến Thần đương nhiên cũng không muốn so đo cùng với trẻ con, bình tĩnh rút tay lại, hỏi: "Hôm nay có ăn nhiều cơm không thế?"

Khương Dư Miên dành ba giây để nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này, sau đó gật đầu.

Bữa trưa hôm nay cô ăn một bát cơm, cô nhớ rất rõ.

Nhưng Lục Yến Thần lập tức đoán được suy nghĩ của cô, hai tay khoanh lại, đứng thẳng ở đấy, nhìn chằm chằm cô: “Một bát cũng được tính sao?”

Khương Dư Miên bị vạch trần, áy náy cúi đầu, hai bàn tay nhỏ sau lưng đan vào nhau, giống như đang suy nghĩ cách để trốn thoát câu hỏi này.

May mắn thay, bảo mẫu đúng lúc gõ cửa, giải cứu cô.

Bây giờ là giờ ăn tối của Khương Dư Miên, cô không thấy thèm ăn, nhưng có Lục Yến Thần ở đây, nên cô phải ăn một chút.

Bữa tối vẫn ăn những món ăn thanh đạm, dễ dàng tiêu hóa. Dưới ánh mắt chăm chú của Lục Yến Thần, Khương Dư Miên gắp từng miếng từng miếng cơm cho vào miệng

"Cộc cộc.”

Đột nhiên có tiếng gõ bàn, đối diện vang lên mệnh lệnh của Lục Yến Thần: “Ăn đi.”

Khương Dư Miên bất đắc dĩ gắp một miếng rau bỏ vào trong bát, đang định len lén liếc nhìn người kia một cái, ngước mắt lên đã thấy ánh mắt của đối phương nhìn mình.


Cô bị bắt tại trận, không tình nguyện nhét miếng rau xanh vào miệng.

Chiếc cằm mềm mại đặt giữa ngón tay, dùng thêm chút lực, ngón tay kia cong lên chạm vào viền môi, cảm nhận được không khí được thở ra từ mũi.

Nếu nhìn từ bên cạnh sang thì tư thế của hai người giống như ngón tay Lục Yến Thần chỉ đang nhẹ nhàng đỡ cằm Khương Dư Miên, vô cùng thân thiết.



Hành động của Lục Yến Thần dừng lại một lát, anh ngước mắt lên nhìn.



Nuôi một năm, sức khỏe của cô gái đã cải thiện hơn nhiều, cơ thể đã từng gầy gò đã từ từ phổng phao hơn, da trắng như bột, rất hồng hào. Lông mi của cô vừa dày vừa dài, cong lên một cách tự nhiên, trong vầng sáng của đồng tử chiếu lên dáng vẻ của anh, vô cùng chăm chú.---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---



Khương Dư Miên không hề chớp mắt, nhìn anh chằm chằm, dù khoảng cách gần như vậy cũng không tránh né vì xấu hổ.



Ngược lại còn giống như đang ngẩn ngơ.



“Bộp…”



Người giúp việc đi ngang qua, vô tình nhìn thấy cảnh tượng này bị dọa sợ đến mực dụng cụ trong tay rơi xuống đất: “Xin… xin… xin lỗi, làm phiền rồi.”



Lục Yến Thần thu tay về, liếc mắt: “Mới vậy mà đã sợ rồi, nhìn không ra sao cả.”



Người giúp việc vội nhặt đồ lên, lòng bàn chân như bị bôi dầu, nhanh chóng chuồn mất.



Lục Yến Thần quay đầu lại nhìn, cô gái nhỏ vẫn đang duy trì dáng vẻ vừa rồi, đúng là đang ngẩn người.



“Lau sạch đi.” Anh ung dung bình tĩnh đi ra, lấy khăn giấy đã dùng ném vào thùng rác.



Khương Dư Miên ở phía đối diện đột nhiên bỏ chạy.



Lục Yến Thần khẽ nhíu mày, đuổi theo cô, một mạch đi tới phòng ngủ, chỉ thấy cô cởi giày rồi leo lên giường, vén chăn lên tới đỉnh đầu để đắp, giấu toàn thân ở bên trong.



“Khương Dư Miên?” Khi đang đến gần, anh thử gọi cô.



Cô gái nhỏ trốn ở trong chăn khẽ động đậy, nhưng không muốn ra ngoài.



Năm ngoái, khi vừa mới đưa Khương Dư Miên vào viện, cô cũng thích trốn như vậy. Cảnh sát và bác sĩ hỏi cô, cô không tìm được nơi nào để trốn thì sẽ trốn vào trong chăn, từ chối trao đổi với người ta.



“Miên Miên?” Lục Yến Thần đã đi tới bên cạnh giường.



Chăn lại hơi động đậy một chút.



Cuối cùng, anh đã phát hiện ra quy luật, mỗi lần gọi, người trong chăn phản ứng, nhưng nhất định không chịu đi ra.



Loại phản ứng này so với lần bị bệnh năm trước khác nhau, Lục Yến Thần suy nghĩ vài giây, đôi môi nở một nụ cười nhẹ nhàng.



Có lẽ anh đã hiểu ra rồi.



“Nếu em không ra thì anh đành ở lại đây chăm sóc em cho tốt thôi.” Vừa nói chuyện,a nh vừa thực sự ngồi xuống bên cạnh giường, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào phần lồi lên ở giữa giường: “Cái chăn này dày thật, em sẽ không bị lạnh nữa.”



“…” Lần này, người trong chăn không phản ứng lại nữa.



Căn phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, Lục Yến Thần ngồi ở bên cạnh giường không nhúc nhích, đặt tay lên nhau, lưng thẳng tắp, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.



Người trong chăn không chịu nổi nữa, lén vén chăn lên để lộ một kẽ hở, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong, Khương Dư Miên nhìn qua khe hở thấy một bóng dáng màu trắng, sau đó lại lập tức đắp chăn lại.



Sau đó không lâu, cô nghe thấy tiếng điện thoại vang lên dữ dội.



Lục Yến Thần bắt máy: “Alo.”



Anh trả lời một cách đơn giản, Khương Dư Miên không biết nội dung của cuộc đối thoại, chỉ nhân lúc anh gọi điện, vén chăn lên để hóng mát. Ánh đèn chiếu xuống từ đỉnh đầu, chiếu trên người Lục Yến Thần, chiếc đồng hồ kim loại trên cổ tay phản chiếu ánh sáng.



Khương Dư Miên bị thứ đồ lấp lánh kia hấp dẫn, đưa tay ra chọc vào chiếc đồng hồ, lấy làm đồ chơi.



Lục Yến Thần liếc mắt nhìn, đưa tay ra, để mặc cô chơi đùa.



Anh nghiêm túc thảo luận chuyện làm ăn với người ở đâu dây bên kia, giống như đã quên mất chuyện cái tay kia đã bị cống nạp.



Khương Dư Miên còn tệ hơn, ngón tay cô từ từ chạm vào lòng bàn tay anh, cẩn thận phân biệt từng đường nét trên tay anh. Vì tò mò nên ngón tay cô còn nhẹ nhàng vạch qua những đường vân kia, dùng lực nhẹ như lông chim sờ vào lòng bàn tay, ngón tay người đàn ông khẽ run.



Phản ứng đó khiến Khương Dư Miên vui vẻ, hành vi vô tình biến thành cố ý, nghịch ngợm trong tay anh.



Đột nhiên!



Năm ngón tay của Lục Yến Thần nắm chặt lại, bất ngờ trói tay cô lại, khiến cô không kịp đề phòng.



Khương Dư Miên rút ra theo bản năng, nhưng phát hiện đối phương cũng đang dùng sức, hoàn toàn không thoát được.



Cô bị trừng trị rồi.



Lục Yến Thần nhìn thẳng, bình tĩnh không vội vã đáp với người trong điện thoại: “Xin lỗi, phiền cậu lặp lại lời cậu vừa nói một chút, tôi không nghe rõ.”



Khương Dư Miên chống cự vài lần đều thất bại, cho đến khi Lục Yến Thần tắt máy, cố ý giảm bớt lực, cô mới chạy trốn thành công.



Thấy anh cất điện thoại, cô gái nhỏ vội lui vào trong chăn, nhưng rất nhanh chóng, sức nặng ở mép giường lập tức giảm bớt.



Lục Yến Thần đứng dậy, nói với người trong chăn: “Anh phải đi ra ngoài một chuyến.”



“Đừng trốn nữa, nghe không?” Anh đưa tay vỗ vào chăn hai cái, cuối cùng vẫn không cố vén chăn ra: “Sau khi anh đi, em tự xuống tầng xuống hết thuốc nhé?”



Khương Dư Miên đưa tay vỗ vỗ lên giường, tỏ ý mình nghe được rồi.



Sau khi Lục Yến Thần rời đi, cô mới hoàn toàn vén chăn ra, há miệng thật lớn hít thở không khí tự do.



Thật ra vừa rồi khi bị bắt gặp ở dưới tầng, cô xấu hổ. Sở dĩ cô chạy trốn là vì sợ mình bại lộ, bị Lục Yến Thần phát hiện cô đang cố giữ bình tĩnh.



Vậy mà anh lại đuổi theo, cô tiếp tục dùng chiêu trước kia, dùng chăn làm nơi để lẩn trốn.



Khi Lục Yến Thần nói sắp rời đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nếu không, nhất định sẽ bị anh phát hiện, giờ phút này gò má cô đang đỏ bừng, vừa nhìn đã thấy rất không đứng đắn.



Sống tại biệt thự Thanh Sơn được nới lỏng hơn nhiều so với ở nhà họ Lục, ngoài Lục Yến Thần, nơi này không có ai quản lý cô.



Lục Yến Thần bận rộn nhiều việc, ngày nào cũng phải ra ngoài, còn gặp những tình huống như vừa rồi, không phân biệt được khi nào sẽ phải xử lý công việc.



Nghĩ tới đây, Khương Dư Miên lại nằm xuống giường, đan tay vào nhau, đặt cằm trên mu bàn tay, trong đầu lơ lửng những suy nghĩ lộn xộn.



Ba ông cháu nhà họ Lục, ông cụ Lục rất ít quản lý công việc, chỉ khi công ty có quyết sạch quan trọng ông mới tham dự, bình thường tương đối nhàn nhã. Lục Tập thì cả ngày chỉ lo ăn uống vui chơi, đối với cậu ấy việc đau khổ nhất chính là học hành.



Nghĩ như vậy, giống như toàn bộ gánh nặng của nhà họ Lục đều đổ lên người Lục Yến Thần, thực sự rất khổ nhọc.



Có lẽ cô không nên bị bệnh như vậy, làm lãng phí sức lực của Lục Yến Thần…



Khương Dư Miên bò xuống giường, thu thập toàn bộ sách vở trong phòng lại, lấy toàn bộ đồ dùng học tập bỏ vào cặp sách, cô định trở lại trường học bắt đầu từ ngày mai.



Chuẩn bị xong những thứ này, đột nhiên cô nhớ tới lời Lục Yến Thần dặn dò trước khi đi, chờ tới khi cô xuống tầng xem thì bàn ăn đã bị thu dọn sạch sẽ.



Trì hoãn quá lâu nên người giúp việc đã ngầm hiểu rằng bọn họ đã ăn xong, dọn dẹp toàn bộ thức ăn thừa đi.



Ôi, cô quyết định bắt đầu từ ngày mai cô sẽ ăn thật nhiều cơm.







Ngày hôm sau, Khương Dư Miên chủ động nói muốn đi học, Lục Yến Thần lập tức sắp xếp tài xế cho cô, vẫn là người quen cũ đó… ông Triệu.



Đối với những việc như thế này ông Triệu luôn tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp: “Cô Miên Miên, đã lâu không gặp.”



Khương Dư Miên gật đầu, coi như đã đáp lại ông ấy.



Ngày đầu tiên trở lại trường, Lục Yến Thần tự mình đưa cô lên xe, thậm chí còn hỏi có cần anh đưa cô tới trường không?



Khương Dư Miên lạnh lẽ kéo khóa cặp sách, dù cô rất muốn nhưng vẫn từ chối.



Lục Yến Thần đã rất vất vả rồi, cần gì phải khiến anh chạy tới chạy lui một chuyến như vậy, dù sao cũng chỉ là đi tới nơi học tập thôi mà, tự cô có thể hoàn thành được.



Lần này tốc độ hồi phục của Khương Dư Miên rất nhanh, Lục Yến Thần cực kỳ vui mừng, khi anh phản ánh tình hình với bác sĩ, đương nhiên bác sĩ cũng thoải mái hơn: “Xem ra lần này sẽ không tái phát hoàn toàn nữa.”



“Tại sao lại như vậy?”



“Năm đó không phải đột nhiên cô bé bị bệnh, việc bất ngờ thi đại học chỉ là một trong những điểm quan trọng, cũng có thể nói là điểm bùng nổ.” Thời điểm đó Khương Dư miên đã sống trong hoàn cảnh đè nén trong một thời gian dài, tất cả tích lũy lại đến khi cô ấy không thể tiếp nhận được nữa, vào khoảnh khắc bùng nổ, bệnh sẽ lập tức trở nặng.



“Liên tục mất đi người thân trong nhà, khi tới trường lại bị người ta gây khó dễ, người thân nuôi cô bé cũng không quan tâm, nói đơn giản, cô bé bị thiếu thốn tình cảm.” Bác sĩ Kỳ đã từng gặp không ít bệnh nhân, hoàn cảnh sinh hoạt ảnh hưởng rất lớn đối với một người: “Trải qua một năm như vậy, dù điều kiện sinh hoạt đã cải thiện, vẫn nhờ được mọi người xung quanh quan tâm nên mới có thể chữa khỏi cho cô bé.”



“Cô ấy bị mất giọng, dù nhiều hay ít cũng có chút dính líu tới người bạn kia, việc thi vào trường đại học đó bây giờ tiến triển ra sao rồi?”



Ban đầu sau khi kích thích Khương Dư Miên khôi phục trí nhớ, trạng thái của cô thực sự không tốt, ông cụ Lục đã cấm bọn họ áp dụng phương pháp này để chữa trị.



Cân nhắc tới năm lớp 12 là thời điểm quan trọng trong quá trình học tập của Khương Dư Miên, bọn họ quyết định tạm thời từ bỏ biện pháp này, sự kiện đó tạm thời gác lại. Nhưng Lục Yến Thần vẫn luôn sắp xếp người cho chuyện đó, hôm nay nhắc lại chuyện cũ, lại có thể tra thêm đầu mối từ trên người Mạnh Châu.



Sau khi bác sĩ Kỳ hỏi như vậy không lâu, Lục Yến Thần nhận được điện thoại từ thám tử tư nhân: “Tổng giám đốc Lục, bên phía Mạnh Châu có tin tức mới.”



Mấy ngày trước đột nhiên có một người phụ nữ tên là Văn Quyên tới thăm tù, nói muốn tìm Mạnh Châu. Cảnh sát nói cho cô ta biết nữa năm trước Mạnh Châu đã va chạm vào đầu biến thành người thực vật từ lâu rồi, Văn Quyên nghe xong sắc mặt hoảng hốt lập tức rời đi.



Mark tiếp tục theo dõi, tìm hiểu được nguồn gốc của một người đàn ông tên Vương Cường.



“Người tên Vương Cường này đã từng qua lại với Mạnh Châu, vì anh ta thường xuyên trộm chó trộm gà nên không dám tới đồn cảnh sát, nên mới nhà người phụ nữ tên Văn Quyên trước đó tới thăm tù.”



“Anh ta đột nhiên trở về cách đây không lâu, sau khi biết Mạnh Châu đã trở thành người thực vật thì định rời đi, đến thành phố khác kiếm sống.”



Lục Yến Thần hiểu được một phần câu chuyện qua điện thoại: “Gửi tài liệu của anh ta cho tôi.”



Mark: “Gửi ngay đây.”



Rất nhanh, Mark gửi tài liệu liên quan tới Vương Cường tới, Lục Yến Thần mở email ra, nhìn thấy tấm hình bên trong đầu tiên.



Người trong hình đầu trâu mặt ngựa, khiến người ta cảm thấy chán ghét.



Tài liệu liên quan tới Vương Cường chỉ có một số không có nhiều, cuộc sống của anh ta vừa phức tạp nhưng lại đơn giản, từ nhỏ đã học kém, mười mấy tuổi đã lăn lộn trong cuộc sống, hơn ba mươi vẫn chưa có công việc đàng hoàng tử tế. Mấy năm trước đi theo một người tên mà Mạnh Hải bôn ba khắp nơi, người tên là Mạnh Hải đó chính là anh lớn của Mạnh Châu.



Ánh mắt Lục Yến Thần điềm tĩnh: “Tại sao ban đầu lại không điều tra ra được việc Mạnh Châu có anh trai?”



Mark giải thích: “Không có cùng hộ khẩu, lại không còn người thân nào khác, không có chỗ ở cố định nên không thể tra ra. Tên Mạnh Châu đó dựa vào gương mặt để lừa tiền phụ nữ, luôn âm thầm liên lạc với Mạnh Hải, người ngoài không hề biết bọn họ có quan hệ.”



Còn Vương Cường, vì luôn ở cùng Mạnh Hải như hình với bóng nên mới phát hiện quan hệ giữa hai người họ.



“Nghĩ cách cho người ngăn lại, mang tới đây.”



“Được, tổng giám đốc Lục.” Mark nhanh chóng đáp ứng: “Nhưng mà giá cả…”



Khuôn mặt người đàn ông phản chiếu trên màn hình lạnh như băng: “Làm xong chuyện rồi thảo luận thù lao với tôi.”



Mark thầm nói quả nhiên người đàn ông này có lòng dạ thâm sâu, một chút cũng không thể lừa được: “Anh yên tâm, chuyện Mark tôi đã đồng ý, nhất định sẽ khiến anh hài lòng.”



Ngày hôm sau Vương Cường đã bị đưa tới thành phố Cảnh, không cần bất kỳ kỹ xảo nào, một ít tiền là đủ để khiến người như vậy mắc câu.



Vương Cường vừa xuống máy bay, tài khoản đã nhận được số tiền lớn hơn sáu con số, anh ta vui vẻ lên chiếc xe: “Rốt cuộc là ai muốn gặp tôi vậy?”



Giọng nói Mark khàn khàn: “Ông chủ của chúng tôi.”



Vương Cường vội vã truy hỏi: “Ông chủ các anh là ai?”



Mark cười: “Đến rồi anh sẽ biết.”



Từ khi sinh ra tới nay Vương Cường chưa từng thấy ai có bản lĩnh như vậy, những năm qua chỉ biết chơi bời lêu lổng làm chút chuyện vặt như trộm gà trộm chó, không biết ai lại muốn gặp mình như vậy.



Lúc đầu anh ta còn từ chối, nhưng đối phương thực sự cho quá nhiều…



Tùy ý đưa ra một khoản tiền lớn đến mức đời này anh ta chưa từng thấy, cho dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, anh ta cũng phải xông vào một lần.



Anh ta bị đưa tới một nơi yên tĩnh, địa hình nơi này bằng phẳng, xung quanh u ám yên tĩnh, bố trí lịch sự, so với những thứ lộn xộn trên đường họ tới đây hoàn toàn khác nhau, trong lòng Vương Cường dần buông lỏng sự cảnh giác.



Anh ta bị đưa vào trong, cách một cánh cửa kính truyền tới một giọng nói từ bên trong: “Cậu chính là Vương Cường sao?”



Vương Cường bất ngờ bị dọa sợ, anh ta nhìn xung quanh, tìm được hướng giọng nói truyền tới, nhưng bị cách một lớp cửa kính, anh ta không thể nhìn thấy rõ.



Vương Cường tiến tới, dán mặt vào tấm kính.



Đây là thủy tinh một chiều, người ở bên ngoài không thể nhìn thấy, bên trong Lục Yến Thần lại có thể thấy anh ta rất rõ ràng.



Nhưng người đầu tiên khiến anh vừa nhìn đã lập tức cau mày chính là Vương Cường này.



Vương Cường ở bên ngoài không nhìn thấy, còn cho rằng là công nghệ tiên tiến gì đó.



Anh ta bắt đầu quan sát xung quanh, nhìn phòng khách rộng rãi sạch sẽ, đồ trang trí xung quanh đều tinh xảo, hận không thể tiện tay sờ vào rồi mang đi một món.



Người ta khi thấy đồ đẹp, sự phòng bị trong lòng sẽ hạ xuống, Vương Cường cũng vậy, thậm chí còn cao giọng chủ động nói: “Ông chủ, nghe nói anh muốn gặp tôi.”



Lục Yến Thần ngồi trong phòng, giọng nói lại truyền tới: “Có một số việc muốn nói với anh.”



Vương Cường vừa nghe xong, lập tức đứng nghiêm.



Ông chủ trong căn phòng này muốn nói với anh ta chuyện gì? Dù có nói ra truyện gì, anh ta cũng cảm thấy hãnh diện.



Anh ta cố gắng cao giọng: “Anh muốn nói chuyện gì với tôi?”



Lục Yến Thần khoác tay lên ghế, đi thẳng vào vấn đề: “Quan hệ với Mạnh Châu thế nào?”



Sắc mặt Vương Cường lập tức thay đổi: “Đây là chuyện của tôi, dựa vào cái gì tôi phải nói với anh.”



Rất nhanh, có người xách một chiếc vali đi từ bên cạnh ra, mở ra ngay trước mặt anh ta.



Khi Vương Cường nhìn rõ đống tiền mặt bên trong, ánh mắt lập tức kiên định, nhanh chóng đáp: “Tôi và Mạnh Châu là anh em, trước kia tôi và anh lớn của cậu ấy có quen biết với nhau.”



“Anh để Văn Quyên thay minh tới thăm tù vì mục đích gì?” Người đàn ông chuyển giọng: “Chắc không phải để nói chuyện cũ đâu nhỉ.”



“Cái này…” Vương Cường nhìn chằm chằm vào thứ hồng hồng trong vali kia, nuốt nước bọt: “Mạnh Hải anh lớn của cậu ấy đã chết rồi, trước khi chết có bảo tôi gửi lời nhắn tới Mạnh Châu, vậy mà tên nhóc kia đã trở thành người vô dụng rồi.”



Lục Yến Thần lại hỏi: “Biết Lương Vũ Đồng không?”



Mi mắt Vương Cường run lên: “Lương, Lương Vũ Đồng là ai?”



“À.”



Người đàn ông khẽ bật cười, cho người lập tức đóng chiếc vali kia lại, Vương Cường thấy vậy suýt chút nữa nhào tới: “Biết!”



Anh ta bị tiền làm mờ lý trí, dứt khoát thừa nhận: “Cô ta là một trong số những bạn gái của Mạnh Châu.”



Vương Cường nói chuyện có chút vòng vo, nhưng ý tứ rất rõ ràng, Mạnh Châu mê gái, qua lại với nhiều người, Lương Vũ Đồng bị anh ta lừa tình lừa cả người.


“Sau đó chuyện gì xảy ra?”



Sau khi Lục Yến Thần đặt câu hỏi, thêm một xấp tiền mặt lại đặt trước mặt Vương Cường.



Vì vậy anh ta nói chuyện Mạnh Châu để mắt tới Lương Vũ Đồng, kể rõ toàn bộ quá trình khiến Lương Vũ Đồng mắc câu, bao gồm cả thảm kịch xảy ra sau đó: “Có một hôm, Lương Vũ Đồng đột nhiên lao tới trước mặt Mạnh Châu làm loạn, khi đó bọn tôi đang đứng ở cầu thang, Lương Vũ Đồng vô tình ngã xuống.”



Lục Yến Thần cong ngón tay, khẽ gõ: “Tỉ mỉ như vậy, anh tận mắt nhìn thấy sao?”



