Từ ngày Tuấn Anh chịu quay lại cùng Mạc Toàn thì cả công ty đều ăn đủ mọi thể loại cơm chó.
Họ đi đâu là rắc cơm chó đến đó khiến cho mấy vị cẩu độc thân trong công ty tức đến phát nghẹn. Cũng từ ngày yêu nhau trở lại, Mạc Toàn cũng thường xuyên về nhà họ Mạc hơn.
Bởi lẽ Mạc Xuân Phong thường xuyên đưa Tuấn Anh về nhà ăn cơm.
Ông ấy nói, làm vậy để nuôi dưỡngg tình cảm từ đầu. Sau khi mọi chuyện được gác lại quá khứ, ông ấy không còn là một kẻ đáng ghét độc đoán và ích kỷ nữa.
Có lẽ cũng là người có tuổi rồi cho nên ông ấy sống vui vẻ hơn, rộng lượng hơn. Ban đầu Tuấn Anh vô cùng kinh ngạc trước sự đối đãi của ông ấy, lại có phần cảnh giác nữa.
Nhưng sau này, những gì cậu thấy ở ông ấy chỉ là sự cô độc mà thôi.
Cậu dần dần bỏ qua những cảm xúc cũ mà thay vào đó mà dần dần đón nhận ông ấy thêm một lần.
Người đàn ông mẹ cậu từng yêu không thể nào là một kẻ chỉ toàn chứa đựng xấu xa được. Cậu cũng giúp ông ấy đưa Mạc Toàn về nhà thường xuyên hơn.
Có những lúc cậu còn tự mình tới tìm ông ấy trò chuyện nữa. Công ty họ Mạc là cơ nghiệp dòng họ anh xây dựng bao lâu nay, cậu không thể để anh chỉ xoay quanh công ty nhỏ vì cậu mà để mất gia nghiệp được cho nên cậu chủ động tiếp nhận lại Hope để anh dần trở lại với XM. Một hôm, Mạc Xuân Phong gọi hai người tới nói chuyện. - Hai đứa không định cứ sống như vậy cả đời chứ?
- Dạ? Tuấn Anh không hiểu ông ấy nói gì, còn Mạc Toàn lại cho rằng ông ấy định chia rẽ hai người cho nên khẩn trương cùng tức giận.
Anh nắm chặt tay Tuấn Anh hơn. - Bố lại định làm gì? Ông thở dài cũng chép miệng lườm hai đứa con của mình. - Ta muốn làm ông nội. - Không thể nào. Mạc Toàn hét lớn, ông ấy định bắt anh lấy vợ sinh con hay sao.
Tuấn Anh thì nãy giờ cũng sa sẩm mặt mày, cậu đau lòng cho rằng ông ấy đổi ý phản đối hai người. Ông ấy biết hai người lại hiểu nhầm cho nên nói: - Thụ tinh ống nghiệm đi.
Thời đại nào rồi mà hai đứa không nghĩ được điều đó à? Không phải không nghĩ tới, mà là hai người mới bên nhau chưa lâu, thời gian bên nhau còn chưa đủ làm sao có thể nghĩ tới chuyện có thêm thành viên được.
Nhưng bởi ông ấy kiên quyết đòi có cháu bởi mình ông ấy rất buồn cho nên hai người cũng đành đồng ý. Đêm đó, gác đầu lên tay Mạc Toàn, Tuấn Anh nói: - Anh có từng nghĩ muốn có một đứa trẻ được sinh ra một cách tự nhiên hay không? Anh thơm nhẹ lên tóc cậu, ngón tay còn không ngừng vẽ lên vai cậu: - Nếu không phải là em, thì anh không cần gì cả. - Nhưng chúng ta cũng không thể để cho gia đình anh tuyệt hậu được. Anh xoay nghiêng người ôm cậu lại: - Ngốc này, bố anh cũng nói rồi, thụ tinh nhân tạo được mà.
Chúng ta chọn cho con chúng ta một gen khỏe mạnh, còn gen còn lại lấy của em hay của anh đều được.
Em nói xem, muốn con giống em hay giống anh? - Vậy thì sinh hai đứa đi! Ba năm sau.. - Ông..
nội..
ăn..
ăn.. - Ông..
ôm..
ôm.. Tiếng hai đứa nhỏ líu díu gọi ông nội ngoài vườn.
Người ta thấy một ông già chạy lại ôm hai đứa nhỏ rồi phân phó người làm chuẩn bị đồ ăn mang lên cho hai tiểu bảo bối của ông ấy. - Ai da, hai bảo bối của ông cứ từ từ, nhanh có đồ ăn thôi.
Con cháu nhà ai mà đẹp quá đi à.
Lại thông minh ngoan ngoãn nữa chứ.
Yêu quá đi mất. - Con khóc cái gì, nam nhi ai lại khóc. Nghe tiếng mắng nhẹ phía sau, tiểu công chúa nhanh chóng chạy lại ôm lấy hai papa của mình, còn tiểu hoàng tử thì oan ức ôm lấy tay ông nội.
Chúng nó dù sao cũng mới chỉ hai tuổi, đói thì đòi ăn thôi.
Papa này thực đáng ghét.
Ông nội thương cháu mắng: - Mắng cái gì mà mắng, nó còn bé như thế quát cái gì.
Nó cũng là giống con chứ ai. Tuấn Anh tiến lại ôm cậu nhóc đang ôm chân ông nội ra.
Năm đó hai người quyết định sinh hai đứa để khỏi ai tị ai.
Hai đứa nhóc sinh ra thực sự giống hai người y đúc.
Con trai giống Mạc Toàn, con gái giống Tuấn Anh.
Hai đứa nhỏ ở trong nhà này bây giờ là to nhất.
Tuấn Anh thực sự gần gũi yêu thương hai đứa nhỏ khiến cho Mạc Toàn có lúc còn ghen tỵ với con của chính mình. Thằng nhóc Mạc Gia Bảo sau này sẽ là người thừa kế họ Mạc cho nên Mạc Toàn có chút hà khắc để dạy dỗ con.
Anh đương nhiên cũng yêu thương con không kém, nhưng anh chỉ muốn thằng bé sẽ lớn lên mạnh mẽ để bảo vệ những gì nó yêu quý nhất mà thôi. Lúc này Mạc Gia Hân thơm lên má ba lớn một cái: - Ba lớn không giận, ba lớn tốt.. Được con gái nhỏ thơm, anh quên luôn cả trách mắng, liền nhũn như bún mà ôm ấp con gái bé nhỏ. - Được được, không giận, ba lớn không giận.. Mà lúc này ba nhỏ Tuấn Anh đang ôm con trai cũng dỗ nín từ lúc nào.
Cậu vừa cười vừa trêu đùa với thằng bé vô cùng vui vẻ.
Ông nội cũng không quên đứng bên làm trò cho bọn trẻ vui. Ai rồi cũng sẽ có được hạnh phúc, hạnh phúc chỉ là đến sớm hay đến muộn mà thôi.
Cách chúng ta đón nhận mọi chuyện cũng sẽ quyết định tương lai của chúng ta sẽ như thế nào.
Đừng bao giờ đem cái nhìn tiêu cực để đón nhận mọi thứ, bởi lẽ tiêu cực chỉ khiến mọi thứ hóa thành bi kịch.
Hãy nhìn nhận mọi việc tích cực lên để thấy được cuộc sống này còn nhiều điều tốt đẹp! * * *Hoàn============================.