Giản Ngưng cuối cùng cũng hạ sốt, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, mắt nhắm nghiền trên giường bệnh.
Cố Trường Dạ đứng từ xa nhìn cô, không đến gần, cũng không rời đi.
Trong lòng hắn hy vọng, cô phát sốt giống hôm qua, như vậy mặt sẽ đỏ rực, sẽ cho hắn thấy biểu hiện của sự sống.
Đừng như bây giờ, khuôn mặt cô trắng bệch giống hệt năm năm về trước, làm cho hắn ức chế không thôi.
Hắn không kìm được nghĩ đến cảnh tượng cô nằm trong vũng máu, khoảnh khắc mà thế giới của hắn tựa hồ sụp xuống.
Nhiều năm như vậy đã trở thành ác mộng của hắn, không bao giờ có thể khiến hắn quên đi. Hơi thở cô rất nhẹ, giống như bị thứ gì đó hút hết ra.
Hắn muốn ngăn cản, nhưng như thế nào cũng không làm được. Loại cảm giác bất lực này, hành hạ đến lục phủ ngũ tạng hắn đều đau.
Nhưng tìm không ra vết thương, nên không thể chữa lành được. Cố Trường Dạ đứng ở cửa phòng bệnh, thân ảnh vắng lặng mà tiêu điều, làm cho Lục thiếu Hạng Thiên Dật chỉ có thể ngừng bước chân.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của Đại ca, giống như cỗ thể xác không linh hồn nào có thể xâm nhập.
Cố Trường Dạ chỉ đứng yên ở đó, không dám đi vào, cũng không dám lùi xa. Hạng Thiên Dật đắn đo nửa ngày, mới đi tới chỗ Chu Thừa Nghiệp chào hỏi, “Đại ca như vậy rất không ổn.” Chu Thừa Nghiệp gật đầu, “Đã canh chừng chị dâu mấy ngày mấy đêm không chợp mắt rồi, ổn sao được mà ổn.” Hạng Thiên Dật âm thầm kinh ngạc, nhớ tới bộ dáng năm năm trước của Đại ca, liền cảm thấy hóa ra chuyện gì cũng đều có nguyên nhân của nó.
Anh nghĩ không biết có nên khuyên Đại ca không, cuối cùng vẫn là nhịn không được tiến lên vỗ vai, “Đại ca về nghỉ ngơi đi.
Ở đây có em với Nhị ca rồi.
Chị dâu có chuyển biến lập tức báo cho anh.” Cố Trường Dạ lắc đầu.
Hắn có tùy tiện sửa soạn qua, không đến nỗi không thể gặp người.
Chỉ là râu không cạo, sắc mặt lại mỏi mệt, tạo cho người khác cảm giác lôi thôi. Tác phong của Cố Trường Dạ nói một không nói hai, Hạng Thiên Dật hiểu.
Những lời đã chuẩn bị tốt, anh đều thu lại trong lòng. Một lát sau có bác sĩ tới kiểm tra, biết đối với Cố Trường Dạ không thể nói thẳng, đành phải uyển chuyển nhắc khéo bệnh nhân không có ý thức muốn tỉnh lại.
Có lẽ là do chính cô không muốn tiếp nhận sự thật.
Bây giờ chỉ còn cách kích thích cô, làm cho cô cảm thấy việc sống sót có ý nghĩa, vậy mới có thể nhanh tỉnh lại. Cố Trường Dạ trầm mặc nghe, chỉ gật đầu, không phát giận giống mấy hôm trước. Buổi tối, một mình Cố Trường Dạ ở lại phòng bệnh với Giản Ngưng.
Phòng bệnh bố trí thêm một chiếc giường nhỏ cho hắn nên cảm giác hẹp hơn rất nhiều.
Cố Trường Dạ nằm trên giường, bóng đêm thâm trầm, phòng bệnh yên tĩnh như u cốc.
Hắn giảm hô hấp của mình xuống mức nhẹ nhất có thể, thẳng đến khi có thể nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của cô, lúc này mới chính thức an tâm. Nhưng hắn vẫn không ngủ được, ngộ nhỡ cô tỉnh lại lúc hắn ngủ thì sao? Hắn mơ mơ màng màng, đầu óc hỗn loạn một mảnh.
Hắn nhớ đến quãng thời gian hắn bị cha mẹ vứt bỏ, vận khí tốt được vào cô nhi viện.
Trong đây ngoại trừ không lo bị chết đói, những thứ khác cũng chẳng tốt đẹp hơn được bao nhiêu.
Mỗi đứa bé ở đây nguyện vọng lớn nhất đều là được những gia đình tốt nhận nuôi.
Có rất ít gia đình muốn nhận nuôi trẻ tầm năm, bảy tuổi.
Họ đều muốn nhận những đứa trẻ sơ sinh, hoặc là một hai tuổi, đủ để chưa nhận thức được điều gì.
Mà độ tuổi của hắn, vừa vặn khiến người ta ghét bỏ. Hắn không nhớ năm bao nhiêu tuổi thì hắn rời nơi đó.
Từng sắp chết đói, từng bị người đời đuổi đánh.
Sau đó hắn phát hiện, hắn thích đánh nhau.
Từ đó hắn bắt đầu những tháng ngày dùng bạo lực kiếm sống. Có lẽ do ông trời sắp đặt, Cố Trường Dạ đi theo Lương Kim Bằng.
Ban đầu chỉ là hạng nhãi nhép cho Lương Kim Bằng lợi dụng, làm việc nhiều nhất, được hưởng ít nhất.
Bản thân hắn không so đo nhiều, có thể sống qua ngày, đã là quá đủ với hắn.
Càng ngày hắn mới càng hiểu được, cùng coi nhau như anh em, nhưng Lương Kim Bằng lấy vẻ cao cao tại thượng ra, đối với hắn không để trong mắt. Loại người Cố Trường Dạ ghét nhất, chính là đám người ở trên cao, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng lại không do bản thân kiên cường đạt được. Thật không may, vợ hắn sắp cưới, lại chính là một người như thế. Hắn nhìn cô ngây thơ cười, ngây thơ chiều chuộng lấy lòng hắn, hắn lại càng khó chịu. Hắn nhớ nhất một câu trong tiểu thuyết: Cho dù tôi đang ngồi đối diện với em, em mỉm cười ngọt ngào với tôi, đối xử tốt với tôi, nhưng tôi lại vẫn tuyệt vọng, bởi tôi và em không cùng một thế giới. Phòng bệnh trống vắng đột nhiên phát ra tiếng kêu trầm trầm.
Cố Trường Dạ vội choàng tỉnh, trên mặt đều là mồ hôi ướt đẫm.
Hắn chậm rãi bình ổn hô hấp, lau mồ hôi lạnh trên mặt, xác định lại, đúng là cô đang nói chuyện.
Thanh âm của cô rất thấp, nhẹ nhàng kêu: Tiểu Địch của tôi… Cố Trường Dạ bật đèn, nhìn thấy từ mắt cô chảy ra hai hàng lệ, bi thương cùng tuyệt vọng hiện lên rõ ràng.
Hắn không hiểu, yết hầu có chút ngai ngái, hắn thế nhưng cắn răng nuốt xuống. Cô vẫn không tỉnh lại, bác sĩ kiểm tra xong, kết luận giống như trước. Tứ thiếu, Thất thiếu, Bát thiếu đều tới, khuyên Cố Trường Dạ về nghỉ ngơi, ở đây đã có bọn họ trông chừng, tuyệt đối không để chị dâu xảy ra bất cứ chuyện gì.
Cố Trường Dạ hất tay, ý bảo bọn họ đừng nói nữa, “Cô ấy rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi.” Ngữ khí hắn cực kì kiên định, khiến không ai dám hoài nghi lời hắn nói. Cố Trường Dạ bắt ba người trở về, tự làm tốt việc của mình, không cần lo cho hắn.
Chuyện của hắn, hắn tự biết cách giải quyết.
Lúc này mọi người mới yên tâm rời đi. Cố Trường Dạ lại lặp lại trạng thái giống như trước.
Ban ngày chỉ ở bên ngoài phòng bệnh, đứng từ xa nhìn vào. Hắn tiện tay cầm một chiếc ghế, ngồi đến bên giường Giản Ngưng.
Mí mắt cô vẫn đóng chặt, nước mắt đã sớm không còn.
Hắn yên lặng ngồi nhìn cô hồi lâu, ma xui quỷ khiến vươn tay đến chóp mũi cô, cảm nhận được hơi thở ấm áp, ánh mắt lãnh đạm mới trở nên nhu hòa. Cố Trường Dạ cúi người xuống, môi áp vào bên tai cô, “Em cứ ngủ như vậy, định mặc kệ ba trong bệnh viện sao? Còn anh trai trong trại cai nghiện, cũng bỏ mặc nốt hay sao?” Nói xong hắn cười cười, “Cũng đúng, dù sao em cũng không phải lần đầu tiên ích kỷ.
Năm năm trước có thể bỏ lại họ, tự mình đi sống cuộc sống vui vẻ.
Đương nhiên hiện tại cũng có thể như vậy.” Hắn nói xong, mắt lại nhìn chằm chằm vào cô.
Cô không hề động, ngay cả lông mi cũng không rung một chút. Cố Trường Dạ bóp chặt tay, “Em thật muốn ích kỉ giống năm năm trước? Cái gì cũng không cần, cái gì cũng không quan tâm?” Giản Ngưng vẫn là an tĩnh ngủ trên giường. Cố Trường Dạ nhìn chằm chằm đạo thân ảnh, cảm giác bất lực tập kích hắn.
Hắn buông ra nắm đấm ở tay, hắn sẽ không thua cô, tuyệt đối không thua. Hắn hừ một tiếng, “Em cảm thấy nếu em đi cùng Tiểu Địch, Tiểu Địch sẽ vui sao? Không đâu, Tiểu Địch sẽ khó chịu.” Hắn lại tăng âm lượng, “Hơn nữa hiện tại Tiểu Địch cũng đi xa rồi, em sẽ không tìm thấy nó.
Sẽ phá hư cuộc sống hiện tại của nó.
Em xem em ích kỉ như vậy, vừa rũ bỏ trách nhiệm với hai người, vừa đi phá hư cuộc sống của người khác…” Cô vẫn không động đậy, im lìm, giống như sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Cố Trường Dạ thất vọng nhắm mắt lại, đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh, châm thuốc hút.
Hắn không ngừng hút, điếu này cháy hết, liền châm điếu khác.
Thẳng đến khi hắn có thể cảm nhận vị tanh của máu trong cổ họng, rốt ruộc mới ngừng lại. Trước kia hắn nghĩ, chỉ cần còn sống, mọi chuyện đều có hy vọng.
Hiện tại, ngay cả một tia hy vọng sống cũng không có. Một đống đầu thuốc lá, dường như có thể cảm nhận được người hút có bao nhiêu khốn khổ, bất an. Ban đêm, Cố Trường Dạ vẫn để đèn, vẫn là ngồi bên giường canh chừng cô. “Bệnh của ba em càng ngày càng nặng, bác sĩ nói sẽ không sống được bao lâu nữa.
Tình hình anh trai em cũng không tốt lắm, lén hút thuốc phiện bị phát hiện, đòi tự sát mấy lần rồi…” Hắn ở bên giường, không biết là tự nói với mình hay là thì thầm cho cô nghe, liên tục như vậy mấy ngày.
Giản Ngưng vẫn không tỉnh lại, tình hình rất không tốt.
Các bác sĩ đều lo lắng, lo sợ Giản Ngưng sẽ xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ phải gánh cuồng nộ từ vị tổng tài kia. Sắc mặt Cố Trường Dạ càng lúc càng thâm trầm. Hôm nay hắn lại đứng bên giường Giản Ngưng.
Cô không tỉnh lại, cô căn bản không muốn tỉnh lại.
Sự thật đau đớn dày vò hắn, không cách nào chữa trị.
Hắn nên làm cái gì bây giờ? Hắn đánh một quyền mạnh lên giường, không kìm chế được xông đến túm cổ áo cô, “Em tỉnh lại cho tôi, đừng ở chỗ này giả chết.
Em chính là cố ý, đừng có giả bộ, đứng lên đi…” Hắn buông cô ra, cô lại vô lực ngã xuống, “Vậy để xem em có thể giả bộ đến khi nào.” “Tôi cho em biết, Giản Ngưng.
Em thật tưởng tôi đã biến thành một người chồng tốt, một người cha tốt? Tôi cũng chỉ đang diễn cùng em mà thôi.
Em nghĩ tôi quên Quan Điềm từng chết thế nào sao? Thật ngu xuẩn, một chút tiến bộ cũng không có.” “Em nghĩ tôi tốt bụng giúp em chống đỡ Giản thị? Nực cười.
Cứu vớt ba em cùng anh trai, chẳng qua chỉ là muốn em trở về nhìn xem bọn họ có bao nhiêu thê thảm, nhìn xem người thân em cỡ nào thống khổ mà thôi.
Nghĩ xem vì sao ba em phát điên? Tự nhiên bị thế sao? Là tôi nói cho ba em biết, anh trai em hút thuốc phiện không thể vãn hồi, hại công ty làm ăn thua lỗ…” “Còn anh trai em, em cảm thấy sao anh ta đột nhiên hút thuốc phiện? Cũng chưa từng nghĩ tới người phụ nữ hại đời anh ta, là ai phái đến sao?” Cố Trường Dạ cười âm hiểm, mặt kề sát Giản Ngưng, “Em nghĩ đến đây là kết thúc rồi sao? Không băn khoăn việc, vì sao lúc Tiểu Địch ở với em, vẫn còn khỏe mạnh như vậy.
Mà khi vừa gặp tôi, liền phát bệnh nan y? Tôi cho em biết, người thân của em, tất cả đều do tôi hại.
Mà giờ em nhát gan nằm đây, sợ rồi sao? Không tính vì bọn họ báo thù? Quên Tiểu Địch chết thế nào rồi phải không?” “Tôi tính cùng em chơi mấy ván, cuối cùng chỉ một đả kích nhỏ em đã không chịu nổi…” Ngực cô đột nhiên phập phồng, miệng thở dốc.
Đôi lông mày nhăn nhó đến thống khổ.
Giản Ngưng mở mắt, nhìn đến người trước mặt, trong mắt cô hận ý giống như ngọn lửa bừng cháy lên. Tâm Cố Trường Dạ giờ khắc này mới được thả lỏng xuống.