Tố Thủ Kiếp

40: Đường Tuyết Gian Nan


trước sau

Mộ Dung Phi đã đoán hai người này chức vị tất ở dưới mình nên lại càng tăng thêm can đảm, bèn lên mặt hống hách hỏi:

- Các ngươi đã là môn hạ Nam Cung thế gia, sao trông thấy bản tọa lại không xưng danh báo chức?

Hai người áo đen đưa mắt nhìn nhau rồi chợt cùng đưa tay lên, kéo mảnh khăn đen che mặt xuống. Mộ Dung Phi chú ý nhìn thấy người bên trái tuổi còn rất trẻ, mày rậm mắt to thủng thỉnh nói:

- Trương Phong, thuộc hạ Địa Cương.

Người bên phải hơi lớn tuổi hơn, cười nói:

- Vương Vĩnh Hào, môn hạ Địa Linh.

Mộ Dung Phi cười ha hả đứng phắt dậy, mới đầu hắn tưởng hai tên này là người trong “Thất thập nhị địa sát” đã biết rõ hành vi bất trung của hắn, nên theo dõi đến đây mới sợ hoảng hốt đến thế, lúc này biết mình đoán lầm trong bụng đã vững, bèn cười nói:

- Hai ngươi đến đây để đón bản tọa phải không?

Vương Vĩnh Hào cười hì hì nói:

- Chính là đến đón các hạ và luôn tiện đưa các hạ quy thiên.

Mộ Dung Phi tái mặt nói:

- Gì? Ngươi nói cái gì?

Vương Vĩnh Hào nói:

- Thượng cấp đã dặn rằng:bất cứ gặp các hạ ở đâu đều phải tiễn các hạ sang Tây Thiên tức khắc.

Mộ Dung Phi trừng mắt quát:

- Hỗn láo! Bổn tọa một lòng tận trung với nhà Nam Cung thế gia cho tới giây phút này, lẽ nào thượng cấp lại dặn các ngươi như thế? Chắc các ngươi nghe lầm rồi!

Vương Vĩnh Hào toét miệng cười nói:

- Việc các hạ thượng cấp biết cả rồi, nếu không có các hạ dẫn đường thì hai người kia làm sao lại trốn tới đây được?

Mộ Dung Phi chợt cười ha hả nói:

- Dù cho thế nữa thì hai người dám đấu thử với mỗ chăng?

Hắn cố làm vẻ cứng cỏi hách dịch, tỏ ra là mình vẫn uy phong như trước không ngờ gã họ Vương Vĩnh Hào lại cười sằng sặc nói:

- Uy danh của ta so với Nam Hải Mộ Dung Phi cố nhiên cao thấp khác xa nhau lắm, nhưng trời cho đôi mắt ta không đến nỗi mù, nên ta coi tướng ngươi lúc này thật không đáng là địch thủ của ta!

Hắn nói xong, hai thân hình vạm vỡ đã bước xấn tới hai bên Mộ Dung Phi. Mộ Dung Phi hốt hoảng vội đứng lên, nhưng lại ngã phịch ngay xuống. Hai gã áo đen đồng thời rút dao ra chém tới, Mộ Dung Phi chỉ kịp rú lên một tiếng thê thảm, máu tươi tức thì bắn tóe lên như mưa.

Hai gã áo đen cầm dao lau vào đế giày cho sạch máu, chợt nghe trong miếu có tiếng ú ớ nói mê và tiếng rêи rỉ lúc đứt lúc nối đưa ra. Hai người cùng chú ý nhìn vào, chỉ thấy một gã thiếu niên ăn mặc lối thư đồng nằm cong queo dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, hai bàn tay trắng nõn cứ ôm lấy bụng mà xoa, miệng luôn luôn rêи rỉ, cuộc chém giết vừa rồi hình như gã không biết gì hết.

Tuy gã mặc quần áo đàn ông nhưng lúc này vì lăn lộn mãi dưới đất, vạt áo quấn chặt vào người, nên ai để ý nhìn cũng nhận ra đó là một người con gái. Vương Vĩnh Hào đôi mắt trợn tròn, miệng há hốc. Trương Phong cũng cảm thấy bứt rứt cả người, Vương Vĩnh Hào lắp bắp nói:

- Chỉ…chỉ sợ đây…đây chính là Ngũ phu nhân nhà ta?

Trương Phong chỉ ậm ừ không đáp. Vương Vĩnh Hào vội kéo tay hắn nói nhỏ:

- Không được đâu, lỡ cấp trêи biết thì chết!

Trương Phong chợt giằng tay ra gắt:

- Mặc kệ…

Rồi hắn xăm xăm bước lại gần nàng. Vĩnh Hào quát to một tiếng, phi thân đá vào thân hắn một cái bằng trời giáng, Trương Phong đang lúc thần hồn như si như dại thốt nhiên bị một cái đá bất ngờ, thân hình bắn cao lên mấy thước. Hắn gầm lên một tiếng, lại toan xông vào. Vương Vĩnh Hào nói:

- Ngươi đã muốn chết thì ta cùng chết một thể cũng được, nhưng ngươi định chiếm cả một mình thì không xong?

