Nghe tin Giản Ngưng mất trí nhớ, Giản Nhất Phàm lập tức phát hỏa, gây gổ với Cố Trường Dạ một trận, cả hai đều bị thương.
Sau Cố Trường Dạ mới bình tĩnh giải thích cho Giản Nhất Phàm, hy vọng Giản Nhất Phàm có thể ở trước mặt Giản Ngưng chú ý cách ăn nói một chút.
Hơn nữa Giản Nhất Phàm giờ là người thân ruột thịt duy nhất của Giản Ngưng, Cố Trường Dạ hy vọng Giản Nhất Phàm có thể thường xuyên ở bên Giản Ngưng.
Giản Nhất Phàm ban đầu căn bản không cho Cố Trường Dạ lí do thoái thác, nhưng nhìn đến gương mặt ngây ngô thuần phác của Giản Ngưng, anh đành thỏa hiệp.
Nếu Ngưng Ngưng có thể quên đi toàn bộ đau khổ trước kia, thì đó cũng là một loại hạnh phúc. Giản Nhất Phàm một mặt tiếp nhận trị liệu cai nghiện, một mặt tiếp xúc với công việc ở Giản thị.
Cố Trường Dạ mong anh có thể tự đứng lên gánh vác Giản thị, cho dù không thể, cũng hi vọng Giản Nhất Phàm có thể gánh vác một phần nào đó, coi như là bảo toàn sản nghiệp Giản gia. Cuộc sống Cố Trường Dạ bây giờ giống như một đoạn thẳng hai điểm, sáng đến công ty, chiều về nhà, cứ lặp lại như vậy.
Cái gì mà ăn uống xã giao, cái gì mà đi công tác, đều giao cho đám Nguyễn Ngộ Minh làm hết.
Làm cho bọn họ cả ngày kêu khổ, nhưng thấy Cố Trường Dạ thật sự sống vô lo vô âu, bọn họ ngoài miệng ồn ào hai ba câu, trong lòng ai cũng đều mừng cho hắn. Hôm nay trên đường về nhà, hắn đi qua căn biệt thự cũ.
Hắn không muốn Giản Ngưng về lại nơi này, đối với vài việc đã qua trước kia, cho dù cô đã quên mất, hắn cũng không đành lòng muốn cô nhớ lại.
Hắn thừa nhận, không muốn Giản Ngưng nhớ lại bất cứ thứ gì, hắn thà rằng để cô giống như hiện tại, cái gì cũng không biết, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi. Nhà mới của bọn họ ở một khu chung cư không lớn, phòng ốc diện tích cũng vừa phải.
Hắn để cho cô tự mình lựa chọn, tự mình trang hoàng, cô nói nhà nhỏ mới ấm cúng. Nghĩ đến cô ở nhà một mình, hắn đẩy nhanh tốc độ lái xe lên một chút. Chỉ là hôm nay tựa hồ có chút gì đó không đúng.
Bình thường hắn phải về đến cửa nhà, gõ cửa một lúc lâu mới nghe được thanh âm của cô.
Nhưng hôm nay vừa bước ra khỏi thang máy, đã nghe được tiếng cô, hình như còn cùng người khác cãi lộn. Tình huống có chút không ổn, chính xác là có một người phụ nữ đứng trước mặt mắng chửi Giản Ngưng.
Cố Trường Dạ nhíu mày một cái, hắn muốn đi đến đứng chắn trước mặt cô, nhưng nghĩ lại, vẫn là dừng bước.
Hắn hi vọng có thể bảo vệ cô, nhưng không có nghĩa là đặt cô trong tủ kính, không có nghĩa cô sẽ sống giống như một đứa trẻ.
Lúc trước hắn lựa chọn nơi này, mong muốn cô có thể cùng hàng xóm tiếp xúc nhiều hơn, hiểu rõ nhân tình thế thái hơn. Mặc kệ người phụ nữ kia ầm ĩ, Giản Ngưng vẫn chỉ im lặng.
Cố Trường Dạ đoán ra, hình như có nước từ tầng trên rớt xuống, làm bẩn quần áo của nhà người phụ nữ này, chị ta vô cùng tức giận. “Chị nói xong chưa? Nếu như chị nói xong rồi, thì có thể đến tầng trên tìm nhà này.
Là nhà bọn họ làm rớt xuống, quần áo chồng tôi thê thảm cũng không kém gì.
Phiền chị nói với bọn họ, hoặc là đền, hoặc là giặt lại cho nhà tôi.” Người phụ nữ trợn mắt nhìn Giản Ngưng, mặt nghẹn đỏ lên, “Sao cô không nói sớm…” Dứt lời trực tiếp lao thẳng lên tầng trên. Giản Ngưng đứng lại, khẽ cười một cái. Cố Trường Dạ lắc đầu, lúc này mới đi tới, đem cô nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, “Sao em không phủ nhận ngay từ đầu đi…”
“Chị ta tức giận, còn hung hăng như vậy, sao nghe được em nói gì.
Thà đợi chị ta nói xong…” Cô ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh hôm nay về sớm vậy?” Cố Trường Dạ kéo cô vào, Giản Ngưng cười cười, “Nhà trên tầng cũng rất hung dữ, chị ta đi đúng là vừa vặn.” Cố Trường Dạ bất đắc dĩ thở dài, nhưng thấy bộ dáng thỏa mãn của cô, lại cảm thấy cô rất phù hợp với cuộc sống bây giờ.
Hơn nữa cô làm gì cũng tự có phương án của mình, không tức giận không có nghĩa là dễ bị bắt nạt. Sau khi ăn cơm xong, Cố Trường Dạ đi rửa bát, Giản Ngưng trở về phòng.
Nhiệm vụ rửa bát này là do Giản Ngưng phân phó, cô làm ba ngày, hắn sẽ làm tiếp ba ngày, thay nhau như vậy.
Hoặc cô nấu cơm, hắn rửa bát.
Ngày thường cô dọn dẹp nhà cửa, cuối tuần hắn sẽ lau cửa sổ hoặc sửa mấy đồ dùng linh tinh khác. Cố Trường Dạ rửa bát xong, trở lại phòng, nhìn thấy gương mặt xị xuống của Giản Ngưng.
Cô quỳ rạp trên nền nhà hì hụi cái gì đó.
Cố Trường Dạ nâng trán, việc này hầu như ngày nào cũng phát sinh. Giản Ngưng rất thích những hạt ngọc nhỏ, lấp lánh cùng tinh xảo.
Chỉ cần cô nhìn thấy, đều phải mua bằng được.
Sau đó sẽ dùng dây xâu chúng lại, thành vòng tay, hay thành mấy con thú nhỏ.
Kết quả sau mấy tháng, cả căn phòng đâu đâu cũng thấy hạt châu của cô. Giản Ngưng hậu đậu, thường xuyên đánh rơi hạt châu, có lúc làm rơi vào gầm giường, có lúc đang xâu gần xong rồi thì bung hết ra, làm cô lại phải loay hoay lại từ đầu.
Ví dụ như lúc này… Tiếng thở dài của Cố Trường Dạ truyền đến tai Giản Ngưng, cô ngẩng đầu lên, “Anh đứng đó làm gì, còn không đến giúp em…” Thanh âm của cô càng ngày càng nhỏ, Cố Trường Dạ hoài nghi không biết mình có nghe nhầm không, hình như khúc cuối cô còn nói ‘… Thực hiện chút giá trị của anh đi.’ Cố Trường Dạ lại thở dài, đến ôm Giản Ngưng lên, hắn lo cô ngồi đất lâu sẽ bị lạnh, thân thể cô không tốt lắm. Giản Ngưng bị hắn nâng lên rất không vui, “Em lau nhà rồi, không bẩn.” “Rất sạch rất sạch, soi được cả mặt em rồi.” Cố Trường Dạ lắc đầu, quỳ xuống, cầm một cây gậy, khều hết hạt châu Giản Ngưng làm rơi trong gầm giường ra.
Hắn lấy ra được một viên, Giản Ngưng theo sau nhặt một viên, còn thích thú giơ đến trước mặt hắn, “Anh xem, viên này em tìm mãi không thấy, thì ra là rơi xuống gầm giường…” Tất cả hạt châu đều đã lấy ra, Cố Trường Dạ lúc này mới đứng lên, nhìn căn phòng ngổn ngang, lại nhịn không được thở dài.
Cô thích để đồ đạc lung tung, đông để, tây để, còn không cho phép hắn bày lại chỉnh tề, cô nói chỉnh tề nhìn không thoải mái.
Cô có thể chịu bừa bộn, nhưng không thể chịu bẩn. Cố Trường Dạ dọn vài thứ, cố hết sức không đổi vị trí đồ của cô… “Anh đừng đụng cái kia.” Giản Ngưng nhìn thấy động tác hắn, hô lên, “Cái kia cũng đừng đụng…” Cố Trường Dạ lắc đầu, ngồi qua một bên, được rồi, đây đều là bảo bối của cô.
