Rốt cuộc thì tên khốn nào đã lan truyền loại tin đồn này vậy? Tiêu Sở Dịch mê man trầm tư hồi lâu, suy nghĩ đã bay đến chỗ nên đem tên khốn kiếp kia hấp hay là xé sống. Lúc này bọn họ đang ngồi trong quán, ba Tiêu mẹ Tiêu đang ngồi đối mặt với Thịnh Dư Hàng. Tiêu Sở Dịch ngồi bên cạnh Thịnh Dư Hàng, đã rơi vào trạng thái mặt mày mê man, đầu óc trống rỗng. Sau khi cố sức giải thích nguyên nhân hậu quả, bà Tiêu mới bán tín bán nghi mà trò chuyện với Thịnh Dư Hàng. Sau đó... Hiện tại bà xấu hổ đến mức hận không thể chui xuống dưới gầm bàn. Ba Tiêu há miệng, lại không thể nói ra lời gì, lúc trước ông không mở miệng, nhưng đại khái cũng ôm ý nghĩ giống vợ mình, cho nên lúc này cũng có chút xấu hổ, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Trước sự im lặng vi diệu này, ông chỉ có thể điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho con trai tùy tiện nói cái gì đó để phá vỡ bầu không khí xấu hổ này. Tuy nhiên, Tiêu Sở Dịch đang bận ngao du thiên hạ, ở trong đầu xử phạt những kẻ tung tin đồn nhảm kia, hoàn toàn không nhận được tin tức gì từ thế giới bên ngoài. Mãi cho đến khi Thịnh Dư Hàng gọi Tiêu Sở Dịch mấy tiếng: "...!Thầy Tiêu?” Thịnh Dư Hàng gõ nhẹ vào mu bàn tay Tiêu Sở Dịch dưới gầm bàn. Nhiệt độ cơ thể hơi lạnh làm Tiêu Sở Dịch giật mình, lúc này mới hoàn hồn, theo bản năng quay đầu nhìn kẻ chủ mưu.
Thịnh Dư Hàng vẫn là bộ dáng thanh niên ôn hòa như mọi khi, sạch sẽ đẹp đẽ, luôn luôn nho nhã lễ độ, nhưng trong mắt lúc này lại hiện lên vài phần dò hỏi. Tiêu Sở Dịch ngơ ngác hỏi: "Làm sao vậy?” Thịnh Dư Hàng đã sớm nhìn ra cậu thất thần, lúc này mới uyển chuyển nhắc nhở một câu: "Dì muốn biết chuyện cậu...!và người yêu cũ chia tay.” Mẹ Tiêu cũng ném ra ánh mắt dò hỏi, cha Tiêu cũng nghiêm mặt lại, mấy đôi mắt đồng loạt dán chặt vào người Tiêu Sở Dịch. Bầu không khí lại bị đóng băng một lát.
Tiêu Sở Dịch nhìn Thịnh Dư Hàng, liền nhận ra anh đang hỏi cái gì. Thịnh Dư Hàng hỏi cậu có thể kể về chuyện chia tay kia không. Lúc trước, hiện trường cậu và Thẩm Bích Tiêu chia tay, Thịnh Dư Hàng chính là một trong những nhân chứng ở đó. Xét đến việc mẹ Tiêu không chút do dự cho rằng con trai mình lại muốn bao nuôi tiểu bạch kiểm, độ tín nhiệm của Tiêu Sở Dịch ở phương diện này với ba mẹ cũng không cao. Thịnh Dư Hàng tính tình tốt, bị hiểu lầm cũng không tức giận, ngược lại còn có chút buồn cười. Có lẽ là bởi vì gần đây tiếp xúc với nhau nhiều hơn, nên có chút thân thiết như bạn bè. Nhìn cậu bị ba mẹ hiểu lầm như thế, vẻ mặt quẫn bách* lúng túng xấu hổ, Thịnh Dư Hàng cảm thấy có chút buồn cười đồng thời cũng có chút đồng tình. *Quẫn bách: Khốn đốn ngặt nghèo đến mức hết đường giải quyết.
( Nguồn: Tratu) Trong vụ việc của Thẩm Bích Tiêu, Tiêu Sở Dịch là nạn nhân. Bất kể là từ khía cạnh đạo đức hay là hướng về tình cảm cá nhân, Thịnh Dư Hàng đều không hy vọng cậu bị hiểu lầm ở điểm này. "Sở Dịch, con nói thật với mẹ, con thật sự đã chia tay với cái cậu họ Thẩm kia rồi sao?" Mẹ Tiêu xác nhận lại. "Vâng." Tiêu Sở Dịch thẳng thắn đáp. "Vậy...!Con có thể cho chúng ta biết tại sao không?" Mẹ Tiêu lập tức hỏi. Nghe vậy, ba Tiêu cau mày, bộ dáng không cao hứng lắm, ông nhìn vợ mình một cái, khoé môi mím chặt không nói gì nữa. Tiêu Sở Dịch ngẩng đầu nhìn mẹ Tiêu một cái, trên mặt đối phương hiện lên vẻ thấp thỏm và lo lắng, hiển nhiên đối với vấn đề này cực kỳ để ý. Lúc này cậu chần chờ một lát mới gật đầu. Cũng khó trách khi mẹ Tiêu lại tỉ mỉ cẩn thận như vậy. Ai không mù đều có thể nhìn thấy nguyên chủ đối với Thẩm Bích Tiêu quyết tâm như thế nào.
Ba Tiêu tính tình không tốt lắm, cũng không giỏi giao tiếp với con trai, khi nghe tin con trai nhỏ của mình cặp kè với một người đàn ông, ông cái gì cũng không hỏi mà chỉ tỏ ra không đồng ý. Trước đây, nếu nguyên chủ cùng ba cậu ta có mâu thuẫn không thể hòa giải, cậu ta sẽ hờn dỗi một hồi rồi cúi đầu làm nũng, thế là chuyện đó coi như xong. Duy chỉ có một lần này, nguyên chủ ngay cả một bước cũng không muốn lùi, trong lời nói đầy thất vọng của ba mình, cậu ta đã xông thẳng ra khỏi nhà, không thèm quay đầu nhìn lại. Từ đó về sau, nguyên chủ cũng không bao giờ trở về nhà một lần nào nữa. Mẹ Tiêu cũng không thích người làm cho con trai mình muốn chết muốn sống, nhưng rốt cuộc bà vẫn đau lòng con trai nhỏ, thường xuyên hối hận vì đã không ngăn được mâu thuẫn của hai ba con. Bị người ta thì thầm bên tai một thời gian dài, ba Tiêu vừa buồn bực vừa không khỏi mềm lòng. Trước khi đến đây, mẹ Tiêu đã nhiều lần dặn chồng không được mắng con vì chuyện này nữa. Kể cả khi nhắc tới Thẩm Bích Tiêu suýt nữa khiến gia đình bọn họ tan nát, họ cũng phải cẩn thận. Nguyên chủ đúng là có tình cảm sâu nặng với Thẩm Bích Tiêu, người quen không biết âm mưu đằng sau khó có thể tin được cậu lại dễ dàng di tình biệt luyến như vậy—— *Di tình biệt luyến: yêu một người, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới. Còn đưa chân đá quăng người cũ nữa chứ. “...! Con không có như vậy." Tiêu Sở Dịch bất đắc dĩ nhắc lại một lần nữa, lại nhìn Thịnh Dư Hàng bên cạnh, "Đây chỉ là...!bạn con, phụ huynh học sinh, cũng là hàng xóm.
Ba mẹ nghĩ đi đâu vậy, con làm sao có thể như thế..." Nhận thấy thái độ thận trọng của ba Tiêu mẹ Tiêu, lời nói của Tiêu Sở Dịch dừng lại giữa chừng, cậu có chút bất đắc dĩ lại có chút chua xót. “...!Hắn vẫn luôn lừa con, con cũng không rẻ mạt như vậy, nhất định phải đá ngược lại." Tiêu Sở Dịch tránh đi tầm mắt của ba Tiêu mẹ Tiêu, chỉ vào Thịnh Dư Hàng, "Nếu ba mẹ không tin thì có thể hỏi anh ấy” Cậu kể lại ngắn gọn những chuyện khốn kiếp mà Thẩm Bích Tiêu đã làm, bao quát nhưng không giới hạn ở việc giả nghèo để lừa tiền của cậu, dùng hợp đồng giả lừa gạt cổ phần của cậu, còn chuẩn bị lừa gạt gia nghiệp nhà họ Tiêu. Góc độ rất khách quan, về phần cậu hoặc nguyên chủ chịu ủy khuất, cậu chần chờ một lát, vẫn tạm thời giấu đi. Nếu như là nguyên chủ, cũng tuyệt đối không muốn đem toàn bộ quá khứ khuất nhục u ám kia bày ra trước mặt ba mẹ.
Chỉ là những chuyện Tiêu Sở Dịch nói, đã đủ để ba Tiêu mẹ Tiêu nổi giận. Mẹ Tiêu cắn răng, có chút mất bình tĩnh, giơ tay đập bàn, hận không thể lập tức tóm lấy tên cặn bã kia đánh một trận. Ba Tiêu cũng không nhượng bộ lắm, sắc mặt âm trầm như băng sơn cực địa, những vụn băng nhỏ rơi xuống. Nhưng khi nghe đến cuối cùng liên quan tới "Lừa gạt gia nghiệp nhà họ Tiêu", ba Tiêu lông mày nhảy lên, lại yên lặng hơn rất nhiều. Ông tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, rồi lại nghi hoặc, nhưng cũng không nói thêm gì. Tiêu Sở Dịch nói xong lời cuối cùng, hơi cúi đầu, thanh âm cũng càng ngày càng nhẹ. Sau khi dừng lại một lát, cậu nói, "Con xin lỗi." Đây là câu cuối cùng còn sót lại trong trí nhớ của nguyên chủ. Con xin lỗi... Xin lỗi, con không nên quá cố chấp như vậy mà làm tổn thương ba mẹ. Xin lỗi, con có mắt như mù, tin nhầm kẻ gian, không thể cứu các người... ...... Một bàn tay to vu0t ve đỉnh tóc của cậu, ôn nhu mà ấm áp, thanh âm theo đó có chút lạnh lùng cứng rắn, lại mang theo chút quan tâm không được tự nhiên cho lắm. "Biết quay đầu là tốt rồi." Không biết vì sao mà Tiêu Sở Dịch cảm thấy mũi của mình chua xót. "Nếu con không muốn trở về, vậy mẹ ở lại đây với con vài ngày." Mẹ Tiêu nói xong liền kéo chồng con vào cửa nhà mới không chút nghi ngờ. Ba Tiêu bị ép đảm nhận trọng trách giúp con trai sửa sang lại đồ dùng và nhà mới, hai người liếc nhau, không dám vi phạm tâm nguyện của nữ chủ nhân nhà họ Tiêu, ngẩng đầu nhìn trần nhà thở dài, bắt đầu xắn tay áo lên chuẩn bị. Thịnh Dư Hàng xách túi đóng gói đứng ở cửa khẽ mỉm cười, ôn nhu nhắc nhở: "Cạnh cửa có điện thoại của quản gia." "Quản gia làm cái gì, thật lãng phí." Mẹ Tiêu nói xong, nháy mắt với Thịnh Dư Hàng, nhỏ giọng giải thích, "Vừa lúc để bọn họ vun đắp tình cảm ba con bình thường một chút.” Thịnh Dư Hàng gật đầu, không khuyên gì nữa. Tầm mắt mẹ Tiêu liếc nhìn thịnh Dư Hàng vài lần, không nén được áy náy và xấu hổ, nói: "Lúc trước là dì hiểu lầm các con, là dì không tốt, Cháu đừng để trong lòng..." "Không sao." Thịnh Dư Hàng lắc đầu, sau đó ra vẻ ngạc nhiên hỏi: "Cái đó...!Tin đồn dì nghe ở đâu thế ạ?”
"Còn không phải là từ mấy người bạn bè của Vũ Trạch nhà chúng ta sao..." Mẹ Tiêu nói đến đây không khỏi nhíu mày, "À, Vũ Trạch chính là anh trai của Sở Dịch, từ sau khi Sở Dịch rời khỏi nhà, cũng chỉ có Vũ Trạch còn liên hệ với nó, dì vốn còn tưởng rằng quan hệ bọn họ đã tốt hơn..." "Đoạn thời gian trước, bạn bè của Vũ Trạch đến nhà làm khách, trong lúc vô tình bọn dì có nhắc tới Sở Dịch, kết quả bọn họ liền nói Sở Dịch đã sớm chia tay với người kia, nghe nói là coi trọng cái gì đẹp hơn, cho nên di tình biệt luyến chuẩn bị bao dưỡng ——" Nói đến đây, mẹ Tiêu chợt phản ứng lại, giương mắt nhìn Thịnh Dư Hàng sắc mặt vẫn như thường, vội vàng đưa tay che miệng, hạ thấp âm lượng. "Khụ khụ, dì không phải nói con đâu, đây không phải là hiểu lầm sao, xin lỗi con.
Tóm lại chuyện chính là như vậy, bọn họ còn nói Sở Dịch chính là vì cái gì đó, còn vì đòi tiền mà nháo lên với cái tên họ Thẩm kia...!Ai..." Mẹ Tiêu thở dài: "Con nói xem chúng ta nhìn đứa nhỏ kia lớn lên, dù thế nào cũng không đến mức ngay cả chút cốt khí này cũng không có, nhưng bọn họ đều nói như vậy, dì cùng ba nó liền nghĩ, chuyện như thế nào cũng phải đến nhìn một cái...!Thật xấu hổ khi gây thêm phiền phức cho cháu.” "Không phiền phức, thầy Tiêu cũng giúp con rất nhiều, cậu ấy là người tốt." Thịnh Dư Hàng bình tĩnh đáp lại: "Vậy tiếp theo, dì chuẩn bị như thế nào?” Mẹ Tiêu lộ ra một nụ cười lạnh: "Đương nhiên là đem món nợ này đòi lại.
Ngay cả con trai tôi cũng dám bắt nạt, đúng là chán sống!” Khi Thịnh Dư Hàng xách hộp đóng gói đã lạnh đi vào, Thịnh Giáng Hà đang ngồi xổm sau cửa, bịt mũi. "Làm sao vậy?" Thịnh Dư Hàng thuận tay đóng cửa lại, mới hiểu ra, "Cháu trốn sau cửa làm gì?” Thịnh Giáng Hà ôm cái mũi đỏ bừng vì bị cửa đập, nước mắt lưng tròng nói: "Quan sát hàng xóm tương lai của chúng ta! ” "Vậy có quan sát được gì không?" Thịnh Dư Hàng đi vào phòng bếp, đem đồ ăn trong hộp đóng gói đổ ra bỏ vào lò vi sóng, một bên thuận tay rót một ly nước ấm, một bên hỏi: "Ăn cơm trưa chưa?” Không có đáp lại. Thịnh Dư Hàng bưng ly quay đầu lại, liền nhìn thấy cháu trai còn ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt khổ đại cừu thâm* trừng mắt nhìn anh. *Khổ đại cừu thâm: mối thù sâu nặng. "Chú thay đổi rồi, chú không còn là chú ban đầu nữa." Thịnh Giáng Hà vẻ mặt thâm trầm cảm khái, "Cháu còn tưởng rằng chú đã sớm ném cháu ra sau đầu rồi chứ, đồ vô tâm!” Thịnh Dư Hàng nâng mí mắt lên, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn qua: "Có ăn hay không?” *Tựa tiếu phi tiếu: Cười như không cười.