Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

196: Giống, Quá Giống


trước sau

Tôn Lan Khê ở bên ngoài thấp thỏm ngắt hoa ngắt cỏ trong vườn chờ đợi, nãy giờ cô đã thở dài cả N lần, chỉ sợ mình không thể lưu lại.

Sợ mình rảnh rỗi quá dễ suy nghĩ bậy bạ, Tôn Lan Khê nghĩ tới việc nên gọi điện xin lỗi Dương Lâm Tây, cô cũng không ngờ mình lại hố lớn như vậy. Cũng may ban đầu đại sư đưa số điện thoại của Dương cảnh quan cho cô, nếu đại sư chịu ra tay giúp đỡ nhưng kết quả là mẹ cô hảo hảo dưỡng thai ở biệt thự thì đúng là mất hết mặt mũi!

"Dương cảnh quan, thực xin lỗi, tôi thật sự không biết hóa ra vì tình trạng không tốt nên mẹ phải dưỡng thai, gây ra hiểu lầm lớn như vậy, tôi thật sự xin lỗi." Lúc nói chuyện tai Tôn Lan Khê vì ngượng ngùng mà đỏ bừng, cô thực sự áy náy, nói ra thì bây giờ nghĩ lại, cô thật sự không tưởng tượng được mình đã làm như vậy. Cô vốn nhút nhát như vậy cư nhiên lại gọi điện báo cảnh sát, hại ba xấu mặt. May mà ba không trách cứ, bằng không cô đã làm hỏng mất kế hoạch của mẹ.

Lúc này Dương Lâm Tây vẫn còn ngồi trên xe, anh nói: "Không sao, mẹ cô không sao là tốt rồi." Nghĩ tới sự cổ quái của Tôn Chí Lâm, anh vẫn nhắc nhở: "Tôi cảm thấy ba cô có chút không đúng, nếu sau này gặp vấn đề thì nhớ gọi điện cho tôi."

Tôn Lan Khê không để chuyện này trong lòng, ba cô không đúng nhất định là vì bị cô chọc giận. Bởi vì đây là lần đầu tiên Tôn Lan Khê cứng đầu như vậy với Tôn Chí Lâm.

Thế nhưng cô vẫn rất cám ơn Dương Lâm Tây đã quan tâm: "Vâng, tôi sẽ, cám ơn Dương cảnh quan!"

"Không khách khí!"

Sau khi cúp máy, Tôn Lan Khê nghe thấy bà vú gọi mình, cô vội vàng đi tới, đối phương nói: "Tiểu thư, ông chủ bà chủ đang tìm cô!"

Tôn Lan Khê khẩn trương, đã thương lượng xong rồi sao: "Ừm, tôi biết rồi, vào ngay đây!"

Tôn Lan Khê thấp thỏm đi vào phòng khách rồi im lặng đứng bên cạnh Lý Duyệt Minh, cô sợ Tôn Chí Lâm bảo mình rời đi. Nhìn dáng vẻ Tôn Lan Khê, Tôn Chí Lâm bất đắc dĩ cười nói: "Rồi rồi, biết con nhớ mẹ rồi, vậy con ở lại đây vài ngày đi rồi ba tới đón con về!"

"Có thật không ạ?" Tôn Lan Khê kinh ngạc lẫn vui sướng ngẩng đầu, cao hứng không thôi: "Cám ơn ba!"

Tôn Chí Lâm xoa đầu Tôn Lan Khê, nhìn dáng vẻ cao hứng của cô con gái, lại nhìn dáng vẻ từ ái của Lý Duyệt Minh ở bên cạnh, trong lòng có chút mất tự nhiên: "Được rồi, ba còn việc nên đi trước, nếu con cần mua gì thì nói với bà vú."

"Dạ, cám ơn ba, ba đi thong thả."

Sau khi Tôn Chí Lâm rời đi, thần kinh căng cứng của Tôn Lan Khê lập tức thả lỏng, cô ôm lấy tay Lý Duyệt Minh nũng nịu: "Mẹ, mẹ thật sự làm con sợ muốn chết!"

Ánh mắt Lý Duyệt Minh lóe sáng, bà nhìn Tôn Lan Khê, đưa tay xoa gương mặt non mềm của cô, bảo dưỡng tốt đúng là không giống.

"Mẹ làm sao biết sẽ dọa tiểu bảo bối sợ a!"

Ngón tay thon dài như có như không lướt trên mặt Tôn Lan Khê, Tôn Lan Khê gãi gãi mặt, cảm thấy có chút nhột, cô rúc vào bên người Lý Duyệt Minh, yếu ớt nói: "Mẹ, thật lâu rồi mẹ không liên lạc với con, con cứ tưởng mẹ đã xảy ra chuyện. Mẹ thật là, thân thể không thoải mái sao có thể giấu con, hại con lo lắng sợ hãi lâu như vậy, còn mất mặt đi tìm cảnh sát nữa. May mà ba không trách con!"

Lý Duyệt Minh sờ da thịt non mềm của cô gái trẻ, cười híp mắt: "Không có đâu, ba con yêu mẹ như vậy, lại yêu con như vậy, sao nỡ trách con chứ?"

Tôn Lan Khê cao hứng gật đầu: "Cũng đúng! Đúng rồi mẹ, trên người mẹ có sứt nước hoa gì ạ?" Ngay từ lúc ban đầu cô đã ngửi thấy một mùi thơm như có như không, là mùi nước hoa cô chưa từng ngửi qua. Cô nhớ mẹ mình không dùng loại nước hoa này, hơn nữa đang mang thai không phải không được dùng nước hoa sao?

Lý Duyệt Minh cười nói: "Có à? Sao mẹ không ngửi thấy?"

Tôn Lan Khê dùng sức ngửi một hơi: "Có, rất dễ chịu. Mẹ không sứt nước hoa ạ?"

"Đứa ngốc, trong bụng mẹ có em bé, sao có thể dùng mấy thứ ấy? Thậm chí ngay cả trang điểm cũng không mà."

Tôn Lan Khê nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, mẹ cẩn thận như vậy sao có thể sứt nước hoa chứ? Thế nhưng mùi hương đó chẳng lẽ là mùi thơm cơ thể?

Tôn Lan Khê cũng không để ý nhiều như vậy, có thể cùng mẹ ở chung một chỗ cô đã rất vui vẻ rồi.

Đến buổi tối, bà vú tời hỏi tối nay ăn món gì, Lý Duyệt Minh nói: "Làm vài món Lan Khê thích ăn đi." Bà kể vài món ăn, bà vú liền ghi chép lại.

Tôn Lan Khê ở bên cạnh nghe, ban đầu còn thật cao hứng nhưng sau đó thì nhịn không được nhíu mày: "Mẹ, ba không có ở đây, con không muốn ăn thịt xào cần tây đâu."

Từ nhỏ đến lớn Tôn Lan Khê vốn không thích mùi cần tây, thế nhưng ngược lại Tôn Chí Lâm rất thích. Vì phối hợp với khẩu vị của Tôn Chí Lâm, mỗi lần hắn tới Lý Duyệt Minh sẽ làm món thịt xào cần tây, hơn nữa còn bắt Tôn Lan Khê ăn chung, để Tôn Chí Lâm cảm thấy con gái mình quả nhiên từ một khuôn mình đúc ra, thứ hắn thích con gái hắn cũng thích.

Lý Duyệt Minh nói: "Cái này liên quan gì ba con có ở đây hay không? Chẳng lẽ ba con không ở, món con thích liền biến thành không thích à?"

Tôn Lan Khê có chút hồ đồ, mẹ nói vậy là có ý gì?

Bà vú nấu cơm, Tôn Lan Khê bồi Lý Duyệt Minh ở phòng khách xem TV, cô nhìn phần bụng hơi nhô ra của Lý Duyệt Minh, hiếu kỳ hỏi: "Mẹ, con có thể sờ bụng mẹ một cái không? Em trai có biết nhúc nhích không ạ?" Cũng gần bốn tháng rồi a!

Bàn tay ăn trái cây của Lý Duyệt Minh khựng lại: "Không có, chỉ mới bốn tháng thôi, còn sớm! Cho dù động thì con cũng không cảm thụ được!"

"Là vậy ạ!" Không có thường thức mang thai, Tôn Lan Khê cắn ngón tay nói: "Mẹ, con có thể sờ một cái không?"

Lý Duyệt Minh đổi tư thế ngồi nói: "Có gì tốt mà sờ, mang thai bụng không phải cũng như vậy à?"

Tôn Lan Khê làm nũng: "Mẹ, cho con sờ đi mà, con chưa từng được sờ em trai a!"

Lý Duyệt Minh nhíu mày, nghĩ một chút, con bé này chỉ là một đứa nhóc, cơ bản không biết mang thai là tình huống gì, sợ một cái hẳn không có vấn đề, vì thế liền mở rộng tay: "Được rồi, con sờ đi!"

Tôn Lan Khê dè dặt đưa tay sờ một cái, sau đó liền giật mình, mềm nhũn, ơ? Trước kia không phải mẹ nói lúc mang thai bụng sẽ cứng cứng à?

Tôn Lan Khê có chút nghi hoặc trừng mắt, đang định cẩn thận sờ một cái thì bị Lý Duyệt Minh gạt đi: "Được rồi, lấy táo cho mẹ đi."

Tôn Lan Khê chỉ đành nuốt xuống một bụng nghi vấn, lấy một miếng táo cho Lý Duyệt Minh, sau đó nói: "Mẹ, mang thai vào mùa đông có phải đặc biệt mệt mỏi không ạ?"

Lý Duyệt Minh thờ ơ nói: "Tàm tạm!"

"Con cũng sinh vào mùa đông, mẹ cũng coi như có kinh nghiệm a!"

"Ừm, có kinh nghiệm!"

Nụ cười trên môi Tôn Lan Khê lập tức biến mất, tay khẽ run, phải tốn rất nhiều sức lực mới kiềm chế được chính mình, cô đưa tay lấy một quả táo cắn rôm rốp, cũng không chú ý nghe Lý Duyệt Minh nói gì.

Trước kia Lý Duyệt Minh không cho phép cô cầm cả quả táo cắn như vậy, bà nói như vậy rất tục khí, không ưu nhã, người có tiền phải cắt trái cây thành miếng nhỏ rồi dùng tăm xỉa răng để xiên.

Vì thế từ nhỏ tới lớn, mỗi khi ăn trái cây Tôn Lan Khê đều phải cắt thành miếng nhỏ, từng chút từng chút từ từ ăn.

Hơn nữa Tôn Lan Khê căn bản không phải sinh vào mùa đông, cô sinh vào mùa thu, Lý Duyệt Minh không có khả năng không biết chuyện này.

Tôn Lan Khê rất hoảng, có chút sợ hãi, cô không biết này là chuyện gì. Vì sao mẹ lại quên mất thời điểm cô chào đời chứ? Cô hỏi như vậy chỉ là theo bản năng thử dò xét mà thôi, bởi vì hành động lúc chọn món của mẹ làm cô cảm thấy có chút kỳ quái.

Mà bây giờ cô không thục nữ gặm táo như vậy, mẹ cũng không nói gì cả?!

Chuyện này thực khó tin a!

Mẹ cô rốt cuộc làm sao vậy?

"Mẹ..." Tôn Lan Khê lẩm bẩm.

Lý Duyệt Minh nghe thấy âm thanh liền nghi hoặc quay đầu qua, mỉm cười nhàn nhạt: "Sao vậy? Gọi gì mẹ?"

Mắt mũi chân mày ngũ quan đều là dáng vẻ quen thuộc, người trước mặt rõ ràng chính là mẹ nhưng vì sao tâm cô lại hoảng loạn như vậy chứ?

Tôn Lan Khê đặt quả táo xuống khay trái cây, cẩn thận nhích sát tới bên cạnh, ôm cánh tay Lý Duyệt Minh nhẹ giọng nói: "Mẹ, con thực nhớ mẹ a!"

Lý Duyệt Minh cho rằng đứa bé Tôn Lan Khê vì nhớ mẹ nên sinh ưu tư, bà cười xoa đầu cô bé: "Không phải bây giờ mẹ đang ở bên cạnh con sao?"

Tôn Lan Khê nói: "Mẹ, chờ thân thể mẹ khá hơn một chút thì chúng ta đi dạo phố đi. Con muốn mua sợi dây chuyền hình mặt cười trong trung tâm XX, trước đó con có nói với mẹ là rất thích kiểu đó ấy."

Lý Duyệt Minh nói: "Ừm, chờ thân thể mẹ khỏe hơn một chút, bác sĩ nói có thể ra ngoài thì mẹ sẽ dẫn con đi!"

Tôn Lan Khê thả lỏng tay, mỉm cười ngọt ngào: "Cám ơn mẹ, mẹ thực tốt! Con đói rồi, để con vào bếp xem bà vú đã làm cơm xong chưa."

"Ừm, con đi đi!"

Tôn Lan Khê xuống sô pha, đi tới nhà bếp, khoảnh khắc xoay người thì biểu tình trở nên cực kỳ sợ hãi, đó không phải mẹ cô, người đó không phải mẹ cô, sợi dây chuyền mặt cười kia là mẹ cô thích cứ không phải cô, cô vốn định để dành tiền mua sợi dây chuyền đó làm quà sinh nhật cho mẹ, mẹ không có khả năng không biết.

Tôn Lan Khê đột nhiên cảm thấy cả người lạnh ngắt, sao có thể như vậy? Rõ ràng dáng dấp y hệt nhưng lại làm cô có cảm giác thực xa lạ?

Mẹ cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tôn Lan Khê mất hồn mất vía đi tới phòng bếp, bà vú đang nấu ăn, thấy Tôn Lan Khê thì nói: "Tiểu thư, sao cô lại vào đây? Phòng bếp toàn là mùi khói dầu thôi, tiểu thư cứ ngồi ngoài phòng khách đợi một chút đi, thức ăn xong ngay đây."

Tôn Lan Khê miễn cưỡng cười hỏi: "Bà vú, gần nhất mẹ con ăn uống có tốt không? Con vẫn luôn rất lo lắng!"

Bà vú nói: "Tốt lắm, chỉ cần ưu tư không quá kích động, không làm vận động kịch liệt thì thân thể không thành vấn đề."

Tôn Lan Khê hoảng hoảng hốt hốt gật đầu: "Vậy ạ? Vậy thì tốt quá!"

.196.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây