Lúc Mộ Vãn Diêu đi ra ngoài đóng cửa, Ngôn Thượng nắm chắc thời gian vội vàng buộc đai lưng, nhưng tâm tình chàng hơi ảo não.
Vốn chàng chỉ trở về thay quần áo vì đến tối còn phải ra ngoài.
Việc này vốn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nhưng ai mà biết được Đan Dương công chúa đột nhiên lại xông tới? Chỉ có nàng mới muốn đi đâu thì đi, đến cửa cũng không gõ đã xông vào…… Ngôn Thượng đang ảo não lại nghe thấy tiếng bước chân quay trở lại.
Chàng cứng đờ, vội vàng túm lấy cái áo ngoài màu cam ở trên giường vội khoác lên người.
Chàng muốn khép chặt vạt áo nhưng lại cảm thấy động tác này của mình quá mức giống nữ nhân, giống như đang đề phòng nàng vậy…… Ngón tay chàng để trên đai lưng, nhưng không đợi chàng nghĩ kỹ thì Mộ Vãn Diêu đã quay lại.
Ngôn Thượng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới nàng thật sự đi rồi còn quay lại…… Bình thường dưới tình huống này hẳn là nàng sẽ đi ra ngoài khi sau khi nghe một câu khách khí kia của chàng chứ? Sao nàng lại quay lại thế này? Nàng không những đã quay lại mà đôi mắt đen long lanh như nước của thiếu niên công chúa còn nhìn về hướng chàng.
Nàng đã không còn mang khí thế kiêu ngạo như khi mở cửa mà lúc này ánh mắt nàng có chút tò mò, thẹn thùng, mang theo chế nhạo…… Còn có vài phần ngờ nghệch. Nàng nhìn không chớp mắt.
Đôi mắt từ cổ chàng quét xuống…… Ngôn Thượng nghiêng người, hơi nắm lấy cổ áo. Lúc này Mộ Vãn Diêu mới phản ứng lại, nàng không còn là cô công chúa ngoan ngoãn bị chàng sai đi đóng cửa nữa.
Nàng thấy chàng nghiêng người trốn thì nhịn cười, má nóng đỏ, trong lòng vui mừng nói: “Ngươi trốn cái gì? Cũng không phải ta chưa thấy qua……” Nàng nhìn thấy ngực chàng rồi nhé.
Đêm đó chàng hơi thở thoi thóp nằm trong lòng nàng hé miệng thở dốc, trên mặt đều là mồ hôi chảy theo cổ vào trong áo.
Quần áo bị mồ hôi của chàng thấm ướt, Mộ Vãn Diêu lúc ấy kinh hãi vì sao chàng lại chảy nhiều mồ hôi như thế, lại có chút ngượng ngùng mà nhìn nhiều hơn…… Nhưng hiện tại Mộ Vãn Diêu lung tung rối loạn nhớ tới lại chỉ cảm thấy khi đó chàng không đẹp bằng lúc này. Chàng chỉ khoác áo ngoài rộng thùng thình, bên trong là một lớp áo lót, cả người cân xứng, như tuyết như hạc, ngang nhiên đẹp đẽ.
Tóc chàng còn chưa lau khô, giọt nước ẩm ướt nhỏ giọt xuống dưới, dính ướt áo trong, khiến tầng vải mỏng kia như xuyên thấu…… Trong lúc Mộ Vãn Diêu đang miên man suy nghĩ Ngôn Thượng đã nghiêng mặt nhìn nàng.
Mặt chàng hơi đỏ, ngữ khí lại đứng đắn mang theo nghi hoặc hỏi: “Điện hạ thấy lúc nào?” Mộ Vãn Diêu: “Oái.” Thấy chàng nhìn mình lại nhớ ra người này thông minh như thế nói không chừng chỉ cần nhìn thêm lát nữa là chàng sẽ đoán ra…… vì thế Mộ Vãn Diêu nhanh chóng rời tầm mắt, chắp tay sau lưng trách mắng: “Ngươi hỏi nhiều như thế để làm gì? Ngươi còn không mau mặc quần áo cho đàng hoàng vào!” Nàng còn già mồm cáo trạng trước: “Ngươi đúng là cái đồ kỳ quái! Mặc quần áo mà dám không khóa cửa!” Ngôn Thượng bất đắc dĩ: “Ta ở trong phòng của mình, đây là nhà ta, thế sao ta thay quần áo còn phải khóa cửa? Sao ta biết được có người ngoài muốn……” Mộ Vãn Diêu quát: “Ngươi nói cái gì?” Ngôn Thượng thở dài: “Không có gì.
Điện hạ có thể đi ra ngoài một chút hay không? Để ta mặc quần áo vào đã.” Mộ Vãn Diêu nói: “Đi ra ngoài chẳng phải chứng tỏ ta chột dạ ư? Ta cũng không nhìn ngươi, vì sao ta phải chột dạ? Ngươi tùy tiện mặc đại đi, một đại lang quân sao lắm mồm thế?”
Ngôn Thượng đứng thẳng bất động, đưa lưng về phía nàng nhưng thật lâu sau vẫn bất động.
Nàng thấy chàng giống như đang mở đai lưng, nhưng rồi lại như rối rắm. Áo màu vàng vam khoác lên người chàng có màu hơi nhạt, nam tử khác mặc sẽ khó có được hiệu quả.
Nhưng màu này mặc trên người chàng lại cực kỳ đẹp đẽ ôn nhu.
Mộ Vãn Diêu nhịn không được nhìn chằm chằm bóng dáng chàng nửa ngày, cắn cắn môi. …… Quả là đẹp khiến người ta không biết no đói là gì nữa. Sau đó nàng lại mặt đỏ, cảm thấy bản thân thế này là không tốt.
Mộ Vãn Diêu đảo mắt qua giường, thấy một bộ quần áo khác được gấp chỉnh tề để trên đó thì nhịn không được nghĩ đống quần áo này đã từng được chàng ôm, bị chàng mặc từng cái một lên người…… Đúng lúc này Mộ Vãn Diêu nghe thấy Ngôn Thượng thấp giọng gọi: “Điện hạ.” Mộ Vãn Diêu bâng quơ đáp: “Lại làm sao?” Ngôn Thượng vẫn cúi đầu, thấp giọng mang theo chút khẩn cầu: “Điện hạ không muốn đi ra ngoài thì ít nhất cũng đi ra ngoài bình phong đi…… Ta thật sự không thể ở trước mặt ngài mà cởi áo kéo thắt lưng đâu.” Mộ Vãn Diêu cáu: “…… Ngươi thật sự quá phiền.” Nói thì nói thế nhưng nàng vẫn đi ra ngoài bình phong.
Kỳ thật bản thân nàng cũng thấy nhẹ nhàng, nếu Ngôn Thượng không bảo nàng ra ngoài mà để nàng ở kia nhìn chằm chằm chàng thay quần áo …… thì Mộ Vãn Diêu cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Chẳng qua nàng không dám biểu hiện ra ngoài thôi. — Cứ thế lăn lộn mười lăm phút, Mộ Vãn Diêu mới có thể ngồi xuống cùng Ngôn Thượng bình tĩnh nói chuyện. Ngôn Thượng đã mặc quần áo xong, tóc dài được chàng dùng dây buộc lỏng để khô tự nhiên.
Chàng ngồi ở trên giường, dựa vào cột giường và màn che ở một bên, cố ý ngăn cách với Mộ Vãn Diêu đang ngồi ở bên đối diện. Hai người xấu hổ mà ngồi đó, im lặng không nói gì. Mãi một lúc sau Ngôn Thượng mới ho khan một tiếng, đánh vỡ loại không khí cổ quái này: “Điện hạ muốn tìm ta có việc gì không? Tối nay ta có hẹn với người ta, không tiện lỡ hẹn.” Mộ Vãn Diêu nói: “Ta cũng đoán được.” Chàng cố ý trở về nhà tắm rửa thay quần áo hiển nhiên là vì muốn ra cửa.
Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu nhìn về phía chàng, dán mắt lên người chàng.
Tuy chàng đang rũ mắt, nửa khuôn mặt đều giấu sau bóng râm…… Nhưng nhìn mặt chàng vẫn khiến người ta trấn định hơn là nhìn những chỗ khác trên người chàng. Mộ Vãn Diêu nói: “Ta biết ngươi muốn phái người đi Ô Man nửa năm để tìm hiểu tin tức.” Ngôn Thượng im lặng còn Mộ Vãn Diêu thì vẫn cố giữ giọng mình lạnh lùng, không để cảnh mình vừa nhìn thấy ảnh hưởng: “Ngươi hỏi thăm tin tức làm gì? Đây là chuyện ngươi cần quản sao? Ngôn Nhị, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?” Ngôn Thượng hơi hơi ngước mặt lên nhưng mắt chàng vẫn rũ xuống, miệng thì hỏi lại: “Điện hạ không đoán được sao?” Mặt Mộ Vãn Diêu không biểu tình nói: “Ngươi nhiều mưu mô như tổ ong vò vẽ, ai biết được ngươi có ý gì.
Có khi ngươi muốn túm lấy chuyện trong quá khứ để uy hiếp ta, hoặc cảm thấy ngày thường ta đối xử quá hà khắc với ngươi nên muốn phản kháng ta.” Cuối cùng Ngôn Thượng không nhịn được mà ngước mắt nhìn nàng.
Rõ ràng nàng đã đoán được nhưng vẫn cố ý nói như thế vì vậy chàng đành phải tự mình nói: “Vì chuyện phiền toái nhất trên người điện hạ là quá khứ ở Ô man.
Nếu ta nói muốn làm gia thần của ngài, muốn giúp ngài thì ta đương nhiên sẽ nghĩ cách vì điện hạ giải quyết vấn đề lớn nhất. Ta đương nhiên không có manh mối gì.
Chính vì thế nên ta mới thuê người đến Ô Man giúp ta tìm hiểu tin tức năm bộ của Nam Man, hiểu được quan hệ giữa Ô Man và các bộ khác…… Chỉ có biết được những cái đó thì ngày sau có thật sự xảy ra chuyện ta mới không đến nỗi bị động, không biết xuống tay từ đâu.” Mộ Vãn Diêu không nói gì, bả vai của nàng hơi thả lỏng, tay cầm lấy cục chặn giấy trên bàn của chàng.
Kỳ thật nàng cũng đoán thế bởi vì Ngôn Thượng không có lý do gì để hại nàng…… Chàng chỉ biết đối xử tốt với nàng. Mộ Vãn Diêu rũ mắt, hơi có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Ngươi muốn giúp ta giải quyết phiền toái của ta, muốn hiểu Ô Man sao không trực tiếp đến hỏi ta? Cả Đại Ngụy này có người nào hiểu Ô Man hơn ta đâu?” Hai ba năm thống khổ nhất của nàng đều là ở đó.
Nếu Ngôn Thượng muốn biết thì trực tiếp hỏi nàng là được rồi, hà tất phải làm điều thừa khi thuê người tới Ô Man. Ngôn Thượng không nói lời nào. Trong lòng Mộ Vãn Diêu khó chịu cực kỳ, nàng cảm thấy chàng đang đồng tình với mình nên mới không nói lời nào, cũng không trả lời.
Chàng săn sóc đến mức này nhưng với nàng lại giống như một sự trào phúng! Có đôi khi sự ôn nhu kia thật sự tổn thương người ta sâu sắc…… Cả người nàng bắt đầu không nhịn được mà run rẩy, bắt đầu từ đầu ngón tay lan ra. Nàng cố nén cảm xúc của mình nhưng không áp được vài phần lạnh lẽo trong giọng nói.
Nàng cố tìm chút mặt mũi cho bản thân nên nói: “Ta biết vì sao ngươi không hỏi ta rồi.
Ngươi cảm thấy trí nhớ của ta không tốt, lời ngươi mới nói hôm trước nhưng đến ngày hôm sau ta đã quên rồi.
Một khắc trước ngươi cùng ta làm cái gì thì một khắc sau ta đã không để nó trong lòng…… Ngươi cảm thấy ta nhớ tồi như thế nên dù có hỏi ta cũng không nhớ gì.
Vì vậy ngươi mới quyết định không hỏi thì hơn đúng không?” Ngôn Thượng giật mình. Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào.
Trời đã tối rồi nhưng trong phòng lại không đốt nến.
Không gian tối như mực, và hiển nhiên chẳng ai trong hai người có tâm tình đi đốt nến. Ngôn Thượng dựa gần giường, nhìn về phía công chúa cũng đang dựa vào giường ở phía đối diện.
Nàng so vai, rũ mắt ngồi đó, ngón tay giấu trong tay áo, không để lộ chút dấu vết nào.
Chàng nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, vài lần nhịn không được muốn vươn người qua ôm nàng vào lòng nhưng lại cố nhịn xuống, quay mặt đi, nói với mình rằng điều đó là không thể. Nàng không hề kiêng nể và cố kỵ gì.
Nàng vui buồn thất thường, lúc làm nũng thì đáng yêu như thiếu nữ, lúc tức giận thì nói không lựa lời, luôn tổn thương người khác.
Khoảng cách giữa hai người quá xa, chàng biết rõ nàng có tâm tư, biết rõ nàng muốn đi đường nào nên không thể mặc kệ…… Cuối cùng Ngôn Thượng không ôm nàng mà chỉ ôn hòa nói: “Điện hạ không cần nói như vậy.
Điện hạ cũng không phải có trí nhớ tồi.
Ta nghe nói ngày trước điện hạ rất giỏi chơi nhạc cụ, người như thế sao có thể có trí nhớ kém chứ? Chẳng qua cuộc sống của ngài ở nơi đó quá khổ nên ngài mới không muốn nhớ tới, cũng cố tình để bản thân quên đi.
Trong lòng ngài không ngừng khiến bản thân quên mất cho nên có nhiều việc ngài mới không nhớ rõ.
Những chuyện không tốt đó cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của ngài.
Điện hạ không muốn nhớ thì việc quên đi có gì là sai? Những chuyện đó đều không sao cả.
Điện hạ yên tâm, từ khi ta đồng ý làm gia thần của ngài thì chuyện ở Ô Man ta sẽ giúp ngài giải quyết ổn thỏa, để ngài thấy được năng lực của ta.
Đây vốn chính là việc một phụ tá, một gia thần nên giúp ngài, điện hạ hoàn toàn không cần để ý.” Mộ Vãn Diêu bỗng dưng ngước mắt nhìn chàng.
Trong ánh trăng mênh mông, phòng ốc tối đen, chỉ có hai người yên lặng ngồi đó.
Giữa họ có một khoảng cách, có thể so với dải ngân hà. Ngôn Thượng cũng nhìn nàng, chỉ thấy trong mắt nàng là sóng nước lóng lánh hòa với ánh trăng. Chàng nói: “Điện hạ, đừng khóc.” Mộ Vãn Diêu lập tức đáp lại một cách mỉa mai: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta khóc? Từ khi ngưoi biết ta đến giờ đã thấy ta khóc bao giờ chưa? Mắt ngươi mù hả?” Lời của nàng như dao nhọn, không hề nể tình nhưng Ngôn Thượng vẫn bình thản trước sau như một, không hề bị điều này ảnh hưởng.
Chàng vẫn ôn nhu nhìn nàng, chậm rãi nói: “Vậy ngài cũng đừng đau lòng.” Mộ Vãn Diêu ngẩn ra. Chàng lại nói: “Đừng đau lòng.
Không sao đâu.” Mộ Vãn Diêu chợt đỏ hốc mắt. Nàng nói mình sẽ không khóc, sẽ không rơi lệ.
Từ khi nàng nhận hết tủi thân và khuất nhục nàng đã nói với bản thân tuyệt đối không được khóc nữa.
Nhưng đêm nay hắn chỉ nói mấy câu như thế mà nàng đã thật sự không nhịn được đỏ mắt…… Mộ Vãn Diêu cắn răng, cố nén nước mắt nhìn chàng chằm chằm. Nàng nhìn Ngôn Thượng thật lâu sau đó bỗng nhiên nói: “Có phải ngươi dùng chuyện ở Ô Man để mua chuộc lòng ta, khiến ta ỷ lại vào ngươi không?” Ngôn Thượng sửng sốt, sau đó sắc mặt chàng lạnh lùng, căng thẳng.
Tuy chàng luôn ôn hòa, nhưng lúc này cũng không nhịn được thấy buồn cười.
Chàng nói: “Điện hạ cho rằng ta là người có ý chí sắt đá, mọi việc ta làm ngoài lợi dụng và kiếm lợi ra thì không có nguyên cớ gì khác ư?” Mộ Vãn Diêu đáp: “Ta không biết.
Bởi vì người như ngươi tâm tư quá sâu, ai mà biết được ta có may mắn có được phần thật lòng của ngươi hay không.” Ngôn Thượng có chút tức giận, cả người chàng hơi ngả về sau, muốn há mồm giải thích nhưng lại không biết phải nói từ đâu.
Tóm lại ấn tượng về chàng trong mắt Mộ Vãn Diêu chính là người chu toàn mọi bề, không có lợi thì không vất vả.
Tóm lại mặc kệ chàng làm gì thì đều phải có mục đích nào đó…… Nàng thật đúng là…… Thật đúng là…… Chàng rũ mắt, có vài phần suy sụp và vô lực nói: “Điện hạ muốn nghĩ như thế nào thì tùy.”
Mộ Vãn Diêu mỉm cười hỏi: “Ngươi tức giận à?” Nàng chậm rãi nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu xem có phải ngươi đang muốn tạo ấn tượng tốt với ta hay không thôi.
Ta chỉ muốn xác nhận một chút.” Ngôn Thượng hỏi: “Xác nhận cái gì?” Mộ Vãn Diêu nói: “Nếu không phải ngươi đang cố tạo ấn tượng tốt với ta thì ta sẽ cảm thấy ngươi vô duyên vô cớ đối tốt với mình.” Khi nói chuyện, nàng đột nhiên đứng dậy đi tới chỗ Ngôn Thượng.
Chàng rũ mắt nhưng qua khóe mắt vẫn thấy nàng đứng trước mặt mình.
Chàng cho rằng nàng muốn nói cái gì đó nhưng ai ngờ sau đó nàng lại quỳ gối trên giường, giang tay ôm lấy chàng. Ngôn Thượng ngạc nhiên, vội ngửa về sau, lưng đụng phải cột giường.
Chàng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng chỉ thấy nàng quỳ gối trên giường ôm lấy cổ chàng, chôn mặt trong ngực chàng. Cả người Ngôn Thượng cứng đờ, giọng nói run rẩy: “Điện hạ……” —— nàng đột nhiên chạy tới ôm chàng, chẳng lẽ là vì ôm mãi thành quen ư? Giọng Mộ Vãn Diêu rầu rĩ vang lên trong ngực chàng: “Ta thật sự rất ghen tị với Ngôn Hiểu Chu.” Ngôn Thượng mờ mịt hỏi: “Cái gì?” Sao lại kéo cả em gái chàng vào thế này? Mộ Vãn Diêu nói: “Ngôn Hiểu Chu có người ca ca luôn nghĩ cho mình lại giúp mình sắp xếp tốt mọi thứ như ngươi quả là tốt.
Dù sao ngươi trời sinh đã đối xử tốt với nàng ta, không giống như đối xử với người ngoài.
Ngươi khẳng định không thể đối xử với người ngoài tốt như với Ngôn Hiểu Chu.” Ngôn Thượng không biết nói cái gì nữa.
Chàng bị nàng ôm thì cực kỳ rối rắm, dù biết nàng khó chịu, cần được trấn an nhưng hai người ôm nhau thế này…… Chàng thật là do dự. Mộ Vãn Diêu giống như linh cảm được, nàng hé mặt khỏi ngực chàng, nhỏ giọng nói: “Không bằng ta cũng gọi ngươi là ‘nhị ca’ nhé? Ngươi có thể đối tốt với ta, vô duyên vô cớ đối xử tốt với ta như với Ngôn Hiểu Chu được không?” Ngôn Thượng ngơ ngẩn, sau đó bật cười nói: “Ngài đừng nói đùa.” Nàng là con gái út của hoàng đế, là hoàng thân quốc thích.
Nàng có anh trai của mình, sao có thể tùy tiện gọi người khác là anh? Mộ Vãn Diêu lại nói: “Ngươi không thích ta gọi ngươi là ‘nhị ca’ sao? Cũng phải, có nhiều người gọi ngươi là nhị ca như thế.
Đến Vi Thụ cũng gọi ngươi là “nhị ca”.
Không bằng ta gọi ngươi là…… Nhị ca ca được không?” Ngôn Thượng đỏ mặt, bắt đầu đẩy vai nàng đứng lên.
Chàng biết nàng đã không còn khó chịu nữa mà bắt đầu bỡn cợt nghĩ ra mấy thứ kỳ quái. Ngôn Thượng lặp lại: “Ngài đừng đùa.” Mộ Vãn Diêu mặc kệ, nàng ôm cổ chàng, cúi người bên tai chàng, tinh tế, mềm mại, giống như đang cắn lên tai chàng mà gọi: “Nhị ca ca……” Trong khoảnh khắc nàng dán lên tai Ngôn Thượng đã cảm giác được tai chàng đỏ như máu, tim cũng đập nhanh hơn, động mạch ở cần cổ bắt đầu nảy lên thật nhanh.
Chàng lập tức nhìn về phía nàng, ánh mắt như điện giật, có rất nhiều cảm xúc bị đè nặng trong đó…… Mộ Vãn Diêu mê hoặc, quyến rũ lại mềm nhũn mà nũng nịu gọi: “Nhị ca ca!” Tay nàng đột nhiên bị người ta nắm lấy, người bị đẩy ngã trên giường.
Giọng Ngôn Thượng căng chặt vang lên trên đỉnh đầu nàng, cảm xúc của chàng căng chặt giống như sắp hỏng mất: “…… Đã bảo ngài đừng đùa nữa mà!”