Khu nhà của Bùi Tuấn khá xa nên người giao đồ ăn phải mất nữa tiếng đồng hồ mới có thể đến nơi.
Nhung Trần An không hề biết đến khi cậu có thể gặp được rồi lấy đồ ăn thì người giao hàng đã trải qua một cuộc kiểm tra nghiêm ngặt cùng lo lắng hãi hùng như thế nào. Bên ngoài căn nhà này có rất nhiều người canh gác nghiêm ngặt, khi nhìn thấy người lạ đến gần bọn họ liền tra hỏi, sau khi xác nhận thân phận thì kiểm tra cơ thể xem có mang theo những vật nguy hiểm hay không, đến cuối cùng là kiểm tra và thức ăn xem cho bị đầu độc hay bỏ bất kỳ loại thuốc nào hay không. Đến khi làm xong thì mất thêm mười phút nữa thì thức ăn mới có thể giao đến tay cậu.
Khi cậu ra nhận hàng nhìn thấy khuôn mặt đầy hãi hùng của anh giao hàng thì không khỏi khó hiểu. Đây là làm sao vậy, bị táo bón à? Nhưng đến khi anh ta rời đi cậu cũng không biết là có chuyện gì.
Nhưng cậu cũng không quan tâm lắm đem thức ăn vào nhà rồi lấy đĩa chén bỏ thức ăn vào. Cậu mua khá nhiều chỗ đồ ăn này có thể cho ba bốn người ăn, không những vậy cậu còn mua hai ly trà sữa đã lâu không uống rồi đem bỏ vào tủ lạnh để đá không tan nhanh đợi ăn xong cơm thì lại uống. Sau khi làm xong cậu liền ngồi chờ, nhìn ra bên ngoài phòng khách xem có ai đi vào không.
Cậu không biết hôm nay anh có về không hay hôm qua là do thói quen của anh nên mới về nhà đúng giờ cơm. Nhưng hình như bếp núc trong nhà có từng được sử dụng đâu sao mà anh có thể theo thói quen mà đi về.
Nghi ngờ trong lòng một chút nhưng cậu cũng không định ăn trước, dù sao cũng đợi một lát xem người có về hay không. Nghĩ như vậy cậu liền lôi điện thoại ra bắt đầu lướt web, chuyện về bằng chứng kia đợi khi cậu in ra vài sắp giấy rồi tính sao, nếu hiện tại ngu ngốc đưa bằng chứng ra mà không có dự phòng thì nói không chừng sáng ngày hôm sau điện thoại của cậu sẽ bị hacker cho bay sạch sẽ. Cậu ham tiền chỉ biết đâm đầu vào kiếm tiền không muốn chi tiền nhưng cậu không ngốc đến độ này, trên thế giới này vẫn còn một góc tối được gọi là thế giới ngầm giống như nơ mà ông chủ hiện tại của cậu đang nắm quyền ở đó. Cũng nhờ có trí nhớ của nguyên chủ mà cậu biết được thế giới này chẳng hề an toàn như cậu nghĩ. Trần An ngồi đợi đến khi thức ăn trên bàn không còn nóng như lúc đầu nữa, nó đã có phần hơi nguội thì cuối cùng cũng buông điện thoại trên tay rồi nhìn ra ngoài phòng khách vẫn không có một bóng người đi vào. "Vậy là hôm nay không về rồi.
Ăn luôn vậy." Cậu lẩm bẩm, bụng đã đói meo. Có lẽ đã quá đói nên đầu óc của cậu cũng quay cuồng, cả người cảm thấy lạnh lẽo. Trần An cầm đũa lên chuẩn bị gặp món ăn mà cậu đã đặc biệt gọi kia cho vào miệng thì có tiếng động bên ngoài cửa vang lên. Nghe vậy cậu vội vàng buông đũa trên tay xuống sau đó xoay đầu nhìn ra ngoài phòng khách. Đúng như cậu nghĩ Bùi Tuấn từ bên góc khuất đi vào, cả người anh đầy bụi bẩn, tay áo còn có chút máu khô chưa kịp rửa.
Khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn âm trầm sắc bén. Cậu vội vàng rót một ly nước rồi đem ra đưa cho anh: "Anh đi tắm trước đi rồi xuống ăn cơm." Bùi Tuấn khuôn mặt lạnh lùng nhận lấy ly nước, liếc nhìn bàn thức ăn vẫn chưa bị động đũa vào liền không khỏi cau mày: "Cậu chưa ăn hả." Tuy là cau hỏi nhưng ngữ khí của anh đầy chắc chắn. Trần An gật đầu: "Tôi đợi anh." Bùi Tuấn nghe vậy thì mím môi nhưng may mắn có ly nước che lại nên cậu không thấy được sự khó chịu mà anh thoáng hiện ra.
Lúc đầu anh không định về, sau khi giải quyết xong nhóm người đến gây rối thì định cùng đám đàn em đi nhậu một bữa. Nhưng không hiểu sao anh lại muốn nhìn thấy cậu thế là bật điện thoại lên xem nào ngờ nhìn người rõ ràng đã không ăn uống gì từ sáng đến giờ bày biện xong nhưng lại không động đũa mà cầm điện thoại lên chơi. Anh thoáng cau mày trong lòng nghĩ chẳng lẽ cậu đang đợi anh, anh ngồi xem cả mười phút đến nỗi đàn em phải lên tiếng hối thúc nhưng người trong màn hình vẫn chưa ăn. Bùi Tuấn trong lòng không biết là cảm xúc gì anh bỏ điện thoại vào lại túi nói với đàn em mình có việc bọn họ cứ đi ăn đi rồi xoay người nhanh chóng chạy đến nơi để xe rồi phóng xe đi như bay. Anh lúc này cũng không hiểu rõ mình, là do anh mềm lòng nên mới như vậy hay là do cậu có một khuôn mặt giống như người mà anh thích nên anh mới như thế.
Rõ ràng Trần An chỉ là người tình mà anh ép buộc, là một thế thân chẳng có chút địa vị nào.
Vậy mà giờ phút này đây anh lại cảm thấy lòng mình có bao nhiêu đau lòng lại có bao nhiêu ấm áp. Đoạn đường chạy từ văn phòng về đến nhà khá xa, không những vậy anh còn bị kẹt xe khá lâu do giờ cao điểm.
Khi bị chen chúc chặt chẽ ở các lối anh không khỏi muốn xuống xe chạy bộ cho nhanh. Lúc đầu để cậu ở nơi đó bởi vì không muốn cậu liên quan đến cuộc sống của anh, không muốn cậu biết anh là ai đang làm cái gì.
Trước khi anh cùng cậu lăn giường cũng chẳng về đó ngủ nhưng ngày hôm qua không biết trời xuôi đất khiến thế nào anh lại tiếp tục về ngôi nhà đó. Không có lẽ trong cuộc sống cô độc của anh, một nơi có người chờ anh cùng anh cơm cùng nhau ngủ là nơi mà anh hướng tới vì vậy lý trí của anh chẳng thể nào điều khiển được con tim, vì vậy anh đã trở về..