Vương Cường trả lời: “Lúc đó tôi ở bên cạnh Mạnh Hải.”



Nhưng anh ta và Mạnh Hải ở bên ngoài dù có gặp Mạnh Châu cũng coi như xa lạ, người khác không hề biết bọn họ quen biết nhau.



Vương Cường nói một câu, lại có thêm một xấp tiền tới tay.



Sau đó, anh ta bị tiền khiến nói đến mức không dừng được: “Sau khi Mạnh Châu vào tù, Mạnh Hải rất tức giận, muốn tìm Lương Vũ Đồng tính sổ, nhưng sau khi Lương Vũ Đồng vào viện bên cạnh luôn có một người, chúng tôi không thể ra tay. Vốn định chờ tới khi tình hình qua đi sẽ quay lại tìm cô ta, vậy mà người nhà lại trực tiếp rời đi.”



“Cho nên các người tới tìm bạn của Lương Vũ Đồng sao?”



“Sao anh biết được?” Vương Cường truy hỏi theo bản năng, sau đó mới nhận ra mình lỡ miệng, không khỏi không thừa nhận: “Mạnh Hải nói, nếu không phải do người tên Miên gì đó lắm miệng, Lương Vũ Đồng sẽ không tới tìm Mạnh Châu, sẽ không ầm ĩ rồi cuối cùng bị như vậy.”



Khi đó bọn họ ở phía sau xem trò vui, khi nghe Lương Vũ Đồng tố cáo Mạnh Châu đi sai đường có nhắc tới cái gì Miên Miên đó, mới biết có người “tố cáo” với Lương Vũ Đồng.



“Mạnh Hải nói phải cho cô ta một bài học.” Vậy nên vào ngày bọn họ thi đại học, họ đã ra tay với bạn của Lương Vũ Đồng.



“Cho nên các người xé giấy xác nhận của cô ấy, không cho cô ấy tham gia kỳ thi đại học.” Khi đó cảnh sát tìm được giấy xác nhận của Khương Dư Miên đã bị xé nát ở bên cạnh, chính hai người này đã ra tay.



Vương Cường vội chối: “Là ý của Mạnh Hải, anh ấy điều tra ra cô gái đó là người học giỏi nhất khóa, nói làm vậy có thể hủy hoại cô ấy.”



Cánh tay người đàn ông khoác lên ghế từ từ nắm chặt lại, giọng nói vẫn còn kiềm chế: “Ngoài những chuyện này, các người còn làm gì?”



“Không làm gì.” Vương Cường lắc đầu: “Không còn gì cả, chỉ dọa cô ấy một chút thôi.”



Nói tới đây, tiền mặt trong vali cũng đã chia xong. Vương Cường lật lên nhìn một cách ngẫu nhiên, bên trong đều là đồ thật, trong lòng anh ta mừng như điên đến mức lấn át suy nghĩ đề phòng: “Chuyện anh muốn hỏi tôi nói cả rồi, tôi có thể đi được chưa?”



“E là vẫn chưa xong đâu.” Lục Yến Thần ở bên trong lấy điện thoại di động, tìm thấy một video đẫm máu trong album bí mật: “Video trong điện thoại của anh có độ phân giải cao thật đấy.”



Anh trực tiếp mở lên, trong video là cảnh Lương Vũ Đồng và Mạnh Châu đang cãi vã, còn có hình ảnh khi đang lôi kéo thì bị ngã xuống tầng.



Khi Vương Cường nghe thấy âm thanh lập tức kiểm tra điện thoại, nhưng phát hiện, điện thoại trong túi mình đã không cánh mà bay.



Lúc đó thấy Lương Vũ Đồng tới gây phiền phức, vốn chỉ định ghi hình tống tiền Lương Vũ Đồng, không ngờ sẽ xảy ra án mạng như vậy.



Sau khi video thứ nhất kết thúc, Lục Yến Thần lại trượt tay sang: “Còn có một video khác, để tôi cho anh nghe hay anh tự mình nói ra đây.”



Video thứ hai không phải quay từ chính diện mà là quay lén.



Trong video có thể thấy một nữ sinh vẫn còn mặc đồng phục, còn có một người đàn ông ở bên cạnh, âm thanh của video này hòa lần với âm thanh từ video thứ nhất.



Ý là, hiện trường lúc đó có người dùng điện thoại phát lại video đầu tiên.



“Nếu giao những thứ này cho cảnh sát, lầm sau đối tượng Văn Quyên tới thăm tù, chỉ sợ sẽ là anh đấy.”



Vương Cường bị dọa sợ quỳ xuống tại chỗ: “Anh, anh, rốt cuộc anh là ai, trả lại điện thoại cho tôi.”



“Hả?”



“Chuyện tới nước này, anh vẫn còn tưởng rằng tôi đang nói chuyện giao dịch với anh sao?”



Cửa kính từ từ mở ra, người đàn ông ở bên trong cuối cùng cũng xuất hiện.



Vương Cường còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn đã bị người ta đè xuống đất.



“Ầm” một tiếng, trán anh ta đập xuống đất, Vương Cường giãy dụa, nhưng lại bị người ta không chế tay chân.



“Các người xé bỏ giấy xác nhận của cô ấy, ép cô ấy xem video Lương Vũ Đồng ngã xuống tầng, uy hiếp đe dọa, thậm chí còn định xâm phạm cô ấy. Chỉ vì Mạnh Châu vừa mới bị đưa vào tù, không dám ra tay với trẻ vị thành niên nên mới bỏ qua không làm nữa.”



Vương Cường sợ hãi hét lớn, vì người đàn ông này đã nói đúng tất cả.



Sau khi xé bỏ giấy xác nhận, Mạnh Hải lặp đi lặp lại video Lương Vũ Đồng ngã xuống tầng trước mặt Khương Dư Miên, ép cô nhìn bạn mình ngã đến mức máu chảy đầm đìa hết lần này tới lần khác.



Khương Dư Miên sợ đến mức khóc lớn, bọn họ lập tức chặn miệng cô lại, nói cô không được nói bậy bạ.



Suýt chút nữa bọn họ đã ra tay với Khương Dư Miên, nhưng vì Mạnh Châu đã vào tù, sợ sẽ để lại bằng chứng phạm tội nên mới từ bỏ suy nghĩ đó. Tinh thần Khương Dư Miên gần như bị hủy hoại, bọn họ nhất thời buông lỏng cảnh giác, vô tình khiến người kia chạy ra ngoài.



Sợ chuyện bị bại lộ, anh ta và Mạnh Hải chạy trốn cả đêm, không dám trở về.



Cho tới khi Mạnh Hải chết, trước khi lâm chung nói muốn anh ta chuyển lời nhắn cho Mạnh Châu, anh ta lén lút trở về, lượn lờ nhờ Văn Quyên hỗ trợ, nhưng anh ta không ngờ rằng vẫn luôn có người đang chờ đợi mình.



“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, ông chủ tha mạnh.” Vương Cường nói không thành tiếng nữa.



“Nếu Mạnh Hải chết rồi, vậy thì anh hãy thay anh em tốt của mình gánh tội lỗi đó đi.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói một câu, nghe không hề có chút lăn tăn nào.



Lời Vương Cường vừa nghe chẳng khác nào bị ma quỷ nguyền rủa.



Anh ta bị đè xuống đất, mặc cho người ta xẻ thịt.



Miệng bị bịt kín, anh ta đau đến mức cặp mắt sưng đỏ nhưng không phát ra chút âm thanh nào, nước mắt chảy ra dàn dụa.



Người đàn ông nhìn từ trên cao xuống dùng chiếc khăn tay đắt tiền nhẹ nhàng lau bàn tay vừa chạm vào chiếc điện thoại kia, ánh mắt nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt không hề có chút gợn sóng.



Cho tới khi điện thoại của anh nhận được một tin nhắn mới.



Be be; Hôm nay em ăn rất nhiều cơm.



Còn có một bức hình bữa trưa phong phú minh họa.

Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch.



L: Ngoan lắm.



trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây