Giản Ngưng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày cô trở nên cứng rắn như vậy.
Cuộc họp nội bộ Giản thị lần này, quả thực như cơn sóng ngầm trước bão.
Từ ngày Giản Ngưng chân chính tiến vào Giản thị, cho dù mọi người đều không coi trọng cô, nhưng Ngô Toàn Hành mặt ngoài vẫn ngày ngày cho người đưa báo cáo tài chính tới cô, tất cả những gì cô chưa giải quyết được cũng phân phó người hỗ trợ cô, luôn miệng động viên Giản Ngưng cô có thể gánh vác Giản thị.
Giản Ngưng không cự tuyệt, mặc ông ta muốn diễn thế nào thì diễn.
Cô biết ông ta đang đợi ba cô tách cổ phần làm hai, chuyển nhượng cho cô và anh trai mỗi người một nửa.
Khi đó ba cô không còn là cổ đông lớn nhất nữa, mới dễ dàng cho Ngô Toàn Hành thao túng công ty. Ngô Toàn Hành kiên trì ôm suy nghĩ này tiến vào cuộc họp.
Ngồi vào bàn, Giản Ngưng phát hiện những người khác nhìn cô cười trộm, dường như muốn chế nhạo cô ngu dốt.
Rõ ràng Ngô Toàn Hành muốn lợi dụng cô, thế mà cô vẫn vờ như không biết lao vào. Cuộc họp bắt đầu, theo luật sư, Giản Ngưng cùng Giản Nhất Phàm mỗi người chiếm giữ 23,8% cổ phần Giản thị.
Đang lúc tất cả mọi thứ dường như đều thuận theo ý Ngô Toàn Hành, thì các cổ đông khác đều tuyên bố bán toàn bộ cổ phần của mình cho Giản Ngưng.
Bởi vậy, cho dù có chia cổ phần cho Giản Nhất Phàm, Giản Ngưng vẫn là cổ đông lớn nhất Giản thị. Ngô Toàn Hành nhìn chằm chằm những người bạn vào sinh ra tử, vào thời khắc quan trọng lại phản bội mình, tức giận không nói lên lời, ho ra một ngụm máu, lập tức được đưa đến bệnh viện. Giản Ngưng trầm mặc nhìn, đứng dậy bước đi hờ hững.
Cô không biết từ khi nào mình trở nên cứng rắn như vậy, thấy người khác thê thảm, trong lòng cũng không mảy may nảy sinh cảm xúc.
Thậm chí cô nghĩ, nếu ba cô biết được bạn tốt phản bội mình, có phải hay không ông sẽ không tức giận, mà nhẹ nhàng bình tĩnh chờ người ta sửa sai? Thế giới này, ai cũng có bi kịch của mình.
Lòng thông cảm không cứu vớt được người khác.
Chết lặng dần biến thành thói quen.
Người vô cảm nhất mới là người hạnh phúc nhất. Nghĩ như vậy, cô cũng cảm thấy bản thân thật đáng buồn.
Rõ ràng không phải cô thắng được cái gì, tất cả mấu chốt đều là Cố Trường Dạ đứng phía sau giật dây.
Cô chỉ là diễn viên đứng trước ánh sáng. Lúc Giản Ngưng ra đến cổng công ty, đã thấy Cố Trường Dạ đứng chờ.
Hôm qua hai người nói chuyện, cô muốn đi thăm ba, ngoài dự kiến Cố Trường Dạ lại muốn đưa cô đi. Giản Ngưng bước chầm chậm tới, cười ngọt ngào với Cố Trường Dạ.
Cố Trường Dạ vì cô làm rất nhiều, cô hẳn là rất nên cảm kích hắn.
Giản Ngưng mở cửa xe ngồi vào, tỏ vẻ giật mình khi thấy hắn đợi cô, “Mấy ngày nay anh không có việc gì sao?” “Ừm.” Hắn liếc cô một cái, “Có hài lòng với kết quả này không?” Giản Ngưng cười cười không nói gì, cô nghiêng đầu dựa vào cửa sổ, đánh giá hắn.
Trên mặt hắn không có bất cứ biểu tình gì, đôi mắt chăm chú nhìn con đường phía trước.
Quần áo phẳng phiu là lượt, giờ phút này nhìn hắn như thế, cô nhất thời không nghĩ ra được tâm tình hắn là gì.
Cô thu lại ánh mắt, chột dạ nghĩ, cô không đoán được tâm tình hắn, nhưng liệu hắn có đoán được tâm tình cô? Cô nói cô cần dựa vào hắn, hắn thật sự liền cho cô dựa vào. Cô nói cô ở bên cạnh hắn, là vì muốn bảo vệ người nhà mình.
Hắn liền bảo vệ cô, tiện thể bảo vệ luôn người nhà cô. Cô nói cô muốn trả thù đám người từng phản bội ba cô, nên mới đến cầu xin hắn.
Hắn liền tin tưởng đúng như mong muốn của cô. Thật thật, giả giả, đối với cô mà nói, có còn quan trọng không? Giản Ngưng tự mình trả lời, không quan trọng, vốn dĩ không còn quan trọng nữa. Đến nơi, Cố Trường Dạ cùng cô bước vào.
Hắn duy trì với cô một khoảng cách nhất định, cô đi phía trước, hắn đi phía sau.
Giản Ngưng nhìn hai cái bóng dưới đất, bởi vì hắn cao hơn cô, nên đi phía sau thì hai cái bóng cũng dài bằng nhau.
Cô dừng hắn cũng dừng, cô bước hắn cũng bước, hai cái bóng dính liền một chỗ.
Thật sự chỉ giống như đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc, cùng đến bệnh viện chăm nom ba vợ mà thôi. Môi Giản Ngưng cong lên, ý nghĩ này thật sự chọc cười cô. Cũng không biết có phải vì đi cùng Cố Trường Dạ mà y bác sĩ đặc biệt ân cần với cô hay không.
Không cần cô chủ động hỏi, lập tức nói chi tiết tình trạng Giản Trung Nhạc cho cô nghe, ông có ăn cơm đúng giờ không, ngủ có tốt không, có khống chế được cảm xúc hay không… Cố Trường Dạ đứng một bên, không ngăn cản cô lại gần Giản Trung Nhạc.
Y tá tìm một cái ghế đẩu cho Giản Ngưng ngồi.
Giản Ngưng ngồi tựa đầu vào cánh tay Giản Trung Nhạc, nhưng ông cũng không có bất kì phản ứng gì.
Trên mặt ông tựa hồ có thêm vài nếp nhăn, cũng có thêm một tầng da chết.
Cô vươn tay bao trọn vẹn lấy khuôn mặt Giản Trung Nhạc, ánh mắt ánh lên vài phần xót xa. Cô nắm tay Giản Trung Nhạc, “Ba, dạo này ba có khỏe không?” Khỏe không? Cô biết sẽ có một ngày ba chậm rãi rời xa cô, nghĩ đến đây cô đã chịu không nổi.
Nhưng liệu có xuất hiện phép màu không, sẽ có sao? Đôi mắt Giản Trung Nhạc đục ngầu, Giản Ngưng cười khổ, “Con cầu xin ba, ba khỏe lại đi, được không?” Lông mi Giản Trung Nhạc tựa hồ giật giật, cô lập tức kích động, “Giống như trước đây, con thích gì ba đều chiều con.
Lần này cũng đáp ứng con đi, được không ba?” Giản Trung Nhạc nhìn cô một cái, tiếp tục trầm mặc. Giản Ngưng nhìn chằm chằm Giản Trung Nhạc hồi lâu, mọi vật xung quanh yên tĩnh giống như đều chết hết.
Không có kì tích, dường như cái chớp mắt vừa rồi là cô tự tưởng tượng ra.
Có lẽ khởi đầu cuộc đời cô đã quá thuận lợi, vận may đã dùng hết, đến bây giờ một may mắn nhỏ nhoi cũng không thể xảy ra với cô. Cô ngồi hồi lâu không nhúc nhích.
Cố Trường Dạ đợi một lúc, rồi đi tới, nghĩ muốn đỡ cô đứng lên, “Đi thôi.” Giản Ngưng ngẩng đầu nhìn Cố Trường Dạ, “Anh nghĩ ba tôi có thể khỏe không?” Cố Trường Dạ không nói.
“Anh nói đi, nói chuyện với tôi đi…” Giọng cô đột nhiên lớn lên. “Sẽ khỏe lại thôi.” Cố Trường Dạ gật đầu với cô. Giản Ngưng cứ thế nhìn hắn hồi lâu, mới nói nhỏ vào tai Giản Trung Nhạc gì đó.
Sau đó cô mới đứng lên, theo Cố Trường Dạ ra về.
Tâm trạng cô rất sa sút, Cố Trường Dạ tựa hồ cũng để cô muốn thế nào thì thế đi. Xuống xe, Giản Ngưng đứng bất động tại chỗ.
Cố Trường Dạ đi được hai bước mới phát hiện ra điểm bất thường của cô.
Gương mặt cô nhợt nhạt, hướng hắn nở nụ cười.
Hắn bước đến cạnh cô, “Làm sao vậy?” “Cố Trường Dạ, anh sẽ bảo vệ em, sẽ yêu em, đúng không?” Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt toát ra vài phần chấp niệm, dường như nếu hắn không trả lời, cô sẽ không bỏ qua. Cố Trường Dạ đánh giá cô hồi lâu, gương mặt cô giờ phút này tựa hồ trở thành vết cắt sâu trong lòng hắn.
Từ lâu lắm rồi hắn đã không rõ ràng, cảm giác đối với cô là gì.
Nhưng có một điều hắn chắc chắn nhất, hắn muốn giữ cô lại bên cạnh mình.
Hắn vươn tay lên, vuốt mặt cô, ngón tay lướt nhẹ trên môi cô, “Em cứ nói đi…” “Vậy anh sẽ bảo vệ người nhà em, đúng không?” Cô quay đầu, đáy mắt lộ ra vài phần đơn thuần lại tốt đẹp. Cố Trường Dạ như bị hình dáng cô gái trong tròng mắt hắn hấp dẫn, vô thức gật đầu. Giản Ngưng lúc này mới nở nụ cười, cô vươn tay, mạnh dạn khoác lấy tay hắn, “Trước kia anh nói em rất ngây thơ, hiện tại em thấy được anh nói đúng rồi.
Đúng là em đã làm sai rất nhiều việc, khiến anh tức giận.
Bây giờ em hiểu rồi, anh đừng so đo mấy chuyện ngốc em đã làm, được không?” Cố Trường Dạ nhìn cánh tay xanh gầy níu chặt áo hắn, ánh mắt không hiểu sao nổi lên tia nhu hòa, “Ừm, được rồi.” “Chúng ta đừng nhắc đến chuyện trước kia nữa.
Chỉ cần sống tốt cuộc sống sau này là được.” Cô ngẩng đầu lên, hỏi ý kiến hắn. “Ừm.” Hắn nhẹ nhàng gật đầu. Giản Ngưng cười càng vui vẻ hơn, “Chúng ta lại có thể sinh sống như một đôi vợ chồng bình thường rồi.” Cô dừng một chút, “Tiểu Địch trên trời chắc chắn sẽ thấy rất vui.” Cô nói xong liền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Cố Trường Dạ cũng nhìn theo ánh mắt cô.
Thì ra, khi cô yếu mềm nhất, chính là bộ dạng này? Hắn tự hỏi nếu khi đó người hắn gặp trước là cô, sẽ có kết quả không? Không cần suy nghĩ nhiều, hắn sẽ nhận định cô gái được chiều chuộng như cô chỉ thích hợp trong phim thần tượng, cùng với hắn đúng là hai thế giới không liên quan. “Bên ngoài gió lớn, vào nhà thôi.” “Gió to thì sao?” Cô giảo hoạt cười rộ lên, nhào vào lồng ngực hắn, “Như vậy sẽ không lạnh nữa.” Cố Trường Dạ chìm đắm trong đôi mắt của cô, toàn thân cứng ngắc.
Người giúp việc nhìn thấy cảnh này, cười trộm với nhau.
Trai tài, gái sắc, cho tới bây giờ đều làm cho người ta hâm mộ không thôi. Khoảng thời gian tiếp theo Giản Ngưng sống rất thanh bình, cô cùng Cố Trường Dạ trải qua cuộc sống như những đôi vợ chồng khác.
Mỗi lần Cố Trường Dạ rời giường, đều thấy ánh mắt cô đang nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, cô sẽ đối với hắn mỉm cười.
Làm cho Cố Trường Dạ có chút thất thần, hắn tự hỏi, liệu có phải khi hai người mới kết hôn, cô cũng là bộ dáng này, lúc nào cũng sẵn sàng nở nụ cười với hắn.
Mà khi đó, hắn đáp lại cô như thế nào? Hắn không có câu trả lời, bởi vì hắn không có bất kì ấn tượng nào về cô. Cố Trường Dạ mặc quần áo xong, lúc này lại đi đến bên giường.
Tầm mắt cô cũng di động theo bước chân hắn.
Hắn ngồi cạnh cô, đưa tay vén môi cô tạo thành một đường cong, “Cười tươi thêm chút nữa.” Yêu cầu này của hắn làm cho ngực Giản Ngưng cứng một giây, cô run run khóe miệng, làm biên độ nụ cười lớn hơn như ý hắn.
Ngón cái Cố Trường Dạ lưu luyến từ môi cô vuốt ra đến má cô, động tác như chuồn chuồn lướt nước, dường như phải là như vậy mới là nụ cười chân chính hắn muốn thấy trên gương mặt cô. “Cười tươi thêm chút nữa.” Hắn lặp lại câu này, giống như cố tình gây sự. Giản Ngưng vươn tay từ trong chăn vươn ra, kéo tay hắn, “Anh làm sao vậy? Sao hôm nay lạ vậy?” Cố Trường Dạ nhìn cô, không nói gì thêm.
Chính là ngực hắn, thỉnh thoảng lại đau, không thuốc nào chữa được, cũng không thể trị tận gốc.
Nhưng hắn cũng không phiền, đau đớn như vậy nhắc nhở hắn còn sống, cũng nhắc nhở cô còn sống. Hắn đứng dậy, chuẩn bị rời đi, “Em ngủ thêm lát nữa đi.” Hắn đưa ánh mắt đến cánh tay cô còn đặt ngoài chăn, ý bảo cô nhanh cho vào. Giản Ngưng lại vẫy vẫy tay, ý bảo hắn ngồi xuống.
Cố Trường Dạ cũng không hỏi vì sao, tự giác nghe theo.
Cô đột nhiên ngồi dậy, động tác sửa caravat bị lệch giúp hắn.
Cố Trường Dạ vốn dĩ định ngăn không cho cô ngồi dậy, nhưng thấy cô sửa caravat trước ngực mình, lòng không hiểu sao có chút bất lực. Cô cách hắn gần như vậy, khuôn mặt trắng nõn hắn có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ.
Giờ phút này hắn tự nhiên cảm thấy cô rất đáng yêu, lông mi thật dài bởi vì vừa dụi mắt có chút hỗn độn, mà ánh mắt thì lúc nào cũng thế, có chút ướt át lại sáng ngời. Hắn nhìn cô hồi lâu, làm cô khó hiểu, “Trên mặt em có hoa à?” Cố Trường Dạ lắc đầu, lần này hắn đứng lên, thực sự rời đi. Không cần quay đầu lại hắn cũng biết, cô nhất định nhìn theo bóng lưng hắn, vì thế ngay cả bước chân hắn cũng thả chậm hơn rất nhiều.