Thẩm Hà nói: “Nhưng tôi hi vọng cô trách tôi.” Thẩm Trĩ nói: “Tại sao?” Cô gần như là chẳng suy nghĩ đã hỏi luôn câu này. Nhưng dường như anh lại chưa từng suy nghĩ nguyên nhân: “….Tôi có chỗ nào khiến cô bất mãn không?” “Cũng không có gì đặc biệt,” Thẩm Trĩ trả lời, giọng nói bình tĩnh, “Cũng chỉ là luôn thích chất đống đồ trong phòng khách, chặn mất lối đi của tôi thôi….Sao vậy hả? Bỗng nhiên hỏi cái này.” Sau đó đầu bên kia im lặng một lúc lâu, Thẩm Hà trả lời: “Tôi biết rồi.
Vậy về nhà gặp?” “Về gặp.” Thẩm Trĩ thở phào một hơi. Kết thúc cuộc điện thoại, Thẩm Hà chăm chú nhìn điện thoại ngẩn người. Mãi lâu sau, anh mới quay người lại, vẫy tay với trợ lý nói: “Tan làm thôi.” Mới đầu trợ lý còn hơi do dự, đi tới cầu thang lại ngoảnh lại.
Hành lang không bật đèn, chỉ có thể nhìn thấy Thẩm Hà đứng một mình ở nơi đó, không hề nhúc nhích, giống như hóa thanh thành một tảng đá màu xám. * Khi Tập Tập đi vào, Thẩm Hà đang dựa vào bên cửa sổ.
Chị ta vội vã đi lên phía trước kéo anh, rồi nói: “Lại lên cơn à? Muốn bị người ta chụp thì xuống dưới lầu mà nude, đừng đứng ở đây ảnh hưởng người khác.” Hiếm khi Thẩm Hà đối diện với câu chậm chích này mà không có bất kì phản ứng gì. Anh chỉ chậm rãi ngồi xuống ghế, tiện tay chọn lấy một quyển sách trên giá để giết thời gian.
Trông thấy dáng vẻ này của anh, Tập Tập chống nạnh im lặng một hồi, cuối cùng mở miệng nói: “Tôi có một tin tốt và một tin xấu.” Nghe thấy câu này, cuối cùng Thẩm Hà cũng ngẩng đầu lên. Tập Tập bị buộc phải lôi ra giọng điệu cũ rích: “Cậu muốn nghe cái nào trước?” Dường như Thẩm Hà đang cân nhắc giây lát. “Tốt đi.” Anh nói. “Được,” Tập Tập rặn ra một nụ cười, “Đạo diễn Hoàng Chính Phi gửi tin video cho cậu, muốn cậu thử vai cho tác phẩm mới của ông ta.” Cho dù là Thẩm Hà, trên gương mặt cũng hiện ra một tia kinh ngạc: “Tại sao___” “Cậu xem thử cái này.” Nói xong, Tập Tập đưa iPad qua, mở đoạn video trong hòm thư ra cho anh xem. Bên trong video, chỉ nhìn thấy Hoàng Chính Phi ngồi ở phòng tiếp đón khách chẳng rõ là ở đâu, ông ta vui vẻ nhìn vào ống kính nói: “Hi, Thẩm Hà.
Gần đây có khỏe không? Tôi hi vọng cậu sống không tốt!” Chỉ mỗi thế này, Thẩm Hà đã bắt đầu không vui. “Lão già này….” Anh không nhịn nổi nghiến răng nghiến lợi. Ngay sau đó, Hoàng Chính Phi nói: “Có phải cậu đang mắng tôi rồi không hả? Đáng tiếc là tôi không nghe được, dạo này bận sứt đầu mẻ trán, ngày nào cũng chán ngắt vô vị, khiến tôi vô cùng muốn nhảy xuống biển.
Nhưng mà, ngay tại lúc này, cậu đoán xem tôi nhìn thấy cái gì___”
Đầu mày của Thẩm Hà càng nhíu chặt hơn. “Tèn ten!” Ống kính của Hoàng Chính Phi chiếu sang màn hình điện thoại của mình, bên trong là cảnh Thẩm Hà đụng độ với phóng viên, Thẩm Hà bên trong đó nghiêm mặt giận dữ, mất sạch tiêu chuẩn của nhân vật công chúng. Có khả năng bởi vì đã qua rồi, Thẩm Hà chẳng còn sức mà nổi điên nữa, quay đầu hỏi trợ lú: “Rốt cuộc lão ta muốn làm gì?” “Tôi biết sau khi cậu thành danh đã ồn ào vô số lần, nhưng mà, lần này,” Nói xong Hoàng Chính Phi nghiêng màn hình qua, dường như đang đi sâu vào nghiên cứu thứ gì đó, mà người nào đó không tự chủ nín thở, kế đó nghe thấy người trong video tiếp tục nói: “Phải chăng có thứ gì đó bất đồng không?” Thầm Hà không buồn lên tiếng, anh giơ tay lên đỡ lấy đầu, cả gương mặt như rơi vào trong bóng tối. Hoàng Chính Phi hơi ngừng lại không hiểu tại sao, sau đó cười nói: “Được rồi.
Chẳng cần biết ra làm sao, nhưng dáng vẻ này của cậu rất được lòng tôi, khiến tôi nhìn thấy không ít thứ cần thiết.” Sau đó ông ta phát lòng từ bi tuyên bố anh quay thử phim. Sau đó dặn dò thêm một số yêu cầu cơ bản. Nếu không phải cái iPad này cuối năm nay Tập Tập mới mua, có khả năng Thẩm Hà đã không nhịn được mà đập nát nó. Tập Tập liếc xéo, thu lại biểu cảm trên mặt hỏi: “Cho nên rốt cuộc cậu có muốn thử không?” Thẩm Hà nhìn vách tường trước mặt, cả người toát ra vẻ lo âu bất an mãnh liệt.
“Đương nhiên phải thử.” Anh quay lưng lại với người đại diện, nhưng trả lời cực kì nhanh chóng. Vẻ mặt thách thức lại đắc ý của Hoàng Chính Phi quanh quẩn trong đầu anh không tan, Thẩm Hà nghĩ, con người này rốt cuộc là thế nào đây? Lại không nhịn được ấn chặt gương mặt của mình, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc. Lộ liễu đến vậy sao? * Tin tức của show [Nam nữ kết hôn] cuối cùng cũng đến. Lúc ấy, Thẩm Hà đang dựa vào nào là cà phê, kẹo bạc hà, tào phớ vân vân đủ các thể loại thực phẩm không đàng hoàng sống tạm bợ mấy ngày.
Tập Tập cũng đã nổi cáu rồi, nên năn nỉ cũng năn nỉ rồi, chỉ còn thiếu nước nhét Thẩm Hà vào bao tải rồi tẩn cho một trận nữa thôi.
Đang lúc chuẩn bị thực hiện kế hoạch, lời mời tới hội nghị của chương trình thực tế kia tới vô cùng kịp thời. “Đinh Nghiêu Thải gửi tin nhắn tới, hỏi hai đứa có muốn đi chung không.” Tập Tập nói. Anh ngần ngừ một lúc mới đưa ra quyết định. Miệng nói “được thôi” nhưng biểu cảm trên mặt hoàn toàn không nhìn ra “được thôi” tí nào. Sau khi biết được Thẩm Hà sẽ tới đón mình, Thẩm Trĩ thay quần áo, buộc tóc gọn gàng, trong lúc chọn nước hoa thì lại ngập ngừng, buồn bực rốt cuộc tại sao bản thân lại chuẩn bị chu đáo đến thế. Bỗng cô sực tỉnh, cũng chẳng phải vì ai cả, chỉ đơn giản là chú ý hình tượng mà thôi. Cô tiếp tục nghỉ ngơi một lúc. Thẩm Hà gửi tin nhắn có hai chữ đơn giản vào wechat: “Xuống dưới.” Thế nên Thẩm Trĩ đứng dậy.
Lúc gửi tin nhắn cho Thẩm Trĩ thì Thẩm Hà vẫn chưa tới.
Thẩm Trĩ dựa theo tốc độ của mình, sử dụng người máy thông minh để xác nhận điện nước an toàn, sau đó đổi một chiếc túi, mới đứng dậy xuống dưới. Không chệch một giây một phút nào, giống như mọi việc đều nằm trong tính toán vậy, Thẩm Hà đúng lúc dừng ở trước cổng nhà.
Bọn họ gặp mặt, bầu không khí xung quanh họ chẳng có bất cứ ngượng ngập xấu hổ nào. “Ăn cơm chưa?” Anh khom người mở cửa xe cho cô, thuận miệng hỏi một câu. “Chưa.” Cô ngồi lên xe, “Đang thèm ăn lẩu.” Thẩm Hà nhướng mày, không nói cái gì, chỉ tự động thay đổi đích đến.
Bọn họ đi ăn lẩu. Tiệm lẩu này là nơi mà người chế tác trước kia mời khách, kêu Thẩm Hà dẫn người nhà tới đây ăn. Không cần biết đối diện là người giàu hay là nghệ sĩ, chẳng cần biết người ra tiếp đón là người nổi tiếng hay là người qua đường có tiền, nhân viên phục vụ cũng chẳng lấy làm lạ. Sau khi xác nhận đơn xong, người thứ ba đi khỏi, phòng vách ngăn chỉ còn lại hai người Thẩm Hà và Thẩm Trĩ.
Thẩm Trĩ chậm rãi uống nước trà, Thẩm Hà thì đang xem điện thoại.
Đợi đến khi nguyên liệu đồ ăn được đưa lên, trước tiên Thẩm Trĩ đẩy bánh hoa quế đi nói: “Dạo này tôi đang giảm cân.” Thẩm Hà gật đầu qua loa, sau đó bắt đầu dùng đũa nhúng thịt, đợi đến khi chín tới thì gặp vào trong đĩa của Thẩm Trĩ. Thẩm Trĩ chỉ chịu trách nhiệm ăn. Ăn một lúc lâu, cuối cùng Thẩm Trĩ cũng ngẩng đầu lên, uống một hớp nước cho trơn họng. Cô không nói chuyện, nhưng anh biết rõ cô muốn hỏi điều gì. Thẩm Hà nói: “Tôi không có khẩu vị.” Bỏ qua quan hệ vợ chồng này, ít nhất bọn họ cũng là bạn cùng nhà và đối tác xác thịt nhiều năm.
Cô không thể không rõ tình trạng của anh. Thẩm Trĩ trợn to mắt, giống hệt như con mèo bông lườm Thẩm Hà một cái.
Chẳng quan tâm anh không có khẩu vị là thật hay giả, cô gắp thẳng một miếng củ sen thái lát vào miệng anh. Thẩm Hà vô thức phối hợp, nhưng anh mắt vẫn dừng trên gương mặt Thẩm Trĩ không rời, còn đôi đũa bị lệch làm bẩn gỏ má. “Cô có thể cẩn thận chút được không?” Anh vừa nhau vừa oán giận. Thẩm Trĩ bặm môi, rồi đưa một tờ khăn giấy qua: “Là tự anh không cẩn thận.” Một khi ăn được miếng thứ nhất, tiếp sau đó cũng như nước chảy bèo trôi.
Thẩm Hà và Thẩm Trĩ vừa ăn vừa trò chuyện. Là Thẩm Hà nhắc tới công việc trước: “Có phải gần đây cô bị người ta bắt nạt rất ghê đúng không.” E-kip đương nhiên rất quan tâm các loại hướng gió trong giới giải trí, tin tức của người hợp tác với mình càng không dễ bỏ qua.
Bài marketing Cát Lạc Lạc đóng bộ phim [Chẳng lương thiện chút nào] đã bay đầy trời, các blogger liên tục đăng những bài bình chọn xem Thẩm Trĩ và Cát Lạc Lạc ai thích hợp đóng bộ phim này hơn.
Đại đa số fan hâm mộ của Thẩm Trĩ là quần thể không chú trọng đến số liệu, những lúc như này tất nhiên sẽ rơi vào thế hạ phong. Nhưng Thẩm Trĩ chẳng buồn để tâm chút nào.
Cô gật đầu, bình tĩnh thêm dấm đen.
Thực ra cô muốn ăn tương mè, nhưng còn phải để ý đến lượng calo, không phải cái gì cũng nuốt xuống được. “Chẳng phải cô ta cũng tham gia à? [Nam nữ kết hôn] ấy.” Thẩm Hà vừa lướt đọc tin tức vừa nhắc tới tin tình báo mà mình vừa thu được. Khách mời của show [Nam nữ kết hôn] không hoàn toàn là nam nữ đã kết hôn. “Đúng.” Thẩm Trĩ biết từ đời, vậy nen chẳng cảm thấy ngạc nhiên, “Hơn nữa anh đoán xem người hợp tác với cô ta là ai?” “Ai?” Trong cốc không còn nước trà nữa, Thẩm Trĩ tỉnh bơ với cốc của Thẩm Hà sang.
Cô uống một hớp, sau đó mới trả lời: “Là Trình Duệ Y.” Thẩm Hà giật mình. Chẳng rõ tại sao, điều đầu tiên anh nghĩ đến chẳng phải là chương trình talkshow của mình bị cho leo cây, mà là lần đầu tiên Thẩm Trĩ nhắc tới người này đã nói câu “Anh nhất định sẽ thích”.
Đến tận ngày hôm nay, thậm chí anh còn từng nấu cho cậu ta một bữa cơm, ấn tượng của Thẩm Hà đối với Trình Duệ Y không tốt mà cũng chẳng xấu. Tại sao cô lại chắc nịch rằng anh sẽ thích cậu ta? Bởi vì cô cũng thích sao? “Sao thế? Anh không muốn gặp cậu ta à?” Thẩm Trĩ nói. “Không.” Đáp án mà Thẩm Hà đưa ra có hơi vội. Anh định dùng việc uống nước để che giấu gì đó, nhưng hiển nhiên chưa phát hiện cốc nước đã bị người ta lấy đi mất rồi___Chiếc bình anh cầm kia là đồ đựng nước chấm. Uống phải một ngụm dấm Thẩm Hà ho khụ khụ. Là người đứng xem, Thẩm Trĩ vừa buồn cười vừa bất lực đưa cốc nước cho anh. Hai người dùng bữa với nhau, đôi khi là mỗi người một nửa, thi thoảng là lần lượt thanh toán, tóm lại là cố gắng làm đến bình đẳng hết mức. Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới đài truyền hình, trên đường đi Thẩm Trĩ nhìn thấy chỗ bán bánh mì, bất giác dựa đầu vào khung cửa sổ, tự nhiên cảm khái nói: “Thời gian ăn kiêng đúng là nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn.
Bình thường anh có thích ăn thứ gì không?” Thẩm Hà ngẫm nghĩ, quét mắt qua gương chiếu hậu: “…Cơm thịt bò xào?” Sở thích của hai người từ trước kia đã bắt đầu trùng hợp. Thẩm Trĩ thèm ăn cơm rang kim chi thịt lợn thở dài một hơi. Tập Tập và Đinh Nghiêu Thải đã tới từ sớm.
Chế độ chung đụng nhìn thì vui vẻ hòa hợp nhưng thực tế khói thuốc súng bắn ra bốn phía, giống hệt như nghệ sĩ dưới tay bọn họ. Đoàn người lục tục nhập cuộc. Trước mắt 3 tổ khách mời kì đầu tiên của show [Nam nữ kết hôn] đã đến đầy đủ Trừ Thẩm Hà và Thẩm Trĩ một người phụ trách màn bạc, một người phụ trách màn hình nhỏ ra, còn có hai cặp khác. Đôi thứ nhất là nhân vật tai to mặt lớn nói một không nói hai trong giới.
Bên nam là tiền bối ảnh đế nhận giải thưởng đến mỏi tay, tùy tiện chọn ra một bộ cũng là tác phẩm kinh điển.
Bên nữ là ca sĩ có bối cảnh nhất định.
Tuổi tác của bọn họ vào khoảng trên dưới 40.
hai người đều hiếm khi tiếp xúc với chương trình tạp kỹ chứ càng đừng nói là chương trình thực tế. Đôi thứ hai là Cát Lạc Lạc và Trình Duệ Y.
nhóm của hai người họ chuyên nhắm vào tầng lớp khán giả trẻ tuổi.
Hai người này đều đang muốn chuyển hình từ việc dựa vào lưu lượng kiếm cơm sang giai đoạn thực lực.
Chương trình [Nam nữ kết hôn] này là thách thức, cũng là cơ hội.
Nói tóm lại, sau khi cân nhắc kỹ càng, bọn họ lựa chọn tham gia. Định vị của tổ đằng trước là đáp án tiêu chuẩn, sách giáo khoa, mà khác biệt của nhóm Trình Duệ Y và Cát Lạc Lạc với vợ chồng nhà họ Thẩm chính là “Kết hôn giả” và “Kết hôn thật” . [Nam nữ kết hôn] là chương trình thực tế dạng sinh hoạt có thêm yếu tố cạnh tranh và yêu đương. Đạo diễn rất thẳng thắn bày tỏ: “Chúng tôi khá là tham lam.
Muốn tạo ra bước đột phá, cũng hi vọng có thể thể hiện ra trạng thái sinh hoạt chân thực nhất của các vị.
Vì vậy về mặt này, có khả năng cần làm việc các thầy cô cân nhắc.
Chẳng qua chỉ cần đi theo tiết tấu ghi hình của chúng tôi, tích cực tham gia, tin tưởng sẽ không có vấn đề gì.” Thẩm Trĩ cầm tài liệu được phát lên xem. Kì thứ nhất phải vào trong núi. Cô xem mấy trang, đằng sau còn kèm theo động vật gia cầm mà tổ ghi hình chuẩn bị. Bỗng nhiên, Thẩm Hà đẩy phần tài liệu của anh sang.
Thẩm Hà dùng bút khoanh tròn trên trang đang được mở ra nói: “Cô có cảm thấy chương trình tạp kỹ này có hơi khó nhằn không?” “Đúng là có chút.” Thẩm Trĩ nhận lấy, viết xuống bên dưới, “Nhưng có thể kéo rating là được.” “Đã phải tự cung tự cấp, lại còn phải tham gia tranh tài, chẳng phải thử thách thể lực quá sao?” “Có lẽ sẽ lồng cuộc tranh tài vào trong quá trình tự cung tự cấp đó.” “Có cần học trước mấy kĩ năng nấu cơm không? Chỉ có mấy món kia nhà chúng ta.” Anh rất điềm nhiên viết nói. Cô dùng nét chữ trả lời: “Tôi không được.” Thẩm Trĩ giơ tay lên che miệng, âm thầm liếc mắt sang bên kia xem Thẩm Hà định viết cái gì.
Chỉ nhìn mỗi vẻ mặt, quả thật Thẩm Hà chẳng có chút khuyết điểm nào, ngừng rồi lại viết, dáng vẻ dường như rất nghiêm túc. Bọn họ trò chuyện kiểu tương tác tôi tới anh đi này. Hai người giả bộ nói chuyện riêng trông rất ra hình ra dáng, bởi vậy chẳng có bất cứ ai phát giác, trừ hai người đại diện hiểu bọn họ như con trai con gái ruột ra. Tập Tập dùng chân đạp Thẩm Hà một phát, Thẩm Hà ngẩng đầu lên, đụng ngay phải vẻ mặt cảnh cáo. Đinh Nghiêu Thải dùng bút gõ lên cánh tay Thẩm Trĩ, người mang danh xưng sinh viên gương mẫu lập tức thu tay lại, trên giấy còn có dòng chữ “Ngoan ngoãn nghe người ta nói”.
Thẩm Hà trả lời: “Thành thật như thế làm gì?” sau đó cố tình nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô. Thẩm Trĩ bị anh nhìn dựng hết lông tơ, dứt khoát dùng sức véo lên eo anh một cái. Thẩm Hà bỗng giơ mạnh tay lên. Hai người đều mang ý xấu nhìn chằm chằm vào đối phương, muốn oán trách đối phương, nhưng lại cảm thấy buồn cười.
Sơ xuất chính là không dự tính được những người khác đều nhìn qua. May mà cuộc họp đã đi đến hồi kết. Những chuyện quan trọng đã bàn giao xong, những người khác bắt đầu trò chuyện với nhau, hoặc là có người thu dọn đồ chuẩn bị rời khỏi. “Thầy cô,” Chỉ thấy nhân viên công tác đều là vẻ mặt hiền từ trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, mang não đu cp, fan cp, khiến cho sống lưng Thẩm Hà và Thẩm Trĩ không hẹn mà cùng ớn lạnh, “Tình cảm tốt thật.”