Hắn chậm rãi đến gần, bất kể nhìn bao nhiêu lần, cũng không dám tin vào hai mắt mình. Người trên giường, sao có thể là Thanh Quỳ mỹ mạo vô song?! Liệt hỏa đã phá hủy dung nhan của nàng, da dẻ cháy đen tróc vẩy, lộ ra phần thịt non màu đỏ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Hắn tưởng rằng mình đang rít gào, nhưng thực ra giọng nói của hắn rất thấp. Âm vực như đao nhọn cứa vào sắt, khó nghe đến chói tai. Dạ Đàm không nói lời nào, Triều Phong mạnh quay lại, bất ngờ tóm chặt lấy vạt áo của nàng, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Đây là Đông Khâu Xu làm sao?!"
Dạ Đàm gạt tay hắn ra, nói: "Ngươi gào lớn tiếng như vậy làm gì? Sẽ đánh thức tỷ ấy mất."
Triều Phong chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, lửa giận trong lòng dâng lên, ngay cả ý định bóp chết nàng cũng có: "Tại sao nàng ấy lại bị thương thành nông nỗi này? Ngươi ở bên cạnh nàng, vì sao nàng trọng thương gần chết, ngươi lại bình yên vô sự hả?!"
Hắn bị cơn giận làm cho mất bình tĩnh, nói năng đương nhiên càng thêm vô tình. Dạ Đàm đẩy tay hắn ra, cũng không quá tức giận —— từ nhỏ đến lớn đều như vậy, nàng quen rồi.
Nàng đi ra ngoài, Triều Phong hiển nhiên đuổi theo, hỏi: "Nói đi!"
Dạ Đàm lúc này mới nói: "Chuyện này khó mà ngờ được phải không? Tỷ ấy uống Nam Minh Ly Hỏa, muốn hóa giải sự kiêng kị của Tứ giới đối với Địa Mạch Tử Chi, để lại hy vọng sống cho ta."
Tất cả lửa giận của Triều Phong trong tích tắc đều đông cứng lại, hóa thành nỗi bi ai đặc quánh.
"Để lại hy vọng sống cho ngươi ư......" Hắn thì thào nói.
Dạ Đàm ngược lại rất tự giác, giúp hắn bồi thêm một câu: "Ta không xứng."
Nhưng Triều Phong không nghe lọt tai, hắn nhỏ giọng hỏi: "Mà...... không chịu lưu luyến ta một phần nào sao?"
Uống Nam Minh Ly Hỏa, đây là loại tử chí quyết tuyệt gì? Nhưng chẳng lẽ nàng thực sự chưa từng do dự, chưa từng quay đầu, chưa từng nghĩ đến ta, cho dù là một hào một li nào sao?
Hắn xoay người quay trở về phòng, nói là hồn bay phách lạc cũng không quá đáng.
Dạ Đàm dựa nửa người vào cửa trúc, nói: "Lưu luyến ngươi? Hiện giờ ngươi đã biết thân phận của tỷ ấy, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?"
Triều Phong không nói gì, hắn cầm tay Thanh Quỳ, lại phát hiện đôi tay vẫn luôn mềm mại thon dài kia đã cong queo thành những cái móng vuốt khô héo. Nếu người bình thường bị đốt thành như vậy, tuyệt đối không thể nào còn sống sót. Mà sở dĩ nàng vẫn còn hơi thở, là bởi vì Dao Trì Tịnh Thủy đã kịp thời dập tắt mồi lửa trong cơ thể nàng. Mà bản thể của nàng —— Địa Mạch Tử Chi, còn đang liên tục không ngừng vận chuyển chất dinh dưỡng cho nàng.
Không cần hao tâm tưởng tượng, chỉ nhìn tình hình này một cách đơn giản, hắn liền biết Đông Khâu Xu không hề nói dối.
Lựa chọn như thế nào ư? Mình còn có thể lựa chọn điều gì?
Hắn cúi đầu, chậm rãi áp bàn tay khô héo mình đang cầm trong tay lên mặt: "Ta không có lựa chọn."
Dạ Đàm tập trung nhìn vào nhất cử nhất động của hắn, trên mặt không có lấy nửa phần sát khí, thế nhưng tay nàng lại vẫn nắm chặt Mỹ Nhân Thứ trong tay áo. Pháp trận ở Tàng Thức hải này đều do Đông Khâu Xu bày bố, nếu Triều Phong động thủ với nàng ở đây, sẽ không thể chiếm được lợi thế.
Đây cũng là nguyên nhân nàng chịu để cho Triều Phong vào.
Triều Phong không quay đầu lại, nhưng giống như có một con mắt sau ót. Hắn nói: "Li Quang Dạ Đàm, cả đời này của ngươi, có từng tin tưởng ai chưa?"
Dạ Đàm vẫn chăm chăm nhìn hắn không rời, mặc kệ hắn có nói gì, sự đề phòng trong lòng nàng không chút nào buông lỏng: "Tin tưởng? Trời đất Tứ giới này, có ai đáng để ta tin tưởng đâu chứ?"
Triều Phong nói: "Không ai từng tin tưởng ngươi, cho nên ngươi cũng không bao giờ tin tưởng bất kì người nào. Ngươi thích Thiếu Điển Hữu Cầm, cũng từng giao phó thật tình. Nhưng ngươi chưa từng buông bỏ đề phòng với hắn. Giống như hôm nay, ngươi đối diện với ta, nhưng vẫn nắm chặt binh khí trong tay!"
Dạ Đàm không chút động lòng: "Nếu ngươi không mang ý nghĩ xấu xa trong lòng, cần gì phải quan tâm ta có cầm vũ khí trong tay hay không?"
Triều Phong nói: "Ngươi để cho ta gặp tỷ tỷ của ngươi, là vì ngươi cho rằng, nếu ta nhìn thấy Thanh Quỳ trong tình trạng này, nhất định sẽ phản bội nàng. Nhưng ngươi có từng nghĩ tới, thứ ta thích chính là nhân cách của Li Quang Thanh Quỳ, chỉ cần nàng vẫn là Thanh Quỳ, ta sẽ luôn chung thủy một lòng với nàng, sống chết không đổi hay không."
"Nói nghe êm tai quá nhỉ." Dạ Đàm canh giữ ở cửa, giọng nói vẫn trong trẻo, dễ nghe như chuông bạc. Nhưng những lời nói ra, lại tràn ngập sát khí. Nàng nói: "Vậy ngươi chung thủy một lòng, sống chết không đổi với tỷ tỷ ta như thế nào?"
Triều Phong hôn lên mu bàn tay Thanh Quỳ, thấy lệ trong mắt nàng thấm ra ngoài. Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, nói: "Ta sẽ ở lại, ở lại bên cạnh nàng ấy."
Dạ Đàm sửng sốt, Triều Phong nói: "Hiện tại, Tứ giới các ngươi căn bản không trở về được nữa. Bên cạnh Đông Khâu Xu ngược lại là nơi an toàn nhất cho các ngươi. Thiếu Điển Hữu Cầm không chịu tương trợ, chỉ bằng sức lực một mình ta, không thể thuyết phục Tứ giới. Ta chỉ có thể ở lại đây trước, rồi lại nghĩ cách."
Dạ Đàm nói: "Cho dù tỷ tỷ của ta biến thành như vậy? Ngươi có từng nghĩ tới, hiện tại Anh Chiêu đối với mẫu tử các ngươi căm thù muốn chết. Bà ta rất có thể giết ngươi trút giận hay không?"
Triều Phong dùng khăn tay nhúng vào Dao Trì Tịnh Thủy, nhẹ nhàng lau mặt cho Thanh Quỳ.
Nếu ở lại, hắn đương nhiên có nghĩ tới hậu quả. Hắn nói: "Bà ta hiển nhiên là muốn giết ta cho hả giận. Nhưng nếu như chỉ một đao giết chết ta, chẳng phải là rất hời cho ta sao?! Mẫu phi ta đã được phụ tôn đón tới Bồng Lai, hiện giờ Tứ giới tề tựu, Đông Khâu Xu chung quy không thể xông vào Bồng Lai bắt người được. Chỉ cần mẫu phi ta còn sống, Anh Chiêu sẽ giữ lại mạng của ta."
Hắn nửa quỳ ở trước giường, giúp Thanh Quỳ lau miệng vết thương, mỗi một động tác đều rất cẩn thận.
Huyền Thương quân mang theo một lượng lớn đan dược tiến đến, Phi Trì và Hàn Mặc phân phát đi khắp nơi. Hiện giờ Quy Khư lộ ra, dịch bệnh ở Tứ giới đã là điều khó tránh khỏi. Càng bất lực hơn chính là, Tứ giới khó có thể tu bổ.
Huyền Thương quân bước đi trên con đường của hoàng cung, rõ ràng nên nhớ kỹ nỗi khổ của chúng sinh, nhưng không biết vì sao, lại nhìn thấy màn mưa nhỏ đó.
Trong cơn mưa tí tách, một người mặc y phục tím sẫm quỳ gối ở chính giữa con đường dẫn vào cung, giống như muốn hòa tan vào dòng chảy.
Hắn đi ngang qua cửa cung, theo bản năng lại nhìn về phía những nơi trong ký ức.
Đáng tiếc, đây là một ánh nhìn đã định trước sẽ tan vỡ. Tựa như cây mây khô héo trong lòng, từ ngực lan dọc ra tứ chi.
Phía sau, Phi Trì và Hàn Mặc hiển nhiên phát hiện hắn đang thừ người ra. Hai người cũng không vạch trần, tự động mang đan dược đi giao cho tất cả văn võ trong triều, để bọn họ phân phát xuống dưới.
Huyền Thương quân một mình đi lại trong ngự hoa viên vắng vẻ không tiếng động này, hắn chưa từng trải qua mọi thứ của người kia. Nhưng vẫn cảm thấy còn có thể gặp khi ngoái đầu nhìn lại.
Triêu Lộ điện vẫn được quét tước sạch sẽ gọn gàng như trước, nhưng hiển nhiên đã rất lâu không có người ở. Hắn đẩy cửa điện ra, chuyện cũ như gió thoảng, đan xen trước mặt. Nàng đã lớn lên ở nơi này, bàn đá trong điện nàng đã từng ngồi, hải đường nàng đã từng hái.
Huyền Thương quân như thể bị ma ám, không tự chủ được mà đến gần...... nơi hắn vốn nên rời xa.