Sáng hôm sau thức dậy cô sửa soạn xong bước xuống lầu ăn sáng thì thấy ba đang tức giận cúp điện thoại, mẹ ngồi đó thở dài lắc đầu.
Trên bàn có một tờ báo nhăn nhúm lại tôi bắt đầu nghi ngờ chuyện Phương Nghi bị lộ.
Lên tới báo luôn.
Cô sợ hãi đi từ từ lại gần. - Linh hả con, Phương Nghi về nhà chưa? - Đang thay đồ trên phòng đó ba. - Kêu nhị tiểu thư xuống cho ông đi tiểu Mỹ. - Dạ con kêu liền. Cô cầm báo lên đọc thấy tờ báo nội dung chưa rõ ràng như bản thảo nên quay sang nhìn mẹ mẹ gật đầu ý nói phải.
Tôi liền biết bạn của mẹ làm bên tạp chí gửi đến, chắc chắn mẹ cho chuyện này ém đi giải quyết trong âm thầm nhưng ba thì đọc được nên tức giận.
Cũng may chỉ mới bản thảo chứ chưa phải bán đi nếu không làm ra giao cho các sạp báo thì ba bị loại khỏi bầu cử bộ trưởng sắp tới. Cô cũng không dám lên tiếng gì chỉ lặng lẽ ngồi xuống ăn sáng,mà ăn cũng không vô nữa, Phương Nghi bước xuống trong bộ đồ pijama má phải sưng hơi to với trầy mặt cô biết nó sẽ không đi học.
"Bốp" Ba lập tức đi tới tát mạnh vào mặt Phương Nghi làm cả nhà giật mình không phản ứng kịp.
Phương Nghi khóc làm mẹ lo lắng chạy tới. - Mày là đứa hư hỏng, sinh mày ra nuôi mày cực khổ mà mày không biết trên dưới, ba mẹ làm kiếm tiền từng đồng vì cái gì, ngày ngày đi làm từ thiện vì muốn phúc đức cho con.
Mà mày sống cứ hại ba hại mẹ hại chị mày là sao vậy Nghi. - Ba đánh con, ba không bênh con ra mặt giải quyết con quỷ kia cho con thì thôi ba còn đánh con
- Tao đánh chết mày thứ mất dạy, không dạy dỗ được mày nữa.
Mày hư quá. - Ông thôi đi, con tôi đứt ruột sinh ra mà ông lại đánh nó như vậy? - Bà cứ bênh vực nó tiếp đi, rồi có ngày nó hư là tại bà.
Con hư là tại mẹ mà. - Con tôi sinh ra tôi không dám đánh mà ông đánh hả? - Con ghét ba, ba chỉ thương chị hai.
Chị hai nói ba mới đánh con, chị với ba đều không thương con toàn hùa nhau ăn hiếp con.. Phương Nghi hét lên lớn tiếng trước mặt cô nhìn cô rồi ôm má chạy lên phòng đóng cửa lại, cô chẳng biết tại sao gia đình mình lại um sùm suốt ngày như thế. Nhưng chắc chắn ba sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ lẫn công việc.
Ba tức giận cầm áo vest ra xe đi làm, còn mẹ thì chạy lên phòng với Phương Nghi.
Cô thì cùng tiểu Mỹ đi học. Lại một buổi sáng trôi qua tẻ nhạt như vậy.
Chuông báo vào học nhưng người ngồi cạnh lại chưa vào tới lớp, cô đang phân vân không biết là đêm qua đi ăn rồi lạc đường hay lại vì ngủ quên mà không nhớ giờ vào lớp nữa? Đúng là bọn nhà giàu chỉ được cái gia thế à không trừ cô ra nhé. - Thưa cô, em vào lớp. - Mới học ngày thứ 2 đã trễ, vào đi. Lớp đang học như thế mà cậu ta lại có thể không sợ đi vào vẻ mặt không tí ăn năn, trời đất quyền thế cỡ nào mà cả giáo viên cũng nhường một lời dữ vậy? quá đáng?? Cô vừa nghĩ vừa nhìn chầm chầm vào Hàn Chính Vũ đột nhiên cậu ta ngồi xuống, quay mặt sang nhìn cô làm cô giật mình quay đi vì ngại.. - Nhìn cái gì? - Không có gì? - Lại muốn bày trò hại tôi hả bạn.
- Ừa cũng định vậy đó. - Vậy thì không cần, khó nhai lắm. Vũ nói xong lật sách ra không thèm để ý tới gương mặt của cô, chợt cô lại thấy góc nghiêng này cậu ta trong mắt cô như nam thần ý. Vừa tan học, tiểu Mỹ từ dưới lớp chạy lên ngay lớp cô trong lúc cô đang cất tập vỡ vào cặp tiểu Mỹ tức tốc chạy vào kéo tay cô. - Chị Linh về lẹ đi chị. - Có chuyện gì vậy? - Chị của bồ Tần Thượng Hào lên đây kiếm chị Phương Nghi.
Em sợ sẽ nhầm chị là Phương Nghi............ - Không có đâu? Làm gì có chuyện lầm chị giải thích được mà. - Người ta đánh bà người ta nghe bà giải thích. - Về lẹ đi theo em. Cô bị tiểu Mỹ lôi kéo đến không kịp nói gì chỉ biết đi theo.
Tới cổng trường liền bị đám đó chặn lại thật tụi nói nhìn cô ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Cô bắt đầu cảm thấy mình sẽ không yên kêu tiểu Mỹ về nhà trước nói với tài xế.
Tiểu Mỹ nhanh chân chạy về vì tụi nó không để ý cho lắm đâu. - Mấy chị muốn gì ở em? - Tao là chị con Thư, nghe nói mày giành bạn trai nó còn đánh nó phải không? - Không phải. Cô biết là mình với Phương Nghi rất giống nhau, nếu không phải người trong nhà hay thân thiết sẽ không thể nhìn ra nếu chỉ nhìn sơ qua một cái.
Có khi gặp nhiều cũng không nhận ra được đâu.
Hai bên nội ngoại cả ba mẹ đều bị lầm tưởng nữa mà.
Cô với Phương Nghi khác những cặp song sinh khác ở chổ càng lớn thì càng giống không có nét khác, chỉ có một điểm duy nhất là cái bớt son trên ngực tôi là điểm nhận dạng.
Nhưng tôi thường che kín đáo ít hở hang nên càng không biết được.
Cô không nhận mình là Phương Nghi cũng chưa lên tiếng giải thích thêm thì chị của Thư bay lại tát cô mạnh khiến cô chao đảo luôn. - Sao chị đánh em ạ, em đã nói chị nhầm người. - Không có ai tráo trở như mày, giật bạn trai người ta? Còn dám đánh người ta, mày còn thuê người chặn đánh em tao lúc sáng nó đi học để bây giờ nó nằm trong bệnh viện để truyền nước biển kìa? Tiếng hét thất thanh tức giận của chị con Thư vang lên rõ ràng rành mạch từng chữ bên tai cô làm cô hốt hoảng???? Cái gì mà thuê người đánh? cô không có làm? Chả lẽ em cô nó gan tới mức như vậy? - Nếu chị có bằng chứng thì lấy ra tôi không có làm. - Nếu có bằng chứng mày đâu có ở đây mày ở sở cảnh sát rồi con chó. - Nếu không có sao chị khẳng định em đánh Thư. - Tối qua nó có chuyện với mày, sáng nay nó bị như vậy nếu là người khác cũng sẽ nghĩ như tao mà thôi. - Vậy sao chị không nghĩ là Tần Thượng Hào dụ dỗ người khác phản bội Thư. - Mày còn láo với tao, tao đánh cho mày khỏi nhìn đời. Cô ôm đầu khi nguyên đám xông tới, cô ngồi xuống vì sợ mình sẽ bầm dập thay em mình sớm muộn.
Cô cũng không thể khai em mình ra, vì ít ra nếu là cô cô sẽ có nhiều chứng cứ chứng minh mình trong sạch hơn là Phương Nghi.
Nếu khai là em cô làm ra em cô có thể còn bị đánh nặng hơn, mà cô làm chị làm sao hại em mình được.
Thà bị đánh thay nó chứ ai nỡ nhìn nó bị người ta đánh bao giờ. Cô ngồi đó trong tình trạng yên bình mắt nhắm tịt lại cúi xuống như con rùa, không thấy ai động chạm mình mãi mới ngước lên, nhìn thấy cả đám dừng lại nhìn người nào đó, cô quay lại nhìn thấy mấy người hơi hơi lạ mặt nhưng cũng thuộc dạng khá chững chạc có cả nam cả nữ. - Ê, mấy đứa bây một đám làm gì một cô bé vậy? - Mấy người phe nó hả? Không liên quan thì xía vô làm gì? - Anh chị đây đi ngang thấu bạo lực học đường ngứa mắt giúp được không em? - Một chị gái nhìn cũng cứng lắm nói. - Nó giành bồ người ta còn đánh người ta? Chị nghĩ nên đánh không? - Chuyện của nó với bồ người ta thì nó giải quyết, chị thấy ngứa mắt tụi em được không? Cô đứng lên nhìn một đám người lạ mặt đó nói chuyện với đám chị của Thư làm cô thấy hơi sợ hãi, giữa hai bên đó cô lại đứng giữa như một con khùng lạc lõng thì thấy Hàn Chính Vũ đi tới chổ cô, kéo tay cô qua một bên. - Chỗ người ta nói chuyện đứng giữa làm gì vậy. - Tui??? Tui đâu biết chuyện gì xảy ra?
- Đi, chuyện người ta. Vũ kéo cô đi thì đám chị của Thư định chạy theo, cô quay lại thấy họ bị chặn lại bởi đám chị lớn kia. Bị tên mặt lạnh kéo đi như siêu nhân, bực bội nhưng cũng thở phào vì mém tí banh mặt. - Khoan.
Đứng lại... - Chuyện gì? - Kéo đi đâu? - Đi cà phê có chuyện muốn nói. - Giờ này chiều còn phải về nhà ăn cơm với ba mẹ - Đúng là con ngoan thật đấy. Chưa kịp đáp trả lại thì tiếng kèn xe vang lên inh ỏi sau lưng cô quay lưng lại thấy ba ngồi trong xe, cô quay lại nhìn Vũ. - Thôi tôi về - Tối nay rảnh không? - Làm gì? - Gặp nhau tôi muốn hỏi tí chuyện.
Liên quan tới cậu và một số người. - Không rảnh. - Yên tâm, người như cậu tôi không có thích đâu mà nghĩ rằng tôi muốn hẹn hò.
Có chuyện cần nói là thật. - Người như bạn thì mình cũng không thèm nhé mặt lạnh.
Nhưng nói thật cũng không có gì để nói ha. Cô không hẹn cũng không rảnh mà đi gặp mặt cái tên đó.
Trong lớp đã chán lắm rồi, bản thân vừa bị đánh oan lại bực thêm thôi.