Dừng chân trước một căn nhà cũ, nơi mà trước khi xảy ra nhiều chuyện không vui gia đình cô đã ở.
Đã vui vẻ sống bên nhau dù mỗi ngày cơm canh đạm bạc.
Vẫn có chị có em chẳng phải bận tâm một điều gì, vậy mà càng lớn mọi thứ càng thay đổi đến lạ kì.
Thay đổi đến con người ta chẳng còn phân biệt được ai thật ai giả. Cô bước vào nhà trong tâm trạng bất an, đi vào phòng mẹ tìm kiếm cái hộp giấy đỏ khắp nơi vẫn không thấy đâu.
Cho đến khi cô lại tiếp tục tìm lần nữa mới thấy nó nằm dưới cạnh góc tủ.
Không biết trong đó có gì lại khiến mẹ quan trọng tới như vậy, tiện tay cô mở ra xem, phát hiện những bức ảnh ngày xưa chị em cô đùa nghịch hay các hoạt động trong trường dù chỉ là nhỏ nhoi đều được ghi chép lại và nhiều như thế này đây.
Cô bật khóc, bật khóc vì những thứ quý giá này.
Cạn nước mắt rồi cô mới bình thường trở lại đứng lên cầm cái hộp đi ra ngoài, chợt tiếng bước chân của ai đó vang lên, tiếng lộp cộp của giày cao gót làm cô thất thần.
Phương Nghi từ ngoài đi vào đối diện nhìn cô.. - Chị Phương Linh?
- Phương Nghi em đến đây làm gì? - Mẹ kêu em đến lấy hộp đỏ cho mẹ. - Đây nè, chị lấy rồi.. Cô đưa nó cái hộp giấy, vẫn cố gắng không để nó biết cô chột dạ vì lỡ nghe được âm mưu hại cô của nó.
Nó nhìn cô đau đáu ánh mắt cứ khiêu khích tỏ vẻ muốn trêu đùa cô.
Cô vẫn cố gắng im lặng rồi lại lên tiếng.. - Nếu vậy em đem về cho mẹ đi, chị đi trước. Nói xong cô bước tới đi ra khỏi nhà nhưng vừa ra tới cổng nhà, lom khom mở cửa thì lực tác động từ phía sau đánh mạnh tới "bụp" cô đau đớn nhắm tịt mắt lại ngất đi.
Sau đó chẳng còn biết gì tới khi cô lờ mờ tỉnh lại thấy mình đang trên xe hơi, hình như ai đó đang lái và Phương Nghi ngồi cạnh. Sau đó cô chẳng còn nhận ra mình đang ở đâu, đang đi về đâu, lại tiếp tục nhắm mắt vì chẳng còn sức lực nữa.
Cho đến khi cô tỉnh lại, trời đã tối. Mở mắt ra cô không thấy ai cả, tay chân bị trói lại nhìn xung quanh là một bãi đất trống.
Không có lấy một bóng người và hai bên tứ phía gì cũng chỉ có cây cỏ làm bạn.
Cô sợ hãi hét lên trong vô vọng, không một ai nghe thấy không một ai biết được.
Đột nhiên Phương Nghi xuất hiện, leo lên xe quay đầu xuống nhìn cô... - Thấy sao chị Linh, đã tỉnh táo hơn chưa? - Nghi, mày muốn làm gì chị? - Tôi làm gì chị được? Tôi chỉ muốn chị mãi mãi rời xa Chính Vũ thôi mà.
Mà trước khi chị đi tôi còn muốn nói những lời cuối cùng để chị chết mà còn được nhắm mắt chứ. - Mau thả chị ra đi Nghi, mày ác với chị như thế sao? Mày có còn là người không? - Chị không biết gì sao, bây giờ Vũ vẫn còn đang nghĩ rằng chị đang ở bên cạnh Quốc Thiên mà hạnh phúc rồi, có biết vì sao không, vì tôi đã gửi cho anh ấy tấm hình tôi và Quốc Thiên chụp chung trên giường nữa cơ đấy, chị cũng biết chị em mình giống nhau, tôi tuỳ tiện mặc một cái áo của chị, đeo lắc tay của chị, hay tuỳ tiện kéo thẳng tóc ra như tóc chị là có thể khiến Vũ hoàn toàn không nhận ra.
Vũ vẫn luôn nói là yêu chị nhưng chẳng phân biệt được đâu mới là chị.
À quên, chị chẳng biết được chính mẹ đã bày trò cho tôi đưa chị tới đây đâu.
Chính vì mẹ lo có một ngày chị sẽ phá nát cái sự giàu có may mắn của gia đình mà muốn chị biến khỏi nhà.
Mà chắc chị cũng chưa biết mẹ ghét chị thế nào đâu.
Cùng là con ruột nhưng chị lại đáng thương quá.
- Nghi, mày thật sự là một con thú đội lốp người.
Mày thả chị ra nếu không mày sẽ chết nếu giết chị, mày nghỉ cảnh sát sẽ tha cho mày?? - Chị có biết đây là nơi phi tang xác chết của bệnh viện không? Tuỳ tiện quăng cái xác chị ở đây cũng chẳng ai để tâm vì người ta nghĩ lại có xác mà thôi...Haha. - Mày làm gì.?? - Bây giờ thì câm mồm mà chờ chết đi, muốn giành Vũ với tôi chị đủ sức sao. Phương Nghi dán keo chặt vào miệng không cho cô nói, chỉ biết ú ớ mà nước mắt cứ chảy.
Chảy vì mọi thứ đều đau dù la tâm hồn hay thể xác.
Không thể tưởng tượng được những gì Phương Nghi có thể nói ra miệng với cô lúc này.
Phải rồi nó là ai chứ, cái gì mà nó không nói được.
Cô tuyệt vọng với chính đưa em mà mình từng thương yêu hết mực.
Cô không thể tin những người thân mà cô tin tưởng, yêu quý chẳng còn ai có thể nương tựa.. Phương Nghi bước ra khỏi xe, khoá xe lại không để cô thoát rồi ngoảnh mặt làm ngơ bước đi bởi niềm chiến thắng.
Sự đố kị của một con người chính là như vậy.
Bất chấp tất cả. Từ bên ngoài đi cô nhìn thấy bóng dáng hai người đàn ông, đang cầm hai can xăng đi tới, tưới khắp xe mà cô đang bên trong, hốt hoảng cô lại ú ở cầu xin nhưng họ chẳng thèm quan tâm.
Vẫn cứ làm việc của mình, sợ bản thân cô sẽ chết sẽ biến thành một con ma chay chẳng ai cúng điếu chẳng ai thương xót.Cô sợ chẳng còn sống trên đời chẳng còn thấy ba thấy Vũ cô khóc nấc cầu xin kêu cứu tìm đủ mọi cách lấy tay, bả vai mình đập vào cửa chỉ mong cánh cửa sẽ bật ra và có thể thoát cái chết đang cận kề này. Phương Nghi!!! Đây chính là cách để em cô chiến thắng cô sao, giết luôn cả chị mình sao? Đây chính là cách mẹ cô vì sợ cô sẽ phá nát hết tài sản mà che đậy cho việc làm của nó sao? cô không được xảy ra chuyện gì cả, cô còn phải sống, phải quay trở về. Que diêm đầu tiên được quăng vào xe, bốc cháy đến đáng sợ, lan toả nhanh cả đầu xe muốn cháy rụi cô sợ hãi, sợ hãi thì sợ hãi nhưng vẫn cố đẩy cửa bằng vai, đến nỗi bả vai cô máu chảy ra vì quá lực, còn vai bên còn lại vẫn chưa hết sưng vì Phương Nghi đẩy ngã cô hôm đó.
Ông trời cũng bất công với cô? Chẳng để cô được sống vui vẻ một ngày nào cả.. Hết sức rồi, cô dùng hết tất cả sức lực còn lại của mình, những hi vọng nhỏ nhen mỏng manh của cô cho dù là 1% sống sót cũng phải ra khỏi xe, cho dù chết cũng không chết trong chiếc xe một cách gò bó như vậy. Cô ngồi lên ghế dùng lực hai chân đạp mạnh cửa chẳng còn ai, hai thằng khốn kia vì thấy có lửa nên chạy mất.
Chỉ còn tự cô cứu lấy mình, lửa bắt đầu cháy lớn, khói xộc vào mũi cô ngộp tới mức không thở được cố gắng dùng sức đạp mạnh thêm mấy cái cho đến khi cánh cửa bung ra, cô vội nhảy xuống, chân bị trói chẳng thể chạy chỉ có thể nhảy về như ếch càng xa càng tốt. "Bùm" Tiếng nổ vang mạnh lên bên tai cùng với lực nổ đã đẩy cô văng ra xa, còn ý thức được việc mình chỉ bị đẩy ra chứ chẳng tổn hại về bản thân nhưng sức văng ra và té xuống đất đã khiến cô mê man rồi ngất đi.
Có lẽ chẳng thể sống nổi một giây phút nào nữa.....