Lại thêm vài ngày nữa đi qua, hôm nay trời đẹp, mây trắng nắng vàng, Tuấn Anh (Lỗi) tỉnh dậy và đi xuống bếp.
Cậu lạch cạch tự mình thái mấy lát thịt để chuẩn bị bữa sáng, nhà Tuấn có giúp việc nhưng cậu lại thường xuyên tự mình chế biến món ăn.
Không phải cậu thích, mà là cậu muốn kiếm gì đó làm cho nó đỡ chán hơn. Tuấn nói với cậu, mấy ngày qua cậu đủ buồn chán rồi cho nên tói nay sẽ dẫn cậu đi đến hộp đêm của anh ấy để chơi.
Cậu cũng lâu rồi không đến nơi nhộn nhịp nên có phần chờ mong. Từ sáng cho đến giờ hẹn, Tuấn vì bận việc mà không ở bên cậu, vì thế cậu cứ thẩn thơ tưới hoa bắt sâu rồi lại nhìn đồng hồ xem thời gian chầm chậm bò qua như thế nào. Cách giờ hẹn 5 phút.
Cậu đã chuẩn bị xong xuôi, ngồi ngay ngắn ở phòng khách chờ Tuấn về.
Cạch, một tiếng động ở cửa, Tuấn mê mẩn chạy vào. Anh chạy qua chỗ Tuấn Anh, thơm lên tóc cậu một cái rồi nói: - Xin lỗi, anh bận quá, chờ anh xíu thôi anh tắm rồi mình đi nhé! Cậu khẽ gật đầu nói "ukm".
Anh chạy qua một đoạn rồi như lại chợt nhớ ra điều gì đó mà phanh gấp khiến bản thân suýt chút ngã nhào: - Em ăn tối chưa? Cậu phì cười nhìn anh, anh vội cái gì mà vội chứ, quán nhà anh, anh đến sớm hay đến muộn có vấn đề gì đâu.
Cậu cũng chẳng vội. - Ăn rồi.
Anh từ từ thôi không ngã. Anh nhăn nhở cười rồi lại xoay đầu chạy lên.
Anh sợ cậu vì chờ anh mà đói bụng.
Anh ăn hay không ăn cũng không sao, nghề của anh có khi bận quá hai ngày húp cốc cháo là bình thường.
Còn cậu trong mắt anh bây giờ "mỏng manh yếu đuối" như vậy không ăn sợ không chịu nổi. Đúng 5 phút.
Không hiểu anh tắm hay chỉ xả nước vào người mà nhanh đến thế. Nhưng anh rất thơm, là hương nước hoa mà một lần cậu cũng anh ra ngoài đã chọn mua cho anh.
Mùi hương này là mùi cậu thích. Anh nắm tay cậu kéo ra ngoài.
Tài xế vẫn đợi hai người theo phân phó của anh lúc nãy, thấy hai người ra, cậu ta nhanh nhảu chạy qua mở cửa.
Khi mở còn không quên cúi đầu chào. Cậu ở nơi này đã quá quen mặt anh em thân thiết của Tuấn, họ hiển nhiên xem cậu như "chính thất phu nhân" ở đây.
Lão đại của họ, ông chủ của họ không phải là một người thích dấu diếm cho nên đã đặc biệt nhắc nhở về sự tồn tại của cậu cho anh em thân cận từ lâu.
Họ cũng hiển nhiên tiếp nhận cậu ở vị trí bên cạnh vị lão đại của họ.
Tuyệt nhiên cũng không ai nhắc tới chuyện trước đây cậu từng ngang dọc xuất hiện trước mắt họ với vai trò người tạo lập hệ thống cả. Trên xe, lái xe thi thoảng liếc mắt nhìn qua gương, không phải anh ta có gì mờ ám, chỉ đơn giản cái tính tọc mạch xem hai người phía sau đang nắm tay nhau. Tuấn nắm tay Tuấn Anh hỏi chuyện hôm nay ở nhà như nào, có gì vui không, sức khỏe như thế nào. Tuấn Anh cũng trả lời anh một cách tỉ mỉ từng câu hỏi, cậu biết, nếu không nói thì anh lại tiếp tục hỏi.
Chi bằng cứ thành thật kể đầu đuôi cho xong. Lúc trước giọng của cậu đã có chút trầm, sau mấy năm nằm một chỗ không nói không động thì nay giọng cậu lại có phần trầm hơn.
Điều này nhiều khi khiến người ta hoài nghi có phải hay không cậu là Công còn Tuấn mới là Thụ. Rồi cậu quyến rũ chỗ nào, nhìn rất nam tính nha, có quyến rũ thì cũng là quyến rũ các chị em chứ tại sao lại khiến một tên đàn ông thần hồn điên đảo? Hay là "kỹ thuật" của cậu ấy tốt, khiến cho những lão công không dứt ra được mà quấn lấy cậu không buông? Những câu hỏi đó chưa ai giúp những kẻ tò mò trả lời được cả. Tuấn bỗng dưng nâng cằm cậu lên, anh thơm nhẹ vào đó một cái. - Miệng của em hôm nay thơm thế. Bị thơm khiến cho cậu có chút giật mình, cậu giật nhẹ đầu ra khỏi bàn tay anh.
Tay anh bị hẫng một nhịp bỗng thấy có chút mất mát, nhớ cảm giác ấm nóng nơi gáy cậu. - Anh thật không biết xấu hổ. Cậu thẹn quá mắng vốn anh một câu, nhưng qua tai anh lại là một lời trách yêu mắng yêu mới lạ.
Vì thế mà anh cứ hách hách mà cười đến rung cả vai.
Lái xe thì khẽ hắng giọng một cái rồi nhìn thẳng vờ như điếc rồi. Cậu lại càng dỗi hơn nên đã quay mặt ra ngoài cửa chống tay lên nhìn ra ngoài đường. Một ngọn đèn, hai ngọn đèn, ba bốn ngọn đèn..
chũng đang đua nhau chạy ngược lại phía sau. Xe đi chậm chậm rồi dừng lại.
Anh lại nắm tay cậu nhẹ nhàng nói "đến rồi". Sau đó anh nhanh chân xuống xe mở cửa đón cậu ra.
Cậu đi bên anh tiến vào trong rồi đi thẳng đến một chỗ riêng nằm trên cao mà ngay trong góc.
Nơi có thể nhìn tất cả không gian bên dưới nhưng bên dưới lại chẳng thể nhìn được vào trong.
Anh nói, đây là chỗ dành riêng cho họ.
Thấy cậu nhìn quanh anh còn cợt nhả trêu đùa. - Sao thế, em có ấn tượng ở đây không. Cậu lắc đầu, anh bày ra cái nét mặt có vài phần thất vọng. - Haizz, thật mong em nhớ ra chỗ này, chỗ này là nơi chũng ta từng rất rất mặn nồng đấy. Điều anh nhắc tới là lần anh hôn cậu ở đây khi mà cậu đang phân vân bản thân có phải đang yêu người đó.
Với cậu là một thử nghiệm, còn với anh là một trải nghiệm.
Anh tới bây giờ vẫn muốn được cảm giác say mê ấy. Nhớ tới điều đó khiến anh không tự chủ được, anh kéo lại gần cậu, một tay khẽ nắm lấy tay cậu, một tay đón gáy cậu. Nhìn tư thế của anh cậu biết anh định làm gì, bỗng dưng tim cậu đập rất nhanh, cũng rất vội.
Cậu đối mắt nhìn anh một lúc sau đó từ từ nhắm mắt lại. Anh như mở cờ trong bụng, cậu ấy đây là đang cho phép anh, tim anh càng đập nhanh hơn nữa, hơi thở cũng trở nên nóng hơn.
Anh hôn cậu. Nhẹ nhàng mơn man cánh môi dưới căng mọng của cậu rồi anh khẽ khẽ tách môi cậu ra, tham lam hơn m*t sâu vào họng.
Cánh môi của cậu vì vậy mà lại như càng phồng to lên.
Tê tê, ướt át.
Anh đưa lưỡi của mình vào trêu đùa lưỡi cậu, mùi bạc hà, thơm thơm thanh mát.
Anh thành công kéo lưỡi cậu sang miệng của mình đá đưa đùn đẩy. Hơi thở hai người trở nên khó nhọc và nóng hơn bao giờ hết.
Anh tham lam như muốn nhuốt cả cái miệng xinh của cậu vào trong.
Anh thấy cậu nhăn mày, anh chửi thầm trong bụng, mẹ kiếp quên cạo râu.
Chắc nó chạm vào da khiến cậu ấy thấy khó chịu lắm.
Nhưng kệ nó, chẳng lẽ giờ bỏ đi cạo râu thì hết mất cảm xúc rồi còn đâu. Anh ngẩng đầu lên, đưa đầu ra sau má cậu, cậu còn tưởng anh dừng lại định ôm mình, nhưng không phải.
Anh m*t tai của cậu.
Cậu bị giật mình hơi co người lại, nhưng anh vòng tay ra sau lưng cậu xoa xoa an ủi để cậu thoải mái hơn, nó khiến cậu bị kéo vào nhập cuộc.
Anh dùng lưỡi đá một vòng quanh vành tai của cậu rồi lại m*t nhẹ một cái.
Cái cảm giác buồn buồn tê tê khiến cậu không tự chủ được mà rên lên thành tiếng. Bàn tay của anh đang đặt trên lưng cậu rõ ràng cảm nhận được sự hưng phấn đến cong người lên của cậu lúc này.
Như có thêm động lực, anh li3m nhẹ xuống cổ của cậu, rồi tại xương quai xanh anh m*t thêm một cái. Từ bao giờ cậu đã bị anh ép lên thành ghế, đầu dựa ngả lên đón nhận những tràng hôn từ anh.
Bàn tay anh mân theo cổ trượt xuống cởi nút áo, một nút, hai nút, khoang ngực của cậu đang bày ra trước mắt anh.
Cúi đầu xuống, anh cắn nhẹ vào đầu ng ực đã cứng lên của cậu khiến nó có chút phiếm hồng. Bàn tay trên lưng lúc nãy cũng không an phận, nó cứ quét lên quét xuống dọc lưng cậu rồi có khi sẽ vô tình mà trượt xuống mông của cậu.
Nơi căng tròn ấy bị bàn tay anh nhào nặn vài cái. Cái sức chống cự cuối cùng của cậu cũng chẳng biết bị biến mất từ bao giờ.
Lúc nãy còn thi thoảng bắt cái tay không yên phận của anh mà đẩy ra.
Bây giờ nó lại nằm trên vai anh bấu chặt. Mỗi lần anh cắn nhẹ là một lần cậu nắm chặt vai anh rồi rên lên nhẹ nhẹ. Anh cảm thất chật chội khó chịu nơi đũng qu@n, cái thứ đó của anh nó đã lớn lên chỉ đòi thoát ra.
Muốn xem cậu lúc này có giống anh hay không, anh đưa tay xuống nắm lấy.
Cậu lúc này vậy mà lại giống anh. Vui như mở cờ trong bụng, anh làm tới.
Đưa bàn tay vào cởi chiếc cúc quần cậu ra, kéo khóa xuống rồi luồn tay vào trong đó.
Miệng thì vẫn không ngừng hôn môi cậu khiến cậu không tỉnh táo nổi. Bàn tay tham lam đi thêm một bước, luồn quạp quần bảo hộ mà xâm nhập vào trong, nắm lấy nơi đó của cậu mà tuốt lên rồi xuống. Giật mình. Cái cảm giác tiếp xúc trực tiếp này khiến cho cậu bị dọa cho mở choàng mắt ra.
Rất k1ch thích, rất cuốn người, cậu cũng cắn răng mãi mới không tiếp tục rên lên nữa.
Cậu xấu hổ, nhìn thấy nét mặt nén nhịn của cậu khiến anh thấy rất đáng yêu.
Anh hôn nhẹ lên mắt cậu, lên mũi cậu rồi khàn đặc giọng mà lên tiếng. - Em muốn xem của anh không? Câu nói này khác nào đem cậu thành con tôm mà nướng đỏ.
Cậu ngượng ngùng quay đi.
Anh dùng tay còn lại nâng mặt cậu cho nhìn vào mắt anh.
Sau đó cái miệng cười cười kéo tay cậu nhét vào nơi đó của mình.
Anh thế mà tự mình cởi bỏ lớp khóa quần từ lúc nào. Bị anh ấn tay vào nơi đó, cậu giật mình vì nó nóng, nó to (to hơn của cậu), là nó nhúc nhích. Anh từ lúc cậu chạm vào thì như trúng phải bùa mê, miệng rên hừ hừ ra thành tiếng, kề sát vào tai cậu phả hơi: - Giúp anh đi, thực sự khó chịu.. Cậu hiểu anh muốn gì, cậu đưa tay vuốt lên xuống, nhưng cậu run.
Bàn tay từ lúc đó cứ run lên bần bật, tâm trạng thì bất ổn không yên.
Thế rồi đấu tranh mãi cậu lại vùng dậy chạy vào nhà vệ sinh khóa trái lại. Anh bất động. Cậu lâm trận bỏ chạy khiến cho anh không biết làm sao.
Nhanh chóng đuổi theo nhưng cậu khóa cửa mất rồi, anh gõ cửa nhưng cậu không chịu đáp. - Em là đồ ác độc, để anh như này mà chạy à.
Em ra đây cho anh. Yên lặng, chỉ có tiếng nước đang xả ra. - Em định cứ thế mà lui đấy à? Vẫn yên lặng, tiếng nước tiếp tục vọng ra. Anh đá mạnh vào cửa.
Chết tiệt, suýt chút nữa anh có cậu rồi.
Nhưng không muốn làm cậu sợ, anh đành tự kéo quần chỉnh tề rồi sang phòng vệ sinh bên cạnh tự xử. Khi cậu trở ra thì cũng là lúc anh giải quyết xong quay lại.
Anh nhìn cậu thở dài, sau đó chậm chạp tiến tới ngồi cách xa cậu một đoạn. - Em nợ anh đấy.
Đáng ghét.. Anh hờn dỗi cậu, cậu biết, nên chỉ cúi đầu yên lặng nãy giờ.
Cậu cũng không hiểu tại sao bản thân lại chạy đi lúc đó.
Có cái gì đó khiến cho cậu nghĩ nhất định phải ngừng lại. Cậu khẽ nói: - Xin lỗi.. Nhìn cậu như vậy anh lại không lỡ, lên lại tự giác ngồi lại gần, anh cầm tay cậu vỗ vỗ: - Nhớ là nợ anh là được, còn bây giờ thoải mái lên, chúng ta xem mọi người dưới kia nhảy nhót chút cho thoải mái. Cậu yên lặng gật đầu, mắt nhìn ra nhưng lại chẳng để ý hay tập trung được gì nữa.