Trương Phong giận lắm quát:

- Đồ khốn! Ngươi phải nhường cho lão tử hưởng trước mới được!

Vương Vĩnh Hào cười khảy:

- Vì cớ gì ta phải nhường ngươi trước?

Trương Phong đáp:

- Vì cái này!

Nói xong giơ tay thoi một quyền vào giữa ngực gã họ Vương. Gã họ Vương ngồi thụp xuống tránh được một quyền, rồi lại dùng thế “Thu phong tảo lạc diệp” chân phải xoay tròn đi một vòng, quét ngang hai chân Trương Phong. Trương Phong không tránh, chỉ giơ quyền lên dùng thế “Thiết ngưu canh địa” đánh xuống, ”bịch” một tiếng quyền đã đánh trúng đầu vai của Vương Vĩnh Hào, đồng thời hai chân hắn cũng bị Vương Vĩnh Hào quét trúng, lập tức cả hai cùng ngã nhào xuống đất.

Hai gã áo đen toàn là chân nông phu chỉ quen đánh nhau bằng đòn cán, dao quắm. Lúc này chúng đã liều mạng một mất một còn đâu còn kể gì đến chiêu này thức nọ, nên đứng ngoài chỉ nghe thấy những tiếng đấm đá huỳnh huỵch, được cái da thịt họ đều dày dặn nên không ai đến nỗi bị thương.

Choảng nhau một lúc, cả hai đều thở hồng hộc như trâu, Vương Vĩnh Hào chợt quát to:

- Dừng lại!

Trương Phong vừa thở vừa nói:

- Dừng cái gì? Cứ đánh nữa đi, ai sợ?

Miệng tuy nói cứng, kỳ thực hắn cũng muốn dừng lại để thở một chút. Gã họ Vương nói:

- Chúng mình có đánh nhau mãi dù có chết cũng chẳng được ích gì, bất nhược chúng ta đánh cuộc bằng cách sai quyền, xem ai trước ai sau có hơn không?

Trương Phong nghe cũng có lý bèn nói:

- Hừ, sai quyền thì sai, tay này đâu có sợ!

Vương Vĩnh Hào gật đầu nói:

- Nghe ta đếm: Một, hai, ba thì cả hai cùng bắt đầu.

Trương Phong nói:

- Để ta nói: Một, hai, ba…

Tayhắn vừa đưa ra, Vương Vĩnh Hào thốt nhiên giơ chân móc một cái làm cho hắn ngã ngửa người ra. Trương Phong giận lắm, chửi:

- Đ… m…

Tiếng chửi chưa thốt ra hết cửa miệng, Vương Vĩnh Hào đã cưỡi lên lưng y xiết tay vòng vào cổ, cười nói:

- Đừng oán lão tử độc ác, chỉ nên oán ngươi dám đòi hưởng trước lão tử! Hà hà!

Hai tay hắn dần dần xiết chặt, Trương Phong trước còn cố chống cự vùng vẫy sau mãi cũng đuối sức, tuy nhiên hai tay hắn vẫn quờ quạng dưới đất như muốn bấu víu lấy vật gì. Gã họ Vương Vĩnh Hào mồ hôi cũng đầm đìa đầy trán, nhưng trêи môi vẫn nở một nụ cười đanh ác. Lúc này bên ngoài song cửa đã lờ mờ có tia sáng chiếu vào, làm cho bộ mặt tái xanh của gã càng tăng thêm phần hung dữ.

Trương Phong đang quờ quạng dưới đất chợt ngón tay chạm phải một vật gì lạnh lạnh, thì ra gã đã với được thanh kiếm. Gã mừng lắm nhưng hai tay gã lúc này đã cứng đờ, không nắm vững chuôi kiếm mà hai mắt cũng hoa lên, không trông rõ gì nữa. Gã họ Vương đưa tay lên vuốt mồ hôi trán, thở ra một hơi dài, mắt hắn hết nhìn cái thây ma nằm dưới đất lại nhìn Tú Linh, miệng nhăn nhở cười một cách cực kỳ khả ố.

Hắn vừa đứng lên bước lại chỗ Tú Linh, chợt nghe bên tai nổi lên một tiếng quát sẽ, tức thì cả cái thân hình lực lưỡng của hắn đã bị văng vào một góc tường miếu. Bức tường trát đất lâu ngày đã vữa hết vôi, lúc này lại bị thân thể hắn đập vào làm cho bụi đất rơi lả tả, hắn chỉ kịp rú lên một tiếng thảm thiết, máu tươi phun ra như suối nằm chết ngay đơ dưới đất.

Trong ánh sáng ban mai, chỉ thấy Nhâm Vô Tâm vẻ mặt hầm hầm đứng bên cạnh Điền Tú Linh, lồng ngực vẫn còn phập phồng thở dốc. Chàng không hiểu sao sự thể lại diễn biến nhanh đến thế? Chàng chỉ nhớ rằng chàng vừa ngủ một giấc dài, lúc tỉnh dậy thì thấy không những thời gian địa điểm đều biến đổi khác hẳn, mà sức khỏe của chàng cũng hồi phục một cách rất nhanh chóng. Chàng nhìn Tú Linh nằm lăn lóc dưới đất với mấy cái xác chết, trong bụng cũng hơi lờ mờ đoán được một vài phần.

Giữa lúc đó Tú Linh cũng vừa chợt tỉnh dậy, nhưng thần trí của nàng hình như vẫn còn lơ mơ, chưa nhận thức được hoàn cảnh rõ rệt. Vừa trông thấy Nhâm Vô Tâm nàng chợt đứng vùng lên, rồi bất thình lình nhảy vụt ngay vào lòng chàng. Vô Tâm giật mình kinh sợ, vội giơ hai tay đón lấy tay nàng. Lúc đó chàng mới nhận ra toàn thân nàng nóng bỏng như lửa, lại thấy hai gò má nàng đỏ ửng, miệng vẫn rêи rỉ nói mê.

Chỉ trong thoáng chốc, Vô Tâm đã hoảng nhiên tỉnh ngộ, chàng kinh sợ nghĩ thầm: “Sao nàng lại uống phải thứ thuốc bậy này?”

Chàng vừa nghĩ vừa lấy tay điểm vào ba huyệt đạo của Tú Linh, rồi bế nàng đặt lên thần án chỗ chàng nằm ban nãy. Tú Linh tuy đã bị điểm huyệt nhưng đôi mắt của nàng vẫn đăm đăm nhìn chàng, nửa như ai oán nửa như van lơn, tựa hồ đang cố đè nén những nỗi thống khổ.

Vô Tâm chợt nghĩ: “Thứ thuốc này tất là của một trong ba cái xác nằm kia đã đánh lừa nàng uống. Vậy thì trong mình chúng tất có giải dược?” Chàng nghĩ vậy liền đi lại gần ba cái xác, thò tay vào mình chúng khám xét. Quả nhiên chỉ một lát sau, chàng đã tìm thấy một chiếc lọ bằng ngọc bích lục ở trong mình Mộ Dung Phi. Sau khi đưa lên mũi ngửi, chàng biết ngay đó chính là giải dược.

Mãi tới khi chàng đã mặc sống áo và thắt lưng lại cho Tú Linh tử tế, nàng mới từ trong giấc mộng si mê tỉnh dậy, đưa mắt nhìn quanh tưởng như mình vẫn còn ở trong mơ.

oOo

Núi Bàn Chủng vị trí ở phía Tây địa hạt Cam Túc đó là một nơi núi hiểm đá xấu, địa thế cheo leo, từ xưa đến nay rất ít người qua lại. Vào buổi chiều tà, trêи con đường hẻm trong núi chợt có hai bóng người đi tới. Lúc này tuy đã vào tiết mộ xuân mà hai cái bóng vẫn mặc áo lông cừu, đội mũ lông điêu che gần hết nửa mặt.

Hai người đi một cách vội vàng hấp tấp, chẳng nói chẳng rằng đó là Nhâm Vô Tâm và Điền Tú Linh, thì ra ngọn núi Bàn Chủng này chính là khu vực Tử Cốc. Vô Tâm đã được nghe Tú Linh kể hết những chuyện xảy ra mấy hôm trước, chàng vừa kinh sợ lại vừa lấy làm may mắn; nếu Mộ Dung Phi không đuổi kịp thì hai người đã không đến nỗi lâm vào vòng nguy hiểm, nhưng nếu không có hắn dẫn đường thì hai người lại khó lòng tới được Tử Cốc.

Càng đáng ngờ hơn nữa là lai lịch của người đàn ông cụt tay, người này không những hành tung quỷ bí, võ nghệ cao cường, mà hình như lại còn thông hiểu cả những thế võ của nhà Nam Cung thế gia nữa. Và ông ta với mình không quen thuộc sao lại chịu tổn hao chân khí, khẳng khái cứu mình như vậy?

Chàng đoán chắc thân thế con người bí mật đó tất phải có liên quan mật thiết với Tú Linh, nhưng việc này đầu dây mối nhợ còn nhiều phức tạp, trong một thời gian ngắn chưa thể phanh ra được. Điền Tú Linh thì chỉ băn khoăn không hiểu tại sao tiết trời đang ấm áp thế này mà Vô Tâm lại bắt mặc áo lông cừu đội mũ lông điêu? Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng vì cuộc tai biến vừa qua, nàng vẫn chưa hết sượng sùng bẽn lẽn, nên trong lúc đi đường nàng chỉ lẳng lặng, không hề lên tiếng.

Hai người men theo đường núi đi ước chừng được hai dặm, tiết trời mỗi lúc một lạnh, hai bên vách núi đã thấy ngấm sương và hoa tuyết, đường đi cũng mỗi lúc một gập ghềnh, đang đi chợt thấy một vách đá sừng sững chắn ngang trước mặt, đỉnh núi cao chót vót sát tới tầng mây, trông không biết đến đâu là hết.

Vô Tâm chợt dừng lại nói nhỏ:

- Cửa Tử Cốc ở trêи vách núi, cách mặt đất tới năm sáu trượng, cô nương sửa soạn sẵn nhé!

Tú Linh gật đầu. Vô Tâm hít một hơi dài lùi lại ba bước lấy đà, rồi nhảy vọt một cái, thân hình đã như con vượn bám vào vách đá leo lên. Chỉ trong chốc lát, trêи núi đã thấy thả xuống một sợi dây thật dài, kế lại nghe tiếng Vô Tâm từ trêи cao vọng xuống:

- Lên đi!

Tú Linh cũng bắt chước phương pháp của chàng nhảy lên níu lấy sợi dây. Tiếng rằng nhờ có dây đỡ sức mà lúc leo lên tới đỉnh núi, nàng còn phải thở dốc một hồi.

Cảnh vật nơi đây thật âm u kì dị, tước bích đến đây thì ăn lõm vào sườn núi phẳng, rộng ước hơn một trượng, cửa vào cốc cũng vuông chừng một trượng, bên ngoài có những tảng băng rắn như đá che lấp cả cửa hang. Có lẽ vì băng tích tụ đã lâu ngày nên đã ngả thành màu lam sẫm, càng tới gần càng lạnh buốt, nếu không thông thuộc đường lối quyết không ai có thể tìm ra được cái cửa đó.

Vô Tâm cuộn sợi dây cất đi rồi xăm xăm bước lên trước, tay giơ hỏa tập soi đường, trong màn sương u ám ánh lửa lại biến thành màu biếc xám. Tú Linh theo vào, chỉ thấy bên trong là một cái hang sâu, ngoài rộng trong hẹp thăm thẳm không biết đâu là đáy, hai bên vách núi cứng như sắt và có lẽ vì quanh năm sương gió thấm dầm, thành ra trêи mặt đá có nhiều vết lở tróc, sần sùi như vảy cá, lúc này bị những lớp tuyết ngoài cửa hang phản ánh và bóng lửa chập chờn chiếu vào, cảnh tượng trông càng huyền ảo.

Ngẩng trông lên, chỉ thấy bốn bề vách đá bao bọc cao sát tới tầng mây, bên trêи còn lờ mờ phủ một màn sương mỏng khiến cho người đứng bên trong, có cái cảm giác như đang đi xuống Hàn băng quỷ ngục ở dưới Cửu u. Tiếng gió rít lên va vào bốn vách đá dội lại nghe như tiếng ma gào. Tú Linh nghĩ thầm: “Nơi này gọi là Tử Cốc, thật là xứng đáng.”

Đi sâu vào cốc chừng hơn mười trượng tiếng gió đã dịu bớt, nhưng khí lạnh lại càng tăng. Trong cốc địa thế tuy bằng phẳng nhưng chỗ nào cũng phủ đầy sương nên rất khó đi, mà bởi sương tuyết phủ lâu ngày biến thành khí lạnh xuyên thấu qua gót chân, đâm xuyên lên tới tim óc.

Đang đi chợt thấy một bóng người cầm thanh trường kiếm sừng sững hiện ra trước mặt, thân hình hơi cúi xuống thanh kiếm hơi đưa lên, hình như đang sắp sửa xông tới. Tú Linh giật mình vội đứng dừng lại, nhưng Vô Tâm vẫn thản nhiên làm như không trông thấy, cứ việc giơ cao hỏa tập rảo bước lướt qua. Tú Linh lấy làm lạ bèn cũng bước theo, khi đến gần mới nhận thấy cái bóng đó là một chàng thiếu niên, mình mặc toàn đồ gấm vóc thêu hoa rất nổi, thanh kiếm trong tay cũng sáng loáng như nước.

Nhưng khi nhìn kỹ mới biết rằng chàng thanh niên áo quần tuy còn mới nhưng người đã chết cứng tự bao giờ, mặt mũi đã co rúm lại băng dính đầy cả hai bên mép, bị ánh lửa chiếu vào trông lại càng dễ sợ. Tú Linh hoảng hốt rú lên một tiếng.

Vô Tâm vội nói:

- Người này chết đã lâu năm, nhưng vì ở đây thời tiết lạnh quá nên thây không bị rữa nát.

Tú Linh hỏi:

- Nếu chết đã lâu, sao không đem chôn đi?

Nhâm Vô Tâm than rằng:

- Hai vị tiền bối trong Tử Cốc hành động kì dị, mình không thể đoán được đâu! Các ngài để cái xác này ở đây có lẽ chỉ cốt làm cho cửa hang Tử Cốc tăng thêm phần khủng bố!

Tú Linh sợ hãi nói:

- Nếu vậy chắc bên trong còn nhiều xác nữa?

Vô Tâm gật đầu rồi giơ cao cây hỏa tập rảo bước đi lên. Địa thế mỗi lúc một dốc, Vô Tâm phải từ từ đi chậm lại, đi được một quãng lại gặp mấy cái xác nữa. Những cái xác này đều giữ đúng tình trạng lúc chết, thân thể vẫn đứng thẳng, quần áo vẫn đẹp đẽ nhưng râu tóc đã rũ kín xuống tận cằm, khiến người trông thấy phải hết vía.

Tú Linh rùng mình, chợt cảm thấy trêи trán lạnh buốt như dao cắt, nàng đưa tay lên xoa, bất ngờ những giọt mồ hôi của nàng đã đọng lại thành những cục băng nhỏ như hạt tấm. Ngẩng trông lên, cây hỏa tập trong tay Vô Tâm đã lụi dần hình như sắp tắt, nàng vội kêu:

- Kìa, cây hỏa tập…

Nàng nói ra mới biết giọng mình đã lạc hẳn đi, hai bên đứng cách xa ba thước dù có hét lên chắc cũng không nghe tiếng. Thì ra tiếng nói vừa buột ra khỏi miệng liền bị ngay khí lạnh kết lại, da thịt cũng tê cứng, dẫu có muốn trổ thuật khinh công cũng không đủ sức, hơn nữa nếu chân không bước cẩn thận, lỡ bị ngã xuống chắc cũng khó lòng bò dậy được.

Lại đi một lúc nữa, mới nghe tiếng Nhâm Vô Tâm vọng lại:

- Đến đây là hết trường cốc, phía dưới là “Phong huyệt” tức là lớp cửa thứ hai của Tử Cốc. Huyệt này sâu hơn năm trượng, lúc này chắc cô nương không còn đủ sức nhảy vào nữa. Vậy cứ nhắm mắt lại rồi men theo vách băng mà tuột xuống, hoặc giả cứ nắm tay tôi mà bước lần đi, nhưng cũng phải cẩn thận lắm mới được vì lỡ trượt chân một cái thì khốn!

Tiếng chàng nói lúc đứt lúc nối, rõ ràng là chàng đã phải gắng hết sức mới nói nổi được bấy nhiêu câu. Tú Linh thấy chàng tỏ vẻ tha thiết săn sóc tới mình, trái tim dường như cũng cảm thấy ấm áp đôi chút. Lúc này cây hỏa tập thốt nhiên đã tắt ngấm, trong bóng tối lạnh lùng Vô Tâm đã nắm chặt lấy tay nàng, lại nghe tiếng chàng nói:

- Cô nương phải ngẩng mặt lên vận khí, đứng cho vững dựa lưng vào vách, thế được rồi, nào đi thôi!

Tú Linh thấy bàn tay bị nắm chặt, thân hình không tự chủ được cứ thế trôi tuồn tuột xuống. Vô Tâm nói huyệt này chỉ sâu chừng hơn năm trượng chỉ cốt làm cho Tú Linh được yên tâm. Kỳ thực thì huyệt sâu tới hai chục trượng và từ trêи xuống dưới đường đi dốc ngược, băng đóng rất dày và trơn không còn chỗ nào để chân được nữa.

Tú Linh cố giữ thân hình cho vững nhưng lại không sao dằn nổi tính tò mò, sẽ hé mắt ra trông, lúc này hai người đã đi được quá nửa đường, đám sương mù trước mặt đã dần dần loãng bớt cảnh vật bốn bề cũng đã dần dần trông tỏ. Xuống tới nơi này còn lảo đảo bước lạng đi mấy bước, Vô Tâm phải kéo lại mới đứng yên được.

Nơi đây là một cái huyệt sâu chu vi rộng chừng hơn mười trượng, trước mặt là một sườn núi cao chót vót hình thế cheo leo hơi ngả về phía trước, che mất quá nửa nóc huyệt trêи sườn núi lởm chởm những hòn quái thạch, hình giống như những loài ác thú thời tiền cổ nhe nanh giơ vuốt như chực cắn người, lại hình như sắp rơi cả xuống huyệt địa thế cực kỳ hiểm trở.

Hai bên vách băng cũng cao chót vót lên mấy trăm trượng mới dựa vào sườn núi, chỉ còn để chừa một khoảng rất hẹp ở chính giữa. Đứng dưới nhìn lên chỉ thấy một luồng ánh sáng len qua khe hở chiếu vào trong huyệt. Tú Linh tới đây mới cảm thấy những cảnh thần kỳ của tạo hóa, thân mình chỉ nhỏ bằng con sâu cái kiến.

Trêи mặt đất hạt sương đọng lại như hoa tuyết, địa thế bằng phẳng vòng quanh khu đó còn có một hàng lan can bằng đá, cao chừng bảy tấc gồm mười tám cây cột đá, trêи cột khắc những cảnh khổ não trong mười tám tầng địa ngục, lúc này dưới ánh sáng ảm đạm tuy trông không được rõ lắm, nhưng nhờ bóng tối bút pháp lờ mờ bút pháp lại trở nên linh hoạt như thực.

Chính giữa hàng lan can có một cây cột đồng thân to bằng chiếc chén uống rượu, cao hơn đầu người cắm sâu vào tảng đá, sắc đồng óng ánh màu biếc sẫm, nhác trông cũng biết vật này ít nhất cũng được trêи một trăm năm. Tú Linh đưa mắt nhìn qua cảnh vật một lượt, trong bụng không khỏi run sợ sẽ hỏi Vô Tâm:

- Đây có phải là Tử Cốc không? Sao không thấy hai vị tiền bối?

Vô Tâm nghiêm nghị đáp:

- Hai vị tiền bối kỳ nhân tuy cùng ở trong Tử huyệt, nhưng chỗ tĩnh tu của các ngài lại không ở một chỗ, chỉ có ngày Sóc ngày Vọng mới gặp nhau mà thôi.

Ngừng một lát, chàng lại tiếp:

- Hai vị lão nhân gia một vị ở phía trêи sườn núi trong một cái động cao nhất, còn một vị lại ở sâu thẳm dưới lòng đất. Mỗi lần tôi muốn cầu kiến, lại gõ vào cái cột đồng kia báo hiệu.

Tú Linh hỏi:

- Gõ vào cột đồng người ở trêи sườn núi có thể nghe thấy đã đành, còn người dưới đất làm sao nghe thấy được?

Vô Tâm đáp:

- Cây cột này dài tới mấy trượng, một phần lớn chôn sâu dưới đất đến tận chỗ giường nằm của lão nhân gia, ta chỉ cần gõ vào đầu gậy bên này là người ở đầu gậy bên kia sẽ biết ngay tức khắc.

Chàng ngưng một lát rồi lại tiếp:

- Nhưng chúng ta đến đây hôm nay thật không may lại gặp phải kỳ hai vị kỳ nhân đang tọa quan. Không biết đến bao giờ mới được tiếp kiến?

Tú Linh giật mình nghĩ thầm: “Nếu phải ở đây chờ mấy ngày thì không khéo chết cóng mất!” Nàng đang nghĩ vẩn vơ đã thấy Vô Tâm nhảy qua hàng lan can, dùng hai ngón tay sẽ gõ lên cột đồng mấy tiếng. Tức thì cột đồng ngân lên những tiếng như tiếng chuông, hồi âm vang vang khắp động, mãi mãi không dứt.

Một lát sau tiếng chuông dần dần yên lắng mà Tú Linh vẫn còn nghe thấy những tiếng “coong coong” ở trong tai. Nhưng trêи sườn núi và dưới đất vẫn yên tĩnh như tờ, tuyệt không có tiếng ai đáp lại.

Tú Linh cau mày buột miệng than:

- Chúng ta không may thật!

Vô Tâm mỉm cười, chỉ một tảng đá tròn ở trước mặt nói:

- Hòn đá này chất nó giống như một loại “Ôn ngọc” ở núi lửa, vậy nên trời lạnh thế này mà băng sương không thể đọng được. Ta tạm dùng nó làm giường nằm cũng có thể đỡ rét.

Tú Linh cúi xuống nhìn quả thấy chất đá đẹp như ngọc, sờ tay vào tuy không thấy ấm nhưng cũng đến nỗi lạnh như những tảng đá khác. Hai người cùng ngồi trêи tảng đá xếp bằng tròn dưỡng thần. Một lúc lâu Tú Linh sẽ mở hé mắt ra, cảnh vật lúc này trông đã rõ hơn ban nãy. Nhãn quang của nàng chợt chạm phải cây cột đá trước mắt, trêи cột vẽ cảnh rút lưỡi trong tầng địa ngục thứ bảy.

Chỉ thấy mấy tên quỉ đầu trâu mặt người cười một cách độc ác, mặt mũi vênh váo nom rất dễ sợ, ngục này chuyên trừng trị những kẻ lừa đảo thuyết khách, đàn ông bạc tình đàn bà lắm điều, những người này đều quì la liệt dưới đất. Người thì đang hả miệng kêu, kẻ thì đang dập đầu xin tha mạng thần tình y hệt như thực.

Tú Linh tuy không muốn nhìn nhưng con mắt vẫn không sao dời ra chỗ khác được. Mà càng trông nàng càng cảm thấy rợn tóc gáy, bên tai tưởng như nghe thấy cả tiếng quỉ gào. Nàng rùng mình bất giác ngồi nhích lại gần Vô Tâm. Giữa lúc ấy Vô Tâm cũng vừa mở mắt ra nhìn nàng, mỉm cười hỏi:

- Cô nương thấy dễ chịu chưa?

Tú Linh đỏ mặt, gượng cười đáp:

- Cũng hơi dễ chịu!

Vô Tâm lại nhắm mắt nhập định. Tú Linh cũng nghiêng mình vừa định nằm xuống một lát, bất đồ chính giữa lúc ấy chợt nghe có tiếng sắt khua loảng xoảng và tiếng xích sắt kéo lê từ ở dưới lòng đất đưa lên, và trong đó hình như xen lẫn cả tiếng thở dài, nghe thật thê lương ảo não.

Thoạt đầu Tú Linh còn tưởng là mình xem những bức hình kia mà phát sinh ảo tưởng, nhưng khi nàng áp tai xuống đất nghe lại càng rõ hơn. Hình như dưới đó có không biết bao nhiêu oan hồn đang đi đi lại lại than thở, cố nghiến răng chịu đựng để khỏi thốt ra những tiếng kêu gào.

Chỉ trong chớp mắt nàng cảm thấy một luồng hơi lạnh đang từ gan bàn chân xông lên tới xương sống, bất giác làn nhỡn quang của nàng lại dính vào cây cột đá. Nàng sợ run lên cầm cập, buột miệng rú lên một tiếng rồi nhảy về phía Nhâm Vô Tâm.

Vô Tâm giật mình mở choàng mắt ra hỏi;

- Cô nương làm sao thế?

Tú Linh ngồi dựa vào lòng Vô Tâm, tay trỏ xuống đất nói bằng một giọng run run:

- Tướng công nghe… nghe xem tiếng gì ở dưới này?

Vô Tâm lắng tai nghe ngóng một lúc rồi lắc đầu:

- Có tiếng gì đâu?

Tú Linh ngẩn người ra lại áp tai xuống đất, quả nhiên không nghe thấy tiếng gì nữa. Nhâm Vô Tâm mỉm cười nói:

- Nếu cô nương có lạnh thì hãy khoác thêm cái áo của tại hạ cho ấm!

Tú Linh từ trong lòng chàng nhảy ra lạnh lùng nói:

- Cảm ơn công tử tôi không rét!

Nàng vừa thẹn vừa giận, tự nghĩ: “Có lẽ hắn cho là ta cố ý bịa đặt ra chuyện ấy để lấy cớ ngồi gần hắn chăng?” Nàng giận dỗi ngồi ra phía sau, định bụng hễ còn nghe thấy cái tiếng ấy nữa sẽ lôi chàng dậy cho chàng nghe.

Lại qua một lúc lâu, cái tiếng kỳ quái vừa rồi không còn nghe thấy nữa, mà chỗ khe trống trêи đỉnh sườn núi cũng đã thấy ánh sáng mặt trời hắt vào trong huyệt, cái bóng đen của cây đồng trụ cũng đã dịch sang cái cột đá chỗ Nhâm Vô Tâm ngồi. Cây cột đá này chính là chỗ Tú Linh vừa ngồi ban nãy, trêи khắc cái thảm cảnh rút lưỡi trong địa ngục. Nhưng lúc này bóng tối đã mất, hơi lạnh đã giảm bớt, những nỗi sợ hãi của Tú Linh cũng không còn nữa.

Đang lúc nàng ngẫm nghĩ tức cười vì những sự hãi hùng đêm trước, thì chợt nghe dưới đất nổi lên một tiếng “cạch” nho nhỏ, chiếc cột đá bị bóng tối bao trùm thốt nhiên chuyển động. Tú Linh vừa toan đánh thức Vô Tâm, nào ngờ chàng đã đứng bật dậy sẽ nói:

- Hai vị lão nhân gia đã hết thời kỳ bế quan. Cô nương sắp được gặp người rồi đó.

Chàng nói chưa dứt cây cột đá đã ngả sang một bên, trêи đầu cột chợt hiện ra một cửa động tối om om. Cây cột này nguyên đã lớn bằng người ôm nên miệng động cũng vừa đủ một người chui lọt. Chợt lại nghe phía dưới chân cột một giọng già nua, xa xôi văng vẳng đưa lên:

- Phải Vô Tâm tới đó không?

Vô Tâm cung kính đáp:

- Dạ phải!

Cái giọng già nua lại đưa lên:

- Xuống đi!

Vô Tâm sẽ kéo áo Tú Linh chưa kịp lên tiếng, chợt lại nghe một giọng già nua khác từ trêи sườn núi văng vẳng đưa xuống:

- Đứa con gái cùng đi với ngươi là ai thế?

Giọng nói tuy nhỏ như sợi tơ bay nhưng cũng nghe rõ cái ý giận dữ. Vô Tâm hơi rùng mình, gượng cười đáp:

- Vị cô nương đây tuy là đệ ngũ đại phu nhân trong Nam Cung thế gia, nhưng… nhưng…

Chàng ấp úng mãi không tìm được câu đáp, phía trêи đã nghe tiếng cười nhạt hỏi:

- Nhưng thế nào?

Vô Tâm ngập ngừng đáp:

- Nhưng nàng đã mấy lần cứu mạng cho tiểu bối, lại bị Nam Cung phu nhân bức bách không chỗ dung thân, vì thế tiểu bối đưa nàng lại đây cầu kiến hai vị lão nhân gia, sau đó sẽ liệu khu xử.

Trêи sườn núi chỉ nghe “hừ” một tiếng rồi không thấy nói gì nữa. Vô Tâm vì cớ tôn kính “Tử Cốc nhị kỳ” nên khi mới tới chân núi, chàng và Tú Linh đã tìm cách trừ bỏ những nét dịch dung trêи mặt. Lúc này Tú Linh thấy sắc mặt chàng đầy vẻ băn khoăn áy náy, mới biết chàng đem mình tới đây quả là một việc cực kỳ mạo hiểm, liều lĩnh.

Trong phút chốc, nàng chợt cảm kϊƈɦ chàng vô hạn liền nói to lên rằng:

- Vãn bối đến đây chỉ cầu được bái kiến hai vị lão tiền bối một lần, quyết không dám làm rộn chỗ thanh tu của hai vị và thề không bao giờ dám tiết lộ những sự có liên quan nơi đây. Nếu hai vị lão tiền bối vì cớ đó mà trách Nhâm tướng công thì vãn bối xin tình nguyện rút lui ngay, không dám ân hận gì cả.

Chợt nghe vị lão nhân dưới đất thở dài nói:

- Ngươi đã đem nàng đến đây thì thôi cũng được.

Nhưng trêи sườn núi lại nổi lên một tiếng cười nhạt nói:

- Đã vậy, ngươi hãy lên đây một mình để ta hỏi.

Vô Tâm nhìn Tú Linh nói sẽ:

- Chờ đây một tí, mà đừng có làm gì nhé!

Tú Linh vừa gật đầu, Vô Tâm đã nhảy vọt lên sườn núi bên trái. Nàng đưa mắt nhìn theo, thấy trêи sườn núi có rất nhiều cột băng, có thể đứng vào đó mà leo dần lên được. Nhâm Vô Tâm trèo lên những cột băng đó, người mỗi lúc một nhỏ dần. Lên tới hơn mười trượng thân hình chàng chợt biến mất. Lúc này cảnh vật xung quanh lại yên lặng như tờ.

Thốt nhiên cái giọng ông già ở dưới đất lại văng vẳng đưa lên:

- Nghe Nhâm Vô Tâm nói thì chắc ngươi là vợ góa của Nam Cung Thọ phải không?

Tú Linh giật mình, kính cẩn thưa:

- Thưa vâng ạ!

Tiếng nói dưới đất lại đưa lên:

- Ngươi đã nhờ Nhâm Vô Tâm đưa tới đây, chắc trong bụng có sở cầu điều gì? Nhưng lão phu nói trước cho mà biết, vô luận ngươi muốn cầu điều gì tất cũng phải có điều kiện trao đổi.

Tú Linh ngần ngừ một lát rồi nói:

- Dù vãn bối không cầu xin việc gì nhưng lão tiền bối có việc muốn sai khiến, vãn bối cũng xin tuân lệnh.

Người dưới đất cười nói:

- Không ngờ ngươi lại lanh lợi như vậy? Có lẽ những tính ấy đều do Tổ bà của ngươi truyền cho ngươi chăng?

Giọng cười lạnh như băng thép khiến người nghe cũng phải rợn tóc gáy, Tú Linh không biết đáp lại làm sao. Chờ một lúc không thấy tiếng nói đưa lên nữa, nàng mới ngồi xếp bằng tròn, ngẩng lên trông trời.

Chờ mãi tới trưa mới thấy Nhâm Vô Tâm xuất hiện ở trêи sườn núi, thân hình chàng nhẹ nhàng như một cánh chim tà tà bay xuống chỗ có những cây cột băng, lúc ấy mới dừng lại hít hơi một lần nữa đoạn phơi phới nhảy xuống, thân pháp cực kỳ đẹp mắt. Tú Linh thấy thế biết là công lực của chàng đã hồi phục như cũ, trong bụng cũng được an ủi lại thấy sắc mặt của chàng có vẻ tươi tỉnh nhẹ nhõm, bất giác mỉm cười vừa toan cất tiếng hỏi, chàng đã xua tay nói:

- Tôi còn phải xuống dưới này một lúc đã.

Nói dứt lời chàng đã chui vào địa huyệt, Tú Linh đành chỉ đưa mắt nhìn theo, nhẫn nại ngồi chờ. Nhưng lần này Vô Tâm chỉ vào huyệt một lát lại ra ngay, nói với Tú Linh:

- Con đường này vừa hẹp vừa tối, cô nương đi cẩn thận nhé!

Chàng vừa nói vừa cầm tay nàng kéo đi, trong huyệt quả nhiên tối mò mò, không trông thấy gì cả. Tú Linh chỉ nghĩ tới lát nữa nàng sẽ được nghe những điều bí mật có liên quan đến đời nàng, do chính miệng vị kỳ nhân trong động nói ra mà đã thấy lòng mừng khấp khởi, nên không còn để ý đến quang cảnh bên ngoài nữa.

Thoáng chốc đã ra khỏi con đường địa đạo tới một gian thạch thất, vuông vắn chừng hơn một trượng. Trong nhà chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn và một cái hỏa lò bằng đá nho nhỏ. Cách trần thiết cực kỳ giản đơn, bên cạnh giường còn có một cánh cửa hẹp. Tú Linh trông khắp bốn phía không thấy ai cả, chắc là vị lão nhân ở bên trong cánh cửa đó.

Nhâm Vô Tâm kính cẩn lên tiếng cầu kiến, bên trong cửa có tiếng đưa ra:

- Cứ vào!

Tú Linh hồi hộp theo Vô Tâm bước vào trong cửa, đầu cúi gầm xuống không dám nhìn lên. Chợt nghe tiếng ông già hỏi:

- Đây là Điền cô nương ư?

Giọng nói rất ôn hòa, không có vẻ gì là hung ác. Tú Linh “dạ” một tiếng rồi ngẩng đầu lên, thấy gian thạch thất này hình bát giác bề rộng cũng như gian ngoài, cách trần thiết cũng không kém phần giản đơn. Trêи chiếc giường đá trước mặt, có một vị lão nhân tóc bạc phơ phơ ngồi xếp bằng tròn, mình mặc chiếc áo rộng chế bằng các loại da thú ghép lại, mắt đang đăm đăm nhìn nàng.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây