Tổ Trọng Án

37: Vụ án 3 – Đại tống chi thuẫn (11)


trước sau



“Muốn xâm nhập vào tường lửa của Bộ quốc phòng?” Công Tôn Sách đẩy cặp mắt kính một cái như đang suy nghĩ, nhìn khuôn mặt cười toe toét của Bạch Ngọc Đường, im lặng.

Triển Chiêu cũng hơi sửng sốt, cậu ngập ngừng nhìn sang Bạch Ngọc Đường, đối phương lại trả về cho cậu ánh mắt an tâm.

“Khoa trưởng, chuyện này rất quan trọng, chỉ cần lẻn vào xem một chút, biết đâu có thể tìm ra hung thủ thì sao.” Bạch Ngọc Đường bước tới trước mặt Công Tôn Sách lấy lòng cười nói, “Không lẽ anh không muốn bắt hung thủ lại? Còn ít nhất 5 người có tiềm năng thành nạn nhân, bắt hắn lại có thể cứu rất nhiều người đó.”

Công Tôn Sách không tỏ ý kiến nhìn Bạch Ngọc Đường, chẳng nói đồng ý, cũng chẳng bảo không.

Bạch Ngọc Đường có chút không kiên nhẫn, anh đảo mắt một vòng, quyết định dùng kế khích tướng, “Anh Công Tôn, có phải anh không chắc chắn không vậy? Cũng khó trách, dù sao cũng là Bộ quốc phòng, muốn tự do ra vào mà không để lại dấu vết, không phải hacker hàng đầu thì khó mà làm được nha.”

Công Tôn Sách cũng không tức giận, chẳng qua chỉ liếc tên kia một cái, xoay người định đi.

“Á!” Bạch Ngọc Đường vội vàng kéo tay Công Tôn Sách lại, cười hì hì nói, “Đừng giận mà anh Công Tôn, tôi tin tưởng anh có thực lực như vậy mà. Hề hề, hay anh sợ gây phiền toái cho đội trưởng? Anh yên tâm đi, chỉ cần anh không bị phát hiện, không ai tra ra chúng ta đâu. Mà nếu bị phát hiện thật, chỉ cần có anh Bàng thì chuyện gì cũng được giải quyết, huống chi còn có anh hai tôi, có gì không hay cứ đổ thừa cho ổng, bảo đây là chủ ý của ổng thế là xong.”

“Được rồi, được rồi.” Công Tôn Sách bị Bạch Ngọc Đường làm cho nhức đầu, bực bội vỗ vỗ đầu anh, “Có phải thằng em như cậu, anh cậu đúng thật là xui xẻo. Cứ giao cho tôi, nói xem, mấy đứa muốn tài liệu gì?”

Thấy Công Tôn Sách đáp ứng, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu phóng ra ánh mắt đắc ý.

Triển Chiêu do dự ngó Công Tôn Sách một chút, người sau khẽ mỉm cười, “Triển Chiêu, cậu không tin tôi sao?”

“Đâu có, em tin anh, nhưng chuyện này dù sao cũng rất nghiêm trọng…”

Công Tôn Sách nhún vai, “Tôi đã dám làm thì dám gánh hậu quả, đừng do dự nữa, thời gian không chờ đợi ai.”

Nói xong, không đợi Triển Chiêu trả lời, ngón tay Công Tôn Sách đã đều đặn gõ lên bàn phím. Không tới ba phút, anh đã thành công xâm nhập vào bên trong hệ thống Bộ quốc phòng, thu được tài liệu mật của Lam sư, sắp xếp thứ tự theo thời gian nhập ngũ, phong tỏa mục tiêu cần tìm lên thành viên tiểu đội ba cùng kỳ với Triển Huy.

“Trước loại ra bốn người chết,” Triển Chiêu trong lòng vội vẽ, cũng không từ chối nữa, cậu nhìn chằm chằm vào sáu cái tên còn sót lại trên màn hình, “Lại sắp xếp thứ tự theo thời gian giải ngũ, người thứ nhất là anh tôi, vì lý do sức khỏe, thời gian giải ngũ là năm năm trước. Trừ anh ấy ra, còn lại năm người, đều giải ngũ cả, người cuối cùng là Lưu Sướng, vì nguyên nhân cá nhân nên mới nộp đơn xin chuyển nghề.”

“Chuyển là chuyện rất bình thường, xem tuổi anh ta lúc chuyển nghề là chuyện từ hai năm trước, lúc đó cũng đã gần 40.” Bạch Ngọc Đường cau mày, chăm chú nhìn mấy cái tên kia, “Anh Công Tôn, có thể tra ra chi tiết về nhiệm vụ Lá khiên của Đại Tống không?”

Ngón tay Công Tôn Sách lại tung bay, mấy giây sau liền trả lời, “Chi tiết không nhiều lắm, chỉ nói khi đó vì tin tình báo sai lầm giết nhầm một đứa trẻ, anh trai của Triển Chiêu vì chuyện này mà hai tháng sau tinh thần luôn hốt hoảng, tâm tình càng lúc càng xấu. Chi tiết nhiều hơn về hành động lần đó đều không ghi lại, mấy đứa nếu muốn biết nhiều hơn, e rằng phải hỏi thăm người trong cuộc mới được.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Chuyện này dễ, có được tung tích những tổ viên này rồi, tìm người chẳng qua là vấn đề thời gian. Nhưng hiện giờ chúng ta cũng không có thời gian hỏi thăm những chuyện đấy, mấu chốt là phải xác định hung thủ, sáu, sáu người cũng là quá nhiều. Anh Công Tôn, tra một chút nghề nghiệp cùng tình trạng sức khỏe của bọn họ sau khi giải ngũ, xem thử có ai trong vòng một năm gặp tai nạn xe cộ các loại ngoài ý muốn, hơn nữa còn bị thương ở chân.”

“Địa chỉ, địa chỉ, địa chỉ…..” Công Tôn Sách vừa tra vừa lẩm bẩm, tài liệu của sáu người rất nhanh bị anh copy vào máy tính cá nhân, sau đó đem tên họ địa chỉ so sánh với dữ liệu tổng hợp ở các cơ sở y tế địa phương, đột nhiên, có thông báo xác nhận, “OK! Tìm được! Lưu Sướng, một năm sáu tháng trước gặp phải tai nạn giao thông, gãy xương đùi phải.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thật nhanh đưa mắt nhìn nhau, đều phát hiện trong mắt đối phương hiện lên một tia mừng rỡ, nhưng lúc này, giọng Công Tôn Sách lại vang lên,”A? Lưu Sướng này còn có con trai, bị thương nặng trong tai nạn đó, trở thành người thực vật.”

“Cái gì?” Triển Chiêu trong lòng căng thẳng, “Người thực vật?”

“Đúng, nhưng thật không may, khoảng hai tháng trước kia, con trai anh ta đã bị xác định là chết não.”

Triển Chiêu nhìn chằm chắm vào tiệp tài liệu được ghi trong máy tính, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, “Vụ án thứ nhất phát sinh vào lúc nào?”

“Tháng trước, chính xác là sau khi con trai anh ta chết não ba tuần.” Bạch Ngọc Đường sắc mặt trầm xuống, “Trong ba tuần lễ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Triển Chiêu híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Tìm được người sẽ biết.”

“Được rồi, vấn đề lúc này là chúng ta phải đi đâu mà tìm người đây?” Công Tôn Sách thoát khỏi mạng nội bộ của hệ thống y tế, gỡ mắt kiếng xuống, hơi híp mắt nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường .

“Người này trong vòng một tháng gây ra ba vụ án ở thành phố S, sau đó trở về thành phố D, hai thành phố này cách nhau không xa. Nếu mục tiêu của hắn là tất cả đồng đội thuộc tiểu đội số ba, hắn nhất định sẽ không bỏ qua Triển đại ca, nên tôi cảm thấy hắn nhất định vẫn còn trốn ở giữa hai thành phố này một thời gian, tùy thời cơ sẵn sàng hành động.” Bạch Ngọc Đường lo lắng đưa mắt nhìn Triển Chiêu.

“Hai thành phố, hàng chục triệu người, đây đúng là mò kim đáy biển.” Công Tôn Sách nhìn Triển Chiêu như có chuyện suy nghĩ, “Triển Chiêu, tôi nghĩ chúng ta cần đem phạm vi tiếp tục thu nhỏ lại”

Triển Chiêu sắc mặt nghiêm túc gật đầu, cậu hiểu ý Công Tôn Sách nói cái gì. Bọn họ bây giờ đã biết tên người hiềm nghi, nhưng thông tin khác lại biết quá ít, muốn bắt một kẻ tình nghi trong hai thành phố lớn như vậy chỉ bẳng cái tên hả, nói dễ hơn làm.

“Tôi nghĩ cứ làm thế này đi.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói, “Nếu đối tượng gây án của hung thủ chỉ giới hạn những người đặc biệt, thì cũng không sợ đả thảo kinh xà. Chúng ta cho người bảo vệ người có thể gặp nguy hiểm, sau đó phát lệnh trũy nã, không lo không bắt được hắn ta!!”

“Như vậy không ổn lắm.” Triển Chiêu lập tức phản đối, “Kẻ tình nghi cũng không phải tội phạm bình thường, hắn là bênh nhân. Bây giờ chúng ta còn chưa biết hắn có gút mắc gì trong lòng, nhưng tôi đoán hành động của hắn cùng tai nạn giao thông của con trai nhất định có liên quan. Bây giờ trong lòng hắn, không còn gì quan trọng hơn chuyện giết chết những đồng đội của mình. Tần số gây án của hắn bắt đầu có dấu hiệu tăng nhanh, điều này tỏ rõ cảm xúc của hắn đã ở sắp không thể kiểm soạt nữa rồi. Tôi đoán, trong Logic của hắn, chuyện giết hại đồng đội cùng sinh mạng con trai mình chắc chắn có mối dây liên kết nào đó. Tăng nhanh tần số là vì hắn cảm thấy thời gian cấp bách. Nếu cảnh sát ban lệnh truy nã, hắn nhất định cảm thấy nhiệm vụ sẽ không thể hoàn thành, hi vọng tiêu tan, sau đó tội ác của hắn có leo thang hay không, không ai biết được, chúng ta không thể mạo hiểm như thế!!”

“Tội ác leo thang là bảo hắn có thể sẽ tập kích người thường?” Chân mày Bạch Ngọc Đường nhăn lại, nếu quả thật như Triển Chiêu nói, thì không thể hành động vội vàng.

“Thật ra, còn một cách…. dẫn rắn khỏi hang.” Công Tôn Sách vừa nói ra, hai tên nhóc lập tức phóng ánh mắt lên người của anh, Công Tôn Sách chẳng buồn nhìn Bạch Ngọc Đường, mà vẫn chăm chú nhìn Triển Chiêu .

Triển Chiêu lập tức hiểu ý tứ của Công Tôn Sách, cậu chau mày, giống như đang đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm. Không khí trong phòng làm việc tự nhiên nặng nề, Triển Chiêu mở mắt không nhìn Công Tôn Sách, Bạch Ngọc Đường cau mày suy nghĩ một hồi cũng hiểu ý Công Tôn Sách, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Hồi lâu sau, Triển Chiêu dường như đã có quyết định, cậu nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn Công Tôn Sách, vừa định mở miệng nói chuyện thì điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Là điện thoại của Bạch Cẩm Đường, Triển Chiêu nhận cuộc gọi, chỉ mới nghe câu đầu, sắc mặt lập tức đã thay đổi, “Anh đã nói sẽ bảo vệ tốt anh ấy!!”

Sắc mặt Triển Chiêu tái nhợt, cả người run rẩy, thanh âm cũng không kiểm soát được mà lay động.

Bạch Ngọc Đường kinh hãi, vội vàng đưa tay lên đỡ lấy thân thể run rảy của Triển Chiêu, để cậu ngồi xuống. Triển Chiêu run rẩy đôi môi, phảng phất đem toàn bộ sức lực của mình đặt lên cánh tay đang đỡ của Bạch Ngọc Đường, một hồi lâu sau mới hồi phục.

Trong lúc hoảng hốt điện thoại bị Bạch Ngọc Đường lấy đi, cùng anh hai đang ở đầu kia nói mấy câu, sau đó cúp luôn điện thoại.

“Triển Chiêu.” Bạch Ngọc Đường vỗ nhẹ gò má của Triển Chiêu, người sau ngơ ngác nhìn anh.

Trong lòng Bạch Ngọc Đường cũng vô cùng khó chịu, anh cố gắng nhẹ giọng, nói với Triển Chiêu, “Triển đại ca chẳng qua chỉ bị chút thương nhẹ, hung thủ vẫn chưa được như ý, anh ấy bây giờ đang ở bệnh viện, tôi với cậu cùng qua đó xem sao.”

Triển Chiêu ngồi ngốc cả một lúc lâu, cuối cùng mới bình tĩnh lại, cậu đứng lên, xoa xoa cái trán đang đau, xoay người nghiêm túc nhìn Công Tôn Sách, nói, “Nhất định phải bắt hắn lại, em đồng ý dùng biện pháp của anh, bất quá không thể để anh em mạo hiểm nữa, để em làm.”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây