"Làm sao vậy..." Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh, giả vờ như bản thân mình vô tội, không hề có một chút mưu kế nào.
Giống như thời điểm ở Sơ Trung, lúc mới quen Tùy Chí Thanh, vì muốn thời gian ở cùng Tùy Chí Thanh trên đường đi về nhà lâu hơn một chút mà cố ý động tay chân trên chiếc xe của mình, lúc thì làm cho lốp xe không còn hơi, lúc thì làm cho dây xích bị tuột ra.
Cũng như năm đó Lục Triêu Dương nhiều lần nhờ mình đưa đồ cho Tùy Chí Thanh, mà mình bởi vì không muốn có người tiếp cận Tùy Chí Thanh nên lén lén lút lút vứt bỏ hết, về sau bị lộ tẩy thì nói là do bản thân mình quên mất.
Tùy Chí Thanh vĩnh viễn không biết những mưu kế này của mình cũng như sẽ mãi mãi rơi vào những cái bẫy nhỏ này của mình. Khi còn bé thì như thế, bây giờ cũng là như thế.
"Chắc là người giống như vậy cho nên bị mình sờ vào một chút thì có phản ứng?" Hạ Tri Điểu hơi hơi chớp hai mắt.
Lúc nghe được mấy chữ có phản ứng, trong nháy mắt Tùy Chí Thanh bị chính nước bọt của mình làm cho nghẹn lại, phải ho mấy cái không ngừng, sau khi bình thường lại thì nghiêng đầu sang một bên: "Nhất định phải so sánh với tiêu chuẩn lớn vậy sao?"
"Cậu còn biết cái gì gọi là có phản ứng..." Nhưng mà Hạ Tri Điểu cũng không có ngừng lại chủ đề này. "Mình còn tưởng rằng cậu cái gì cũng không hiểu."
"Làm sao có thể cái gì cũng không hiểu." Tùy Chí Thanh nắm lấy tay của Hạ Tri Điểu, nhìn gương mặt của Hạ Tri Điểu, chỉ cảm thấy đôi môi đầy đặn kia, cái cằm nhọn kia, xương quai xanh trắng nõn kia và đường nét bộ ngực kia giống như là đang hướng về phía mình phát ra lời mời gọi.
"Dù sao khẳng định cậu hiểu là được rồi." Hạ Tri Điểu nói. "Nói đi nói lại, cậu thật sự không có phản ứng?"
"Không có." Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu một cái, lấy tay của Hạ Tri Điểu để lại trên đùi cậu ấy, sau đó mới buông ra.
"Mình nói đùa thôi, cậu đừng để ý. Mình chỉ là cảm thấy hormone kích thích giữa những người đồng tính thật khiến cho người khác vô cùng tò mò." Hạ Tri Điểu nói.
"Nhưng mà chính xác mình không có cảm giác gì." Toàn thân của Tùy Chí Thanh vẫn còn phát nhiệt. "Dù sao thì mình không phải là đồng tính."
Mình không phải là đồng tính. Câu nói này trước kia Tùy Chí Thanh ở trong nhóm bốn người đã nói rất nhiều lần, khi đó cảm giác gì cũng không có. Thế nhưng bây giờ lời nói ra miệng không hiểu sao bản thân lại có chút chột dạ.
Có một dạng giống như là đang nói dối, mà nói dối thì có cảm giác sẽ bị sét đánh.
"Mình biết a, chỉ là tùy ý tâm sự một chút, rốt cục đến cùng là loại cảm giác gì?" Hạ Tri Điểu lại quay đầu nhìn chăm chú vào màn hình máy vi tính.
"Cái này phải hỏi những người đồng tính luyến ái." Toàn thân của Tùy Chí Thanh đều đang phát nhiệt.
"Đúng rồi, mình muốn uống chút sữa chua, cậu có muốn uống không..." Mắt thấy bộ phim đang đi vào giai đoạn hai nhân vật nữ kia muốn lên giường, vì vậy Tùy Chí Thanh đột nhiên quay đầu hỏi Hạ Tri Điểu.
"Được a, muốn." Hạ Tri Điểu gật đầu.
Sau đó thấy Tùy Chí Thanh rời khỏi phòng, Hạ Tri Điểu nhìn thấy đến lúc hai nhân vật nữ chính về đến nhà cởi quần áo, liền bấm nút tạm dừng.
Nói đến loại chủ đề này, Tùy Chí Thanh nhìn qua rất nghiêm túc, chứng mình điều gì đây? Khuỷu tay của Hạ Tri Điểu chống ở trên bàn, hai tay nắm chặt. Hơn nữa, bộ dáng vô cùng không tự nhiên, nếu như trong lòng không có quỷ, làm sao lại không tự nhiên?
Hơn nữa thời gian rời đi lại đúng lúc như vậy, ngay khi hai nhân vật chính muốn lên giường. Hạ Tri Điểu nhịn không được bắt đầu dùng biểu tình chuyên nghiệp mà phân tích sự việc.
Nghĩ đến bản thân mình mới vừa rồi trêu chọc Tùy Chí Thanh, còn Tùy Chí Thanh lại phản ứng như vậy. Hạ Tri Điểu nhịn không được nở nụ cười, khóe môi hiện ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào.
Trong quá khứ Hạ Tri Điểu chỉ muốn tiếp cận với Tùy Chí Thanh, nhưng mà bây giờ bản thân mình đối với Tùy Chí Thanh lại nảy sinh hiếu kỳ.
Tùy Chí Thanh luôn luôn là người ăn mặc chỉnh tề, quần áo hầu như đều cài nút đúng quy củ, vĩnh viễn không mặc lộ vai, mặc áo sơ mi vĩnh viễn không bỏ qua nút áo trên cùng, đừng nói chi là váy.
Một người như vậy nếu như bị mình đẩy ngã xuống giường thì bộ dáng sẽ như thế nào đây?
Ở một bên khác, Tùy Chí Thanh mở ra tủ lạnh, từ bên trong lấy ra hai hộp sữa chua, sau đó rầm một tiếng đóng tủ lạnh lại, đứng ở nơi đó một hồi lâu.
Tính. Ảo tưởng. Đúng vậy, bản thân mình đối với cơ thể của con gái có cảm giác. Mặc dù mình cũng không biết chính xác nên làm thế nào, chỉ là mơ hồ cảm thấy có một loại xúc động.
Hơn nữa người con gái này lại là người bạn thân mà mình chơi đùa từ nhỏ đến lớn. Hơn nữa ảo tưởng như vậy, dục vọng như vậy, khí thế to lớn, tất cả hầu như đều muốn phá vỡ ý chí của mình.
Quả thật Tùy Chí Thanh không thể nào chấp nhận được bản thân mình như thế này. Hay là bởi vì lúc trước chỉ lo tập trung học hành, sau khi tốt nghiệp thì vì sự nghiệp mà dốc sức làm việc, không quan tâm đến nhu cầu sinh lý, không có xem loại phim như vậy, cho nên vừa xem một cái thì không thể ngừng lại được?
Không đúng, thật ra cũng không phải là chưa từng xem, trước kia có xem qua loại phim này của người khác phái, nhưng mà bởi vì lúc ấy chịu không được loại tiếp xúc kia cho nên mình lập tức tắt đi. Đồng thời Tùy Chí Thanh suy nghĩ rằng do bản thân mình có bệnh thích sạch sẽ. Tựa như mình không có cách nào thay quần áo trước mặt những người con gái khác.
Khi đó cứ nghĩ là do tuổi trẻ, hiện tại nhìn lại chắc không phải là do khả năng đó, còn bây giờ sở dĩ có suy nghĩ đối với con gái chắc là do bản thân mình đã kiềm nén quá lâu.
Đúng, chắn chắc chính là như vậy. Tùy Chí Thanh thành công thuyết phục bản thân.
Đi lên lầu một lần nữa, đẩy cửa vào, Tùy Chí Thanh nghe được âm thanh trò chuyện ở bên trong liền dừng lại.
"Mẹ đừng nói những chuyện này nữa, con không thích nghe..."
"Con sẽ không đưa địa chỉ của con cho Lục Kỳ, con không thích anh ta, cầu xin mọi người đừng có ép con."
"Điều kiện của anh ta tốt... Điều kiện của con không tốt? Điều kiện tốt còn cần một người nuôi hay sao? Sống một mình không được hay sao?"
"Cho dù anh ta và nhà chúng ta có giao tình tốt nhiều năm như vậy thì sao, không điện thoại thì là không điện thoại, thậm chí con không muốn nhìn thấy mặt anh ta. Giống như mẹ đã đi ra nước ngoài sống những ngày tháng tốt đẹp thì sao lại không bỏ được những thứ phong kiến cổ thủ kia chứ..."
"Con không nói nữa, tạm biệt."
Mặc dù giọng nói của Hạ Tri Điểu nhẹ nhàng nhưng nghe qua vẫn biết là cậu ấy đang tức giận.
Nghe đến đây, Tùy Chí Thanh ngẩng đầu, hai mắt nhắm lại, hít thở sâu một hơi.
Sau đó Tùy Chí Thanh đem ống hút cắm vào hộp sữa chua, đi vào bên trong, đưa đến trước mặt Hạ Tri Điểu: "Còn muốn xem nữa không?"
"Cậu có việc gì cần làm sao?" Hạ Tri Điểu nghe ra được ý của Tùy Chí Thanh. Có thể hỏi câu này, đại khái chính là muốn nói không muốn tiếp tục xem nữa.
Tùy Chí Thanh nghe được câu hỏi ngược lại, thuận thế gật gật đầu: "Đúng thế. Phải vẽ tranh."
"Không có việc gì, vậy cậu làm việc trước đi." Hạ Tri Điểu nói xong, đem ghế xê dịch qua bên cạnh một chút, cho Tùy Chí Thanh chút không gian. "Nhưng mà mình có thể ngồi đây nhìn cậu vẽ tranh được không? Rất lâu rồi mình chưa được thấy lại. Mình sẽ yên lặng, tuyệt đối không quấy rầy cậu."
Cầm lấy hủ sữa chua uống một ngụm, Hạ Tri Điểu giương mắt nhìn Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh nghe xong, ngạc nhiên một chút, sau đó mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên là có thể. Cậu là ai chứ, cậu là Hạ Tri Điểu mà."
Cậu là ai chứ, cậu là Hạ Tri Điểu mà.
Nghe được câu nói này, trong lòng Hạ Tri Điểu liền cảm thấy ấm áp. Năm đó thời điểm dịch SARS bùng nổ, trùng hợp bản thân mình cũng bị cảm, rất nhiều người không dám đến gần mình, cũng chỉ có một mình Tùy Chí Thanh đưa mình đi tìm bác sĩ.
Lúc ấy Hạ Tri Điểu hỏi Tùy Chí Thanh có sợ bị truyền nhiễm hay không, Tùy Chí Thanh nói không sợ, còn nói cái gì mà không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.
Sau đó Hạ Tri Điểu nói, cậu không cảm thấy đây là chuyện làm ăn lỗ vốn hay sao? Tùy Chí Thanh trả lời. Cậu là ai chứ, cậu là Hạ Tri Điểu mà, mình làm sao có thể mặc kệ cậu?
Còn có một năm khai giảng nào đó, Trình Nặc có chuyện bận, vì vậy liền đưa tiền cho Hạ Tri Điểu, để cho tự mình Hạ Tri Điểu đi nộp.
Nhưng khi Hạ Tri Điểu cùng Tùy Chí Thanh đến trường học, sau đó Hạ Tri Điểu cúi đầu sờ vào bên trong túi xách, lại phát hiện tiền bị mất hết, lúc ấy đầu óc Hạ Tri Điểu nổ vang một tiếng. cả người đều ngây ngốc ở nơi đó, sau đó hai tay ôm lấy túi xách ủy khuất ngồi đó khóc.
Vì vậy Tùy Chí Thanh lập tức an ủi Hạ Tri Điểu, nói là muốn đi tìm lại tiền giúp Hạ Tri Điểu. Nửa giờ sau, Tùy Chí Thanh trên đầu đầy mồ hôi chạy về, đem mấy tờ tiền bỏ vào trong tay Hạ Tri Điểu, nói là do mình tìm được.
Thế nhưng sau này trong một buổi tiệc sinh nhật của một bạn học, Tùy Chí Thanh trong lúc uống say vô tình nói ra sự thật khi đó. Hóa ra ngày đó Tùy Chí Thanh căn bản không đi tìm lại tiền cho Hạ Tri Điểu, chỉ sợ Hạ Tri Điểu thà bị Trình Nặc đánh cũng không chịu lấy tiền của mình cho nên mới nói dối là đã tìm được. Mà khoản tiền kia là của Tùy Chí Thanh.
Lúc ấy Hạ Tri Điểu sau khi nghe xong nói Tùy Chí Thanh là đồ ngốc. Tùy Chí Thanh vẫn là cười cười, nói lại một câu: "Có thể là do mình không thể bỏ mặc cậu. Bởi vì cậu là Hạ Tri Điểu a."
Nhớ lại những chuyện này, Hạ Tri Điểu liền cảm thấy bản thân mình giống như là được uống mật, trong lòng tất cả đều là đường.
Sau đó Tùy Chí Thanh ấn mở ra một cái ổ cứng, ở bên trong chứa nhiều file khác nhau. Ấn mở ra một cái, sau đó chọn một file ghi 'Mới nhất' mở ra, tiếp đó mở ra tấm bảng vẽ, Tùy Chí Thanh cầm bút lên.
Hạ Tri Điểu ở bên cạnh nhìn, cảm giác giống như là trở về thời điểm vừa mới quen biết Tùy Chí Thanh.
Lúc Tùy Chí Thanh vẽ tranh, cơ thể luôn luôn ngồi thẳng, trên mặt tràn đầy nghiêm túc. Điều khác biệt chính là khi đó ở trước mặt là bàn vẽ, dao rọc giấy, bút chì, cục tẩy; còn hiện tại thì là máy tính, bảng vẽ, bút điện tử.
Ở trước màn hình máy vi tính hiện ra một bức họa đang vẽ nửa chừng. Trong bức họa là một khu rừng tràn ngập không khí huyền ảo, một con kỳ lân một sừng màu trắng đang cúi thấp đầu, ngồi ở bên cạnh là một cô gái mặc một bộ đồ bạch y, mái tóc xõa ngang vai, đuôi tóc thì uốn lại vào bên trong, lông mi của đôi mắt to rủ xuống, bất khả tư nghị nhìn bản thân mình đang cầm một ngôi sao nhỏ mập mạp trong tay.
Giờ phút này Tùy Chí Thanh đang phối màu cho bức tranh. Màu xanh nhàn nhạt, Màu lam nhàn nhạt, từng tầng từng tầng được tô lên làm cho bức tranh trở nên trong suốt sáng ngời.
Kỹ thuật vẽ của Tùy Chí Thanh kỳ thật rất khó lường nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không có thay đổi, chính là loại cảm giác trong suốt.
Bức tranh được hoàn thành xong, Tùy Chí Thanh ho nhẹ một tiếng, sau đó xuất ra, lưu lại. Tiếp đó mở ra một file khác, đem một bức tranh khác mở ra, nhíu mày nhìn.
Bức tranh kia là một người mặc áo choàng màu đen, người đàn ông đó có đôi mắt màu vàng kim đang bế một người con gái mặc một bộ hồng y đi bộ ở giữa tuyết. Trên mái tóc của người con gái kia có cài một đóa hoa bỉ ngạn, nhìn qua chắc là một nhân vật xinh đẹp.
Hạ Tri Điểu vẫn ở bên cạnh dùng tay chống đầu, yên tĩnh nhìn Tùy Chí Thanh vẽ tranh.
Trong quá khứ, vẽ tranh đối với Tùy Chí Thanh mà nói là một việc có thể khiến cho tâm bình khí tĩnh, tu dưỡng tâm tính, có thể hoàn toàn chìm đắm vào trong đó. Nhưng mà hình như bây giờ mình không thể làm cho tâm như chỉ thủy được.
Thỉnh thoảng sẽ dùng khóe mắt liếc qua xem nhất cử nhất động của người bên cạnh.
Mãi cho đến khi cửa sổ chim cánh cụt popup của Trần Ngân Hân báo tin nhắn đến, Tùy Chí Thanh mới định thần lại, sau đó ấn mở tin nhắn.
Ngân Hân: "Đây là danh sách những họa sĩ mới mà mình tuyển chọn, mình đều đã xem qua tác phẩm của họ, cảm giác cũng không tệ lắm. Nhưng mà có một số người trước mắt mình chưa có tìm ra được phương thức để liên lạc, có thể mệt chết mình. Trước tiên cậu xem qua một chút mấy bức tranh mà họ vẽ đi."
Tùy Chí Thanh đọc xong tin nhắn, trả lời: "Mình sẽ xem."
Nhìn thấy vậy, Hạ Tri Điểu ngồi thẳng người: "Chuyện của Studio?"
"Đúng vậy." Tùy Chí Thanh trả lời xong, bắt đầu giải nén tập tin Trần Ngân Hân gửi đến.
Hạ Tri Điểu gật gật đầu: "Hai người bận rộn lắm sao?"
"Rất bận, mình thì tiếp nhận tranh, cậu ấy cũng có truyện tranh đăng nhiều kỳ, chỗ ở của cậu ấy tương đương với một phòng làm việc cỡ nhỏ, còn có tiểu muội nấu cơm, có trợ thủ gì nữa." Tùy Chí Thanh trả lời.
Hạ Tri Điểu nghe xong lại gật đầu: "Hai người mở studio dự tính là bao nhiêu?"
Tùy Chí Thanh nghe xong, so sánh một vài cái.
"Vốn góp của Trần Ngân Hân cậu có xem qua chưa?" Hạ Tri Điểu hỏi. "Mình không phải là không tin cô ấy, nhưng mà nếu hai người vốn góp không đồng đều, tính cách của cô ấy lại không tốt. Sau đó trong quá trình hoạt động cô ấy lại đầu tư tương đối nhiều thì sẽ cảm thấy bản thân cô ấy mới thật sự là chủ mà không phải là đối tác. Như vậy hai người sẽ dễ nảy sinh đủ loại mâu thuẫn, thậm chí có thể dẫn đến giải thể studio."
"Cảm giác cậu ấy rất giàu nhưng mà hình như cùng người nhà không hòa thuận lắm." Tùy Chí Thanh trả lời.
"Vậy hai người có kế hoạch tỉ mỉ chưa?" Hạ Tri Điểu tiếp tục hỏi. "Hai người làm sao phân chia công việc do mình phụ trách? Đối với việc thông báo tuyển dụng nhân viên cùng người quản lý đã có kế hoạch cụ thể hay chưa? Hai người đặt ra mục tiêu như thế nào, muốn làm đến quy mô lớn ra sao? A Thanh, mình không có ý gì khác, chẳng qua là thấy cô ấy bước đầu tiên là đi tìm một đám người họa sĩ, cảm giác giống như là ruồi không đầu."
Tùy Chí Thanh nghe xong, quay đầu nhìn Hạ Tri Điểu: "Cậu đúng là so với trước kia hoàn toàn khác nhau."
Hạ Tri Điểu nghe xong thì khẽ giật mình. Là bản thân mình lo quá nhiều sao? Có thể Tùy Chí Thanh chỉ là muốn mình góp ý một chút mà thôi.
"Rất tự hào vì cậu." Sau đó Tùy Chí Thanh liền nói ra câu tiếp theo. Mình phải làm thế nào mới có thể đuổi kịp Hạ Tri Điểu.
Hạ Tri Điểu nghe xong lúc này mới thở ra một hơi.
Tùy Chí Thanh sau khi nghe xong, mở ra một xấp văn kiện, đưa một cái bảng biểu cho Hạ Tri Điểu xem. Ở bên trong từng kế hoạch, từng bước thực hiện đều được viết ra một cách rõ ràng.
Hạ Tri Điểu sau khi xem xong, cười nhìn về phía Tùy Chí Thanh: "Còn cậu ngược lại một chút cũng không thay đổi."
Tùy Chí Thanh cười cười, không nói gì.
Lát sau Hạ Tri Điểu giương nhẹ đuôi lông mày: "A Thanh."
"Cái gì?" Tùy Chí Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Tri Điểu.
"Cám ơn cậu đồng ý ở cùng chỗ này với mình, cám ơn cậu đã đối xử với mình tốt như vậy, cám ơn cậu những năm qua vẫn luôn nhớ đến mình." Hạ Tri Điểu nói.
"Đột nhiên nhắc đến những chuyện này làm gì?" Tùy Chí Thanh kinh ngạc một chút.
"Chỉ là muốn nói, nếu có chuyện gì cần mình giúp đỡ nhất định phải nói nha. Trưởng thành là một chuyện rất có ích, có thể trở thành một người giúp đỡ được cậu, đây là nguyện vọng của mình cho đến bây giờ." Hạ Tri Điểu nói.
"Mình hiểu rồi." Tùy Chí Thanh gật đầu.
Sau đó nhóm chat bốn người lại sáng lên, vì vậy Tùy Chí Thanh liền thuận tay ấn mở.
36D tỷ: "[ hình ảnh ] tạm biệt!"
Ấn mở hình ảnh ra, chỉ thấy ở trên đầu viết:
Tết Nguyên Đán, Giai Lăng sẽ gặp chuyện gì?
Đi làm đi làm đi làm đi làm đi làm.
Vì vậy Tùy Chí Thanh vui vẻ: "Đây là quà tặng của lão thiên gia dành cho chị, chị cũng không cần khách khí, nhận lấy đi."
Sau đó Tùy Chí Thanh nhận được một trận công kích đến từ 36D tỷ.
Tiếp đó những người khác trong nhóm cũng lần lượt thử trắc nghiệm, nhưng đều không đạt được kết quả mà mình mong muốn, cho nên rất thất vọng ở nơi đó gào thét.
"Đây là thứ gì vậy?" Lúc này Hạ Tri Điểu luôn yên tĩnh ngồi bên cạnh nhìn Tùy Chí Thanh, đột nhiên mở miệng hỏi.
"Chỉ là một chút trắc nghiệm nhàm chán." Tùy Chí Thanh trả lời.
"Mình cũng muốn chơi thử." Hạ Tri Điểu mở to hai mắt nhìn Tùy Chí Thanh.
"Được, cái này thoạt nhìn chắc là dùng Wechat quét mã hai chiều thì có thể bắt đầu trắc nghiệm." Tùy Chí Thanh nói xong thì đem đồ phóng lớn lên.
Vì vậy Hạ Tri Điểu liền dùng Wechat quét một chút, sau đó ở bên trên nhảy ra một cái cửa sổ để đăng nhập tên vào rồi bắt đầu trắc nghiệm.
Hạ Tri Điểu sau khi nhìn thấy liền đăng nhập tên của mình, sau đó lại nhảy ra kết quả. Một tin "419" .
"Woa, cho nên cái này cũng là quà đến từ lão thiên gia sao?" Hạ Tri Điểu vén mái tóc.
Nghe được câu nói kia, đầu lưỡi Tùy Chí Thanh nhẹ chống đỡ ở chỗ hàm răng, hơi hơi há miệng, sau đó quay đầu nhìn Hạ Tri Điểu: "Nhìn hai mắt của cậu sáng lên, ngữ khí lại tăng cao, hình như cậu đối với kết quả này rất hài lòng và hưng phấn?"
"Cũng không phải, bây giờ mình bị cậu quản đến gắt gao, cái trắc nghiệm này cũng không thể thực hành, không thể để cho mình YY một chút sao?" Hạ Tri Điểu nhìn lại Tùy Chí Thanh.
Sau đó Tùy Chí Thanh lại nhìn Hạ Tri Điểu: "Mình đi tắm."
"Uhm, tốt." Hạ Tri Điểu gật đầu.
Cuối cùng cũng thoát ra khỏi cái đề tài kia, Tùy Chí Thanh không khỏi thở ra một hơi nhưng đột nhiên cơ thể cảm thấy mỏi nhừ, vì vậy đưa tay lên xoa xoa cái cổ, lại đấm lên lưng một cái.
"Người rất mỏi sao?" Hạ Tri Điểu thấy thế, hỏi thử.
"Đúng vậy, đây là vấn đề đau khổ đối với người làm việc lâu trên máy vi tính. Tư thế ngồi có thẳng đến thế nào cũng không thể tránh khỏi." Tùy Chí Thanh nói.
Nghe vậy, khoé môi Hạ Tri Điểu không khỏi khẽ nhếch lên. Theo đuổi một người chính là phải biết quan tâm chăm sóc. Bản thân mình ở chỗ Lục Kỳ học hỏi cũng không ít, thay đổi suy nghĩ, học hỏi và áp dụng.
"Vậy sau khi cậu tắm xong để mình xoa bóp cho cậu đi. Mình thường xuyên xoa bóp cho mẹ lắm." Hạ Tri Điểu nói.
"Vậy thì không cần..."
"Cậu không tin tưởng kỹ thuật của mình sao?" Hạ Tri Điểu hỏi.
"Không phải..." Tùy Chí Thanh lắc đầu.
"Mình thật là thương tâm." Hạ Tri Điểu nhíu nhíu mày, quay đầu sang một bên. "Vậy chính là ngay cả chạm cậu cũng không muốn để mình chạm vào."
"Thật không phải là... Tốt a, đợi lát nữa cậu giúp mình xoa bóp." Rốt cục Tùy Chí Thanh nói.
"Được, mau đi đi." Cuối cùng Hạ Tri Điểu nở nụ cười.
Tùy Chí Thanh đi vào bên trong phòng tắm, dựa lưng vào tường, thở phào một hơi thật dài, sau đó nhắm hai mắt lại, đưa tay cởi nút quần áo.
Quả thật là một đêm nguy hiểm.
Chỉ là xoa bóp thôi mà, cũng không phải chuyện lớn gì. Người ta cũng là có lòng tốt, bản thân mình sau khi xem phim xong lại nói lời cự tuyệt, có phải là thật kỳ lạ hay không.
Nghĩ như vậy Tùy Chí Thanh liền mở vòi sen. Qua khoảng mười phút sau, cuối cùng cũng tắm rửa xong, cầm khăn lau mặt, Tùy Chí Thanh thay đồ ngủ bằng bông, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Lúc ra ngoài, chỉ thấy Hạ Tri Điểu cũng đã thay váy ngủ, giờ phút này đang ngồi trên một cái ghế cạnh đầu giường, miễn cưỡng chơi điện thoại di động.
"Xong rồi à?" Trông thấy Tùy Chí Thanh, Hạ Tri Điểu liền bỏ điện thoại di động qua một bên.
"Ân." Tùy Chí Thanh gật đầu.
"Vậy cậu nhanh lên giường đi." Hạ Tri Điểu nói, chỉ chỉ cái giường vô cùng mềm mại.
Tùy Chí Thanh chần chờ một hồi lâu, cuối cùng vẫn là đi lên giường ngồi xếp bằng.
"Cởi ra." Hạ Tri Điểu cũng ngồi xuống bên giường.
"A? Không cần đâu." Tùy Chí Thanh kinh ngạc.
"Thế nhưng cậu không cởi đồ thì mình làm sao có thể xoa tinh dầu cho cậu?" Hạ Tri Điểu trong khi nói chuyện thì lấy một cái bình nhỏ màu nâu ở trên đầu giường, đưa đến trước mặt Tùy Chí Thanh lắc lắc.
"Không sao, không cần nó cũng được." Tùy Chí Thanh vội vàng cự tuyệt.
"Thế nhưng khi xoa bóp phải dùng nó thì hiệu quả mới có thể tốt hơn. Tin tưởng mình, không có sai đâu." Hạ Tri Điểu kiên trì không ngừng.
Tùy Chí Thanh đưa tay đặt ở trên trán, cảm giác muốn điên rồi.
"Không nói lời nào, mình xem như cậu đồng ý." Hạ Tri Điểu sau khi nói xong liền vươn tay ra, cầm lấy cái nút áo thứ nhất của Tùy Chí Thanh, mở ra, sau đó lại cầm lấy cái nút thứ hai...
Đúng lúc này, Tùy Chí Thanh đột nhiên nắm lấy cổ tay của Hạ
1 2 »