Edit+Beta: Mỹ Nữ Ái Đường Do not reup "Happy birthday to you." "Happy birthday to you." "Happy birthday to Nhất Nhất." "Happy birthday to you." "Nhất Nhất nhanh ước đi." Vừa hát xong Tiểu Thạch liền hưng phấn nói. Nhất Nhất gật đầu, nhắm hai mắt, tay để trước ngực thầm ước, sau đó thổi tắt nến. "Nhất Nhất ước cái gì vậy?" Dịch Huyên cúi xuống hỏi bé. Tiểu Thạch đã giành trước trả lời "Bác ơi, nếu nói ra điều ước của mình thì sẽ không linh đâu đó." Dịch Huyên có chút dở khóc dở cười, tụi nhỏ mới lớn mà cũng biết nhiều chuyện gớm, "...!Được, Nhất Nhất không nói nữa nha." Nhất Nhất lại đảo con ngươi nhanh nhẹn của mình, chớp chớp vài cái nói "Mama, bây giờ bé có một điều ước, mama thực hiện được nè." "Ồ, Nhất Nhất nói đi, mama thực hiện được thì sẽ thực hiện được." "Cảm ơn mama" Nhất Nhất ôm lấy cổ Dịch Huyên, làm nũng "Nhất Nhất muốn tối nay ngủ cùng mama." Dịch Huyên: "..." "Huyên Huyên, Nhất Nhất mới ba tuổi, sao con để thằng bé ngủ riêng hả?" Diệp Tiểu Hà hỏi, có chút trách cứ. "...!Không phải đâu mà." Dịch Huyên đỏ mặt, nhất thời không biết nói thế nào, nhưng Nhất Nhất lại nói "Buổi tối Nhất Nhất tỉnh lại, papa mama đều chạy ra phòng khách ngủ, hoặc là cháu bị đưa sang phòng thiếu nhi, Nhất Nhất ngủ một mình rất sợ hãi a." Mọi người hiểu rõ, Dịch Huyên không nhịn được, sợ Nhất Nhất tiết lộ thông tin mật, thế là chỉ có thể chặn lại "Được, mama đêm nay ngủ với bé." Được mama bảo đảm cho như thế, Nhất Nhất liền hạnh phút hôn chụt một phát lên mặt của Dịch Huyên.
Lúc sau lại bắt đầu tự nói nhỏ "Papa toàn hôn miệng của mama, thế mà bé chỉ có thể thơm má của mama." Mọi người: "..." Ăn xong bánh kem, tiệc sinh nhật cũng đã kết thúc, mọi người đều rời Sơn Hồ Cư. Chơi cả ngày, lại không có ngủ trưa, giờ Nhất Nhất cũng không mở nổi mắt nữa, bị Ninh Khang ôm vào ngực liền muốn ngủ. Thật ra bé vẫn muốn mama ôm, nhưng đi ra bãi đỗ xe cũng khá xa, Ninh Khang làm sao có thể để vợ yêu chịu khổ cơ chứ, thằng nhóc này cũng đã 16 kg rồi. Diệp Tiểu Hà cùng Dịch Huyên đi ở phía sau, Diệp Tiểu Hà nhớ tới lời bé con nói đêm nay, nhịn không được nói "Con với Ninh Khang tình cảm thân mật là chuyện tốt, nhưng ở trước mặt Nhất Nhất vẫn nên có chừng mực, cháu nó còn nhỏ." Dịch Huyên cảm thấy thực sự ủy khuất, cô đã rất thủ tiết trước mặt con trai, chỉ là chồng không đáng tin lắm.
Hôm nay ăn giấm của Nhất Nhất, liền bắt đầu thị uy con. "Con biết rồi ạ." Việc này cô cũng đuối lý, Dịch Huyên chỉ có thể làm thinh, nhưng trong thì nói thầm, lúc cô còn nhỏ Diệp Tiểu Hà với Dịch Hải Lập có chút nào tém tém hả. Chờ đi đến bãi đỗ xe, Nhất Nhất đã ngủ rồi, Dịch Huyên liền đảm đương trách nhiệm lái xe, còn Ninh Khang ôm bé ở ghế sau. Dịch Huyên nhìn thấy hai người tương thân tương ái như vậy cũng thấy có chút an ủi, đặc biệt là lúc Ninh Khang sợ đánh thức con, mỗi động tác đều rất nhẹ nhàng. Về đến nhà, Ninh Khang liền ôm bé đi thẳng vào phòng thiếu nhi, Dịch Huyên muốn ngăn cũng không được, vì thế cô tắm rửa trước, nghĩ rằng tối sẽ tới phòng của Nhất Nhất ngủ với bé. Nhưng cô vừa mới tìm xong bộ đồ thì bên ngoài truyền đến tiếng lớn, "Ninh Nhất Nhất, có phải con giả bộ ngủ không?" Dịch Huyên liền vô cùng lo lắng chạy ra, chỉ thấy Ninh Khang đang chống nạnh nhìn Nhất Nhất, Nhất Nhất thì còn mơ mơ màng màng, thấy Dịch Huyên thì liền vươn tay ra "Mama ôm bé với, bé không muốn ngủ phòng nhi đồng đâu, mama hứa sẽ ngủ với bé rồi mà." Dịch Huyên liền ôm Nhất Nhất, Ninh Khang tức quá liền đi tắm trước. Lúc anh đi ra khỏi phòng tắm thì trên giường đã nổi lên hai đốm nhỏ, anh nhẹ nhàng đi qua, xác định Nhất Nhất đã ngủ liền xốc chăn, ôm Dịch Huyên lên. Dịch Huyên cũng ngủ rồi, nhưng bị bế như vậy thì lại tỉnh "Anh muốn làm gì hả?" Ninh Khang ý vị thâm trường mà nhìn cô "Vợ à, chuyện này em còn cần phải hỏi sao?" Dịch Huyên nhìn ánh mắt con người này liền hiểu, nhưng cô vẫn từ chối "...!Bà dì tới thăm rồi."
Ninh Khang vừa nghe liền trầm hẳn xuống "Từ khi nào vậy, sao anh không biết." "Trưa hôm nay." "..." Ngày hôm sau là chủ nhật, Ninh Khang và Dịch Huyên sáng sớm liền đưa Nhất Nhất về khu giáo sư của Lan Công, vì Ninh Khang muốn đi thư viện tọa đàm. Đây là lần đầu tiên anh nhận lời mời đi kiểu tọa đàm này, nguyên nhân không phải nhiều năm như vậy không ai mời anh mà là vì Dịch Huyên. Dịch Huyên sinh xong Nhất Nhất thì chỉ không hận chăm thằng nhóc đó suốt ngày.
Đến mới đây mới đi làm lại, nhưng địa điểm không phải NK mà là nhà máy sản xuất robot. Thành phố Ngọc Lan có một công ty chuyên chế người máy có hơn 50 người làm, chủ yếu nghiên cứu về kinh tế tuần hoàn kết hợp giải pháp công nghệ hợp lí.
Những doanh nghiệp trong mạng lưới cũng cùng chung lí tưởng, cố gắng tạo ra sản phẩm win-win, tối ưu hóa lợi nhuận. Dịch Huyên chọn công ty này là vì lúc đầu cảm thấy hưng thú, sau đó thì là vì cảm thấy hai vợ chồng không nên làm chung công ty.
Ninh Khang cứ bị cô làm phân tâm suốt thật sự rất khổ cho anh. Tình yêu công sở thì vui đó, nhưng thế mãi cũng chẳng phải là ý hay. Gần đây nhất công ty robot có cùng những xí nghiệp robot khác trong thành phố ra mắt công chúng về mục đích hoạt động, vì thế có trận tọa đàm này. Mấy năm nay NK cũng gây dựng được kha khá tiếng tăm ở Ngọc Lan, là một công ty trụ cột ở đây, vì thế về phương diện AI được nhận diện rất tốt. Bởi vì người nghe đều là những người chưa có kiến thức chuyên môn, nhưng Ninh Khang nói vô cùng dung dị dễ hiểu, mọi người đều thấy thích. Diễn thuyết kết thúc thì cũng đến mục Q&A, Dịch Huyên là người chủ trì mục này, đứng bên cạnh Ninh Khang nói "Hiện tại mọi người có hai phút chuẩn bị, sau đó thì có thể hỏi Ninh giáo sư các vấn đề liên quan."
Nói xong thì tay cũng bị người bên cạnh nắm lấy. Dịch Huyên cứng đờ, nhưng sau đó liền trở lại binh thường, cười giả lả với người xem, ý đồ muốn thoát khỏi tay anh. Nhưng Ninh Khang lại nắm vô cùng chặt, lại còn cào bàn tay của cô, làm cô phải nghiêng đầu trừng mắt, ấy thế mà người này lại như thể không có việc gì mà cười thật điềm đạm. Dịch Huyên tự biết mình không phải là đối thủ của anh, sợ anh lại làm ra chuyện gì trước mặt mọi người, thế là chỉ tùy ý cho anh nắm. Thấy cô an phận Ninh Khang liền đan tay hai người vào nhau. Cảm giác ấm áp thân mật này thực sự khiến cô muốn quay lưng về phía người xem mà làm chuyện gì đó với anh quá. Thật mau hai phút liền qua đi, Dịch Huyên liền tự do, cô nhanh tay đưa mic cho người hỏi. "Ninh giáo sư, AI giúp việc không phải là chủ đề mới, nhưng nó có thể trở thành thành phần then chốt trong cách mạng công nghiệp 4.0, theo như nhiều người phân tích.
Vậy anh có thể làm rõ vì sao anh lại dấn thân vào ngành này không?" "Sáng tạo thường đi liền với sinh hoạt." Ninh Khang trả lời "Ví dụ như trong nhà mà có việc không muốn làm thì tôi thường sẽ muốn có người máy tự động, tôi không thích là quần áo, tôi liền muốn có người máy giúp mình." Có người đùa cợt "Vậy việc trong nhà đều là anh làm hả giáo sư?" Ninh Khang chỉ mỉm cười "Vợ tôi làm nhiều thì da cô ấy sẽ dễ bị thương." Vừa dứt lời, ở dưới liền có những tiếng ồn, Dịch Huyên đứng ở dưới đài, nhìn người tự nhận mình là người chồng yêu vợ đang thong thả trả lời mà rối tinh rối mù. Đúng là việc nhà mấy năm nay đều là anh làm, cũng không sai biệt với lời anh nói. Bời vì không thích trong nhà có người ngoài tới lui, Ninh Khang chẳng thuê giúp việc, càng đừng nói là bảo mẫu.
Anh nghiên cứu robot giúp được kha khá thứ, nhưng vẫn có một số việc nhà phải làm, vì thế không ngừng cải tiến. Người khác đều nói rằng kết hôn sinh con đàn ông sẽ trở nên không lãng mạn nữa, nhưng bọn họ sắp kỉ niệm 4 năm hôn nhân rồi mà vẫn mặn nồng lắm, anh vẫn không chịu để cô làm việc nhà. "Ninh giáo sư vì thế anh có ý tưởng là vì yêu cô ấy, nhất định phải cho cô ấy một AI sao?" "Có thể nói là như vậy." Nghe được những lơi này, Ninh Khang liền nhìn xuống người con gái duy nhất có thể hấp dẫn anh mà cong môi. Sau lần tọa đàm này, mọi người đều bị tọng cơm chóa.
Tuy rằng trong lòng vẫn có chút nhớ bé con, nhưng nghĩ tới chuyện hai người lâu rồi không có không gian riêng, Dịch Huyên quyết tâm bỏ con trai sang một bên để hẹn hò với chồng trước. Hai người ăn cơm trưa xong thì đi xem phim. Thật ra gần đây cũng không có phim nào hay, Ninh Khang mua vé tình nhân sau khi xem xét một hồi. Lúc mua đồ uống, suy xét đến chuyện cô đang đến tháng, anh liền đem trà sữa trân châu đổi thành trà gừng, size L luôn.
"Em muốn uống size M, anh gọi thêm cho mình một ly nữa đi." Dịch Huyên ở bên cạnh nhỏ giọng nói. Ninh Khang lại không chút do dự cự tuyệt "Hai đứa mình uống một ly thôi, đôi lúc cũng cần tiết kiệm mà." "...!Anh thật sự muốn uống trà gừng đường đỏ sao?" Đây chính là đồ uống thiết yếu mỗi lần tới kinh kì của con gái a. Ninh Khang gật đầu "Chỉ cần cùng em uống, cái gì cũng được." Hai người vừa vào được hai phút thì rạp chiếu phim tối sầm lại. Dịch Huyên uống một ngụm trà, sau đó cảm thấy hương vị không tệ, đưa sang Ninh Khang "Anh uống đi." Ninh Khang nhận lấy trà rồi lại trả lại Dịch Huyên "Không, em uống trước một ngụm lớn đi." Dịch Huyên nghe lời dùng miệng hút một lượng lớn, sau đó chưa kịp nuốt thì Ninh Khang đã dán môi lại.
Cô bất ngờ, giờ thì anh cũng "uống" được trà rồi. Cho đến lúc uống xong, Dịch Huyên liền đỏ mặt, còn người nào đó ngược lại vô cùng thỏa mãn "Uống ngon thật." Quay sang nhìn vợ một cái, sao mà vợ mình xinh thế nhỉ, thế là lại hôn thêm một phát nữa. Nhưng Ninh Khang còn chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy một âm thanh truyền đến "Papa mama, hai người thật sao?" Ninh Khang ngẩng đầu lên liền thấy con trai đang cười híp mắt nói "Papa đi xem phim giống bé là vì muốn cho bé bất ngờ sao?" Ninh Khang nhìn phim siêu anh hùng trước mắt mà giật giật khóe miệng. Ai đời đã ngồi ghế tình nhân mà còn bị làm phiền cơ chứ!.