–— Thình lình có một giọng nói già giặn trầm trầm chẳng hiểu từ đâu vọng tới đấu trường: - Hai tiểu yêu kia hãy dừng tay lại không được giết gã tiểu tử kia. m thanh già giặn trầm trầm như xa như gần nhưng chẳng rõ xuất phát từ đâu. Phấn Diện Hồ luôn cả Tần Bảo cùng giật mình một lượt thu hồi quỷ trảo. Hai ả yêu phụ bốn mắt nhìn quanh khắp tìm kiếm nữ chủ thần quái vừa phát âm. Không thấy một chiếc bóng nào thấp thoáng nơi đâu cả, hai ả càng thêm kinh hãi. Tần Bảo thu song chưởng lại, rảo mắt nhìn quanh xem nhân vật thần quái kia ở nơi nào. Chàng không nhận thấy nhân vật thần quái ở đâu cả. Tần Bảo nhủ thầm: - Nhân vật thần bí này là ai, sao lại đến đây cứu ta vào giờ phút nguy khốn này. Ta cần phải biết để sau này có dịp sẽ đền đáp công ơn.
Tứ bề im lặng! Phấn Diện Hồ và Mỹ Diện Hồ Phấn ngơ ngác chẳng hiểu ra làm sao cả. Nhân vật thần quái kia ở đâu? Nhân vật kia là ma quỷ sao tìm kiếm mãi không thấy. Ở đây là vùng lãnh địa của hai ả người nào lọt vô đây một cách dễ dàng như vậy. Phấn Diện Hồ và Mỹ Diện Hồ bâng khuâng. Chợt lại nghe giọng nói già giặn trầm trầm kia vọng tới đấu trường: - Hai con tiểu yêu kia sao còn đứng trơ ra đó? Hình như đã nh.ận ra giọng nói đó là ai, Phấn Diện Hồ và Mỹ Diện Hồ liền biến sắc. Phấn Diện Hồ hỏi lớn: - Các hạ là… Giọng trầm trầm cắt ngang: - Ngươi đã biết lão phu là ai rồi, sao còn đứng đó chưa chịu chạy cho rồi. Hai ngươi chán sống rồi sao? Phấn Diện Hồ cố nén sợ hãi: - Nhưng tại sao tôn giá lại định giết hai chị em chúng ta. Tên tiểu sát tình Tần Bảo là gì của tôn giá. Người thần quái vẫn với giọng già giặn trầm trầm như gần như xa: - Gã chẳng là ai cả. Phấn Diện Hồ hỏi: - Tiểu sát tinh Tần Bảo chẳng là gì, tại sao tôn giá lại can dự vào chuyện riêng của chị em chúng ta? Người thần quái hừ lạnh: - Bây giờ lão phu hỏi hai con tiêu yêu có chịu cút đi nhanh hay chờ ta xuất hiện. Lần này âm thanh của người thần quái như sát bên tai của Phấn Diện Hồ và Mỹ Diện Hồ. Dĩ nhiên nhân vật đó tới đứng gần hai ả yêu phụ cách vài bước.
Phấn Diện Hồ khiếp đảm quay qua Mỹ Diện Hồ: - Mỹ muội… Vèo! Ả cất mình phóng đi nhanh như tiên bắn. Mỹ Diện Hồ hoảng hốt phi thân theo phía sau Phấn Diện Hồ, nháy mắt chỉ còn là hai chiếc bóng mờ. Chờ cho bóng của Phấn Diện Hồ và Mỹ Diện Hồ khuất bóng sau lùm cây, Tần Bảo đảo mắt nhìn quanh khắp tìm nhân vật thần quái. Im bặt! Bốn bề vắng lặng như tờ. Tần Bảo nhủ thầm: - Vị cao nhân này là ai? Tại sao hai ả yêu phụ Phấn Diện Hồ và Mỹ Diện Hồ chỉ nghe tiếng nói chưa thấy mặt đã hốt hoảng bỏ chạy rồi. Chàng nghĩ tiếp: - Ta thử lên tiếng xem lão có xuất hiện cho ta trông thấy mặt hay không? Tần Bảo lớn tiếng: - Lão tiền bối là cao nhân phương nào, xin lão tiền bối giáng lâm cho tiểu bối được bái kiến tôn nhan. Giọng nói trầm trầm như xa như gần vọng vào tai Tần Bảo: - Lão phu cũng không cần phải xuất hiện đâu cũng không cần ngươi phải đa lễ. Tiểu tử hãy mau rời khỏi vùng hoang địa này, nếu không sẽ gánh lấy hậu quả một lần nữa. Lần này đừng hòng sống sót. Hai con tiểu yêu võ công vô cùng quái dị, nội lực không kém gì ngươi bao nhiêu, lại vô cùng quỷ quyệt, đa trá, đa mưu. Hai ả hiện còn ẩn nấp nơi đâu đó không xa, lão phu đi rồi, hai ả sẽ quay lại hãm hại ngươi, hiện ngươi đang nội thương rất nặng không thể nào chống nổi hai ả. Tần Bảo chắp tay xá vào không gian: - Đa tạ công ơn cứu mạng và lời chỉ giáo của tiền bối, nhưng tiểu bối còn đi tìm một vị bằng hữu không biết hiện nay đang ở đâu. Giọng cười thần quái hỏi: - Có phải ngươi định đi tìm Vu Sơn Ma Nữ không? Tần Bảo giật mình, vì chẳng hiểu do nơi đâu người thần quái lại rõ về chàng như vậy. Lão đã theo dõi chàng và Vu Sơn Ma Nữ lúc chàng và nàng vừa lọt vào cánh rừng già tới vùng hoang địa của hai ả yêu phụ Phấn Diện Hồ và Mỹ Diện Hồ.
Tần Bảo thành thật; - Lão tiền bối đoán không sai. Tại hạ và Vu Sơn Ma Nữ bị bọn yêu phụ phỉnh lừa ly khai trong đêm qua tại động Tam Yêu, đến giờ không được gặp mặt nàng tại hạ không hiểu nàng có bị sa vào cạm bẫy của bọn yêu phụ hay không, nên tại hạ định đi tìm nàng. Người thần quái nói: - Đêm qua Vu Sơn Ma Nữ trúng nhằm một chiêu của Mỹ Diện Hồ thọ thương rất nặng, bọn chùng định bắt nàng nhưng lão phu đã kịp thời giải thoát. Lão phu đã đưa nàng ra khỏi vùng hoang địa này từ lâu rồi. Ngươi hãy an tâm đi. Tân Bảo thầm mừng: - Lão tiền bối, Vu Sơn Ma Nữ đi hướng nào, lão tiền bối có biết không? - Vu Sơn Ma Nữ đã lên ngựa chạy xa rồi, ngươi đừng đi tìm nàng chỉ vô ích. Ở trong cánh rừng phía bên kia có con bạch mã của ngươi. Giọng người thần quái tiếp: - Tiểu tử người hãy mau rời bỏ vùng hoang vu này, chậm trễ không còn kịp nữa, hai con tiểu yêu thù hận ngươi giết ả Nguyệt Yêu Hồ sẽ không bao giờ dung thứ cho ngươi đâu. Bây giờ lão phu phải đi rồi. Sau đó, giọng người thần bí im bặt. Hoang địa vắng lặng đến hãi hùng. Người thần quái đã đi xa rôi, Tần Bảo không thể duy trì một phút giây nào nữa, chàng liền phi thân nhắm hướng cánh rừng già, trở ra ngoài quan đạo. Chẳng bao lâu ra tới quan đạo. Tần Bảo phóng sang cánh rừng phía bên kia chỗ chàng và Vua Sơn Ma Nữ giấu hai con tuấn mã trong rừng lá cây rậm. Đúng như lời thần quái đó nói. Con hồng mã của Vu Sơn Ma Nữ đã biến mất chỉ còn lại con bạch mã đang gặm cỏ. Trông thấy chàng nó cất tiếng hý vang lừng. Nghĩ trong mình còn mang nội thương khá nặng. Tần Bảo leo lên lưng con bạch mã phi nhanh về phía dãy núi đồi trùng điệp trước mắt… ***