Hắn đột nhiên cảm thấy bàn tay của cô rất thần kì, từng hạt châu nhỏ, qua bàn tay cô biến thành một chuỗi rất linh động, nhìn vào liền sinh ra hảo cảm… Giản Ngưng ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn nhìn mình, cười tít mắt, “Thấy em lợi hại chưa?” Cố Trường Dạ gật đầu. Cửa hàng của cô hai ngày nữa khai trương, bán mấy đồ lưu niệm nhỏ, còn có vòng tay cô tự bện.
Mặt tiền cửa hàng là Cố Trường Dạ chuẩn bị, trang hoàng hắn cũng phân phó người làm xong rồi, chỉ còn chờ cô đến tiếp quản. Hắn cũng biết, cô không thích ở nhà ngồi không.
Nhưng nếu cô đi làm bên ngoài, hắn căn bản sẽ cả ngày lo lắng.
Nên tự mở cửa hàng cho cô, để cho cô vừa học hỏi, vừa không ở nhà suy nghĩ nhiều. Qủa nhiên đây là một quyết định vô cùng chính xác, bởi vì cô rất vui, mỗi lần đan xong một vòng tay, trên mặt cô tràn đầy ý cười, vô cùng thỏa mãn. “Yên tâm đi, kiếm được tiền sẽ không quên anh.” Giản Ngưng còn giơ tay thề, “Em sẽ không giống bà chị cách vách, kiếm được tiền liền vứt bỏ chồng, cùng tình nhân cao chạy xa bay…” Cố Trường Dạ nằm vật trên giường, đầu gối lên tay, nghe được lời cô xong, ánh mắt hơi hơi co lại, “Anh thật vinh hạnh…” “Biết là tốt rồi, không cho phép anh học mấy người có tiền ra ngoài kiếm phụ nữ xinh đẹp.” Nói xong còn cười ha ha với hắn, “Em cũng trẻ, em cũng xinh đẹp…” Cố Trường Dạ nhịn không được bật cười.
Giản Ngưng trực tiếp nhào lên trên giường, cả giường đều chấn động, cô ngồi trên người hắn, đột nhiên nhớ ra gì đó, “Anh đã làm chuyện có lỗi với em chưa?” Khẩu khí giống như quan tòa, “Nói dối… Tử hình.” Cố Trường Dạ bày ra bộ dáng rất sợ hãi, “Định nghĩa thế nào là chuyện có lỗi với em?” Giản Ngưng nghĩ nghĩ, “Mập mờ bên ngoài chưa?” Mặt Cố Trường Dạ trầm trọng. Giản Ngưng ủy khuất, “Đồ trứng thối… Khẳng định anh có rồi, còn làm nhiều việc khác nữa…” Nói xong hung hăng đánh vào ngực hắn một quyền, “Xử anh tù chung thân.” Thấy hắn không nói lời nào, cô càng thương tâm, suýt thì khóc lên, “Thật sự làm rồi? Phải tử hình anh một ngàn lần mới được…” Cố Trường Dạ lật người cô xuống dưới, lọt thỏm trong ngực hắn, “Không có, thật không có.
Người khác, anh đều không thích.” “Đừng lừa em, em không phải đồ ngốc.” “Làm sao có thể?” Hắn nhéo mũi cô, “Vợ anh thông minh như vậy, anh không dám dám lỗ mãng.” Giản Ngưng nghĩ nghĩ, vẫn là ủy khuất, “Làm sao em phải tin anh, dựa vào cái gì a…” Cô ngồi bật dậy, nhân cơ hội đá hắn, “Đồ vô lại.” “Hay là em…” Cố Trường Dạ nhìn chằm chằm cô, bộ dáng thập phần nghiêm túc, “Có người khác rồi nghĩ ra lí do không cần anh?” “Em không có như vậy.” Giản Ngưng do dự nhìn hắn, “Làm sao có thể không cần anh chứ?” Thần sắc hắn có chút thê lương, “Bởi vì anh không tốt…” Thấy hắn như vậy, ngực Giản Ngưng đột nhiên đau một cái, cô lại bò đến bên cạnh hắn, “Anh đối với em rất tốt… Em cần anh.” Cô nằm gối đầu lên ngực hắn, “Không cho phép anh không cần em.” Hắn gật đầu, ôm cô lên, nhẹ nhàng dán lên môi cô. —Hoàn—