Tiểu Thư Và Nông Dân

37: Chương 37


trước sau

Ngày đầu tiên khi về đến nhà, tôi vẫn luôn thói quen dậy sớm, làm tôi nhớ đến khi tôi ở thành phố, sáng dậy đã nghe tiếng xe cô qua lại rồi. Còn ở đậy thì rất yên tỉnh, ở đâu cũng có cái đặc biệt riêng của nó. Việc ruộng đồng bây giờ tôi không còn phải cày bừa như trước nửa. Làm tôi cũng nhớ lúc trước tôi phải cực nhọc như thế nào để kiếm đồng tiền bằng sức lao động của mình, con bây giờ sức lao động của tôi được tính bằng trí óc. Nên tôi cũng không còn ngại nắng mưa như xưa nửa.

Buổi sáng lũ em của tôi đi học, có thằng ba là học từ trưa đến chiều. Nên tôi cùng nó ở nhà nói đủ thứ chuyện, thằng ba kể rằng khi tôi lên thành phố làm việc, pé út ở nhà khóc rất nhiều vì nhớ tôi, thằng ba cùng thằng tư cùng dỗ pé út. Có khi phải làm đủ thứ trò mà cũng không nín khóc, mua bánh kẹo cỡ nào cũng không dỗ nín. Có khi rồi ngồi buồn thiêu thiểu một mình. Nên thằng ba nói với pé út rằng “ nếu em vậy hoài Hai mà biết Hai sẽ rất buồn, làm sao Hai an tâm làm việc được, lúc đó công việc sa sút, bị ông chủ la, là Hai mất việc đó”, phải nói như vậy thì pé Út mới không buồn nửa “ em phải cố gắng học thật tốt, khi Hai về Hai sẽ thưởng cho em, thương em nhiều nhiều nửa” thằng ba phải nói như thế thì pé út mới ngoan lại. Tôi nghe xong mà bật cười, em tôi nó ngoan quá, nói gì cũng nghe. Nhưng tốt nhất chỉ nghe lời gia đình thôi đừng nghe lời người ngoài, tôi sợ người ngoài thấy em tôi thật thà quá sẽ dụ dỗ nó, ăn hiếp nó. Tôi còn bị huống chi mấy đứa nhỏ, nên tôi sẽ nhắc nhỡ chúng thường xuyên.

Khi tán dóc cùng thằng em xong, tôi đi qua nhà của những cô dì chú hàng xóm hỏi thăm và cũng biếu ít quà lấy thảo. Họ mừng cho tôi khi ở thành phố mà có công việc cũng không quá cực khổ, làm việc trên đó tôi không cực nhọc như ở đây. Tôi cũng đi ra chợ mua những đồ ăn ngon nhất cho tụi nhỏ về ăn, tôi cũng phải làm bữa cơm. Để kịp cho hai đứa kia về ăn và thằng ba cũng đi học. Tranh thủ cũng không quá hấp tấp, tao nhào vào bếp làm đồ ăn cho tụi nhỏ, nấu ăn ở dưới quê cực hơn trên thành phố nhiều. Nhà tôi còn nấu củi khi nấu cơm, hay làm bất cứ món gì. Khi đang hỳ hục làm bữa ăn cho cả nhà thi tôi lại nhớ đến em? Em đang làm gì vào lúc này? Em có ăn gì chưa? Sao em vẫn chưa nhắn tin trả lời tôi nhỉ? Em giận tôi nhiều như vậy sao??

11h là pé út và thằng tư đi học về, chúng nó chạy xuống bếp xem tôi đã làm xong chưa, đứa phụ lấy chén đũa, đứa phụ đưa đồ ăn lên mâm. Thằng pa thì chuẩn bị cặp táp chuẩn bị đi học, cũng dọn bàn ở trước sạch sẽ. Pé Út xới cơm rồi bới cơm cho tôi trước vì tôi là người lớn nhất sau đó đến thằng ba, thằng tư và cuối cùng là pé út.

“Ngon quá” - lâu lắm òi mới được ăn cơm của Hai nấu, pé út khen nức nỡ

“Vậy phải ăn thật nhiều vào, có sức học nửa” - Tôi cười và gắp thêm đồ ăn cho pé út

“Hai ơi, chừng nào Hai lên lại thành phố” - thẳng Tư hỏi tôi

“Uhm.. Hai ở hơn một tuần ah! đầu tháng Hai lên lại, vì hai có một công việc mới rồi”

“Ủa? hai không làm ở trà sữa nửa hả? công việc gì vậy hai?” - thằng ba hỏi

“Uhn… cũng không hẳn, Hai làm gia sư cho con ông chủ quán trà sữa, lâu lâu hai cũng qua đó phụ giúp việc, với lại Hai cung không phải ngủ ở quán nửa, Hai ở nhà của ông chủ luôn, tiện cho việc kiềm cặp”

“Vậy là Hai của em không cực nửa rồi, làm gia sư như vậy sẽ khỏe hơn nhẹ nhàng hơn là công viec tay chân” - pé út cười khúc khích khi nói ra điều đó

“Uhm… cho nên tụi em phải cố gắng học thật giỏi và ngoan, thì sau này tụi em sẽ có cuộc sống không khổ cực như trước biết chưa?” - Tôi nhìn ba đứa

“DẠ” - cả ba cùng đồng thanh rất to

“Ăn nhanh không thì đồ ăn nguội mất” - chúng nó ăn lia lịa, rồi thằng ba đi học, còn hai đứa kia thì dọn chén bác xuống đằng sau rửa, chúng cho không cho tôi rửa.

“Hai nghĩ trưa đi, lâu lâu hai mới về mà, để tụi em làm hết cho”

Tôi đi ra trước nhà có chiếc võng ở đó, tôi nằm xuống, tay tôi cầm chiếc điện thoại. Tôi đi cũng 3 ngày rồi mà vẫn không thấy em hồi âm gì cả. Tôi nghĩ nên nhắn tin hỏi thăm em sao? Chứ tôi không đủ kiển nhẫn để chờ như thế này.

Tôi: Em đang làm gì vậy?

Tôi chờ khoảng 15p không thấy em trả lời tôi nhắn thêm tin thứ hai

Tôi: Em giận anh nhiều đến như vậy sao? Bài thuyết trình của em như thế nào? Nhận được tin nhắn thì gọi cho anh nha.

Tôi thấy buồn buồn, thật sự tôi không cố ý như vậy. Chắc phải đánh một giấc để không suy nghĩ nhiều. Tôi vừa chợp mắt một lúc nhưng không ngủ được, khi mở mắt ra tôi thấy em đang nhìn thẳng mặt tôi

“Thì ra là anh trốn ở đây ah? Có biết là em tìm anh nhiều lắm không hả?” - Em lấy tay đánh tôi liên hồi

“Hả? Sao em có mặt ở đây?” - Tôi ngạc nhiên

“Gọi điện thoại cho anh, mà không gọi được, nhắn tin cũng không nhắn được”

“Em có gọi cho anh sao?” - Tôi đứng dậy -” nhưng sao anh không nhận được”

“Anh ở đây làm gì có sóng điện thoại, lấy gì mà nghe hả?” - tiểu thư cầm điện thoại chỉ vạch sóng điện thoại, tôi không thấy nó hiện vạch nào cả.

“Anh không biết!”

“Anh có biết là em nhớ anh nhiều lắm không?” - tôi thấy em nói như muốn khóc “ đi về quê cũng không cho em biết một tiếng, đi lẳng lặng như vậy mà coi được hả?”

“Anh xin lỗi… anh….”

“Mốt đừng kiếm hay gặp em nửa” - lúc này em bỏ đi, tôi chạy theo nắm lấy tay em

“Em nhớ anh sao? Em có tình cảm với anh sao?” - Tôi hỏi và nhìn thẳng vào mắt em, em lẫn tránh không nhìn vào thẳng tôi

“....” - em im lặng mà không trả lời

Tôi ôm chặt em vào lòng, như không muốn ai cướp mất em đi. Và tôi cảm nhận được cái từ vòng tay nhỏ bé của em.

“Em nhớ anh lắm, đồ đáng ghét, đi mà không nói! Giận” - Em không ôm tôi nửa, nhưng tôi đã giữ em vào trong lòng mình.

“Uh… anh là đồ đáng ghét, em cứ giận anh thật nhiều vào, rồi hết giận anh nha”

“Hứ,,,” - em đánh nhẹ vào vai của tôi, nhưng sau đó lại ôm chặt tôi.

“Mình vào nhà ha” - tôi cười với em

“Dạ”

“ĐỨNG LẠI” - một tiếng nói rất to làm cho tôi và em giật mình quay lại, đó là Jack

“Em nói với anh là em đi chơi với bạn, mà giờ em đi kiếm cái thằng quê mùa này ah” - Jack nhìn tôi như căm thù

“Anh cho người theo dõi em” - Trân phản ứng gây gắc

“Nếu không theo dõi em thì làm sao biết em đi như thế này hả?”

“Anh không phải là ba em, không quyền gì để kiếm soát và biết em đi đâu”

“Anh sẽ là chồng sắp cưới của em”

“Đừng nói càng”

“Anh phải là con rể của ba em và là chồng của em, đi về” - Jack đi tới nắm tay em kéo đi

“Buôn ra” - Em vùng vằng không chịu đi.

“Cậu buôn cô ấy ra” - Tôi lên tiếng - “Cậu đang làm cho cô ấy đau đấy”

“Mày vừa nói cái gì?” - Hắn ta buôn tay em, em liền chạy đến núp ở sau lưng tôi -” Làm cho cô ấy đau, nực cười”

“Chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc với nhau”

“Mày không có tư cách gì nói chuyện với tao cả” - hắn dùng tay chỉ thẳng vào mặt tôi

“Đừng chỉ vào mặt người khác như vậy, nếu anh không muốn có chuyện gì xảy ra”

“Hù ha? hahahha… tao cứ chỉ này” - hắn liên tục chỉ vào mặt tôi đến lúc tôi không nhịn được, dùng tay hất bàn tay hắn ra khỏi mặt của tôi.

Sự ồn ào giữa tôi và hắn đã làm cho hàng xóm bu lại nhìn xung quanh, hai đứa em của tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa tôi và chàng thanh niên kia.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây