Ngôn gia Nhị Lang cũng là bạch y thư sinh lúc này đứng trong sảnh ngoài của nhà mình nhìn thiếu nữ như hoa kia.
Sau khi kinh ngạc qua đi, chàng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc. Ngôn Thạch Sinh lặng lẽ quan sát trang trí xung quanh.
Lĩnh Nam hoang vắng, không có người nào giàu có gì.
Nhà chàng chẳng qua cũng chỉ là một nhà nghèo trong trấn Sa Thủy, không thể nói là quá tốt nhưng so với bá tánh tầm thường thì vẫn nhỉnh hơn tí chút. Nhưng hiện tại phòng ốc này đúng là “Đã tốt lại càng tốt hơn”. Trên vách tường vốn trống rỗng lúc này được treo mấy tờ tranh chữ và một bộ bàn cờ không biết từ đâu ra, bàn dài cùng ghế ngồi đều có lót đệm, trên mặt đất là thảm dày.
Thị nữ đốt hương, mùi thơm tỏa bốn phía, lại treo cả rèm châu.
Cả căn nhà ở từ bài trí đơn giản đã trở thành lịch sự tao nhã nhưng vẫn khiêm tốn. Ngôn Thạch Sinh nghĩ nàng này hẳn không tầm thường.
Một nữ lang tôn quý như thế chàng tuyệt đối không thể đắc tội được.
Thậm chí còn phải cùng đối phương xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, dù đối phương lúc này đang như “Hung thần ác sát”. Nghĩ kỹ rồi Ngôn Thạch Sinh mới ngó lơ đôi mắt chứa ý cười khiêu khích của Mộ Vãn Diêu, chàng nâng tay áo lên khom người chắp tay hành lễ với công chúa. Mộ Vãn Diêu: “……” Chắp tay hành lễ ở niên đại này là kiểu hành lễ vừa đơn giản vừa cung kính lại không dễ mắc lỗi, khó mà bắt bẻ.
Nhưng nàng vừa mới ác ý cười nhạo đối phương, thế mà chàng không hề khúc mắc gì mà vẫn hành lễ với nàng ư?Mộ Vãn Diêu nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng một lúc lâu, trong đáy mắt là thâm ý khó dò.
Nàng nói: “Ngươi muốn làm gì?” Ngôn Thạch Sinh rũ mắt mở miệng, giọng điệu ôn hòa, nhẹ nhàng: “Nương tử đường xa mà đến, chắc là thấy nhà tiểu sinh là ngôi nhà tốt nhất quanh đây nên mới muốn tới mượn ở một đêm.
Nhưng nương tử có phải không thích người khác quấy rầy không?” Mộ Vãn Diêu: “Chậc.” Nàng chống má, thay đổi tư thế, lười biếng mà nhìn cái tên thư sinh thích lải nhải này.
Sau một hồi nàng mới nhẹ nhếch khóe môi, cất giọng trầm mệt mỏi nói: “Muốn nói cái gì thì nói mau, nếu còn lòng vòng ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài.” Ngôn Thạch Sinh khẽ cười một chút, chàng vẫn không ngước mắt nhìn người trước mặt, chắc là đã chuẩn bị sẽ luôn rũ mắt nói chuyện thế này.
Cái này khiến Mộ Vãn Diêu kinh ngạc, chẳng nhẽ chàng thật sự ghi nhớ giáo huấn của lần đầu gặp mặt sao? Lúc này chỉ nghe Ngôn Thạch Sinh nói: “Tiểu sinh chỉ nghĩ nương tử ôn nhu thiện lương như thế chỉ sợ cũng không thích người khác vì mình chịu tội.
Tiểu sinh nghĩ nương tử vào ở hàn xá này, lại đuổi người nhà của ta ra ngoài, việc này hẳn không phải do nương tử dặn dò.
Chắc chắn là hạ nhân tự chủ trương, làm ảnh hưởng tới danh dự của nương tử.” Mộ Vãn Diêu nhẹ nhàng nhướng mày, nàng vốn chỉ là đi về phía nam, trên đường dài tìm một kẻ nào đó chọc cho vui, không nghĩ tới người này…… một kẻ nhà quê mà cũng nói được như thế.
Mộ Vãn Diêu là Đan Dương công chúa của Đại Ngụy.
Từ trước tới nay nàng đều là kẻ bề trên, không có đạo lý phải nhường đường cho bá tánh bình dân.
Nàng vào chỗ nào ở thì kẻ nơi đó tự nhiên phải nhường vị trí ra cho nàng.
Chuyện đương nhiên như thế Mộ Vãn Diêu còn chẳng thèm nghĩ tới.
Còn kẻ bị nàng chiếm nhà ở tự nhiên sẽ có hạ nhân của nàng an bài cho ở chỗ khác.
Một công chúa như nàng nhọc lòng những việc vặt như thế làm gì? Mộ Vãn Diêu đã cất công tới tận Lĩnh Nam hẻo lánh của Đại Ngụy thì cũng không thèm để ý chuyện mình trở thành một cô công chúa tội ác chồng chất.
Nhưng vốn là việc ác nàng làm mà thư sinh này lại nói hạ nhân của nàng làm hỏng thanh danh của nàng.
Mộ Vãn Diêu rất là hứng thú nhìn Ngôn Thạch Sinh, nàng bắt đầu cảm thấy người này chỉ sợ thật sự có chút ý tứ. Nàng chậm rãi nói: “Lang quân, ngươi sai rồi, kỳ thật người làm chuyện xấu chính là ta.
Kẻ muốn bá chiếm nhà của các ngươi là ta.” Ngôn Thạch Sinh kinh ngạc.
Nhất thời chàng không khống chế được biểu tình, nháy mắt ngước mắt nhìn về phía nàng kia.
Lần đầu tiên chàng nhìn thấy một tiểu nữ tử viết rõ trên mặt mình vài chữ “Ta là người xấu” còn không thèm đi xuống bậc thang chàng đưa ra. Ngôn Thạch Sinh ngơ ngẩn, tâm thần có chút hoảng hốt. Mộ Vãn Diêu nhìn thấy bộ dáng này của chàng thì đột nhiên phì cười, khom lưng nằm ở trên bàn.
Trâm vàng cắm trên mái tóc mây lắc lư, đuôi mắt và lông mày đều là tươi cười, nàng cứ thế cười không ngừng.
Lúc sau ngẩng mặt lên nhìn chàng, mặt mày nàng hồng lên, giống mùa xuân mơn mởn.
Nàng ôn hòa nói: “Ngươi nói một câu gì đó đi, nếu nói đúng ta sẽ không làm kẻ ác nữa.”
Ngôn Thạch Sinh bị nàng cười thì đỏ mặt, vội cúi đầu điều chỉnh hơi thở, sau đó rũ mắt cung kính đáp: “Tiểu sinh không dám hỏi nương tử thân phận thế nào, mà chắc nương tử cũng sẽ không nói.
Chỉ là nghe khẩu âm của nương tử thì chắc là người phương bắc.
Lĩnh Nam đã là nơi xa xôi nhất của Đại Ngụy, lại là nơi thiếu văn mình, chướng khí mù mịt, người dân không được giáo hóa, cả người lẫn vật đều khác những nơi khác của Đại Ngụy.
Nếu nương tử chỉ qua đêm thì còn đỡ, nếu muốn ở nhiều vài ngày thì tốt nhất là nên có người bản xứ đồng hành.” Mộ Vãn Diêu nói: “Ngươi nói dân bản xứ, chắc không phải ngươi chứ?” Ngôn Thạch Sinh hơi hơi mỉm cười sau đó chàng nói tiếp: “Không dối gạt nương tử, phụ thân ta là một vị hương thân khó có được ở chỗ này.
Lúc còn trẻ ông ấy từng trúng tiến sĩ, nhưng vì cậy tài khinh người nên không ra làm quan mà thôi!” Nói đến đây tim chàng đập thình thình, mặt vẫn đỏ lên, có chút chột dạ mà trộm liếc Mộ Vãn Diêu một cái. Trong lòng chàng cầu nguyện vị nương tử này có thể bị thân phận “Tiến sĩ” mà mình dùng hù dọa một chút.
Dù sao thì ở thời này, người có thể thi đỗ tiến sĩ là ngàn dặm có một.
Tiến sĩ dù không ra làm quan thì ở quê hương vẫn sẽ được trọng vọng, đại biểu cho mối liên kết sâu đậm giữa bá tánh và quan địa phương. Đương nhiên phụ thân Ngôn Thạch Sinh…… Không nói tới thì hơn. Có điều một tiến sĩ hẳn là có thể hù người khác phải không? Mộ Vãn Diêu lại vẫn cười thâm trầm, không tỏ ý kiến gì với hai chữ “Tiến sĩ”, nàng chỉ kiên nhẫn chờ chàng nói tiếp.
Ngôn Thạch Sinh định thần, tiếp tục nói: “Phụ thân ta và huyện lệnh nơi đây có giao tình, hai nhà thường xuyên lui tới.” Ý là nhà chàng cũng không phải loại dễ bắt nạt đâu. “Mà nhà ta hiện tại nhiệt tình đãi khách, cực kỳ hoan nghênh nương tử vào ở.
Muội muội ta ủ rượu cực kỳ thơm ngọt, ngày mai nương tử tỉnh lại là có thể uống một chén rượu nóng.
Nếu chúng ta ở quá xa, nương tử không uống được rượu này thì quả là đáng tiếc.” Ý này là nói nàng tốt nhất không nên đuổi bọn họ đi. “Sắc trời đã tối, núi hoang thôn nhỏ, nếu có người chăm sóc giúp đỡ thì vẫn tốt hơn không có.
Đương nhiên, nương tử đường xa mà đến, nhà ta từ trước đến nay luôn hoan nghênh khách tới nhà, nguyện quét chiếu đón chào.
Phòng tốt nhất trong nhà thật sự muốn dùng để đãi khách.
Nhà ta còn có hai gian phòng không hay ở, trăm triệu không dám để khách vào, nhưng cũng đủ để huynh muội chúng ta ứng phó một đêm.
Chỉ là ta sợ huynh trưởng của mình nửa đêm ngáy làm phiền nương tử.” Rốt cuộc chàng cũng ngước mắt nhìn về phía Mộ Vãn Diêu, trong giọng nói mang theo vài phần chân thành và khẩn thiết: “Nếu nương tử chê huynh trưởng của ta ngáy to, vậy chúng ta đi nhà khác ngủ một tối nay cũng được.”
Đến đường lui chàng cũng đã cho Mộ Vãn Diêu, mặc dù nàng vẫn muốn làm kẻ ác đuổi một nhà bọn họ ra ngoài thì chàng rõ ràng cũng đã tạo mối giao hảo với nàng.
Chàng đã chuẩn bị một bộ “Là chúng ta tự nguyện rời đi, không phải nương tử ác độc đuổi chúng ta đi.” Người này…… Thật sự rất biết ăn nói. Thị nữ Xuân Hoa liếc nhìn qua tấm rèm che, lúc này nàng ta đang cùng mấy thị nữ khác quét tước phòng ốc cho công chúa ở, nhưng vẫn nghe thấy tiếng nói chuyện ôn nhu của lang quân ở bên ngoài.
Xuân Hoa không nhịn được lặng lẽ đánh giá, thấy công chúa ngồi dưới đèn hơi có chút ngẩn ngơ, cứ thế nhìn chằm chằm thư sinh kia. Trong lòng Xuân Hoa cảm khái, chấn động không thôi: Cái đồ quê mùa này không giống đồ quê mùa một chút nào.
Hắn quá biết ăn nói, khiến một kẻ xấu tính như công chúa nhà mình cũng không thể giận được! Hắn khiến công chúa ngồi ngây ra kìa! — Phòng ốc sơ sài yên tĩnh. Mộ Vãn Diêu ngồi yên, Ngôn Thạch Sinh chắp tay mà đứng.
Sau một lúc lâu Mộ Vãn Diêu mới mở miệng gọi: “Phương Đồng!” “Có!” Bên ngoài truyền đến giọng một nam tử đáp lời, sau đó một vị hộ vệ cao lớn, mặc một thân võ bào chắp tay đi vào nghe lệnh. Mộ Vãn Diêu cũng không thèm nhìn hộ vệ kia mà chỉ nhìn chằm chằm Ngôn Thạch Sinh: “Ngươi đã chọn chỗ này dừng chân tối nay, có phải ngươi là người trực tiếp đuổi một nhà này ra ngoài mà không sắp xếp chỗ ở cho bọn họ không?” Vị hộ vệ tên Phương Đồng kia trầm giọng đáp: “Vâng!” Mộ Vãn Diêu gật đầu, khuôn mặt nàng lãnh đạm, trong giọng nói chứa uy nghiêm: “Dọn dẹp nhà kề cho cả nhà bọn họ ở, việc này là ngươi làm không tốt, đi ra ngoài tự lãnh hai mươi trượng đi.” Ngôn Thạch Sinh ngạc nhiên, không nghĩ tới bởi vì mình nói vài lời mà người khác bị đánh.
Mà chàng còn chưa kịp ngăn cản thì vị hộ vệ kia đã mặt không đổi sắc, cực kỳ dứt khoát đáp: “Vâng!” Mộ Vãn Diêu cười nhìn Ngôn Thạch Sinh hỏi: “Các hạ có vừa lòng không? Nếu vẫn không hài lòng thì để ta bảo hắn bồi mệnh cho nhà các ngươi nhé.” Ngôn Thạch Sinh nhìn về phía Mộ Vãn Diêu.
Nàng vẫn cười cười, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười mà giống như lưỡi kiếm giấu dưới băng tuyết.
Kiếm còn chưa ra khỏi vỏ nhưng sao đã thấy hàn khí bức người thế này? Ngôn Thạch Sinh than: “Sao phải đến mức ấy.” Chàng chắp tay nói: “Đa tạ nương tử làm chủ.” Mộ Vãn Diêu gật đầu, hơi hếch cằm ý bảo chàng “Đi xuống đi”.
Bộ dáng cao ngạo hờ hững như thế giống như Ngôn Thạch Sinh cũng chỉ là tôi tớ của nàng vậy.
Con ngươi của Ngôn Thạch Sinh hơi co lại, nghĩ thân phận nàng này chỉ sợ rất cao…… Chàng không dám nghĩ nhiều, mà chỉ hành lễ sau đó xoay người lui ra. Nhưng lúc này Mộ Vãn Diêu lại gọi chàng lại hỏi: “Ngươi là dân bản xứ?” Ngôn Thạch Sinh hơi nghiêng người chắp tay đáp: “Phải.” Mộ Vãn Diêu như suy tư gì đó mà nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ: “Vậy có lẽ ngươi có thể nhìn ra lúc nào mưa này sẽ tạnh chứ?” Ngôn Thạch Sinh đáp: “Mưa này hẳn là còn phải rơi vài ngày nữa.” Mộ Vãn Diêu cũng không để ý mà chỉ nhàn nhạt “À” một tiếng nói: “Vậy chúng ta phải quấy rầy vài ngày, cùng các ngươi ở chung một chỗ rồi.” Ngôn Thạch Sinh gật đầu.
Chàng hơi chần chừ nghĩ có lẽ nên kéo gần quan hệ với người này vì thế chàng mỉm cười tự giới thiệu: “Lúc trước hấp tấp đã quên nói với nương tử, tiểu sinh họ Ngôn, tên là Thạch Sinh, trong nhà đứng hàng thứ hai……” Mộ Vãn Diêu lười nhác hỏi: “Là Thạch Sinh nào?”
Ngôn Thạch Sinh đáp lời, Mộ Vãn Diêu lại cúi đầu cân nhắc một chút sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu dùng đôi mắt đẹp nhìn hắn.
Trong mắt nàng chốc lát đã không còn lạnh lẽo vừa rồi mà thay vào bằng bỡn cợt.
Nàng cười nói: “Ta nghe nói ở đứa nhỏ ở nông thôn đều được đặt tên xấu để dễ nuôi.
Có phải tên thật của ngươi là ‘cục đá’ sau đó vì đi học nên cảm thấy tên ấy bất nhã nên mới sửa lại không?” Ngôn Thạch Sinh hơi cứng người lại.
Mộ Vãn Diêu lại phì cười, mi mắt cong cong, che miệng lại cười đánh giá chàng. Ngôn Thạch Sinh lại ngó lơ trêu chọc của nàng, chỉ ôn hòa nói: “Nương tử cứ gọi ta là Ngôn Nhị Lang là được.
Sau này ở chung dưới mái hiên, không biết nương tử xưng hô ra sao?” Mộ Vãn Diêu nói: “Thiếp thân gọi là Mộ Vãn Diêu.
‘Hoàng hôn mộ mộ, thuyền nhỏ vãn diêu’ (hoàng hôn dần tối, thuyền nhỏ lênh đênh), Mộ Vãn Diêu.” Nghe công chúa nói chuyện, thị nữ Xuân Hoa cả kinh, không nghĩ tới công chúa lại nói tên của mình với một kẻ xa lạ thế này.
Tên của công chúa há có thể tùy tiện nói cho kẻ khác? Không riêng thị nữ Xuân Hoa nghĩ thế mà tới Ngôn Thạch Sinh cũng ngạc nhiên không thể lý giải. Nhưng chàng vẫn bình tĩnh, khen ngợi: “Tên của nương tử thật hay, có thể thấy rất được phụ mẫu yêu thương.” Mộ Vãn Diêu chỉ nói ngắn gọn: “Đáng tiếc, một người gả ta đi xa, một người chỉ mong ta chết.” Thị nữ Xuân Hoa còn đang treo mành lúc này bị dọa sợ xanh mặt, toàn bộ thị nữ và hộ vệ trong phòng đều quỳ xuống, hoảng sợ mở miệng: “Nương tử!” Sao có thể…… Có thể nói hoàng đế như thế?! Nếu bị người ta đoán ra thì phải làm sao?! Ngôn Thạch Sinh: “……” Chàng trầm tư nghĩ: Vì sao bọn họ…… lại quỳ? Nữ tử này rốt cuộc có thân phận gì? Mộ…… Từ từ, Mộ hình như là quốc họ. Trong lòng Ngôn Thạch Sinh lộp bộp nhưng trên mặt lại vẫn không để lộ gì, chỉ ôn tồn giống như không hiểu nàng kia và tôi tớ đang nói gì mà tiếp lời: “Vậy tiểu sinh sẽ gọi nương tử là “Mộ nương tử”.” Mộ Vãn Diêu chống tay ở cằm, ngước mắt nhìn chàng, đuôi mắt cong cong.
Nàng chớp mắt, ra vẻ ngây thơ nói: “Ngươi cũng có thể gọi ta là ‘Diêu Diêu’.” Sóng mắt như mây, nhu tình giống dòng nước, lúc ẩn lúc hiện. Ngôn Thạch Sinh: “……” Bọn thị nữ lại hoảng sợ gọi: “Nương tử!” Sao lại để kẻ khác gọi nàng như thế?! Ngôn Thạch Sinh lúng túng nói: “Nương tử thật biết đùa.” Chàng cười khổ nghĩ nếu thật sự dám gọi như thế thì có lẽ nàng này sẽ trở mặt ngay. Ngôn Thạch Sinh xoay người, sợ vị nữ lang này còn nói ra lời nào kinh động khác nên vội đi như trốn.
Bóng dáng thon dài tuấn tú hòa vào màn mưa, nước mưa rơi trên tay áo giống như đang bay múa.
Tại nơi hoang vu này chàng như hạc giữa bầy gà, đẹp như hòn ngọc nơi núi xanh. Mộ Vãn Diêu nhìn chăm chú mãi đến khi không thấy.
Nàng rơi vào hư không, có chút cô đơn thu lại ánh mắt.