Thương Tiến Tửu

113: Trùng phùng


trước sau

Đinh Đào ngồi xếp bằng dưới hành lang, lựa trái cây trong khay bạc, đếm hết lần này đến lần khác. Hắn trông coi chỗ này, không cho bất cứ ai tới quấy rầy. Sắc trời đã tối, trên tường viện còn sót lại vài sợi tà dương, ánh chiều tà trên lá hoè dần vỡ.

Thẩm Trạch Xuyên mới tỉnh, bởi vì ngủ quá lâu quá sâu nên bây giờ eo mỏi lưng đau, cực kỳ uể oải. Y mở cửa phòng thấy Đinh Đào lại ngây người mất một lúc.

Đinh Đào bị Thẩm Trạch Xuyên nhìn mà vò đầu bứt tai, cả người không thoải mái. Bàn tay đang nắm trái cây giấu sau lưng, hắn thấp thỏm nói: “Công tử, ăn, ăn cơm đi.”

Thẩm Trạch Xuyên vịn cửa phòng, đứng giây lát mới khàn tiếng hỏi: “… Giờ gì rồi?”

“Giờ dậu rồi, ” Đinh Đào cực kỳ lanh lợi, vội nói tiếp, “công tử ngủ một ngày rồi đấy! Chủ tử giờ mão đã ra khỏi thành rồi, Chu đại nhân và Thành Phong tiên sinh cùng đi tiễn.”

Khoé mắt Thẩm Trạch Xuyên còn dư chút viền hồng, nhiễm trong ánh tịch dương chưa chìm hẳn màu vỏ quýt như thể say rượu. Y vốn trắng trẻo, lúc cụp mắt lê giày khiến Đinh Đào cảm thấy thật là đẹp.

“Quyết Tây vẫn chưa gửi thư sao?” Thẩm Trạch Xuyên xuống bậc, không vội vã đi mà đứng dưới gốc cây hoè, hơi ngửa đầu nhìn sắc trời, hoãn lại sức lực còn dư của tối qua.

“Chưa gửi.” Đinh Đào đi theo sau Thẩm Trạch Xuyên, thừa dịp Thẩm Trạch Xuyên không quay đầu lại, nhanh chóng nhét một nửa trái cây vào trong miệng, gặm ngấu gặm nghiến nuốt cho xong.

Thẩm Trạch Xuyên chưa thấy bóng dáng Mãnh liền biết Tiêu Trì Dã đã mang nó theo rồi. Y bất ngờ quay đầu, doạ Đinh Đào nghẹn ho sù sụ. Y ngưng chốc lát mới nói: “Không ai tranh với ngươi cả, ăn chậm chút cũng không sao.”

Đinh Đào sặc ứa nước mắt, hắn vừa khua tay vừa túm vạt áo trước của mình, vất vả nói: “Công, công tử khụ! Chúng ta cần đi tìm Chu đại nhân phải không? Đại nhân và Thành Phong tiên sinh đã dùng cơm tối ở tiền sảnh rồi, lúc này đang thương thảo công việc đó.”

Thẩm Trạch Xuyên gật đầu, nói: “Đi.”

* * *

Chu Quế mới dùng cơm xong, hiện giờ đang cùng Khổng Lĩnh và quan chức các cấp Tì Châu nghị sự trong thư phòng. Hắn nghe Thẩm Trạch Xuyên đã đến liền lập tức đứng dậy, trước hết bảo người khác lui ra.

“Hầu gia nói hôm nay thân thể Đồng tri không khỏe, chúng ta vốn định ngày mai mới thương nghị quân vụ, không ngờ Đồng tri lại tới rồi.” Khổng Lĩnh nghênh đón Thẩm Trạch Xuyên tới ghế, trước tiên thay Thẩm Trạch Xuyên gạt đi lúng túng ngại ngùng, cùng ngồi xuống, hơi nghiêng về phía bọn họ nói tiếp, “Trước mắt tuy vẫn đang tháng sáu, nhưng trong phủ chúng ta cây cối um tùm, ban đêm cũng lạnh. Đồng tri ở Khuất Đô lâu rồi, giờ ở lại đây quả thực cần chú ý thân thể đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên dùng trà nhuận cổ họng, vơi đi khàn khàn, không còn quá lộ như nãy nữa, y nói: “Thành Phong tiên sinh nói phải. Tiên sinh nói ngày mai có thể thương nghị quân vụ, hôm nay hai vị đã nghĩ ra chương trình rồi sao?”

“Từ khi Đồng tri định minh ước với chúng ta thì ta đã triệu tập phụ tá trong phủ, kể cả quan chức các cấp Tì Châu, mấy ngày nay thiết kế nhanh một quyển tập.” Chu Quế vịn một tay lên đầu gối, nhìn Khổng Lĩnh đứng dậy trình quyển tập trước mặt Thẩm Trạch Xuyên, nói tiếp, “Đều là chút suy nghĩ của chúng ta, cụ thể vẫn phải đợi Đồng tri gật đầu. Ngài xem một chút, nếu như có gì không ổn thì tối nay chúng ta có thể lấy ra bàn lại.”

Mặc dù hắn nói phải đợi Thẩm Trạch Xuyên gật đầu, thế nhưng cũng nói “lấy ra bàn lại”, tỏ rõ trên thực tế bọn họ đã quyết định phần lớn nội dung trong quyển tập này rồi. Đây chính là một tình cảnh lúng túng trước mặt Thẩm Trạch Xuyên, y có tiền, nhưng y không có thực quyền khác trong tay, y có thể ngồi ở đây đàm luận cùng hai người này, thái độ Tiêu Trì Dã là mấu chốt. Chu Quế có thể cảm tạ y, thậm chí tôn kính y, thế nhưng Chu Quế sẽ không giao cho y quyền quyết định Tì Châu, bởi vì thứ bọn họ định là minh ước, không phải quy thuận.

Thẩm Trạch Xuyên nhìn quyển tập, trong thư phòng rất yên tĩnh. Bên ngoài chỉ có Đinh Đào đang đùa chim sẻ, không có người hầu đi lại làm phiền. Khổng Lĩnh đang uống trà, tự dưng có chút đứng ngồi không yên. Hắn lặng lẽ nhìn thần sắc Thẩm Trạch Xuyên, nhưng không nhìn ra bất kỳ tâm tình nào của Thẩm Trạch Xuyên. Hắn lại nhìn Chu Quế, đã từ từ lộ vẻ cấp bách, không nhịn được thầm nghĩ trong lòng.

Thẩm Trạch Xuyên này không lớn tuổi lắm, lại bụng dạ cực sâu. Mọi người chung sống mấy ngày vừa rồi, không nhìn ra rốt cuộc là y tình nguyện hay không tình nguyện, hoàn toàn không có cách nào lựa bệnh mà hốt thuốc. Bọn họ thiết kế ra quyển tập này cũng có ý tứ ném đá dò đường.

Đợi lúc sắc trời hơi tối Thẩm Trạch Xuyên mới khép quyển tập lại. Ngón tay y cọ chén trà, không mở miệng.

Khổng Lĩnh là sư gia (phó tá), không thể vượt qua Chu Quế lúc nghị sự tại thư phòng. Chu Quế vừa châm đèn cho y, vừa hơi nghiêng người sang, quay mặt về phía Thẩm Trạch Xuyên, cân nhắc nói: “Đồng tri thấy thế nào?”

“Đại nhân ghi hết biến động giá cả củi gạo dầu muối của Tì Châu mấy năm qua bên trong, sổ sách rõ ràng, tính toán đại thể chi tiêu sang năm không thành vấn đề, ta thấy đại nhân còn viết sau này muốn có nhiều quân lương dành cho thủ bị quân hơn. Đại nhân sớm đêm không ngơi nghỉ, đã cân nhắc đến mọi phương diện rồi.” Thẩm Trạch Xuyên ngậm cười nói.

Chu Quế thở phào một hơi, hắn cũng không biết tại sao mình phải lên dây cót, nghe Thẩm Trạch Xuyên nói vậy liền đáp: “Quyển tập này không phải dựa một mình ta viết ra được, vẫn may nhờ có Thành Phong cùng chư vị đồng liêu. Vậy chúng ta bắt đầu thương thảo một chút về phòng ngự tường thành đi?”

Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên ngừng lại, y nói: “Thong thả đi, ta có vài vấn đề.”

Chu Quế liền vội nói: “Mời nói.”

“Đại nhân tính toán đại thể chi tiêu sang năm của Tì Châu, ngoại trừ thủ bị quân trùng kiến, còn phải bổ khuyết cho hai vạn Cấm quân một vạn sáu ngàn thạch lương thực, hai quân tổng cộng là mười một vạn thạch lương thực.” Thẩm Trạch Xuyên suy tư, “Đây là phân phối dựa theo sổ ngạch Tì Châu năm ngoái được mùa, cũng là tiết kiệm từ nhân số Tì Châu ban đầu xác định, nhưng ta thấy đại nhân còn dư vạn thạch lương thực không có ký hiệu.”

“Không sai.” Chu Quế tiếp lời.

Mặc dù Tiêu Trì Dã nói không cần thù lao, nhưng bọn họ không thể thật sự không đưa được. Một vạn sáu ngàn thạch lương thực chỉ đủ cho hai vạn Cấm quân ăn trong hai cái nửa tháng, nhiều hơn định mức trong tháng mà bọn họ cắt cho hai vạn thủ bị quân Tì Châu, tuy rằng không thể cung ứng lương thực một năm nhưng đã thật sự tận lực rồi.

Chu Quế lo Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy ít, bèn nói một cách chân thành: “Hôm nay ta đưa sổ sách Tì Châu cho Đồng tri xem, là hy vọng Đồng tri và Hầu gia có thể thấu hiểu. Bởi vì năm nay Đại Chu có nhiều việc bất ổn, lương thực năm ngoái của chúng ta lần lượt phát cho Ly Bắc và Lạc Sơn rồi, đây đều là sự việc ngoài dự liệu, cung ứng quân lương những năm qua đều có một kho lương Quyết Tây gánh chịu, bây giờ chia trên đầu hai châu Tì, Hoè. Ta không rõ tình hình cụ thể Hòe Châu, nhưng Tì Châu chúng ta đúng là bớt ăn bớt mặc để chuyển ra đấy. Ta cũng không phải muốn oán với Đồng tri, ta chỉ ăn ngay nói thật, hai vạn Cấm quân của Hầu gia bây giờ tạm do Tì Châu cung cấp lương thực, chúng ta cắn răng gánh chịu, thế nhưng cũng chỉ có thể gánh chịu mấy tháng thôi, may là thời gian eo hẹp gần vụ thu hoạch, tính tính ngày có thể nối tiếp, cho nên mới không đến độ cạn kiệt. Một vạn sáu ngàn thạch lương thực này của chúng ta cũng xin Đồng tri thay Tì Châu nói giúp một chút đến Hầu gia, dịch sang năm không phải là muốn quỵt nợ, mà là thực sự đã cân nhắc rất nhiều.”

Chu Quế mặt ủ mày chau suốt, mi tâm đã sớm có vết chữ ‘xuyên’¹ rồi. Hắn đứng dậy, đi thong thả vài bước trên đất trống, nói với Thẩm Trạch Xuyên.

¹Chữ ‘xuyên’:

“Tì Châu là nơi dựa trời ăn cơm, nhưng ai cũng không nói chắc được sang năm ông trời có còn chịu thưởng cơm cho Tì Châu hay không. Ta nhìn Đại Chu đã đến nông nỗi này, sợ sang năm chiến sự tới theo, ruộng tốt mà Tì Châu mới khai khẩn bị hủy hoại trong một ngày, thời điểm đó ngay cả dân chúng trong thành cũng ăn không đủ no, cho dù thành lập thủ bị quân rồi cũng không nuôi nổi. Chúng ta để quân lương dư ra rất nhiều, đó không chỉ là muốn giữ lương thực để bảo toàn mạng sống, còn là chuẩn bị cho thiết kỵ Ly Bắc. Đồng tri, không phải chúng ta không chịu đưa mức lớn cho Hầu gia dùng, mà là thiết kỵ Ly Bắc trấn thủ tiền tuyến Hãn Xà bộ Biên Sa, bọn họ quả thực càng quan trọng hơn hai vạn Cấm quân.”

“Tì Châu chịu định minh ước cùng hai vị, có một nửa nguyên nhân là ta buồn thương vì án quân lương Ngụy thị, cũng vì Hầu gia là thân phận nhị công tử Tiêu gia nên mới lo nghĩ đắn đo nhiều. Chuyện cảm tình cá nhân này, là ta gửi tới hai vị, nhưng cũng là gửi tới thế tử gia. Tuy rằng Đồng tri còn có thể tiếp tục lấy đường lương thực Đông Bắc để định cam kết, nhưng ta cũng phải giữ một đường lui, dù sao Quyết Tây cũng là kho lương Đại Chu, đó là vùng các nhà giao tranh, Đồng tri muốn, thái hậu còn muốn hơn.”

“Ta nói với Đồng tri đều là lời tâm huyết, ” Cuối cùng Chu Quế dừng lại, chậm rãi bái Thẩm Trạch Xuyên, nói, “thời loạn mưu sinh, ai cũng không dễ sống. Ta là Châu phủ Tì Châu, an nguy Tì Châu mới là hàng đầu với ta. Lần này Hầu gia và Đồng tri giải khó cho Tì Châu, vì hai vị ta nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ. Nếu như năm nay Tì Châu vẫn được mùa, sang năm chúng ta có thể tăng thêm ngoài một vạn sáu ngàn thạch lương thực này, thế nhưng Tì Châu quả thực không thể nào cung ứng Cấm quân như cung ứng thiết kỵ Ly Bắc được. Ta cũng nói thẳng, nếu như mùa thu Biên Sa xâm phạm, hoặc là mùa xuân sang năm lương thực Ly Bắc căng thẳng, Tì Châu đều sẽ cấp lương thực cho thiết kỵ Ly Bắc trước rồi mới cấp cho Cấm quân.”

Ánh nến trong thư phòng không quá sáng, đồ dùng ăn mặc của Chu Quế đều rất đơn giản, ngoại trừ lần muốn vời đãi Thẩm Trạch Xuyên cùng Tiêu Trì Dã kia, lúc thường cả nhà hắn toàn ăn món bình thường, năm thiên tai cũng phải luộc vỏ cây. Tì Châu bây giờ thoạt nhìn là nơi giàu nhất Trung Bác, kỳ thực nếu so nơi khác thì vẫn là khắp nơi hỗn loạn. Hắn chịu lấy lương thực ra đã là áp lực lớn lắm rồi. Vào lần đầu Tiêu Trì Dã ra khỏi thành Chu Quế đã kiến nghị thỉnh cầu thiết kỵ Ly Bắc trợ giúp, đây không phải là ngẫu hứng, mà là ý nghĩ đã thâm căn cố đế.

Án Trung Bác binh bại bọn hắn đã nói lời trong lời ngoài vô số lần, nhưng mà người ngoài mãi không thể cảm động lây. Bởi cái án binh bại, thậm chí Chu Quế còn mang một cái tật, ban đêm hắn nghe thấy tiếng huýt đều trằn trọc trở mình, trong lòng hoảng sợ. Dọc tuyến sông Trà Thạch bị bại quá thảm khốc, tàn sát, tàn sát, hai chữ này từ Đoan Châu truyền thẳng về Khuất Đô rồi, năm đó ai nấy đều niệm hai chữ này, thế nhưng máu chảy thành sông đối với Khuất Đô mà nói chỉ là một đống nét mực trên tấu chương thôi, đối với Trung Bác mới là thực sự nhà tan người mất.

Tì Châu có thể may mắn thoát khỏi là dựa vào thiết kỵ Ly Bắc. Trong mắt Chu Quế thậm chí tất cả mọi người Tì Châu, thiết kỵ Ly Bắc quan trọng hơn Cấm quân nhiều. Tiêu Kí Minh như thần binh trên trời xuống, “Kỵ binh sông Băng” chính là kim bài miễn tử của hai nơi đông bắc Đại Chu trước kỵ binh Biên Sa. Lôi Kinh Trập dám tranh cướp Tì Châu nhưng không có dự định ở lâu dài, hắn thậm chí tính toán cướp lương thực xong là lập tức đi tới Khuất Đô chuẩn bị tranh công, hắn sợ Tiêu Kí Minh điều binh xuôi nam lần nữa.

Tiêu Kí Minh trong án quân lương bị thiệt hại bị thương, nhưng bọn họ đều không được tận mắt thấy. Người đợi hắn thì không dám tin, người sợ hắn thì không dám cược. Nếu như nói trọng thần bảo thủ do Hải Lương Nghi dẫn đầu kiêng dè Tiêu Phương Húc, vậy thì hậu bối trẻ tuổi càng kiêng dè Tiêu Kí Minh hơn.

Thư phòng yên tĩnh, ánh nến lay động.

Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy eo lưng đau nhức, trên xương quai xanh được cổ áo che phủ còn có vết bị Tiêu Trì Dã cắn. Kỳ quái đó là, ngay lúc nghiêm túc thế này, y lại nghĩ tới khuôn mặt Tiêu Trì Dã mướt mồ hôi, nghĩ tơi cánh tay hữu lực của Tiêu Trì Dã, nghĩ tới nụ hôn dán lên cổ du ngoạn khi Tiêu Trì Dã thở dốc.

Y nghĩ tới tất cả của Tiêu Trì Dã, lại duy chỉ không nghĩ ra nổi Tiêu Trì Dã kém hơn Tiêu Kí Minh điểm nào.

Thẩm Trạch Xuyên vẻn vẹn trầm mặc giây lát, thần trí chu du cũng chỉ trong phút chốc, y nói: “Chuyện đại nhân nói tới, ta hiểu cả. Ta với Sách An đến đây, tạm mượn lương thực, sang năm sẽ hoàn trả đủ số.”

Sắc mặt Chu Quế lập tức trắng bệch, muốn giải thích: “Đồng tri, chúng ta không phải…”

“Vấn đề mà ta muốn nói cùng đại nhân không phải lương thực các ngươi cho Cấm quân quá ít, mà là lương thực các ngươi cho Cấm quân quá nhiều.” Thẩm Trạch Xuyên ra hiệu Chu Quế ngồi xuống, y suy nghĩ rõ ràng mà nói, “Tì Châu chịu đưa nhiều lương thực như vậy cho quân dùng đã đủ thấy thành ý rồi. Thế nhưng giống như lúc đầu chúng ta đề cập, Cấm quân chỉ có hiện tại mới dùng lương thực Tì Châu thôi. Quân lương về sau của Cấm quân có con đường cung cấp, không cần mượn kho lương Tì Châu nữa.”

Chu Quế tự biết ngu dốt, không dám tuỳ ý nói tiếp, bèn nhìn về phía Khổng Lĩnh, nói: “Thành Phong là người đôn đốc định ra quyển tập, có một số việc hắn hiểu hơn ta. Thành Phong, ngươi giải thích với Đồng tri đi.”

Khổng Lĩnh đứng dậy, vịn vào lưng ghế, lại hỏi: “Đồng tri khẳng định về sau Cấm quân không thiếu lương thực, còn nói đường lương thực Đông Bắc có thể sử dụng như thường, chúng ta thực sự không nghĩ ra có đối sách gì mà làm như vậy được, mong Đồng tri nói một chút cho chúng ta, bằng không vẫn phải mời Cấm quân nhận lấy lương thực này.”

Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng đẩy chén trà, nói: “Trước khi trả lời, ta còn muốn hỏi hai vị trước, về sau Tì Châu phải dựa đất đai để ăn cơm sao?”

Khổng Lĩnh nói: “Vị trí Tì Châu thụ hạn, nếu không phải thế, có thể tồn tại bằng cách nào nữa?”

“Ta lại thấy ngược lại với tiên sinh.” Thẩm Trạch Xuyên đặt chén trà xuống, nói, “Tì Châu trước kia quả thật là vị trí không tốt, hướng bắc đón Ly Bắc, đi về phía nam đón Trà Châu, hướng đông bị hai châu Đoan, Đôn che chắn, đi phía tây bị Đan thành kiềm chế, không dám tùy ý hành động, cũng không thể tùy ý hành động. Thế nhưng đó là hoàn cảnh lúc Tì Châu còn phụ thuộc vào Khuất Đô thôi, hiện nay các ngươi có giao tình không nhạt với Ly Bắc, Đan thành đã không thể tiếp tục dựa vào uy thế Khuất Đô để sai Tì Châu làm việc nữa, Đôn Châu bị trộm cướp chiếm cứ, sẽ rất nhanh bị càn quét trống khuyết. Cứ như vậy, ba mặt tường vây Tì Châu đã sụp xuống rồi, Trà Châu còn lại không phải trở ngại, mà là cơ hội.”

Chu Quế lại muốn đứng dậy, hắn vò áo choàng nhăn nhúm, cẩn thận hỏi: “Đồng tri là chỉ?”

“Trà Châu nằm dọc tuyến thủy lộ có thể xuyên tới Hà Châu, sau án binh bại, du thương Hà Châu nhờ vào đó chào hàng bán lương thực giá trên trời ở Trung Bác, kiếm lãi kếch sù từ trong tay thổ phỉ lớn nhỏ. Nếu con đường này chỉ để dành hết cho người khác phát tài, không khỏi quá đáng tiếc rồi.”

“Nhưng Trà Châu bây giờ cũng có trộm cướp cai quản, còn có quan hệ với Hà Châu Nhan thị, sẽ không vô duyên vô cớ cho Tì Châu chúng ta mượn đường làm ăn đâu.” Khổng Lĩnh vừa nói vừa hơi gấp gáp, “Huống hồ chúng ta có thể bán cái gì chứ? Tì Châu mà so với Hà Châu, đúng là chốn thâm sơn cùng cốc.”

“Bán lương thực.” Thẩm Trạch Xuyên nói.

Lời vừa nói ra, Chu Quế lập tức đứng dậy, hắn nói: “Không được! Vậy không phải giống bọn xấu đầu cơ quân lương, nghiệp quan cấu kết ở Quyết Tây rồi sao?”

“Đại nhân đợi chút đừng nóng.” Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên quá bình tĩnh, bình tĩnh khiến Chu Quế không tự chủ được ngồi xuống lại. Y nói: “Quyết Tây và Hà Châu có thể có người đề giá cao đầu cơ quân lương cũng là bởi các nơi Trung Bác thiếu lương thực, trong đó Trà Châu là nhất. Tại Khuất Đô, một lượng bạc có thể mua hai thạch lương thực, tại Quyết Tây, một lượng bạc có thể mua một thạch năm đấu lương thực, thế nhưng tại Trà Châu, một lượng bạc chỉ có thể mua hai đấu lương thực. Bạc của trộm cướp Trà Châu đều là vét từ trên người bách tính Trà Châu còn sót lại, bởi vậy lương dân có hộ tịch không thể tồn tại, bí quá hóa liều, người gia nhập thổ phỉ chỉ có thể ngày càng nhiều hơn. Đại nhân, Lôi Thường Minh —— cũng chính là Lôi Kinh Trập, hắn có thể trong vòng nửa năm cấp tốc khuếch trương người ngựa tăng lên số lượng ấy, nguyên nhân căn bản cũng là như thế. Cho nên Tì Châu chịu dùng giá ổn định hơi cao hơn Khuất Đô bán lương thực cho Trà Châu, ngược lại là đang giúp Trà Châu.”

“Nhưng mà, ” Khổng Lĩnh khẽ cau mày, “chúng ta bán lương thực cho Trà Châu, kho lương tất sẽ xuất hiện chỗ trống. Trong tay chúng ta chỉ nắm mỗi bạc, vậy không phải lại nằm trong hoàn cảnh hiện tại của Trà Châu sao? Lúc đó bọn xấu buôn bán lương thực ở Quyết Tây và Hà Châu sẽ đòi tiền từ chúng ta càng kinh khủng hơn.”

“Hà Châu cách xa, Tì Châu muốn làm ăn cùng nơi ấy thì không vội trong một hai năm này. Lúc ta rời khỏi Khuất Đô có biết chút về Hòe Châu. Lần này trù bị quân lương, Hòe Châu xuất một nửa lực, kho lương vô cùng dồi dào. Bọn họ đi tây nam chính là Địch thành phía ngoài Khuất Đô, Địch thành lại thông thẳng cảng biển Quyết Tây, Hòe Châu muốn thông qua Địch thành đi làm ăn buôn bán, đúng lúc thiếu tiền. Tì Châu có thể trước tiên bán lương thực cho Trà Châu, rồi mua về từ Hòe Châu với giá thấp hơn Trà Châu, bạc dư ra có thể trợ giúp những nơi khác, kho lương cũng có thể bảo trì đầy đủ bất cứ lúc nào, có thể cấp thiết kỵ Ly Bắc vào thời khắc mấu chốt, hoặc là giữ cho chính Tì Châu một đường lui.”

Cẩm y vệ có công việc “nghe ghi”, chính là ghi chép lại giá hàng cặn kẽ trên phố lớn ngõ nhỏ. Lúc Thẩm Trạch Xuyên nhậm chức nam Trấn phủ quản lý quân tượng Cẩm y vệ, có thể lật xem ghi chép hàng năm của Cẩm y vệ về các nơi. Cát Thanh Thanh vốn muốn sao chép lại, thế nhưng Thẩm Trạch Xuyên đã đọc thuộc lòng thâu đêm. Y có cảnh giác từ rất sớm về tương lai chưa biết, không chịu dễ dàng giao thứ quan trọng mặc cho trang giấy đảm nhiệm. Sự thực chứng minh y làm không sai, lúc bọn họ rời khỏi Khuất Đô vội vàng đến vậy, cái gì cũng không kịp mang. Nhưng khi y rời khỏi rồi, những ghi chép, hồ sơ, tịch cũ mà y xem qua cũng rời theo y.

Chu Quế rơi vào trầm tư, hắn nghĩ đi nghĩ lại, nói: “Nếu Hòe Châu không chịu…”

“Làm được! Hòe Châu đi hướng đông là Lạc Hà quan, nó có thể chuyển ra một ít phong vật biên cảnh từ Ly Bắc, vận chuyển cảng biển là một tuyến đường.” Khổng Lĩnh càng nghĩ càng hưng phấn, hắn không nhịn được đi vài vòng, vỗ đùi nói, “Phải! Sớm nên như thế! Nếu Tì Châu còn không biết thức thời, vậy chẳng phải còn muốn chui vào cái rọ trước đây sao? Làm được, làm được!”

Từ đầu đến cuối Thẩm Trạch Xuyên không trả lời hắn phải làm sao để tiếp tục sử dụng đường lương thực Đông Bắc, thế nhưng Khổng Lĩnh đã không rảnh bận tâm nữa. Trong ánh nến dường như hắn thấy được cơ hội phát triển thuộc về Tì Châu. Từ chuyện Lôi Thường Minh hắn cảm thấy Thẩm Trạch Xuyên là người đi “ngụy” đạo, nhưng bây giờ hắn đã quên sạch, muốn kéo Thẩm Trạch Xuyên nói cám ơn không ngớt, lúc vươn tay ra lại nghĩ tới Tiêu Trì Dã bèn vội vã quy củ thu lại, liên thanh nói: “Cứ như thế, dù lương thực mấy năm sau nhiều hơn cũng không sợ chất đống sinh mốc trong kho.”

“Vậy thì nói lại chuyện thủ bị quân, ” Chu Quế cách cái bàn, nói, “còn có chuyện phòng ngự tường thành.”

Thẩm Trạch Xuyên uống trà nóng, còn chưa hé miệng đã thấy Đinh Đào ngoài cửa thư phòng ló đầu vào, ra sức vẫy tay với mình.

“Làm sao vậy?” Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy đi tới cạnh cửa.

Nãy Đinh Đào mới ra ngoài, chạy đến nỗi mồ hôi khắp mặt. Hắn ngoác miệng nói: “Công tử, công tử! Đến rồi!”

Chu Quế và Khổng Lĩnh cũng đến gần, thấy Đinh Đào vừa mới đây còn kích động, thoáng cái đã nhắm mắt khóc lớn. Thẩm Trạch Xuyên tựa có cảm giác, kinh ngạc đi ra cửa. Quả nhiên nghe Đinh Đào vừa nghẹn ngào vừa nói: “Công tử! Các ca ca đều về rồi! Kiều Thiên Nhai cũng về rồi! Còn có Kỷ —— “

Thẩm Trạch Xuyên đã sải bước ra ngoài đi tới viện, bên ngoài trời tối đen như mực. Trong tay y còn nắm chén trà, khi đi ra tròng trành sánh ít nước, nóng làm ngón tay ửng đỏ, y lại như không hề phát hiện, hoàn toàn quên mất. Y bước một mạch tới ngoài phủ, đoạn đường ngắn mà đi túa mồ hôi cả thân.

Mấy chiếc xe ngựa chở hàng dừng ngoài phủ, dưới đèn lồng có vài người cao to đứng. Người thấp hơn chút kia vẫn khoác đấu bồng, nghỉ bên xe ngựa, đứng nghiêng thân.

Ngực Thẩm Trạch Xuyên chập trùng, viền mắt đã đỏ hoe, lại hết sức kiềm chế không chịu để lộ ra ngay đây.

Kỷ Cương nghe thấy động tĩnh liền quay sang nhìn, thấy Thẩm Trạch Xuyên bỗng quên cả bậc đá trước mặt, suýt nữa vấp ngã. Ông lộ mái đầu bạc tóc rối bời, đôi môi mấp máy, chưa gọi thành tiếng đã nước mắt chảy dài.

“Xuyên…” Kỷ Cương như đứa bé bạc đầu, vừa gọi chẳng xong câu, vừa sốt ruột vẫy tay liên tục, “Con, con…”

Thẩm Trạch Xuyên đi hai bước xuống bậc, đến đỡ Kỷ Cương. Kỷ Cương nắm chặt cánh tay Thẩm Trạch Xuyên, quan sát y một lượt từ trên xuống dưới. Đời này ông từng làm Cẩm y vệ ở Khuất Đô, rồi làm thợ rèn tại Đoan Châu, sau đó gặp đại nạn, vợ con đều đã ra đi, nhưng từ đầu đến cuối ông luôn gồng mình tỏ vẻ cứng cỏi trước mặt người ta. Song ngay bây giờ ông nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên, vậy mà không thể khống chế nước mắt trào như suối.

“Xuyên nhi…” Kỷ Cương dùng ngón tay thô ráp lau nước mắt, nhìn Thẩm Trạch Xuyên hết lần này đến lần khác, vạn lời muốn nói đều biến thành một câu “Không có chuyện gì là được”.

Ông bôn ba mệt mỏi, gầy đi rất nhiều. Tề Huệ Liên chết rồi, trong lòng ông không thể qua được, nhưng lo sợ sau khi Thẩm Trạch Xuyên rời khỏi Khuất Đô phải chịu khổ, cả đường cố gắng đi càng nhanh càng tốt, ăn không ngon ngủ không yên. Mọi khổ sở đều đè lên tấm lưng già đã lọm khọm, ông đã không còn là Kỷ Cương có thể vang danh thiên hạ từ lâu rồi, nhưng thân thể gầy gò này vẫn mãi tình nguyện che gió chắn mưa cho Thẩm Trạch Xuyên. Vì đứa con này, ông có thể tốc hành ngàn dặm vạn dặm, cũng có thể tranh đấu hào kiệt thiên hạ. Ông thật sự chẳng cầu xin điều gì, chỉ cần nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên sống yên ổn.

“Sao lại gầy đến thế này rồi!” Kỷ Cương khó kiềm lòng được nói.

“Sư phụ, ” Giọng Thẩm Trạch Xuyên run run, “sao sư phụ gầy đi nhiều vậy?”

“Ta già rồi, không chịu nổi đi đây đi đó.” Kỷ Cương vội vàng lau nước mắt, vui mừng nói, “Giờ này thấy được con, sư phụ ổn cả rồi!”

Kiều Thiên Nhai gạt chén trà vỡ nát kia, quỳ một chân trên đất, có ý định làm dịu đi không khí thương cảm này, bèn cười nói: “Mặc dù lộ trình bị chậm hơn mấy tháng, nhưng mà may không thẹn với lệnh. Chủ tử, thưởng bữa cơm, thưởng miếng rượu được không? Sư phụ, chúng ta ngồi xuống đã rồi nói chuyện tiếp!”

* * *

Đình viện vốn không lớn toàn là người, Khổng Lĩnh gọi nhà bếp xào rau, xếp bàn trong viện, lấy Mã Thượng Hành cho Cẩm y vệ và nhóm cận vệ Ly Bắc đón gió tẩy trần.

Kiều Thiên Nhai dùng đũa hùa theo chim sẻ béo mập của Đinh Đào, nói: “Người thì chạy gầy cả đi, chỉ có ngươi nuôi nó ăn bóng loáng toả sáng, chuẩn bị cho các ca ca nhắm rượu phải không?”

Đinh Đào vốn đang vui vẻ, nghe vậy liền tóm chim sẻ vội la lên: “Không cho!”

Cốt Tân đói bụng kinh khủng, lúc vùi đầu xới cơm còn không quên đưa đũa đánh Kiều Thiên Nhai quay lại, trầm giọng hỏi: “Ngươi ngứa người à? Cứ phải bắt nạt một thằng nhóc.”

“Trên đường đâu có cắt xén phần lương thực của ngươi, ” Thần Dương ngồi uống rượu, nói, “ sao ngươi vẫn đói bụng đến thế?”

“Cốt huynh đệ chia lương thực cho đám trẻ ăn xin trên đường cả rồi, ” Phí Thịnh mới giao thiệp cùng bọn hắn, biết sau này mọi người đều là người chung đường nên lựa nói lời hay, “Ta thấy Cốt huynh đệ cũng là xương cứng mà lòng mềm, móc rất nhiều tiền đồng cho bọn chúng mua bánh bao đấy.”

“Cứu gấp không cứu nghèo, ” Thần Dương tận tình khuyên nhủ, “ cái tật xấu gặp người rơi lệ là nhẹ dạ này của ngươi phải sửa. Bây giờ ở đâu cũng thiếu lương thực, không phải không cho ngươi làm việc thiện, nhưng cũng cần đúng mực.”

“Huynh tiêu sạch tiền rồi à?” Đinh Đào nằm một bên nói, “Tân ca, không phải lần trước huynh còn nói tính giao cho ta sao? Ta tích góp cho huynh cưới vợ đấy. Ta đã bảo huynh nên gửi ở chỗ ta mà, ta có thể ghi chép rõ ràng.” Hắn vừa nói vừa móc sổ nhỏ ra, “Năm kia ăn tết, huynh uống rượu mượn ta ba văn tiền còn viết ở đây. Đương nhiên ta cũng không để ý tí tiền này đâu, ta không để ý, thật sự đấy ca, ta chi là…”

Cốt Tân ăn xong sảng khoái, lấy cây bông mang theo bên người nhét vào tai phải, quay sang bên trái hỏi: “Rượu trong nhà đâu rồi? Cho ta làm một vò.”

“Chỉ uống ba chén thôi đấy, ” Kiều Thiên Nhai đã ngừng đũa lâu rồi, hắn nói, “lát nữa phải báo cáo công việc với chủ ta, ngươi uống say khướt là quên mất lần trước Hầu gia phạt rồi à? Giờ ta khuyên ngươi nên hành sự cẩn thận đi.”

Bình thường hắn hay có vẻ nói cười đùa vui nhưng trước đây cũng là Cẩm y vệ Đồng tri, bây giờ thật sự dùng điệu bộ này quả là có chút uy thế. Ngữ khí rất ôn hòa, lời nói thì không dễ nghe như vậy.

Cốt Tân buồn bực nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu nói: “Là thèm, ta đã không uống rượu cả tháng rồi.”

Đinh Đào từ từ đóng cái máy hát lại. Hắn là người nhỏ tuổi nhất trong đây, xưa nay đều được coi như đệ đệ nuôi, ca ca nào cũng không keo tiền mua kẹo cho hắn. Chính vì như thế nên hắn chẳng sợ ai cả, ai cũng dám sán tới, hắn có sức quan sát trời sinh, đặc biệt bén nhạy tâm tình giữa người với nhau. Hắn nhận ra các ca ca cũng khác với vẻ thả lỏng trên mặt, vì thế hắn ôm chim sẻ nhỏ của mình, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, không ồn cũng không nháo.

Cơm ăn đến lúc không còn sớm lắm, Khổng Lĩnh liền sai người dọn viện, đưa những vị khách bôn ba cả đoạn đường dài này đi nghỉ ngơi. Bây giờ đã là nửa đêm, Thẩm Trạch Xuyên để Đinh Đào đưa Kỷ Cương đi nghỉ, mấy người dẫn đầu đều có việc bẩm báo, lần lượt đứng dưới hiên trước cửa, chuẩn bị từng người đi vào.

“Cùng vào ngồi xuống đi, có chuyện thì cùng nói.” Đợi bọn hắn đều vào rồi, Thẩm Trạch Xuyên ngồi ở vị trí chủ trì, hỏi Thần Dương trước, “Chuyện xúc tiến quân lương thuận lợi không?”

Thần Dương ngồi nghiêm chỉnh, hắn sửa sang ngôn từ chốc lát, nói: “Không thuận, đúng như công tử sở liệu trước khi ta đi, quan chức Hòe Châu dùng mọi cách qua loa lấy lệ, chậm chạp không chịu xúc tiến. Lúc đó chiến sự Ly Bắc sốt sắng, kỳ hạn hai ngày của chủ tử chỉ nháy mắt là tới, ta gấp đến độ xém lửa, may là thủ vệ Lạc Hà quan Khương đại nhân đứng ra đảm bảo, Hòe Châu mới bằng lòng phát thóc cho. Cũng may kịp kỳ hạn, nhờ đường lương thực nối thẳng mới không làm lỡ chuyện quân.” Hắn nói tới chỗ này lại lặng đi phút chốc, “Ta ở Ly Bắc đã gặp thế tử gia, thế tử gia bị thương rất nặng, nghe nói chủ tử rơi vào trùng vây tại Khuất Đô, muốn suất binh đi đón, đáng tiếc bị Vương gia bác bỏ.”

Thẩm Trạch Xuyên không hỏi lại tình hình cụ thể mà chuyển sang hướng Cốt Tân, nói: “Khi đó ngươi đến Tì Châu điều lương thực, Chu Quế không làm khó như Châu phủ Hòe Châu, sao bây giờ cũng chau mày?”

Cốt Tân bị gọi tên, thậm chí có hơi ngạc nhiên. Người đang ngồi đều phát hiện hắn mất tập trung, Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, hắn nói: “… Ta đến Tì Châu đôn đốc xúc tiến quân lương, quả thực không bị làm khó dễ, rất nhanh theo quân đưa lên phía trước, còn gặp được Vương gia ở phía đông Hồng Nhạn nữa.”

Hắn nói không nhanh, dừng lại do dự hồi lâu.

“Ta nghe nói chủ tử đã ra khỏi Khuất Đô, một mực chờ đợi ngài ấy về nhà. Sau đó thì chạm mặt Thần Dương ở trong quân mới biết chủ tử dừng ở Tì Châu, cho nên ta lại chạy về nơi này.”

Ly Bắc ở phương bắc Tì Châu, theo đạo lý bọn họ phải nhanh hơn Kiều Thiên Nhai.

Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên hơi gõ lên mặt bàn, bỏ qua, nói với Kiều Thiên Nhai: “Ngươi thì sao? Nói rõ.”

Kiều Thiên Nhai tựa cánh tay trên tay cầm của ghế, trả lời rất nhanh: “Ta nhận lệnh chủ tử chạy đi tìm người, truy tra tung tích tại nội trạch Tiết phủ, phát hiện Tiết Tu Trác dời sư phụ đến chỗ môi giới Đông Long, tiên sinh thì không biết tung tích. Bọn ta đã chậm một bước… Cửa thành cũng không ra được, chỉ có thể trốn bên trong Khuất Đô.” Hắn nói, nhìn về phía Phí Thịnh, “Đúng lúc hắn cũng đang dẫn người trốn khỏi thế gia tra tìm, bọn ta nghĩ mọi cách phải ra khỏi thành, Hàn Thừa vây chặt Khuất Đô. Lúc đó bọn ta không có nơi đi nên ẩn thân tại Mai trạch của Hầu gia. Đúng lúc trong Mai trạch ta lại phát hiện bản vẽ phân bố kênh rạch công Khuất Đô mà Hầu gia dụ được từ chỗ Phan gia.”

Vật này là khi Tiêu Trì Dã tiến tước thiết yến lấy từ trong tay Phan Lận. Lúc đó hắn chuẩn bị giữ lại cho mình để dùng ngừa chẳng may sao đó, nhưng không ngờ ma xui quỷ khiến thế nào lại thành chìa khoá cho nhóm Kiều Thiên Nhai chạy trốn khỏi Khuất Đô.

“Bọn ta bò từ kênh rạch công ra ngoài, ” Phí Thịnh nói rồi duỗi ngón tay làm động tác, “mỗi kênh rạch công ở phố lớn đều là mới đào, không biết có phải ý của Hầu gia không, toàn bộ là ngoài hẹp trong rộng, chỗ khô ráo còn tồn dư ánh nến và ít lương khô. Nhóm bọn ta hơn năm mươi người dựa vào đống lương khô đó, luẩn quẩn với tám đại doanh mười mấy ngày trời, cuối cùng từ chỗ gần Phong Sơn ra khỏi Khuất Đô.”

“Sau khi ra ngoài lại phát hiện đường lớn tám thành Khuất Đô kiểm tra thật giả nghiêm ngặt, đành phải tháo hết kim ngân ngọc bội trên người, cải trang thành du thương, từ phía nam Thuyên thành vòng tới Trà Châu, rồi từ Trà Châu chạy đến Tì Châu.” Kiều Thiên Nhai nói, “Nửa tháng trước chúng ta đến được Trà Châu, nghe nói Hàn Thừa đã đưa hoàng tự vào cung rồi. Nhưng sau khi rời khỏi Trà Châu thì tin tức không thông, cũng mất đi đoạn kế tiếp, thứ tỉ mỉ khác phải chờ thư Cát Thanh Thanh thôi.”

Thẩm Trạch Xuyên đang trầm tư, không ai quấy nhiễu. Y nghe thấy tiếng Đinh Đào đi lại dưới hành lang, đợi Đinh Đào đi tới cửa liền nói: “Hai người các ngươi cũng mệt rồi, tối nay theo Đinh Đào đi nghỉ trước đi.”

Phí Thịnh có mắt, không vội vã bộc bạch lòng thành ngay tối nay. Hắn dứt khoát đứng dậy, cùng Kiều Thiên Nhai đồng thời hô ‘chủ tử’ rồi lui ra.

* * *

Hoa nến hơi bạo, lóe lên một cái.

Từ đầu đến cuối Cốt Tân đều không còn ngẩng đầu lên tiếng, hắn chìm vào ánh nến, bóng nến chiếu gò má của hắn, như hai hình người nhỏ đang vặn vẹo đánh nhau.

Thẩm Trạch Xuyên bình tĩnh một cách lạ kỳ, y nói: “Hai người các ngươi đã gặp phải chuyện gì ở Ly Bắc?”

Thần Dương giơ tay hơi che mặt, khuỷu tay chống tay ghế. Hắn nói: “… Ta bên chỗ thế tử không gặp chuyện gì cả, là Cốt Tân.”

Trong sự yên tĩnh khó chịu này, Cốt Tân giải nút áo, cởi bỏ áo, quay lưng lại, để toàn bộ phần lưng lộ ra trước mắt Thẩm Trạch Xuyên. Hắn nói: “Những việc này vốn nên trực tiếp bẩm báo chủ tử, thế nhưng mấy ngày sau chủ tử mới về, theo lời chủ tử dặn dò tại Khuất Đô thì ta có thể bẩm báo công tử trước. Ta đến nơi đang chiến sự căng thẳng nhất, vương gia và Tả soái đều bình an. Sau khi kết thúc thẩm tra quân lương, ta tạm thời làm tiền đạo đội trinh sát, mỗi ngày đều tiếp xúc với kỵ binh Hãn Xà bộ. Không rõ là một ngày nào đó, ta từ dãy phía đông dẫn tiểu đội về, trên đường đã gặp phải phục kích.”

Phần lưng kia bị khoét hư nát rồi, chỗ nghiêm trọng đã bị nạo sạch, nơi quấn băng gạc vẫn có thể nhìn thấy máu ứa ra.

“Ta trúng một mũi tên, nhưng vẫn đào thoát được. Ta vốn tưởng người của Hãn Xà bộ cho nên mang theo hai trăm huynh đệ còn lại tránh thoát đồng cỏ mà Hãn Xà bộ qua lại, từ đầm lầy Đồ Đạt Long Kỳ quay về, ai biết ngay đêm đó lại gặp phục kích lần nữa ở Đồ Đạt Long Kỳ.” Cốt Tân lại kéo áo lên, hắn buộc nút, nói, “Công tử, ta là xuất thân trinh sát, có thể được vương gia tuyển vào cận vệ là dựa vào một đôi mắt và hai lỗ tai. Những năm qua ở Khuất Đô tuy rằng không còn bằng trước đây, nhưng sau khi chủ tử nhắc nhở cũng không còn dám tuỳ tiện, đặc biệt là ở trên chiến trường thì càng thêm thận trọng. Tuyến đường hành quân đêm đó của ta đều là trực tiếp truyền đạt, không hề thương thảo qua bất cứ ai, vậy mà lại gặp phục kích hai lần, nên ta bắt đầu hoài nghi trong đội ngũ có gián điệp của Hãn Xà bộ.”

“Trên đường tháo chạy lần hai ta phát hiện mũi tên có độc rắn, trước đây Đinh Đào từng bôi độc này trên kim thép rồi, là đồ của dãy Hồng Nhạn phía tây. Lúc đó lưng ta đã nát lắm rồi, lại còn bị đuổi gấp trong vùng đầm lầy, bị mấy con trùng độc cắn, không chịu nổi, tới hừng đông là sốt lên.”

Cốt Tân nói tới đây bỗng ngừng.

Hắn nói đến mức nặng nề ngột ngạt, nhiều lần ngừng câu như thể đang xác nhận lại, để ngừa bản thân nói sai từ nào đó, hắn biết lời kế tiếp có ý nghĩa thế nào.

“Ngựa của chúng ta đều chìm trong đầm lầy, ta không thể đi được nữa. Từ Đồ Đạt Long Kỳ về phía nam mười mấy dặm chính là doanh thường trúcủa thiết kỵ Ly Bắc, kỳ quái là ngày ấy không có một ai tuần phòng, ta sai tiểu tướng thân tín đi đầu chạy về chỗ cũ chờ viện binh. Kết quả đợi từ hoàng hôn đến hừng đông ngày kế đều không có người đến. Ta lo gián điệp sẽ dựa đó tiến vào doanh thường trú, cho nên miễn cưỡng chống đỡ chạy về. Ta cửu tử nhất sinh mới trở về doanh địa, lại bị tháo đao giam giữ, ở nhà lao bắt nhốt tù binh Biên Sa một đêm, ngày thứ hai bị giải tới trước lều, bị tướng lĩnh của doanh thường trú là Quách Vi Lễ chủ thẩm.”

Cốt Tân bỏ qua tình hình cụ thể khi chịu thẩm tra, hắn cũng không muốn nghĩ lại, đối với hắn mà nói đó không phải đau đớn trên thân thể, mà là sự sụp đổ của một loại tưởng niệm nào đó.

Hắn nói với giọng vô cùng nhẹ: “Bọn họ nói ta tư thông Hãn Xà bộ, khiến đêm đó đội tiên phong Đồ Đạt Long Kỳ qua phía đông bị diệt toàn quân, đồng thời cướp đoạt vật phẩm trong quân ta, muốn ta khai rõ có bị người khác chỉ thị hay không. Chuyện ta chưa từng làm, ta không thể nhận, ta chất vấn doanh thường trú tại sao không chú ý quân báo cầu viện của ta hai lần liền, bọn họ nói rằng không hề nhận được. Dựa theo quân luật, ta phải trải qua ba tướng thẩm tra, rồi do thống soái đương nhiệm đích thân chạm trổ mới có thể chém, thế nhưng Quách Vi Lễ một miệng khăng khăng rằng thế tử trọng thương chưa lành, bọn họ có quyền tạm thay thế, nếu không có Thần Dương ngày đó đuổi đến đúng lúc, ta đã không gặp được công tử rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên dùng kim bạc gẩy rơi bấc đèn, ánh lửa kia dập tắt một khoảng. Y nhìn chằm chằm cây nến như đang rơi lệ kia, trong khoảnh khắc lóe lên vô số ý nghĩ. Y thậm chí không cần Thần Dương và Cốt Tân nhắc nhở, cũng nhớ tới trong thư bộ binh bổ nhiệm, Quách Vi Lễ này là người Tiêu Kí Minh một tay đề bạt lên.

* * *

Tiêu Trì Dã dọc theo dấu vết Lôi Kinh Trập lưu lại, đuổi thẳng tới trại cũ phương bắc. Hắn xuống ngựa nhặt nắm đất, nhìn về phía trước, hơi nheo mắt lại.

Đàm Đài Hổ phóng tầm nhìn tới dãy núi, nói: “Tiếp tục hướng bắc là đạp lên đường biên Ly Bắc, bọn hắn không dám đi đầu kia, chỉ có thể phân ra để chạy trốn thôi. Chủ tử, ta nghi hắn đang nán lại, truy thế này vất vả quá.”

“Hắn đúng là đang nán lại, ” Tiêu Trì Dã nới lỏng ngón tay, “còn là tốp nhỏ lẩn trốn, dùng lưới lớn dĩ nhiên không tóm được, mà chúng ta cứ phân tán thì sẽ rơi vào cạm bẫy của đối phương. Hắn không chịu đánh chính diện với ta cũng bởi vì không thể chịu xung lượng của Cấm quân, lo lắng người mình bị đánh cho nhụt chí. Bọn chúng quen địa phương này, cho nên dùng mọi cách dụ chúng ta cũng chia tán thành tốp, dễ công phá từng nhóm.”

“Chúng ta sẽ không đủ kỵ binh, ” Đàm Đài Hổ xem kỹ địa hình, “thằng chó kia giảo hoạt thật!”

“Không vội.” Tiêu Trì Dã đứng lên.

Mãnh dò xét trở về, rơi trên bả vai Tiêu Trì Dã, cùng Tiêu Trì Dã đứng trong gió đêm. Gió rì rào gợn bụi cỏ, trước mặt tản ra vài lá liễu.

“Trong năm binh, chỉ lửa hừng hực nhất*.” Tiêu Trì Dã lại lên ngựa, “Ta muốn một cây đuốc thiêu khiến hắn không còn chỗ mà trốn.”

Tác giả có lời muốn nói: * ( Kỷ hiệu tân thư)

Đàm Đài Hổ cũng lên ngựa, nói: “Nhưng nơi đây nhiều cây cối, nếu thiêu cháy chỉ sợ lửa sẽ lan đến đồng cỏ Ly Bắc mất.”

Tiêu Trì Dã trên ngựa cười ra tiếng, nói với Đàm Đài Hổ: “Ta không phải bảo ngươi thiêu nơi này. Đi, đi thôn trấn to nhỏ ven đường, bảo bọn họ dán bố cáo, phàm là người chứa chấp trộm cướp đều chém ngay trước ngựa. Nhưng nếu báo cho Cấm quân thì liền chiếu theo đầu người để ước lượng tiền đồng, có bao nhiêu, ta thưởng bấy nhiêu. Còn phải nói cho bọn hắn biết, Tì Châu sắp ban bố cáo tuyển quân rồi, loại trừ cái khác thì không có, một ngày ba bữa vẫn có thể cung cấp, trong đó ưu tiên người lấy được tiền thưởng của Cấm quân. Nếu Lôi Kinh Trập không muốn bị chúng ta tìm ra, vậy thì ta muốn chính hắn bị đẩy ra.”

Đàm Đài Hổ do dự mãi, vẫn nói: “Nhưng không phải chúng ta không có tiền à…”

“Đi về báo đủ số cho Lan Chu, ” Tiêu Trì Dã giục ngựa, lại ghìm ngựa quay đầu hỏi, “chỉ mấy cái tiền đồng mà nhị công tử cũng không lấy ra nổi à?”

Đàm Đài Hổ tỏ vẻ e ngại.

Tiêu Trì Dã xoay nhẫn xương, vẻ mặt lạnh băng nói: “Ờ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ba chương hợp nhất nhé.

Nói về lương thực chút, ở đây 1 thạch≈90kg. Khuất Đô có kho lúa đặc biệt dùng để cung cấp, giá lương thực thường sẽ không di động kịch liệt, quan chức có tháng đi vào trợ giúp, giá hàng Quyết Tây tương đối cao. Một vạn sáu ngàn thạch đại khái có thể cho hai vạn Cấm quân ăn hai cái nửa tháng, thế nhưng đây là xây dựng với điều kiện tiên quyết là Cấm quân không có kỵ binh, sẽ không phải chạy bôn ba, không có chiến sự, tôi tính qua loa, đương nhiên cũng có thể có thể chưa tính chính xác orz

³1kg Trung Quốc = 596,8g Việt Nam

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây