Bùi Mạc không quan tâm việc nàng thất lễ, tự mình mở hộp, bên trong là thức ăn sáng. Hắn bày ra mấy đĩa, đặt trên bàn, như độc thoại: “Thần quên mất, công chúa được hầu hạ quen rồi, không làm được những việc nặng như này.” Nói rồi, hắn vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, dùng giọng điệu thật thà: “Lại đây ngồi đi, ăn no mới có sức.” Lý Tâm Ngọc không dám bước qua? Đây rõ ràng là đưa dê vào miệng cọp. Thấy nàng bất động, con mắt nguy hiểm của Bùi Mạc nhắm lại: “Ngươi là muốn tự đến, hay là ta ôm đến?” Người là dao thớt, ta là phận cá, Lý Tâm Ngọc đành dè dặt quỳ xuống đối diện Bùi Mạc, cả người cứng ngắc, căng thẳng như dây cung, cơ hồ phải triệu hồi tất cả nội lực mới không khiến bản thân run rẩy. Sắc mặt u ám của Bùi Mạc lập tức tan đi, múc một chén canh gà đẩy đến trước mặt Lý Tâm Ngọc, lại gắp một miếng cá không xương bỏ vào chén nàng: “Ăn đi.” “Ta sợ ngươi sẽ hạ độc giết chết ta.” Lý Tâm Ngọc xiết chặt tay áo, âm thanh vì sợ sệt mà trở nên run rẩy. Bùi Mạc gắp thức ăn lên đưa vào trong miệng mình, như là hướng nàng chứng minh không có độc. Lý Tâm Ngọc không chớp mắt theo dõi động tác của hắn,hỏi: “Ngươi muốn làm gì?” Bùi Mạc nuốt xuống, âm thanh chậm rãi: “Đừng nóng vội, ngươi sẽ biết nhanh thôi.” Hắn nở nụ cười lãnh đạm, không nhiều lời, đứng dậy khoác áo lên bước ra ngoài tuyết lạnh. Lý Tâm Ngọc thực sự đói muốn chết, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ trải qua khổ sở lẫn kinh hãi như vậy. Bùi Mạc đi rồi, nàng máy móc bới cơm lên ăn, một bên rơi lệ, nghẹn ngào không kìm được. Một bữa cơm nhạt như nước ốc, không biết một khi đã rơi vào trong tay bọn đảo chính nàng còn có thể nhìn được ánh mặt trời mấy bữa.
Qua mấy canh giờ tự oán, tiếng khóa mở cửa vang lên, năm sáu tên tráng kiện nhấc đèn lồng màu đỏ vào cửa, hành lễ xong không nói gì liền ép nàng lên một chiếc xe ngựa màu đò. “Làm càn! Các ngươi muốn làm gì bổn cung? Bổn cung là bậc thánh nghi, ai cho các ngươi vô lễ!” Lý Tâm Ngọc ý thức được đại sự không ổn, không kịp nhớ đầu đang đính đầy trang sức, giãy dụa muốn xuống xe. Mà khi nàng vén rèm lên, nhìn thấy hai thị vệ đeo đao bên ngoài liền khiếp đảm. Lý Tâm Ngọc sợ chết, chỉ có thể phó mặc xe ngựa đưa nàng đến một phủ khác. Lúc nàng bị người ta đỡ xuống, còn có chút choáng váng. Lụa đỏ cắt thành chữ hỷ dán trên tường, xuyên qua hành lang là đèn lồng đỏ thẫm, đẩy cửa lớn ra, Bùi Mạc đang một thân xiêm y đỏ đứng đó, áo choàng đỏ phác họa dáng người anh tuấn của hắn, vô cùng hài hòa với chiếc áo cưới đỏ trên người nàng. Đỏ đến mức chói mắt. Lý Tâm Ngọc có ngốc cũng thừa hiểu Bùi Mạc muốn làm gì. Nàng xoay người muốn chạy trốn, lại bị cánh tay rắn chắc của Bùi Mạc kéo vào lồng ngực hắn. “Ngươi đã mặc áo cưới rồi, vừa hay bái đường ngay bây giờ cùng ta.” Bùi Mạc nắm lấy tay nàng, cúi mắt nhìn nàng, đôi mắt màu mực nhạt tràn đầy vẻ châm biếm. Hắn nói: “Giờ lành đã đến, bái thiên địa thôi.” “Ta không…” Lý Tâm Ngọc chỉ cảm thấy cả lễ cưới này đều thật nực cười, nàng liều mạng muốn rút tay khỏi Bùi Mạc, tay dùng lực đến nỗi sưng đỏ, đau đớn vô cùng, nhưng không mảy may lay chuyển được nam nhân trước mặt. “Đừng nháo nữa, ta đã nói rồi, cả đời này nàng chỉ có thể là vợ ta.” Bùi Mạc vẫn nhìn nàng cười, nhưng nụ cười hết sức lạnh lẽo. Hắn nói: “Gả cho ta, ta lập tức rút quân từ Hoàng Hà, không phải sẽ có ích hơn so với gả cho tên oắt con Quách Tiêu vô dụng kia sao?” Lý Tâm Ngọc ức chế đến rơi lệ, run run nói: “Ngươi đứng đầu đội quân đảo chính, bổn cung không đội trời chung với ngươi!” Nghe vậy, mắt Bùi Mạc tối sầm: “Lý Tâm Ngọc, ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là gả cho ta, hoặc đợi ta đoạt lấy giang sơn của ngươi rồi buộc ngươi gả cho ta.” “Xin lỗi, ngươi tha cho ta đi.” Môi Lý Tâm Ngọc run rẩy, lớp trang sức bị nhuộm bởi nước mắt, trong vô cùng chật vật: “Ta không thể gả cho ngươi vào lúc này, niệm tình xưa nghĩa cũ, ngươi tha cho ta, tha cho hoàng huynh được không?”
“Tha cho nàng, vậy ai sẽ tha cho ta?” Bùi Mạc cười tự giễu, đưa tay lau đi hai hàng nước mắt đang giàn giụa của nàng. “Được rồi, hôm nay là ngày đại hỉ, đừng khóc. Nếu ngươi không muốn bái đường vậy chúng ta không bái đường nữa, dù sao cha mẹ chúng ta cũng đều không còn nữa, mấy lễ nghi phiền phức này cũng không cần thiết.” Lý Tâm Ngọc đang định thở ra một hơi, lại nghe Bùi Mạc nói: “Trực tiếp động phòng, cũng như nhau cả.” Lý Tâm Ngọc vừa mở miệng nói “Không” đã bị Bùi Mạc ôm ngang lưng, trự tiếp ôm vào phòng trong. “Ngươi thả ta xuống! Thả ta xuống, Bùi Mạc!” “Tuân mệnh, thần thả công chúa xuống đây.” Chân đạp cửa ra, Bùi Mạc đặt Lý Tâm Ngọc trên chiếc giường tân hôn phủ kín táo đỏ cũng quả nhãn. Nến đỏ sáng rực, bốn phía không một tiếng động, Bùi Mạc một thân xiêm y đỏ, tóc đen như mực, im lặng nhìn lý Tâm Ngọc, u ám nói: “Ngươi có biết, ta đợi ngày này bao lâu rồi không?” “Bùi Mạc, đừng như vậy…” “Suỵt.” Bùi Mạc duỗi tay, nhẹ nhàng đặt lên môi nàng. Rồi hắn đứng dậy lấy hai ly rượu trên bàn, đưa một ly cho Lý Tâm Ngọc, nhẹ giọng dụ dỗ: “Uống rượu giao bôi vào, chúng ta sẽ thành vợ chồng.” Lý Tâm Ngọc co lại trên giường, lắc đầu: “Không! Bổn cung đã có hôn ước với Quách Tiêu rồi.” Trong tay Quách gia còn có chân tướng việc tiên hoàng tử vong! Nàng còn chưa dò ra manh mối, không thể ở thời điểm mấu chốt này xảy ra sự cố. Trong mắt Bùi Mạc lóe lên một tia mù mịt. Hắn cười nhẹ, không nói thêm gì nữa, ngửa đầu uống cạn chén rượu, sau đó kéo Lý Tâm Ngọc vào lồng ngực, mạnh mẽ hôn lên môi nàng. Hắn cạy hàm nàng, liếm cắn môi nàng, vị mát lạnh thơm ngọt của rượu vương trên môi lưỡi dây dưa. Lý Tâm Ngọc “a a” giãy dụa, cuối cùng vẫn bị ép mớm không ít rượu. Nàng vừa sợ vừa giận, há mồm cắn lấy môi Bùi Mạc, mãi đến tận khi cảm nhận được mùi máu tanh mới nhả ra.
Bùi Mạc sờ lên vết máu trên môi, Lý Tâm Ngọc kinh hồn bạt vía, cho rằng hắn sẽ tức giận. Nhưng không, Bùi Mạc ngược lại càng hưng phấn, như thiếu niên ngây ngô của ngày ấy, đến ngữ khí cũng nhảy nhót: “Công chúa vẫn vậy, nói một đằng làm một nẻo, cứ để thần phải dùng đến cách này mới chịu uống rượu giao bôi.” “Đồ điên!” Lý Tâm Ngọc mắng hắn. Bùi Mạc duỗi tay xoa xoa má Lý Tâm Ngọc, nhưng nàng như gặp phải đại dịch, ngửa ra sau né cái xoa của hắn. Đôi mắt trống rỗng của nàng trở nên sắc bén, đột nhiên đứng lên hỏi: “Ngươi muốn làm gì?” Tay Bùi Mạc đơ cứng giữa không trung, chậm rãi buông xuống, lập tức nhếch miệng nói: “Nàng và ta sớm đã là phu thê, hôm nay còn chính thức bái đường thành thân, ngươi nói xem ta muốn làm gì?” Lý Tâm Ngọc căng thẳng đến run lên. Liên quan đến việc giường chiếu, kỹ thuật của Bùi Mạc cũng không phải là quá tốt, dù sao cũng là một thiếu niên chưa có kinh nghiệm, sự đau đớn của lần đầu vẫn hiện hữu trước mắt. Chỉ là khi đó đã có men say, hoặc bởi vì trong đáy lòng nàng thật sự thích Bùi Mạc, vì lẽ đó mà tinh thần vui vẻ đã vượt qua sự đau đớn về thể xác. Nhưng lúc này thì không, bị Quách Tiêu vứt bỏ, manh mối sẽ đứt đoạn, bị ép kết hôn cùng Bùi Mạc chỉ càng khiến nàng cảm thấy mình vô năng. Thấy sắc mặt trắng bệch của nàng, cuối cùng Bùi Mạc cũng toát ra vẻ không đành lòng. Hắn tiến về phía trước, tách bàn tay đang nắm chặt thành quyền của nàng ra, khàn giọng an ủi: “Đừng sợ, ngủ đi, ta không bắt nạt ngươi nữa.” Đêm đó bình an vô sự, Lý Tâm Ngọc nằm trong lòng ngực Bùi Mạc, nghe tiếng gió phương Bắc gầm rú, trằn trọc một đêm không ngủ. Hình ảnh trong mộng dần chuyển, đến mùa tuyết tan, Bùi Mạc dẫn nàng ra thao trường xem luyện binh, Quân lính Bùi gia luyện tập vô cùng nghiêm túc, khiến Lý Tâm Ngọc có một cảm giác bị khuất phục vô cùng to lớn. Nàng lành lạnh nhìn Bùi Mạc, giọng châm chọc: “Ngươi cố ý dẫn ta tới đây xem quân đội của ngươi, là vì muốn vũ nhục ta, nhắc nhở ta?” Bùi Mạc vốn đang phấn khởi chợt ngẩn người, tay đè lên chuôi kiếm, hờ hững đáp: “Đúng thì làm sao? Ta có thực lực đến như này, chẳng lẽ còn không xứng làm phò mã?” “Phò mã?” Lý Tâm Ngọc “ha” một tiếng, cười trào phúng: “Trường An của bổn cung sắp bị các ngươi hủy diệt, đâu còn cái gọi la Phò mã.” Bùi Mạc cũng không giận, chỉ bình tĩnh nói: “Lý Tấn đần độn, triều đại này thay vua đổi chúa là điều tất yếu.” “Ngươi đã đồng ý với ta sẽ lui binh!” Lý Tâm Ngọc cả giận nói: “Ngươi nói lời không giữ lời!” “Ta đã nói rồi, nàng ngoan ngoãn làm phu nhân của ta, ta sẽ lui binh.” “Ngươi ngày nào còn chưa lui binh, ngày đó đừng mơ tưởng sẽ có được ta.!” Có lẽ câu nói này chọc giận Bùi Mạc, hắn lãnh đạm nói: “Nàng không thừa nhận ta là phu quân nàng thì không có chuyện tự do. Ta sẽ giam cầm nàng, chiếm hữu nàng, đùa bỡn ngươi như ngươi đùa bỡn ta lúc đầu…” Lý Tâm Ngọc tức giận. Mấy ngày này nàng đã mệt mỏi không thể tả, lại nhất thời tức giận, đột nhiên cúi người xuống ho khan kịch liệt. Trong cổ có cảm giác ngai ngái, ọc một tiếng liền ho ra máu tươi. Nụ cười trên khóe miệng Bùi Mạc cứng lại, hóa thành hối hận. Sau ngày hôm đó, Lý Tâm Ngọc ưu tư thành bệnh, bệnh ngày càng nặng, người càng tiều tụy, tinh thần cũng suy yếu đi. Bùi Mạc cũng không hề tốt hơn, cả người gầy đi trông thấy, ngũ quan ngày càng lộ vẻ dữ tợn. Ngày nọ, hắn tòng quân trở về, trên đường mang về cho Lý Tâm Ngọc một bịch đường xào hạt dẻ mà nàng thích ăn nhất, còn có một hộp gỗ sơn màu đỏ.
Lý Tâm Ngọc dựa vào thành giường, mở hộp ra xem, là một cành trâm được chạm khắc tinh xảo. “Tặng nàng đó.” Bùi Mạc nhìn nàng đầy mong chờ, còn ân cần thay nàng gài kim trâm lên đầu, gật gù khen ngợi: “Đẹp thật.” Lý Tâm Ngọc sờ lên kim trâm trên đầu, cười cợt nhưng cũng không từ chối vẻ lấy lòng của hắn. Ngày hôm đó Bùi Mạc rất vui, uống rượu, còn ngỡ rằng mình đã khiến làm vơi dần sự ngoan cố của nàng. “Tâm Ngọc, ta cũng không giận nàng nữa, chúng ta đều buông quá khứ xuống, vui vẻ sống qua ngày, có được không?” Hắn thả lỏng đề phòng, ôm lấy Lý Tâm Ngọc, nhưng một khắc sau đó… Một khắc sau đó, Lý Tâm Ngọc gỡ kim trâm trên đầu, dùng chính tín vật hắn tặng nàng, tàn nhẫn đâm xuyên ngực hắn. Mọi việc xảy ra quá đường đột, lồng ngực trong nháy mắt trở nên đau nhức, Bùi Mạc mờ mịt. Hắn cúi đầu nhìn vào chiếc kim trâm đã đâm một nửa vào lồng ngực, nó đã được mài đến vô cùng sắc bén. Hắn không biết tự khi nào, tự khi nào cô nương hắn yêu đã mang theo ý nghĩ này, mài kim trâm sắc bén đến vậy, sau đó tự tay đâm vào lồng ngực hắn. “Nàng dùng chính kim trâm ta tặng… để giết ta? Hay lắm.” Bùi Mạc lấy tay đỡ lấy ngực, lảo đảo đứng không vững. Cằm hắn siết chặt, trong đôi mắt đỏ như có gì đó đổ vỡ, hắn cười nhạo một tiếng, lặp đi lặp lại một câu nói trong yếu ớt: “Đâm hay lắm, rất hay.” Máu tươi thi nhau chảy xuống mặt đất, Bùi Mạc đi vê phía nàng, nàng hoảng hốt lùi về phía sau, eo đập phải mặt bàn, phát ra tiếng vang. Nàng không ngờ cây trâm này sẽ đâm chuẩn như vậy, sâu như vậy… Hầu cận bên ngoài nghe thấy tiếng động lập tức mở cửa lao vào. Lý Tâm Ngọc sợ hãi tột độ, chạy ra phía cửa lớn. Khi đó nàng chỉ có một ý nghĩ: “Rời khỏi nơi này! Rời khỏi nơi này! Quay về Trường An! Quay về bên cạnh Hoàng huynh!” “Đứng lại! Đừng chạy!” Người hầu định đuổi theo nhưng bị Bùi Mạc ngăn lại, dùng hết sức lực cuối cùng, nói: “Đừng đuổi theo, để nàng đi, đừng dọa nàng…” Trong lúc hốt hoảng chạy trốn, Lý Tâm Ngọc liếc mắt nhìn lại, trên trán Bùi Mạc có máu, lồng ngực có máu, đến mắt cũng có máy…Nhưng nàng không thể dừng lại, chỉ có thể liều mạng mà chạy, chạy thế nào xung quanh cũng chỉ là màu máu tươi đến chói mắt. Hình ảnh dần nhạt đi, mộng cảnh hỗn loạn chấm dứt, như khói dần tan biến. “A!” Trong điện Thanh Hoan, Lý Tâm Ngọc đột nhiên thức tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hé miệng thở dốc từng ngụm. Nàng vén chăn lên mờ mịt nhìn xung quanh, nghẹn ngào gọi: “Bùi Mạc! Bùi Mạc!”