Bên trong thư phòng Thanh Hoan điện, Lý Tâm Ngọc tìm công văn thượng cung cục cùng Thái Y viện điều ra, mấy phen kiểm chứng, lại thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn Bùi Mạc nói: "Năm đó thái y tự mình nghiệm thi, Khương phi đúng là đã chết do treo cổ tự tự sát, không tồn tại khả năng nàng còn sống." Bùi Mạc suy nghĩ, đốt ngón tay thon dài nắm hồ sơ vụ án, đọc nhanh như gió, chân mày nhíu chặt: "Nếu như Khương phi không phải giả chết, lại có thể dự đoán chính xác chuyện mười bảy năm sau Vi Khánh Quốc binh bại, xác thực quá đáng sợ." "Kế hoạch của Vi Khánh Quốc nhất định là do Khương phi bày mưu đặt kế.
Bùi Mạc, ngươi còn nhớ lời nhắn của Khương phi nhắn lại trong hộp đồng kia không?" Lý Tâm Ngọc nhắm mắt, nhớ lại nét bút xinh đẹp trên giấy, một chữ không sai đọc thuộc lòng: "Ta suy tính kế hoạch chu đáo chặt chẽ đến cực điểm, vốn không nên thất bại, không biết kẻ nào ra tay, để ước hẹn của ta cùng Vi Lang bị phá vỡ như thế? Nàng nói nàng cùng Vi Khánh Quốc có hẹn, ta hết sức tò mò ước định của bọn họ rốt cuộc là cái gì." Bùi Mạc nhẹ nhàng gật đầu: "Kỳ quái chính là, năm đó người hầu cùng Khương phi có tiếp xúc toàn bộ đều đã chết, chúng ta không thể nào kiểm chứng." "Còn có một phương pháp." Mưa dầm kéo dài, tia sáng mờ tối bên trong thư phòng, Lý Tâm Ngọc nâng lên đôi mắt diễm lệ, chậm rãi phun ra bốn chữ: "Khai quan khám nghiệm tử thi." Người sống đã mất phương pháp kiểm chứng, liền chỉ có tìm cách để người chết mở miệng, từ hài cốt Khương phi tra được chu ti mã tích.
Vì Khương phi năm đó thắt cổ tự tử mà chết, kiểu chết quá mức kinh sợ đi quá giới hạn, vì vậy vẫn chưa ấn lễ táng nhập hoàng lăng, mà là an táng ở đông giao trên núi.
Dù sao Khương phi có liên quan đến hiềm nghi cấu kết nghịch đảng, hiện tại muốn khai quan khám nghiệm tử thi, cũng không có người ngăn cản.
Hoàng đế hoảng sợ nằm liệt giường, an này bèn giao cho Đại Lý tự phụ trách, thái tử Lý Tấn thay truyền chỉ, lệnh cho Đại Lý tự suốt đêm khai quan.Lần khai quan này cũng tra ra âm mưu kinh thiên động địa.
Mưa to mưa tầm tã, không có chút dấu hiệu muốn dừng lại.
Đông cung nội thị khoác áo tơi giơ ô giấy dầu, suốt đêm đến Thanh Hoan điện bẩm báo, mời Tương Dương công chúa dời bước đến đông cung nghị sự.
Nghe nói, người của Đại Lý tự ở trong quan tài Khương phi tìm được hộp đồng thứ hai.
Lúc tới đông cung, bóng đêm đã sâu.
Đèn lồng tàn bại, bầu trời tối màu mực như bị phá cái lỗ thủng, mưa không dứt rơi xuống.
Lý Tâm Ngọc từ trong xe ngựa chui ra, Bùi Mạc đã bật dù, đỡ nàng từ trên xe xuống.
Tiến vào đông cung đại điện, làn váy cùng giày thêu đều bị nước mưa thấm ướt, Lý Tâm Ngọc thẳng thắn cởi ngoại bào treo trên giá gỗ, vượt qua Đại Lý tự thiếu khanh cùng thủ bộ hướng nàng hành lễ, thẳng tắp đi đến hỏi: "Hộp ở đâu?" Bùi Mạc ở sau lưng nàng.
Vì hắn là Tiêu quốc công tương lai, cũng là người có khả năng nhất trở thành Đông Đường phò mã gia, xuất hiện ở nơi này, cũng không có người dám chỉ trích.
Đại Lý tự khanh trình lên một cái hộp, trên hộp chạm hoa thượng phiếm thảm lục màu xanh đồng, cùng hộp lúc trước đào lên ở bãi tha ma không có sai biệt, hiển nhiên là cùng một người làm ra.
Đại Lý tự khanh chắp tay khó xử nói: "Hai vị điện hạ, hộp này không biết là dùng cơ quan gì tạo ra, chùy không mở được đập phá cũng thua, thuộc hạ không có phương pháp mở nó." "Một đám đồ bỏ đi!" Lý Tấn trách mắng: "Đi tìm thợ mở khóa tay nghề tốt nhất Trường An tìm đến đây!" "Để ta đến xem sao." Bùi Mạc hướng về phía trước một bước, nhìn chăm chú hộp mở miệng nói: "Đây là thâm cung cơ mật, không tiện bị người ngoài biết." "Ngươi? Ngươi có thể sao?" Lý Tấn nhíu mày ngồi ở ghế tự, đôi chân không nhẫn nại run run, có chút không tin.
Lý Tâm Ngọc mỉm cười: "Hoàng huynh hãy yên tâm, hộp thứ nhất chính là Bùi Mạc mở." Bùi Mạc không nói, chỉ trở bàn tay từ trong tay áo lấy ra một cây trâm vàng, cắm vào mắt khóa cơ quan, cẩn thận chuyển động.
Trâm cài của ta? Lý Tâm Ngọc sờ sờ búi tóc, lập tức buồn cười: Thảo nào cảm thấy trên đầu thiếu chút gì, hóa ra là bị tiểu tử này mượn cơ hội trộm mất.
Ánh nến trọng trọng, mưa gió rả rích, tiếng vang cơ quan mở ra trên đại điện rõ ràng có thể nghe.
Trong một khoảnh khắc, chỉ nghe Cùm cụp một tiếng, hộp mở, một con rối má hồng mô đỏ máu mắt quỷ lè lưỡi bắn ra ngoài.
Con rối cột tóc mặc quần áo nam, cùng con lúc trước viết ngày sinh tháng đẻ của Uyển hoàng hậu hiển nhiên là một đôi.
Trước ngực nó dùng ngân châm trát đen, lại dùng chu sa viết ngày sinh tháng đẻ, điều duy nhất không giống, chính là trên ngực nó viết ngày sinh tháng đẻ của hoàng đế.
Bốn phía rơi vào một mảnh tĩnh mịch, trên mặt mọi người hoặc phẫn nộ hoặc kinh sợ.
"Hai mươi ba tháng hai?" Thanh âm Bùi Mạc phá vỡ yên lặng: "Sinh thần Bệ hạ không phải hai lăm tháng hai sao?" Lý Tâm Ngọc trầm mặc một hồi, giải thích: "Sinh nhật Phụ hoàng đích thực đúng là hai mươi ba tháng hai, vì phụ hoàng từ nhỏ thể yếu, hoàng gia gia sợ có tiểu nhân mượn chuyện này nguyền rủa phụ hoàng, liền nghe theo thái sử cục bói toán đề nghị, đem sinh nhật phụ hoàng đẩy lên sau hai ngày, đối ngoại tuyên bố hai mươi lăm là sinh nhật người, chỉ có số ít mấy người thân thiết mới biết ngày sinh nhật đích thực." Bùi Mạc hỏi: "Có người nào biết sinh nhật thật của hoàng thượng?" "Ta, hoàng huynh, mẫu hậu, lễ bộ cùng thái sử cục cũng biết, còn có..." Như thể linh quang hiện ra xẹt qua trong óc, Lý Tâm Ngọc con ngươi co rụt lại, tiếp theo đáp: "Phụ hoàng đại hôn, sẽ đem ngày sinh tháng đẻ của chính mình cùng nhà gái hợp cùng một chỗ bói toán cát hung, là vì Vấn danh, cho nên..." "Cho nên, Khương phi cũng biết." Bùi Mạc nhẹ giọng bổ sung.
Nói đến nước này, hộp đồng lại là từ trong mộ huyệt Khương phi đào lên, chân đem đã không cần nhiều lời.
Khương phi trước khi chết dùng vu cổ thuật nguyền rủa hoàng đế hoàng hậu, lại cùng Vi Khánh Quốc mưu phản có trăm mối liên hệ chằng chịt … "Người rắp tâm khôngchính như vậy, dùng cái gì để được phong phi!" Đại Lý tự khanh không thể tưởng tượng nổi, đều là vuốt tay áo hô: "Chúng thần chắc chắn thượng tấu, nghiêm trị Khương thị ác phi!" "Dưới hộp còn có thứ này." Bùi Mạc nói, lại hướng về Lý Tấn: "Vì ngoại thần không thể đeo đao vào điện, còn cần mượn bội đao của thị vệ trong điện thái tử dùng một lát." Lý Tấn phất tay một cái: "Dùng đi dùng đi." Bùi Mạc mượn đao tới, một đao chặt đứt bệ lò xo dưới con rối, một đao nữa bổ ra cơ quan, dưới đáy hộp kia hé ra một quyển sách lớn bằng bàn tay, rơi xuống trên mặt đất.
Có lẽ là do đã qua nhiều năm, lúc Khương phi con sống thường xuyên lật xem, tập sách đã ngả vàng, bên cạnh đã mọc rêu, có chút cũ nát.
Bùi Mạc nhặt lên tập sách, lật xem một phen, lại đặt trên chóp mũi nhẹ ngửi, xác nhận không độc không ám khí, lúc này mới yên tâm đưa đến trước mặt Lý Tâm Ngọc.
Trang đề tên tập sách, Huyền cơ lục ba chữ đoan chính thanh tú rõ ràng có thể thấy.
"Huyền cơ lục? Nghe như là nghiên cứu cơ quan bí thuật các loại." Lý Tâm Ngọc nói như thế, mở ra tờ thứ nhất, tươi cười dần dần mất đi, lập tức trở nên ngưng trọng.
"Thế nào thế nào! Tâm nhi?" Thấy Lý Tâm Ngọc thần sắc đại biến, Lý Tấn tò mò nghiêng đầu qua xem, nhìn nét chữ mơ hồ trên tập sách thì thầm: "Mùng bảy tháng ba năm Đinh Dậu, Vi Lang nói hắn tâm duyệt với ta, buồn cười đến cực điểm...!Y, trong này viết cái gì vậy? Không giống như là cơ quan bí thuật nha!" "Là nhật ký của Khương phi." Bùi Mạc ôm cánh tay, tầm mắt rơi vào trên tập sách, chỉ cảm thấy giữa nét chữ nhỏ nhắn xinh đẹp kia lộ ra âm u quỷ mị khí, làm người ta không lạnh mà run.
"Bên trong này, có toàn bộ chân tướng..." Lý Tâm Ngọc nói, tựa như không cách nào tiếp nhận hiện thực trùng kích, bỗng nhiên khép lại tập, thất thần thở phì phò.
Bùi Mạc lo lắng nắm tay nàng, cảm nhận được lòng bàn tay nàng chảy ra mồ hôi lạnh, đau lòng nói: "Công chúa không cần miễn cưỡng chính mình." "Không, ta muốn xem, ta muốn biết chân tướng." Nói xong, Lý Tâm Ngọc nhắm mắt hít sâu một hơi, lại lần nữa mở ra tập sách.
… Mùng bảy tháng ba năm Đinh Dậu, Vi Lang nói hắn tâm duyệt với ta, buồn cười đến cực điểm! Vốn tưởng rằng hắn là người nghiêm túc chất phác như vậy, không biết cái gì là tình yêu, không ngờ mới qua mấy tháng, liền bị ta công phá.
Hắn với ta mà nói đã mất đi tính khiêu chiến, thời gian tiếp theo nên tìm con mồi kế tiếp…
… Mười lăm tháng tư năm Đinh Dậu: Cái gì gọi là yêu? Trong hồng trần muôn trượng, có thể hay không thật sự có tình yêu đích thực? … Mười lăm tháng tám năm Đinh Dậu: Không thú vị, không thú vị đến cực điểm.
Thục châu đạo phủ to như vậy, lại không có một người có thể cùng ta thế lực ngang nhau, tất cả đều là hạng người ham mê túi da dung tục! … Mùng mười tháng chín năm Đinh Dậu: Vi Lang lại viết thư tới, nói chờ hắn áo gấm về làng, liền tới xin cưới ta...!Trò chơi mà thôi, hắn lại coi là thật? … Hai mươi ba tháng mười năm Đinh Dậu: Ta muốn rời khỏi nơi này.
… Hai mươi bốn tháng mười năm Đinh Dậu: Nghe phụ thân nói, trong thâm cung ngươi lừa ta gạt, được làm vua thua làm giặc ba gợn sóng đào, thật sự hợp ý ta? Ta muốn vào cung, đuổi theo tìm người có thể cùng ta là kỳ phùng địch thủ.
… Mùng chín tháng mười hai năm Đinh Dậu: Cơ hội tới, thái tử đón dâu, ta sau cùng cũng ở trong danh sách được chọn.
Nghĩ một chút, bỏ những thứ dong chi tục phấn, các nàng không xứng làm đối thủ của ta.
… Mùng một tháng ba năm Mậu Tuất: Lại là cái nữ nhân kia, nghe nói là vết chu sa trong tim thái tử, rất thú vị.
… Mười tám tháng tư năm Mậu Tuất: Hôm nay xuất giá, muôn người đều đổ xô ra đường, nhưng ta biết bọn họ cũng không phải là đến xem ta, đến cả chân dung của ta, chẳng qua cũng là làm nền cho nữ nhân kia mà thôi.
Ngoại trừ hắn...!Vi Lang ở trong bể người cùng ta vội vã thoáng nhìn, ta thấy được trong mắt của hắn không cam lòng cùng phẫn nộ.
Phá hủy hi vọng của người khác, để hắn không ra khỏi mê cung ta thiết kế, không phải là niềm vui của ta sao? Nhưng mà sau đêm đại hôn, thái tử vậy mà chưa từng đến chỗ ta ở, đến cả liếc mắt nhìn ta một cái cũng không nguyện ý, hắn yêu nữ nhân kia như vậy sao? Hay là nói, dung mạo của ta không đủ để hấp dẫn hắn? khôngkể như thế nào, đây là lần đầu tính sai.
… Mười chín tháng tư năm Mậu Tuất: Thực sự là quá thú vị! Ta gặp được nữ nhân kia! Nàng rất đẹp, có mỹ mạo có phong thái khiến nam nhân dừng chân , ngay cả ta cũng suýt nữa muốn yêu nàng ...!Yêu? Thế gian này thật sự có chân ái sao? Chẳng qua đều là lời ngon tiếng ngọt của nam nhân mà thôi.
… Mùng một tháng năm năm Mậu Tuất: Trần phi có thai, sợ đến mức chạy đến chỗ ta khóc lóc kể lể, nàng nói nếu hoàng hậu biết, chắc chắn sẽ tìm cách loại bỏ hài tử của nàng, nhưng hoàng đế tuổi già, nếu như nàng mất đi đứa bé này, liền không có cơ hội thụ thai.
Hừ, thực sự là nữ nhân đáng thương...!nể mặt nàng là đồng hương, ta cho nàng một túi gấm, giúp cho nàng có thể bình an sinh hạ đứa trẻ này.
… Mười chín tháng tám năm Mậu Tuất: trong mắt Thái tử chỉ có Uyển Nhi.
… Hai mươi bảy tháng tám năm Mậu Tuất: Trịnh Uyển Nhi mang thai, thật buồn nôn! Mười ba tháng mười một năm Mậu Tuất: Ta thất bại, thái tử tuyên bố đem ta biếm lãnh cung.
Trong lòng muôn vàn mưu kế, cũng không thể dao động thái tử và Trịnh Uyển Nhi nửa phần, may mắn chính là, bọn họ cũng không có chứng cứ lên án ta.
… Mùng một tháng mười hai năm Mậu Tuất: Trần phi sinh hạ Thụy vương, nàng rất cảm kích ta, nói nguyện cho ta máu chảy đầu rơi.
A, lại thêm một quân cờ có thể lợi dụng.
Nữ nhân đáng thương, nàng không rõ chính mình sinh hạ long tử, không phải là cực khổ kết thúc, mà là tai nạn bắt đầu… … Mười sáu tháng sáu năm Kỷ Hợi: Uyển Nhi sinh hạ nam hài, mẹ con bình an, thực sự là mệnh lớn.
Mùng mười tháng chín năm Kỷ Hợi: Hoàng đế băng hà, thái tử thế chỗ, Uyển Nhi làm hoàng hậu.
Một năm rưỡi , ta thậm chí ngay cả mảy may thắng lợi cũng chưa từng đạt được, vì sao? Rốt cuộc là nơi nào phạm sai lầm? Vì sao mỗi lần sắp thành công, luôn luôn sai một nước cờ! Hai mươi lăm tháng mười hai năm Kỷ Hợi: Tế tự lễ lớn bại lộ, ta bị biếm vào lãnh cung.
Hắn nói ta quả thực là la sát ác ma, nhìn thấy hắn phẫn nộ đỏ cả mắt, ta tựa như tìm được niềm vui đã lâu.
… Mười tám tháng năm năm năm Canh Tý: Hoàng thượng ân chuẩn cho ta thông khí, gặp được tuần thành đại thống lĩnh Vi Lang.
Hắn thực sự là vừa anh tuấn lại ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức lúc ta rơi nước mắt, hắn liền tin ta là phụ nhân bị vắng vẻ đáng thương khi dễ… … Mùng bảy tháng bảy năm năm Canh Tý: Hắn tới gặp ta, nói muốn dẫn ta đi, thật buồn cười! … Mười bảy tháng chín năm năm Canh Tý: Thâm cung không thú vị, ta chơi đã chán.
Mỗi khi nhìn thấy Uyển Nhi và hoàng thượng ân ái như vậy, ta càng phát ra cảm giác bơ vơ không cam lòng.
… Mười sáu tháng mười một năm năm Canh Tý: Ta muốn đoạt lại tất cả, đoạt không được, sẽ phá hủy nàng.
… Mùng bảy tháng ba năm Tân Sửu: Hoàng thượng và Trịnh Uyển Nhi đến hoa viên ngắm hoa, hắn nói muốn cùng hoàng hậu đầu bạc tới già, sinh cùng khâm chết chung huyệt.
Ta lại không tùy tiện.
Trên đời này nào có cái gì gọi là chân ái? Tình yêu của nam nhân đều theo dung mạo của nữ nhân mà suy bại mà hạ thấp, cho nên một nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp, hẳn là nên đương tuổi đẹp nhất chết đi, không đến mức bị năm tháng giày xéo.
… Mùng mười tháng chín năm Tân Sửu: Như ta sở liệu, quần thần đã xúc động phẫn nộ, tố cáo Uyển Nhi chuyên sủng… Nhìn thấy mấy dòng này, Lý Tâm Ngọc đã chạm tới tình tiết trọng yếu nhất của chân tướng.
Ngón tay nàng run rẩy, lật trang giấy mấy lần mới thành công, tiếp theo, một nhóm chữ kinh sợ tràn vào mi mắt của nàng: Mười bốn tháng tư năm Nhâm Dần: Ta cần dùng cái chết của ta, bày bố một thế cục.
"Quả nhiên là thế, cái nữ nhân điên cuồng đáng sợ này!" Lý Tâm Ngọc và Lý Tấn đồng thời hô hấp cứng lại.
Nhưng sự tình vẫn chưa đến đây là kết thúc, Khương thị thậm chí tỉ mỉ ở trong nhật ký ghi chép kế hoạch của chính mình, bao gồm làm thế nào dạy Vi Khánh Quốc chế tạo cơ quan cơ nỏ, làm thế nào ở bên cạnh kích thích ái dục cùng thù hận, làm thế nào để hắn trong vòng năm năm thăng quan thêm tước trở thành thân vệ của hoàng đế, còn làm sao ra tay tàn hại hoàng hậu giá họa cho Bùi gia… Nàng am hiểu sâu sắc tính tình Lý Thường Niên, biết hoàng hậu vừa chết, hắn chắc chắn sẽ bi thống dị thường, cho nên còn uyển chuyển nhắc nhở Vi Khánh Quốc có thể dùng đan dược chi độc khống chế hoàng đế, kiềm chế vua để điều khiển chư hầu.
Cuối cùng lại khóc lóc kể lể mình ở lãnh cung thống khổ như thế nào, đem tâm tư Vi Khánh Quốc vững vàng nắm trong tay.
An bài xong tất cả, nàng chọn một thời cơ làm cho mình chết đi, kích thích mạch nước ngầm dư luận xôn xao.
Cuối cùng, Khương phi viết: “Mười ba tháng chín năm Nhâm Dần: Trịnh Uyển Nhi lại có thai, không biết là nam hay là nữ.
Nhưng mà chuyện này đã không quan trọng.
Ta chết tại hai mươi mốt tuổi, cho nên, đứa nhỏ thứ hai này của nàng cũng sẽ phải chết ở năm hai mươi mốt tuổi...!Lang Gia vương lòng muông dạ thú, ngày diệt quốc, cũng sẽ là ngày giỗ của bọn họ.
Ta không sợ sự tình bại lộ, mặc dù bọn ngươi thắng, đào phần mộ quật ra phát hiện mọi chuyện là do ta làm thì thế nào? Thân thể ta đã chết, mà các ngươi không thể nào báo thù, còn sống ở trong thống khổ, chờ tai nạn kế tiếp tiến đến.” Lạc khoản như cũ là một chữ Khương, bên cạnh còn vẽ một cái mặt quỷ lè lưỡi, kiêu ngạo đến cực điểm.