Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

174: Thả hổ về rừng. Ta tiễn cô một đoạn (2)


trước sau

Duyệt Nhi trở lại, toàn bộ Ngư Phong đều kinh động. Nửa đêm canh ba, vậy mà không người nào ngủ, tất cả đều tập trung ở Yểm Tịch sơn, trông thấy Duyệt Nhi, mặt người nào người nấy đều hiện ra vẻ lo lắng.

Duyệt Nhi ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế gỗ trầm hương Cửu Kiếm đẩy sang, im lặng một lúc lâu, dưới ánh mắt cơ hồ muốn nhìn xuyên qua nàng của đám Cửu Kiếm, cuối cùng thành thành thật thật khai báo.

“Muội ở đình nghỉ chân đếm cá vàng, sau đó bất cẩn rơi vào trong hồ, cho nên bơi bơi bơi, rồi bơi ra ngoài luôn. Ở bên ngoài bị lạc đường…….Vì vậy…… muộn thế này mới trở về……..”

Nói đến khúc cuối, mặt cô hổ nhỏ đã cúi gằm đến trước ngực, giọng nói cũng càng lúc càng lí nhí.

Mọi người:……………….

Tiểu cô nương này, nói dối cũng dữ nhỉ…….Mấy người ngồi đó một người cũng không tin.

Ngu Cực đành để các sơn chủ lui xuống, mình thì ở lại.

“Duyệt Nhi cô nương, có bị thương không?”

Loại quan tâm như vậy của trưởng bối khiến tâm trạng thấp thỏm không yên cả ngày trời của Duyệt Nhi lắng xuống. Hốc mắt nóng lên, trái tim cũng trở nên ấm áp, một lúc lâu sau mới nói: “Đa tạ. Ta không bị thương. Đừng nói với Mặc Ly, được không?”

Nhìn ánh mắt thỉnh cầu của Duyệt Nhi, Ngu Cực chỉ có thể gật đầu: “Duyệt Nhi cô nương, xin ngàn vạn lần bảo trọng chính mình.”

Duyệt Nhi thở dài: “Bảo trọng thế nào đây? Hình như, ta làm gì cũng không đúng. Không có chí lớn, không có sức mạnh chi cả, có đôi khi, ta còn không biết nếu như không có Tức Mặc Ly, không có mọi người, ta liệu còn sống được hay không.”

“Có lẽ cả đời này của ta, chẳng thể nào được như Cấp Quỳnh……”

Cửu Kiếm và Phất Dung đứng sau lưng nàng, hiện giờ đã có chút nhịn không được. Duyệt Nhi cô nương cũng rất đáng thương ấy chứ!

Ai cũng ngưỡng mộ nàng có được một phu quân không gì là không thể, ngưỡng mộ tiền bạc đếm không hết trong tay nàng, ngưỡng mộ nàng có bao nhiêu người không một lời oán thán mà giúp đỡ nàng, thế nhưng, những điều này cũng không phải là điều nàng mong muốn nhất. Ai lại có thể ngờ rằng, một tiểu cô nương trước giờ thoạt nhìn có vẻ yếu đuối không chút kỳ vọng, trong lòng cũng có một ước nguyện lớn lao? Chẳng qua là lạc quan vui vẻ đến mức không muốn nghĩ tới mà thôi.

Duyệt Nhi nói tới đây thì im lặng. Ngày trước cảm thấy mọi việc đều hoàn thành một cách rất dễ dàng, mọi thứ hết sức đơn giản, nàng từng nói, muốn đứng bên cạnh Tức Mặc Ly, nhưng lại chưa từng thực hiện. Hình như, nàng vĩnh viễn chỉ có thể ở trong lòng y mà thôi.

Chả trách nhiều người như vậy khinh thường mình, lắm lúc, ngay cả bản thân nàng còn coi thường chính mình ấy chứ!

Nàng cũng biết sự bất phục của nàng đối với Cấp Quỳnh từ đâu mà có. Một là vì cảm giác linh mẫn của bản thân, cảm thấy nàng ta đang ngấp nghé Mặc Ly của mình. Hai là loại cảm giác cừu hằn và bài xích đối với thứ mà bản thân chẳng thể có được, phàm nhân thường nói, chính là ngưỡng mộ cùng ghen tị.

“Hắc hắc, không nói chuyện này nữa, để mọi người lo lắng rồi, sau này muội sẽ không ham chơi nữa.”

Ngu Cực thở dài: “Duyệt Nhi cô nương, đừng để ý mấy chuyện này. Sự mạnh mẽ của nguyên thân cũng không nằm ở sức mạnh……..”

“Đừng vì sự vô dụng của ta mà viện cớ chi.”

“Duyệt Nhi cô nương, ngày mai đến sơn chủ, phá giải phong ấn, khi đó cô nương có thể rất mạnh rồi.”

Hai mắt Duyệt Nhi phát sáng: “Có thể đánh lại Cấp Quỳnh sao?”

Ngu Cực cười nói: “Việc này thì cũng không biết. Cấp Quỳnh mấy vạn tuổi, không biết dựa vào phương pháp tu luyện thế nào mà tu vi tiến nhanh, mà cô nương ở lục giới luân hồi suốt mấy vạn năm qua, cho dù phong ấn giải rồi thì tình hình cũng chưa biết được.”

“Phong ấn gì cơ? Mấy vạn năm gì cơ?”

Ngu Cực lắc đầu: “Tử tẫn ấn trên trán cô nương. Còn về mấy chuyện tiền kiếp, đến lúc cô nương nên biết, tự khắc sẽ biết.”

Duyệt Nhi gật đầu, không truy hỏi gì thêm. Mặc Ly cũng đã từng nói, phong ấn này trên người nàng rất kỳ lạ: “Đa tạ ông, Ngu Cực.”

Ngu Cực cúi đầu: “Duyệt Nhi cô nương, ta………….từng phản bội cô, chỉ hi vọng cô………….”

Duyệt Nhi ngạc nhiên ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy trong mắt Ngu Cực là vẻ hối hận nặng nề. Chả trách ông ta mỗi lần nhìn mình thì đều có cảm giác như đang cố gắng kiềm chế tâm tình của bản thân.

“Nếu không có việc gì, ta lui xuống trước, không quấy rầy Duyệt Nhi cô nương nghỉ ngơi.” Ngu Cực thấy Duyệt Nhi vẫn im lặng không nói, trong lòng càng hối hận, chỉ thấy sắp chẳng còn mặt mũi nào mà đối diện với nàng.

“Đợi đã!” Duyệt Nhi gọi với lại Ngu Cực đang xoay người chuẩn bị rời đi.

“Ông biết Việt Hoa Thánh quân không?”

Ngu Cực gật đầu: “Biết.”

“Vậy nếu một người việc gì cũng nhớ, nhưng lại chỉ không nhớ những việc liên quan đến một người, đây là chuyện gì?”

Ngu Cực trầm tư một lúc, cười nói: “Duyệt Nhi cô nương nói việc của Việt Hoa Thánh quân ư. Nghe đâu Việt Hoa Thánh quân lúc ở Thần giới, lịch Thần kiếp không thành công, vốn sẽ phải vĩnh viễn biến mất khỏi Thần giới, nhưng buông bỏ kiếp số nên mới miễn cưỡng trở lại Thánh giới. Lúc đó nghe đâu sinh mệnh thoi thóp, suýt nữa thì không qua khỏi.”

“Buông bỏ kiếp số? Kiếp cũng có thể buông bỏ được ư?”

Ngu Cực nhìn biểu tình càng lúc càng hiếu kỳ của Duyệt Nhi, trong lòng không rõ vì sao nàng lại quan tâm đến chuyện của Việt Hoa Thánh quân như vậy, nhưng vẫn như cũ cười trả lời: “Y là Thánh quân của Thánh giới, nếu như ở Thần giới độ kiếp không thành thì có thể buông bỏ, có điều cũng phải xem tạo hóa, nếu không tốt thì ngay cả Thánh giới cũng không trở về được, trực tiếp biến mất khỏi lục giới.”

“Buông bỏ kiếp số? Vậy nên người mới không nhớ người đó?”

“Thánh giới có lời đồn đại, kiếp mà Thánh quân buông bỏ chính là tình kiếp. Vì vậy, ngài ấy hiện tại, rễ tình không còn, sẽ không thể nào có chuyện tình ái nữa.”

Ngu Cực nói đến đây thì nhịn không được mỉm cười: “Năm đó Việt Hoa Thánh quân trở lại Thánh giới, tin này gây huyên náo xôn xao, cộng với việc ngài ấy bị thương nặng suốt một thời gian, cho nên trái tim của rất nhiều cô nương Thánh giới đã tan vỡ, còn tuyên bố phải tìm được người đã làm tổn thương ngài ấy ở Thần giới. Có điều chuyện này sao dễ dàng như thế được? Cuối cùng cũng không giải quyết được gì.”

Trong lòng Duyệt Nhi mặc dù kinh hãi nhưng nghe tới đây thì cũng không khỏi thở phào một hơi, gượng cười nói: “Thì ra là vậy. A, ông về nghỉ ngơi trước đi.”

Ngu Cực nghĩ thấy Duyệt Nhi hẳn là cũng đã mệt rồi,vội vàng lui xuống.

Duyệt Nhi ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn nơi chân trời, nhớ tới câu nói kia của Việt Hoa: “Đêm dày sương lạnh, ta tiễn cô một đoạn.”

Rễ tình đứt đoạn? Đạp Vũ sư phụ thích nhất viết mấy dạng thơ ca phong hoa tuyết nguyệt, rễ tình không còn?

Có lẽ, như vậy mới là tốt nhất ấy nhỉ. Kết quả tốt nhất, không phải là người sẽ không còn nhớ nàng nữa ư?

Duyệt Nhi cúi đầu, đứng dậy bay về phía tầng hai nơi lầu các.

rong lúc vội vàng, Cửu Kiếm đã thoáng bắt gặp lệ quang long lanh nơi khóe mắt nàng.

Nàng làm sai rất nhiều việc, cũng từng hối hận vô số lần, nhưng lần này nàng không sai, cũng không hề hối hận, nhưng lại là lần khó chịu nhất.

Đạp Vũ sư phụ, sau này chỉ có thể mãi cô đơn lẻ loi một mình sao?

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây