Tôi Không Phải Là Nữ Chính

17: Chương 17


trước sau

(33)

Ban đêm trước khi đi ngủ, tôi nhận được một cuộc gọi hơi bất ngờ, nếu không phải họ gọi, tôi còn không nhớ đến cô gái người Nga kia.

"Cô chủ, cô gái kia hiện tại tinh thần khôi phục không ít, đã có thể đạt tới tiêu chuẩn người bình thường, bây giờ bắt đầu huấn luyện luôn sao?"

".... Nhanh vậy sao?"

"Đúng, bây giờ chỉ chờ cô chỉ thị bước tiếp theo."

"......"

"Cô chủ?".

"...... Bắt đầu đi, nhớ luôn báo cáo tiến độ với tôi bất cứ lúc nào."

"Được."

Cúp máy, màn hình điện thoại di động đột nhiên hiện ra một tin nhắn.

Mấy chữ ông chủ Thẩm xuất hiện trong cuộc trò chuyện bí mật trên điện thoại, quả thực giống như kim đâm vào ngực, mang đến chút sợ hãi ngắn ngủi.

Tôi mở hộp thoại ra.

Là một biểu tượng cảm xúc vô nghĩa.

Một icon con cáo màu nâu, chân trước cầm một trái tim, đang vặn vẹo cả người nhìn xung quanh.

Trước kia Thẩm Mục vẫn sống ở Mỹ, chưa từng tiếp xúc với mạng xã hội trong nước, ứng dụng này là lúc về nước tôi đã tạo cho hắn, hắn thích lưu trữ những icon lộn xộn, thấy được cái nào lạ là gửi đi cái đó.

Cái này vừa mới gửi xong lại nhảy ra hai cái khác, là nhân vật hoạt hình Alpaca đứng nhảy múa, có chút đê tiện cười hề hề.

Không biết vì sao tôi đột nhiên nhớ tới, khoảng thời gian trước khi tôi và Thẩm Mục về nước, có lần tôi và hắn đến bến tàu ăn tối. Vừa lúc có người nào đó đang cầu hôn, sắp đặt một điệu nhảy rất cảm động, toàn bộ nhà hàng đều chúc mừng và nhảy múa theo.

Thẩm Mục mặc một chiếc áo sơ mi hoa văn báo màu xanh lá cây, nhảy vô cùng vui vẻ, phòng ăn còn tặng hắn một cái mũ, ngày đó lòng hắn rất cởi mở.

Tôi thấy trên màn hình điện thoại di động phản chiếu khuôn mặt mơ hồ của tôi, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt.

Tôi mở màn hình, xóa hộp thoại và nhật ký cuộc gọi, đi ngủ như thường.

Chỉ là ngủ đến nửa đêm không hiểu sao tỉnh lại một lần.

Trong cơn buồn ngủ mông lung tôi đột nhiên nghĩ, trước khi huấn luyện cô gái người Nga kia xong, lại dẫn Thẩm Mục đi hồ muối Tạp Trà lần nữa đi, hắn còn chưa kịp thấy qua...

……

Mấy ngày kế tiếp chúng tôi vẫn ăn cơm đi học như bình thường, Thẩm Mục không xuất hiện nữa.

Cũng nhanh chóng đến tuần thi.

Trước khi bắt đầu tuần thi, hệ thống báo có một số vấn đề nên sẽ ngủ đông thêm vài ngày nữa, nó mở ra một chức năng tìm kiếm bách khoa toàn thư trong chương trình để kí chủ gian lận, sau đó lặn mất tăm.

Nhưng ai ngờ chương trình tìm kiếm này căn bản không tìm ra gì cả, không có chút tác dụng nào, cô ta hầu như mỗi môn thi đều lăn lộn chửi bới.

Cho nên liên tiếp mấy ngày nay sắc mặt cô ta không dễ nhìn lắm, tiếng chửi rủa trong lòng càng ngày càng nhiều.

Có đôi khi nóng nảy, ỷ vào hệ thống hiện tại không nghe được, ngay cả hệ thống cô ta cũng mắng vài câu.

Có điều tôi lại cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến hệ thống, tám phần là do "Kim Sở Hàm" chân chính giở trò.

Nhưng nói cho cùng vẫn là kí chủ không chịu học hỏi, chỉ muốn dựa vào thứ sẵn có để lên cao. Trong trường bây giờ đâu đâu cũng bàn tán.

Mấy ngày nay đại khái là thời điểm khó khăn nhất đối với kí chủ, đi tới đâu cũng có người chỉ trích cô ta. Sự thay đổi của cô ta theo thời gian dần lộ ra trước mặt mọi người, "lớp da" này vốn không có diện mạo quá rực rỡ, chỉ là thanh tú xinh đẹp. Ngay từ đầu có khí chất quật cường kiêu ngạo, thì chính là một đóa hoa trắng nhỏ nở ra từ khe đá.

Sau này kí chủ dùng đạo cụ tạo ra khí chất, thì là dưới ánh nắng mặt trời ấm áp lộ ra một miếng thịt trắng như tuyết.

Bất kể là loại nào, đều độc đáo khiến người ta liếc mắt cũng đắm chìm trong nhân gian.

Nhưng bây giờ không còn những thứ này, cũng chỉ còn lại một tiểu thư bình thường nhạt nhẽo.

Hơn nữa dáng vẻ bình thường của kí chủ đã đổi từ tiểu thư nhạt nhẽo sang tiểu thư đỏng đảnh.

Mấy ngày nay đừng nói lúc cô ta cùng ra ngoài với tôi, chỉ là đứng chung một chỗ với mấy cô gái xinh đẹp khác trong trường, người ta tùy tiện giơ tay nhất chân cũng nổi bật hơn cô ta.

Hơn nữa trường học vốn là môi trường đa ngôn ngữ, giao tiếp giảng dạy cũng chủ yếu là ngoại ngữ, bây giờ cô ta cái gì cũng không hiểu, thường xuyên đẩy qua đẩy lại thành hành động mạnh mẽ chuyển đề tài như trên bàn cơm trước đó.

Vì nhiều lần, sự kì quái của cô ta càng ngày càng khiến người ta chú ý, lời đồn đãi cũng càng ngày càng nhiều.

Là chị gái tốt của kí chủ, tôi đương nhiên là đứng về phía cô ta.

Để đập tan những tin đồn này, tôi cũng đã chủ động giúp em gái mình nhận vị trí đại sứ hình ảnh tại hội nghị trao đổi giữa Trung Quốc - Pháp của trường.

Đương nhiên Kim Sở Hàm không tình nguyện, muốn từ chối, nhưng tôi đã đem tin tức này truyền ra ngoài, cô ta bây giờ là đã leo lên lưng cọp, chỉ có thể len lén tính toán trong lòng đến lúc đó sẽ giả bệnh lừa gạt cho qua.

Ngoài ra, từ tiếng lòng ngày càng nóng nảy của cô ta, tôi biết kí chủ và Cố Trạch Ngôn cũng có một vấn đề rất lớn.

Họ không có chủ đề chung.

Cố Trạch Ngôn rất thích chụp ảnh, thích trượt tuyết, thích sưu tầm tem xì gà cùng áo giáp của các thế hệ triều đại trong và ngoài nước.

Nói đến những thứ này anh ta sẽ rất hào hứng chăm chú.

Trước kia kí chủ dựa vào đạo cụ, vừa nghe được những đề tài này, câu trả lời sẽ tự thoát ra khỏi miệng, chỉ qua đầu lưỡi, chưa từng dùng đầu óc.

Lúc này không có đạo cụ, mỗi khi nghe đến là hai mắt choáng váng, đầu óc lơ mơ.

Không chỉ có những chuyện này, ngay cả những chuyện ở chung nhỏ nhặt, hiện tại cô ta hoặc là thường xuyên bị bí, hoặc là trực tiếp nói sai.

Cô ta còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở đã chạy ra ngoài xã hội lăn lộn, nhờ vài phần tư sắc lăn lộn trong đám đàn ông, nghĩ mọi cách dựa vào sắc đẹp để trục lợi, có chút tiền liền tiêu hết vào gương mặt kia, lớn hơn một chút liền vắt hết óc chui vào trong giới giải trí.

Ngoại trừ ăn uống vui chơi, quyến rũ đàn ông ra, thì cái gì cô ta cũng không hiểu.

Tôi đã nghe cô ta nói chuyện với hệ thống, khi cô ta còn sống, có đăng một bài đăng chúc phúc lên mạng xã hội, ai biết lại lấy trúng một thành ngữ mang ý nghĩa châm biếm ra dùng, sau đó năm nào cũng bị người ta lôi ra cười nhạo.

Cô ta đến nhà họ Kim lâu như vậy cũng chỉ lo hưởng thụ, chỉ cần không liên quan đến đối tượng công lược và cần động não hại người, chuyện gì cô ta cũng toàn dựa vào đạo cụ cho qua.

Bởi vậy đã lâu như vậy vẫn thô tục không có khí chất.

Thật ra một người phụ nữ như cô ta, Cố Trạch Ngôn hay anh hai đều đã gặp quá nhiều, là loại người họ chán ghét nhất.

Nếu như không phải khoác lên lớp ngụy trang hoàn mỹ kia, cô ta căn bản không tới gần họ được, những thủ đoạn quyến rũ kia một cái cũng không có cơ hội thực hành.

Mà hiện tại bộ mặt thật của cô ta đang từng chút từng chút bại lộ ra.

Chỉ tiếc tôi không nghe được tiếng lòng của Cố Trạch Ngôn, bằng không bây giờ anh ta hẳn là dù có vỡ đầu cũng muốn nghĩ xem người yêu hoàn mỹ của anh ta sao lại tự nhiên thay đổi thành một người khác.

............

Sự việc đã sắp xếp tương đối, cũng nên để Thẩm Mục lên sân khấu.

Tôi chọn một cơ hội tốt, là ngày hội giao lưu của Trung - Pháp ở trường.

Kim Sở Hàm định làm bộ ngất xỉu ở hậu trường để cho qua chuyện này.

Vì thế tôi bảo Thẩm Mục vào ngày này, trực tiếp trà trộn vào phòng trang điểm từ cửa sau.

"Yo, đã lâu không gặp, sao cô lại trở nên xấu xí vậy rồi?"

Thẩm Mục mặc âu phục giày da, dáng người lịch thiệp, nhưng miệng chó không mọc được ngà voi, vừa mở miệng đã khiến Kim Sở Hàm thay đổi sắc mặt.

Lúc này trong phòng ngoại trừ chuyên gia trang điểm, stylist, cũng chỉ có tôi và Kim Sở Hàm

Tôi giành trước một bước vọt tới trước mặt Kim Sở Hàm, làm ra tư thế bảo vệ, chất vấn: "Sao anh lại tới đây?!"

"Tôi không thể đến sao?" Thẩm Mục cà lơ phất phơ tiến lên phía trước, vươn tay muốn sờ mặt Kim Sở Hàm.

Chắc tên này lại xem phim tào lao gì đó rồi, lại học được vẻ mặt lưu manh như vậy.

"Thẩm Mục! Anh làm gì vậy? Tôi không liên quan đến anh, anh đừng cứ quấn lấy tôi kiếm chuyện nữa được không!"

Kim Sở Hàm thoáng cái đứng thẳng lưng, trừng mắt không chút khách khí mắng chửi.

Bây giờ cô ta một lòng nghĩ chỉ cần ổn định được hảo cảm của Cố Trạch Ngôn và anh hai là có thể thiết lập lại thế giới, đã hoàn toàn buông tay các nhân vật khác, không còn sức giả tạo với Thẩm Mục như trước đây nữa.

Thẩm Mục nhìn qua có chút ngoài ý muốn.

Tôi lặng lẽ nháy mắt với chuyên gia trang điểm, cô ấy biết ý ra ngoài gọi người.

Trước khi Thẩm Mục tới, tôi đã mượn chuyện Kim Sở Hàm muốn thay quần áo đuổi Cố Trạch Ngôn ra ngoài hành lang.

"Cô thật là đủ vô tình nha, trước kia mở miệng cứ Thẩm Mục ca ca này Thẩm Mục ca ca nọ, sao giờ không gọi vậy nữa?"

"Anh còn tới đây làm gì, tôi đã nói là vì báo ân cho Tiểu Nguyệt Nhi nên mới tiếp cận anh, còn bản thân tôi không có chút hứng thú nào với anh cả."

Cô ta vừa dứt lời, Cố Trạch Ngôn liền xông vào cửa.

"Anh lại tới làm gì!"

Anh ta nổi giận đùng đùng, giống như một con sư tử đực chạy tới bảo vệ lãnh địa.

Thẩm Mục cao ngạo liếc Cố Trạch Ngôn một cái: "Tao tới thăm tình nhân cũ không được sao?"

"Tình nhân cũ gì! Đừng tiếp tục nói nhảm! Tôi và anh một chút quan hệ cũng không có!"

Không đợi Cố Trạch Ngôn mở miệng, Kim Sở Hàm vội vàng tức giận giậm chân.

"Ồ? Không có gì sao?" Thẩm Mục cười cực nhẹ một tiếng, đến gần Cố Trạch Ngôn vài bước, ái muội nói: "Cô ả nói với mày như vậy sao? Bọn tao không làm gì hết à? Tao nhớ dưới mông ả có một vết bớt hơi đỏ, lúc làm tình thích nhất gọi đối phương là ca ca, còn thích được người ta cắn vào lỗ tai"

Âm thanh của hắn hạ thấp lại, đủ để cho tất cả mọi người trong phòng đều có thể nghe được

Khuôn mặt Cố Trạch Ngôn theo lời Thẩm Mục từng tấc từng tấc co rút, anh ta hơi trợn to hai mắt, giống như không thể tin nổi nhìn Kim Sở Hàm một cái.

Đại khái là quá khiếp sợ, ngay cả phẫn nộ cũng bị chậm một nhịp.

Gân xanh trên trán anh ta nổi lên, nắm chặt nắm đấm hung hăng cho Thẩm Mục một quyền.

Thẩm Mục sớm đã có phòng bị, trực tiếp né tránh, trở tay cho anh ta một đấm.

Cú đấm này hoàn toàn đánh nát tất cả lý trí còn sót lại của Cố Trạch Ngôn, anh ta cực kì phẫn nộ nhào tới đấm đá Thẩm Mục.

Thẩm Mục không hề nhường nhịn chút nào, trực tiếp ôm người đánh nhau với anh ta.

"Gọi bảo an! Nhanh lên!"

Tôi hét lên với stylist và chuyên viên trang điểm đang đơ người trợn tròn mắt, toàn bộ hậu trường rối tung.

Kim Sở Hàm mặc một bộ lễ phục dạ hội màu hồng phấn sững sờ ngơ ngác tại chỗ.

Chờ bảo vệ từ ngoài cửa xông vào đẩy hết đám người xem kịch kia ra. Cố Trạch Ngôn đang bị Thẩm Mục đè trên mặt đất.

Đây chắc là ngày đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời Cố Trạch Ngôn, bị người trong lòng phản bội, còn bị tình địch đập cho tơi bời trước mặt bao nhiêu người.

Lúc bị kéo ra, cả người anh ta tơi tả, mỗi một tấc da đều nhăn lại, trên mặt và cổ đều nổi gân xanh, giống như giun đỏ bò trên đất.

Đôi mắt anh ta đỏ ngầu ẩm ướt, như thể nó không chảy ra nước mắt, mà là máu.

Kim Sở Hàm cũng khóc theo, xông lên đỡ anh ta dậy, nhỏ giọng nói: "Em không có, hắn ta lừa anh thôi."

Cố Trạch Ngôn nhắm mắt lại, yết hầu lăn lên trượt xuống, từng chút từng chút tránh tay cô ta ra, giọng nói có chút run rẩy: "Tôi tin cô một lần, cô lại lừa tôi thêm một lần."

"Em không có! Em không có!" Kim Sở Hàm vừa khóc vừa đuổi theo Cố Trạch Ngôn đang la liệt rời đi.

Bảo an vây quanh Thẩm Mục như hổ rình mồi, tôi vội vàng tiến lên giải vây, xua đuổi đám người vây xem, đưa Thẩm Mục rời khỏi nơi thị phi này.

Trên mặt Thẩm Mục có chút bầm, Cố Trạch Ngôn cũng là một người luyện võ đang nóng nảy, sao hắn có thể toàn thân trở ra.

"Dám đánh vào mặt tôi, vừa rồi tôi nên đập chết nó." Thẩm Mục sờ sờ vào xương gò má bị rách da, bất mãn lẩm bẩm.

Tôi đẩy hắn vào xe, lái xe đi rất xa, tìm một nơi hẻo lánh, mới có thời gian nhìn lại hắn: "Không có gì, chỉ là ngoài da thôi, vài ngày là ổn."

Thẩm Mục mặt không chút thay đổi nghiêng đầu nhìn tôi: "Vậy thôi?"

"...... Tôi không mang theo thuốc trị thương, tôi nghĩ đem theo mấy thứ kia hơi lộ liễu..., có điều, hôm nay anh làm tốt lắm, kết quả còn tốt hơn tôi mong đợi."

"Hừ, thằng nhóc họ Cố kia tôi đã sớm muốn đập nó một trận, đúng rồi, em biết chuyện vết bớt của ả kia thì không nói, nhưng chuyện trên giường của ả, sao em biết được? Đừng nói em không có gì làm chạy đi nấp dưới giường người ta rình trộm nha?"

"Không phải, là tôi điều tra biết được."

Tôi nói qua loa hai câu cố gắng lừa qua chủ đề này, cũng không thể nói với hắn là tôi đã mấy lần nghe được kí chủ và hệ thống trò chuyện về chủ đề này.

Thẩm Mục đột nhiên dựa vào, đưa tay nắm lấy lỗ tai tôi: "Kim Bảo Châu, em thật kỳ quái, Kim Sở Hàm kia cũng kỳ quái, cảm giác hoàn toàn không giống lúc trước, tại sao?"

"Kỳ quái? Tôi kỳ quái chỗ nào?"

Hắn tiến lại gần, chóp mũi cách tôi chỉ cách hai ngón tay rộng.

Lúc hắn đánh nhau với Cố Trạch Ngôn đã đập vỡ một lọ nước hoa, là mùi thơm của nữ, hương vị ngọt ngào mạnh mẽ thổi về phía tôi.

Âm thanh của hắn có chút thấp: "Nói không ra, là trực giác thôi."

Tôi nhìn vào đôi mắt màu xanh lục đặc biệt của hắn, đây là trực giác không giải thích được của dã thú sao?

Tôi giơ tay lên theo đỉnh đầu hắn hướng về phía gáy, sờ sờ tóc hắn: "Trực giác sao? Vậy thì anh cũng thử đoán xem trực giác của anh có chính xác không?"

Hắn chợt hạ thấp người, chóp mũi kề sát vào cổ tôi, hơi nóng lúc thở dốc quẩn quanh.

Hắn nhẹ nhàng ngửi, giống như đang xác nhận mùi vị của con mồi.

Chóp mũi của hắn như có như không dọc theo cổ một đường nhẹ nhàng kéo đến bên tai tôi, nhẹ nhàng để lại hai chữ: "Được thôi."

Trong một khoảnh khắc, tôi dường như nín thở.

Hắn thẳng lưng, giống như một đám mây đột nhiên bay tới che khuất mặt trời, lại nhanh chóng mang theo bóng tối rời đi.

"Tiếp theo làm gì? Tôi thấy thằng họ Cố hẳn là không thích ả đàn bà kia nữa." Hắn lười biếng dựa vào lưng ghế, không đứng đắn hỏi.

Tôi lấy lại bình tĩnh: "Còn chưa chắc, nhưng với tính cách của anh ta, trong thời gian ngắn chắc chắn cảm xúc sẽ bị chi phối rất lớn."

Tính tình anh ta kịch liệt, dưới sự kích thích cực lớn như vậy, rất có khả năng thoáng cái độ hảo cảm sẽ dao động về tiêu cực, mặc dù có thể sẽ quay về như cũ, nhưng những biến động ngắn ngủi này cũng đủ cho tôi.

"Thẩm Mục, tôi muốn ngủ một lát, anh đừng làm ồn đến tôi."

Tôi lấy từ túi ra hai viên thuốc ngủ đã chuẩn bị từ trước, lấy nước uống vào, hạ ghế xe xuống, rất mong chờ chuẩn bị đi vào giấc mộng.

"Ngủ? Em ăn trúng gì vậy? Kim Bảo Châu, em ngủ ở chỗ này à? Sao còn chưa giải thích xong đã ngủ?"

Thẩm Mục ầm ĩ muốn chết, hắn vươn tay đẩy tôi vài cái, tôi nhắm chặt mắt không để ý tới hắn.

Hắn lẩm bẩm vài câu, hình như cũng hạ lưng ghế xuống, tôi không mở mắt ra nhìn, chỉ lẳng lặng chờ đợi.....

Thuốc thấm vào, cơn buồn ngủ dần kéo đến

……

Lúc mở mắt trong căn phòng màu trắng quen thuộc, tôi thở phào, lần này đã cược đúng.

"Cô ở đây sao?"

"Tôi ở đây, độ hảo cảm của Cố Trạch Ngôn vừa rồi dao động mãnh liệt, có nháy mắt âm mấy chục phần trăm, tôi thông qua ánh mắt của Kim Sở Hàm thấy được mọi chuyện cô làm, cô rất lợi hại."

"Cô gọi cô ta là Kim Sở Hàm làm tôi cảm thấy có chút quái dị, cô ta là Kim Sở Hàm, vậy tôi nên xưng hô với cô thế nào đây? Lần này thời gian hẳn là không quá gấp gáp phải không?"

"Một cái tên mà thôi, cũng không quan trọng, tôi nghĩ cô có thể phân biệt giữa hai chúng tôi. Nhờ phúc của cô, lần này tôi có thể cùng cô trò chuyện, tôi nghĩ chắc cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi."

"Đúng vậy, tôi có quá nhiều nghi vấn, đầu tiên tôi rất tò mò lai lịch của hệ thống. Thứ hai tôi đoán liệu có phải hệ thống sẽ có thể biến linh hồn trong thân thể Kim Sở Hàm thành năng lượng nào đó, sau đó mượn năng lượng này quay ngược thời gian, thiết lập lại thế giới trở về một thời điểm nhất định? Hơn nữa lúc này có phải nó đang định làm chuyện này hay không?"

"Trước tiên tôi nên trả lời vấn đề thứ hai đi, cô đoán không sai, không chỉ là lúc này, mỗi một lần đều như vậy, nó sẽ mang một linh hồn đến, lợi dụng linh hồn kia đi công lược, sau đó hấp thu điểm tích lũy, chờ nhiệm vụ đều hoàn thành, không còn điểm tích lũy để nó hấp thu nữa, nó sẽ tiêu hóa linh hồn kia biến đổi thành năng lượng khởi động lại thế giới. Lần này nhiệm vụ của nó không thuận lợi, cho nên đang định đi tới bước này trước."

"Có cách nào ngăn cản nó không?"

"Đương nhiên có, tôi cắt đứt liên lạc của nó với cấp trên, nó lại bởi vì cô cản trở vẫn không thể hấp thu điểm tích lũy, ngược lại còn phải không ngừng tiêu điểm tích lũy cho đạo cụ nên năng lực mới không đủ, cho nên nó mới nhẫn tâm dựa vào việc thu hồi đạo cụ để ổn định lại chương trình. Thật ra nó đã gần như sửa chữa xong hết các chương trình, lúc này có thể dùng linh hồn lần này để làm đệm đá thiết lập lại thời gian được rồi. Chẳng qua bởi vì nó không liên lạc được với cấp trên, cho dù là thiết lập lại, cũng không có được linh hồn mới, vậy chỉ còn cách tiếp tục nhiệm vụ lần này, nhưng nước đi này cũng là cửa tử, nên nó đang tìm cách liên lạc. Lần nữa phải cảm ơn cô vì vở kịch lần này, khiến cho thế giới xảy ra dao động, bằng không tôi thật sự sắp không chịu nổi."

"Thì ra là vậy, cho nên ý cô là, chỉ cần tôi tiếp tục quấy rối, là có thể tranh thủ cho cô thời gian nghỉ ngơi, cô có thể tiếp tục ngăn cản nó liên lạc với cấp trên, như vậy có thể khiến nó từ từ tiêu hao năng lượng sao?"

"Đúng vậy, nhưng không phải là từ từ hao tổn, mà là phải tìm cách làm cho thế giới này dao động, đến lúc đó nó không liên lạc được cấp trên, chỉ có thể tự khởi động lại để duy trì sự ổn định của thế giới, và chúng ta phải ép nó lựa chọn thiết lập lại ngay lúc nó không ổn định nhất, lúc đó tôi mới có cơ hội."

"Cơ hội gì?"

"Cơ hội trở lại thân thể."

Lúc cô ấy nói lời này rất bình tĩnh, tôi không nghe được chờ mong hay mất mát gì trong đó, cho dù là chút tê dại cũng không có, chỉ là một câu nói không thể bình thường hơn.

"Cô trở lại thân thể thì sẽ thế nào? Chẳng lẽ có thể thoát khỏi hệ thống?"

"Kim Bảo Châu, chẳng lẽ cô chưa từng tò mò vì sao thế giới này lại như vậy, vì sao hệ thống lại chọn Cố Trạch Ngôn và những người kia để công lược, thứ trên người họ rốt cuộc là thứ gì, mà có thể hóa thành điểm tích lũy để cung cấp cho hệ thống, vì sao nó lại chọn thân thể này của tôi, vì sao nhất định phải nhắm vào cô?

Đến đoạn này tim tôi không nhịn được đập mạnh, trở nên có chút khẩn trương, tôi mơ hồ cảm thấy giống như có một đôi tay đang chầm chậm, từ từ mở bức màn ngụy trang thành bầu trời trên đầu tôi.

"Vì sao?"

(34)

"Bởi vì đây là một thế giới tiểu thuyết, tất cả chúng ta đều là nhân vật trong tiểu thuyết."

Bởi vì quá sốc với chuyện này, tôi mất một lúc lâu không thể lên tiếng, lát sau mới tìm lại lý trí bị đánh một quyền văng tán loạn lại với nhau.

"Vậy kết cục của chúng ta đều là được an bài sẵn hết rồi sao?" Tôi cứ nghĩ lúc hỏi ra mấy lời này tôi sẽ giữ được bình tĩnh, nhưng lời nói phát ra lại đầy run rẩy.

"..." "Kim Sở Hàm" im lặng một lúc lâu không trả lời câu hỏi của tôi.

"Trước tiên tôi nói cô nghe về vấn đề của thế giới này đã nhé."

"Một tác phẩm văn học hoàn chỉnh là một chuỗi câu chuyện hoàn chỉnh, trong đó có quỹ đạo nhân vật, câu chuyện nhân vật tạo thành một góc của thế giới. Mà khi một tác phẩm văn học nhận được đủ yêu thích, gửi gắm quá nhiều hỉ nộ ái ố của người khác, sẽ chậm rãi sinh ra một thế giới nhỏ, trong quá trình vận hành thế giới nhỏ sẽ tự động bổ sung tất cả khoảng trống, lấp đầy một góc thành hoàn chỉnh có máu có thịt có lý do có căn cứ, mà chúng ta chính là nhân vật trong câu chuyện này, sau khi thế giới nhỏ sinh ra, chúng ta biến thành người có ý thức tự chủ về hành động của bản thân."(*)

Đoạn này thật sự là quá kinh thế hãi tục, tôi suy đoán rất nhiều loại khả năng, lại không nghĩ tới chân tướng vẫn vượt xa dự liệu của tôi.

"Tôi chỉ là một nhân vật trong một cuốn sách..."

"Dựa theo thiết lập ban đầu đích thật là như vậy, Cố Trạch Ngôn là nam chính ban đầu, nhưng từ khi hệ thống xuất hiện hết thảy đều thay đổi."

"Hệ thống rốt cuộc từ đâu tới?"

"Tác phẩm văn học có rất nhiều, chúng có thể sinh ra một thế giới nhỏ như chúng ta, tự nhiên còn có thể sinh ra những thứ khác, mà ngoại trừ thế giới nhỏ như chúng ta, bên trong đó còn tồn tại càng nhiều văn minh. Hệ thống đến từ một nền văn minh cao cấp với sự phát triển công nghệ cực kỳ phát triển, kỳ diệu như chúng ta thấy trong phim khoa học viễn tưởng. Trong thế giới của chúng, niềm vui cấp thấp là đã có thể dựa vào cơ giới hóa khoa học và công nghệ để thoát khỏi sự sống và bệnh tật. Chỉ là có thông minh hơn nữa, thế giới cơ giới hóa toàn diện vẫn cần một điểm tựa, giống như con người phải ăn cơm, xe phải tiếp nhiên liệu, bọn chúng cũng cần năng lượng."(*)

Điểm này ngược lại có chút chứng thực suy đoán lúc trước của tôi, hệ thống quả nhiên là kẻ xâm lược đến từ nền văn minh cao hơn.

"Năng lượng của một thế giới luôn có hạn, để có được nhiều năng lượng hơn, chúng đã nghiên cứu các phương pháp điều hành khác nhau. Cho đến khi chúng phát hiện ra những thế giới nhỏ có nguồn gốc từ sáng tạo văn học, những thế giới nhỏ này hầu như tất cả đều dựa vào niềm vui, nỗi buồn của con người, theo thời gian và không gian của con người ở đây để cung cấp năng lượng hoạt động cho thế giới, bởi vậy chúng cực kỳ yếu và rất dễ bị xâm nhập. Thế nên, phía bên hệ thống thành lập cơ quan quản lý thời gian và không gian, được lãnh đạo bởi một số máy móc thông minh cực kỳ cao cấp. Thứ đó chính là cấp trên của hệ thống. Nó lập trình ra vô số hệ thống khác, giống như một dây leo sinh trưởng kéo dài trên một cây đại thụ khác, những dây leo này sẽ vươn vào thế giới nhỏ kia hấp thu năng lượng để cung cấp cho hệ thống cấp cao."(*)

"Vậy kí chủ thì sao? Bọn họ rốt cuộc là từ đâu tới? Cũng là người trong thế giới tiểu thuyết sao?"

"Không, bọn họ là linh hồn ngoài ý muốn chết trong các thế giới, lúc này cấp trên hệ thống lập trình một bộ cơ chế sàng lọc. Chúng nó cần linh hồn có nam có nữ, nhưng cơ bản đều là những loại người hư vinh tham lam, thích không làm gì nhưng vẫn có ăn, tương đối giỏi trong việc quan hệ giữa nam và nữ. Sau khi linh hồn bị bọn chúng bắt được, chúng sẽ dụ dỗ những linh hồn này ký kết khế ước. Ngay từ đầu, đúng là hệ thống sẽ mang theo một linh hồn không ngừng xuyên qua các thế giới để tiến hành nhiệm vụ công lược, bởi vì khi đó chúng nó cho rằng mỗi một thế giới nhỏ chỉ có thể cho chúng nó hấp thu năng lượng một lần, cho nên chúng nó chỉ có thể hao phí tinh thần và năng lượng đi mở hết thế giới nhỏ này đến thế giới nhỏ khác. Cho đến khi chúng nó ngẫu nhiên phát hiện những thế giới nhỏ này có thể lấy linh hồn làm giá đỡ để tiến hành thiết lập lại. Từ đó về sau, mỗi hệ thống đều sẽ lựa chọn một thế giới nhỏ để đóng quân, mỗi lần bắt được một linh hồn sẽ dụ dỗ bọn họ tiến hành công lược, khi năng lượng được hấp thu xong, sẽ dùng linh hồn này làm chìa khóa mở ra thiết lập lại."(*)

"Là số mệnh."

"Cái gì?".

"Thế giới tiểu thuyết khác với thế giới bình thường, thế giới tiểu thuyết là thế giới tự lấp đầy sau khi nhân vật chính bắt đầu xuất hiện. Mặc dù bây giờ có một bộ quy tắc tự vận hành, nhưng nhân vật chính vẫn là cốt lõi của thế giới này, số mệnh của toàn bộ thế giới hầu như đều xoay quanh nhân vật chính. Đây là một tác phẩm viết hướng tới phụ nữ, tôi là nữ chính của bộ truyện nhỏ này, tôi là số phận cốt lõi nhất của thế giới, vì vậy họ đã chọn tôi. Cố Trạch Ngôn là nam chính, mấy nhân vật nam khác đều là nam phụ, mà cô là nữ phụ."

Cô ấy nói đến đây thì dừng lại, rõ ràng không có chuyện gì, nhưng tôi cảm nhận được cô ấy dường như đang quan sát tôi.

"Biện pháp chúng nó hấp thu số mệnh từ nhân vật nam thế nào cô cũng đã biết rồi, về phần cô, chúng nó thông qua cách chèn ép cô, một mặt có thể dùng cô làm đệm lót kích hoạt khoái cảm vả mặt của kí chủ, mặt khác sau khi cô suy bại, số mệnh của cô sẽ bị nữ chính hấp thu, cũng chính là thần không biết quỷ không hay bị đều bị hệ thống húp trọn."

"Vậy còn cô thì sao? Làm sao cô biết tất cả những chuyện này?" Tôi mơ hồ có thể nhận ra toàn bộ quá trình giảng giải, cô ấy dường như đều cố ý mơ hồ tin tức của chính mình: "Nếu cô là nhân vật cốt lõi của thế giới này, hẳn là cô sẽ không chỉ bị giới hạn trong một thân thể, linh hồn của cô mới là thứ quan trọng hơn, vì sao cô lại không bị hệ thống hấp thu?"

"Chính là bởi vì tôi là cốt lõi, cho nên tôi mới không biến mất, nếu tôi biến mất sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới nhỏ, toàn bộ cục diện của thế giới nhỏ cũng sẽ vì thế mà thay đổi. Cho nên chúng nó mới tước đoạt thân thể của tôi, biến thân thể tôi thành một bình chứa, đem nhốt linh hồn tôi vào bên trong hệ thống, còn hệ thống thì bám vào thân thể tôi, như vậy có thể lừa gạt quy tắc của thế giới rằng tôi vẫn còn ở đây. Lâu như vậy, hệ thống vẫn chậm rãi ăn mòn đồng hóa linh hồn tôi, có thể qua mấy đời nữa, nó có thể triệt để thay thế tôi trở thành cốt lõi của toàn bộ thế giới nhỏ.".

..... Vậy nên, trong nhiều kiếp như vậy, cô vẫn luôn tỉnh táo sao? Câu hỏi này có chút tàn nhẫn, tôi không thể hỏi ra.

"Vậy nếu cô trở lại thân thể, bọn chúng sẽ không xuất hiện lần nữa sao?"

"Chuyện này tôi hiện tại không có cách nào cho cô một đáp án chuẩn xác, nhưng tôi có thể cam đoan, chỉ cần làm như vậy là có thể chấm dứt hết thảy."

"Nhưng mà..."

(*) [Mình giải thích cho bạn nào chưa load được: Thế giới này hiện tại đang là thế giới được thiết lập sẵn của một cuốn tiểu thuyết, nhưng Kim Bảo Châu và những người khác hiện tại đang là nhân vật của một thế giới nhỏ, thế giới nhỏ này được tạo ra bằng cảm xúc của những người đọc tiểu thuyết, nói cho dễ hiểu là giống như cuốn tiểu thuyết là hoa, cảm xúc của những người đọc truyện là mật, khi có mật ngọt tự động sẽ thu hút ong là "thế giới nhỏ". Thế giới nhỏ sau khi hấp thu mật ngọt sẽ tạo ra mật ong, cũng chính là các nhân vật như Kim Bảo Châu và Kim Sở Hàm. Đương nhiên mật ngọt ngoại trừ thu hút ong cũng sẽ có vài thứ như kiến, ruồi...

Lúc này hệ thống mang theo nền văn minh cao cấp xuất hiện, dụ dỗ những linh hồn sa ngã đi cướp lấy mật hoa, ban đầu hút xong cây hoa này sẽ bỏ đi đến cây hoa khác, nhưng sau này mới phát hiện nếu dùng linh hồn kí chủ làm năng lượng, thì có thể khiến thế giới, cũng như cây hoa đó sống lại như ban đầu, tiếp tục cung cấp mật ngọt cho nó. Vậy nên mỗi một hệ thống mới chiếm giữ một cây hoa cho riêng mình, dụ hết linh hồn này đến linh hồn khác.

Còn về phần lý do Kim Sở Hàm và Kim Bảo Châu được chọn, cũng như nói trên, Kim Sở Hàm là vai chính trong thế giới nhỏ của cuốn tiểu thuyết, nên hệ thống mới chọn chiếm lấy thân xác này, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến quỹ đạo nên mới nhốt linh hồn của Kim Sở Hàm real lại, vừa có thể lừa gạt được quỹ đạo thế giới, cũng từ từ hấp thu được hết năng lượng của Kim Sở Hàm real, cuối cùng biến thành cốt lõi của cả thế giới nhỏ. Kim Bảo Châu là nữ phụ, hệ thống dựa vào việc hành hạ cô để đẩy nhanh quá trình hành động, cũng để kí chủ có được cảm giác là người thắng cuộc, sau đó khi Kim Bảo Châu không còn giá trị lợi dụng hệ thống sẽ gián tiếp hấp thu toàn bộ năng lượng của cô.] ~~

Lời của tôi còn chưa nói hết, đột nhiên không khống chế được rùng mình một cái, thoáng cái liền tỉnh lại. Nhìn nóc xe quen thuộc, tôi nhất thời có chút mờ mịt. Tôi nhìn về phía bên cạnh, Thẩm Mục ôm cánh tay nằm trên ghế xe bằng phẳng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không biết đang nhìn gì. Đại khái là nhận ra gì đó, hắn đột nhiên xoay lại: "Tỉnh rồi sao."

Đôi mắt của hắn sáng đến nỗi tôi có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu nhỏ của chính mình trong đó. Tôi đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào má hắn, ngón tay tôi rất lạnh, khuôn mặt của hắn lại ấm áp. Hóa ra tất cả chúng tôi đều là nhân vật trong một cuốn sách... Thật không thể tin được.

"Làm sao vậy? Em gặp ác mộng sao? Sắc mặt khó coi như vậy."

Lúc hắn nói chuyện, thịt trên mặt hơi run rẩy dưới ngón tay tôi, tươi sống giống như một con cá.

"Không có gì."

Tôi thu tay về, ngồi dậy: "Tôi phải trở về, mấy ngày nay anh đừng chạy loạn, tôi sợ Cố Trạch Ngôn bên kia sẽ tìm anh gây phiền toái, tôi đi thăm dò đầu sóng ngọn gió trước."

Thẩm Mục vừa nghe đến tên Cố Trạch Ngôn lập tức bắt đầu hùng hùng hổ hổ.

Những ngày đông sâu, cho dù là cây xanh ngát cũng mang theo tiêu điều, trời đông bọc lấy thân thể khô ráo của phương Bắc đang dùng sức muốn thoát ra, trên bầu trời một màu xám tro, không có một tia mây nào. Tôi đã sống trong thành phố này hai mươi mốt năm, cùng một cảnh quan, tôi đã nhìn thấy chúng hàng trăm, hàng ngàn lần, nhưng thời điểm này tôi lại cảm thấy xa lạ như vậy, tôi thậm chí không thể tìm thấy một từ ngữ thích hợp để mô tả tâm trạng bản thân lúc này.

"Em đang nhìn gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy thời tiết rất đẹp."

"Em làm sao cứ kỳ quái quái quái, quên đi, tôi đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi, cơm nước xong em lại trở về."

"Được."

___________

...... Lần gần nhất nhà họ Kim giống như bị mây đen bao phủ, cũng là lần Kim Sở Hàm và Cố Trạch Ngôn gây scandal.

Lần trước cũng thôi đi, hai người trẻ tuổi tình đầu ý hợp chỉ lộ mặt một chút, có thể tùy tiện gạt cho qua. Lúc này đây có chút không giống, cô ta đội mũ xanh cho chồng sắp cưới của mình, chạy ra ngoài làm loạn, hai người đàn ông này còn đánh nhau trước mặt mọi người. Việc này không chỉ khiến nhà họ Kim khó chịu, càng làm cho nhà họ Cố không thể nhân nhượng. Vinh dự như vậy, đúng là thứ trước nay kí chủ chưa từng được hưởng thụ. Cô ta vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, khóc đến hai mắt sưng lên, cổ họng khàn khàn.

Cô sai rồi, nhưng trong lòng cô chỉ yêu một mình Cố Trạch Ngôn, cô vô cùng hối hận về hành động trước đó, hiện tại cô đối với Thẩm Mục một chút tình cảm cũng không có.

Trọn bộ câu nói này bị cô ta lấy nước mắt ngâm đẫm, diễn cho bố mẹ cùng anh hai xem, hy vọng họ có thể tìm Cố Trạch Ngôn cầu tình.

Chỉ tiếc việc này tất cả đều là lỗi của Kim Sở Hàm, quan hệ giữa hai nhà Cố Kim phức tạp. Trừ phi là Cố Trạch Ngôn tỏ thái độ trước, nếu không bọn họ không thể tùy tiện đi cầu tình cho Kim Sở Hàm.

Mọi người tuy rằng luôn nhân nhượng cô ta mọi chuyện, nhưng gặp phải chuyện lớn vẫn trách mắng rõ ràng, ai cũng không đồng ý, mãi đến khi kí chủ khóc cũng không khóc nổi nữa, hệ thống mới chậm chạp xuất hiện.

Độ hảo cảm của anh hai duy trì dao động ở mức khoảng 20%. Về phần Cố Trạch Ngôn vẫn luôn phập phồng mãnh liệt giữa âm và một, đến bây giờ còn chưa ổn định lại. Hệ thống mắng kí chủ một trận máu chó đầm đìa, kí chủ cầu xin hệ thống giúp cô ta. Đại khái là hệ thống đã hoàn toàn không còn ôm chút hy vọng nào với cô ta nữa, chỉ lạnh lùng nói cho kí chủ biết, hiện tại nó không còn dư điểm tích lũy để bỏ ra nữa, bảo kí chủ tự nghĩ cách giải quyết, bằng không sẽ không mang theo cô ta đi khởi động lại thế giới.

Đêm đó, kí chủ cắt cổ tay tự tử.

Đương nhiên không phải thật sự muốn chết, chỉ là tạo khổ nhục kế tìm kiếm đồng tình mà thôi.

Rốt cuộc cũng là vì huyết thống, thấy cô ta như vậy, bố mẹ vượt qua cơn giận dữ, bảo anh hai ra mặt tìm Cố Trạch Ngôn, hy vọng anh ta có thể đến bệnh viện thăm người.

Tôi chủ động gia nhập đội ngũ khuyên giải, cùng anh hai tìm được Cố Trạch Ngôn đang uống rượu đến muốn thối rữa trong một quán ba tư nhân, trước cửa phòng có hai vệ sĩ của nhà họ Cố canh giữ.

Vu Hàm đang cãi nhau với hai vệ sĩ ở cửa, nhưng mặc kệ cô có nói gì, hai vệ sĩ này đều giống như núi cao không thể lay chuyển.

Nhìn thấy chúng tôi tới, Vu Hàm như có chút khó chịu, không thấy xấu hổ quay đầu rời đi.

Anh hai nói rõ thân phận với vệ sĩ, vệ sĩ xác nhận lời nói, xin chỉ thị chỗ bố Cố Trạch Ngôn, lúc này mới thả chúng tôi vào.

Vừa vào cửa đã thấy Cố Trạch Ngôn ngồi trên thảm nửa dựa như bao cát.

Trên mặt anh ta còn mang theo vết bầm tím do Thẩm Mục để lại, thấy chúng tôi tới chỉ đảo mắt, không nói lời nào cũng không nhúc nhích, giống như một cỗ xác chết.

Tôi cùng anh hai liếc nhau một cái, anh hai lên trước, có chút gian nan mở miệng nói: "Trạch Ngôn, tôi biết tôi không nên nói những lời này, chỉ là, Sở Hàm đã biết sai rồi, con bé rất áy náy, nó cũng rất yêu cậu, chuyện này cũng gây kích thích lớn cho nó, tối hôm qua nó cắt cổ tay tự tử, may mà bảo mẫu phát hiện kịp thời.... Thiếu chút nữa không cứu được, tâm tình nó hiện tại rất tệ, vẫn náo loạn muốn gặp cậu, cậu có thể đến thăm nó không?"

Cố Trạch Ngôn hừ nhẹ một tiếng, giống như muốn cười nhưng lại không cười được. Anh ta quay đầu nhìn về phía chúng tôi, cả người đều bình thản, vẻ mặt lại như tan rã, lòng cũng tan nát, anh ta muốn nói gì đó nhưng lại lười nói.

Anh hai khẽ mím môi, rất không đành lòng, nhưng chỉ có thể kiên trì tiếp tục khuyên nhủ Cố Trạch Ngôn: "Xin lỗi cậu, cậu muốn hủy hôn, muốn chia tay cũng không sao cả, chỉ xin cậu đến gặp con bé một lần, tôi sợ nó sẽ tiếp tục làm chuyện ngu ngốc...."

Trong mắt Cố Trạch Ngôn đỏ thẫm, chỉ có sự lạnh lùng, lạnh lùng với chúng tôi, cũng lạnh lùng với chính mình.

Thật ra kí chủ đã đi một bước sai lầm, nếu cô ta ngay từ đầu lúc Thẩm Mục xuất hiện đã nhận, nhận cô ta từng động lòng với Thẩm Mục, sau đó lại diễn một màn khổ nhục kế khóc lóc kể lể sám hối, có lẽ còn có thể kéo trái tim Cố Trạch Ngôn quay về.

Nhưng bây giờ cái gì cũng đã muộn, Cố Trạch Ngôn là một người kiêu ngạo, càng kiêu ngạo yêu càng mãnh liệt.

Anh ta chưa từng tha thứ cho sự phản bội của kí chủ, anh ta chỉ đơn giản là không thể buông bỏ được cô ta, vậy nên che giấu vết thương, lựa chọn quên đi.

Nhưng tình yêu đó mãi mãi chỉ có thể dừng lại ở 99%.

Nếu công lược thuận lợi, có đạo cụ trợ giúp rút đi phần dục vọng độc chiếm trong tình yêu của anh ta, phần tình yêu 99% này vĩnh viễn sẽ không biến mất.

Nhưng cô ta không có, cô ta lại lần nữa cùng một chỗ tiếp tục đâm Cố Trạch Ngôn bị thương, giống như là một loại cố ý cười nhạo, đánh nát kiêu ngạo cố gắng chống đỡ của anh ta.

Cố Trạch Ngôn nhận ra kí chủ nói dối, phát hiện sự thiếu hiểu biết, nhìn thấu được tâm địa của cô ta, cũng thấy rằng người mình yêu xấu xí đến mức nào.

Anh ta không hiểu tại sao anh ta phải chịu đựng sự sỉ nhục lớn thế này chỉ vì một người phụ nữ như vậy.

Cùng Thẩm Mục đánh nhau trước mặt mọi người, chính là cây rơm cuối cùng đè chết kiêu ngạo của Cố Trạch Ngôn.

Tình yêu là gì, tình yêu là tôi biết cô ấy đầy vết sẹo vẫn mong muốn được giữ chặt cô ấy.

Tình yêu có hàng ngàn loại hình dạng, chỉ là không thể có nghi ngờ, nếu nghi ngờ xuất hiện, vậy tình yêu đó đã kết thúc.

Anh hai trông mong khuyên nhủ hơn nửa tiếng đồng hồ, Cố Trạch Ngôn rốt cục cũng có chút phản ứng.

Anh ta khó khăn đứng dậy, không nhìn chúng tôi, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Đi thôi."

Chúng tôi mang theo Cố Trạch Ngôn đầy mùi rượu đến bệnh viện.

__________

Kim Sở Hàm mặt trắng bệch suy yếu nằm trên giường bệnh, trên cổ tay quấn băng gạc thật dày, bộ dáng giống như cá chết thấy Cố Trạch Ngôn lập tức rạng rỡ.

Khóc đến nổi mặt mũi sưng đỏ, ánh mắt không có lệ cũng khiến người ta thương xót, cô ta khàn giọng nặn hai chữ Trạch Ngôn ngắn ngủi, giọng điệu như ruột gan đứt từng khúc: "Trạch Ngôn, Trạch Ngôn, em nhớ anh lắm, cuối cùng anh cũng đến gặp em."

Mỗi một chữ cô ta thốt ra đều là âm thanh rách nát, giống như mang theo bọt máu, suy yếu vươn cánh tay quấn băng gạc về phía Cố Trạch Ngôn, mỗi một ngón tay đều căng thẳng dùng sức lao về phía trước, chờ mong bị mạnh mẽ nắm lấy.

Cố Trạch Ngôn đứng trước giường bệnh, rũ mắt xuống, mặt không chút thay đổi, không có ý đáp lại chút nào.

"Trạch Ngôn, anh vẫn còn tức giận đúng không, là em sai rồi, không phải em tự nguyện, là Thẩm Mục thừa lúc em say rượu, em cho rằng hắn là anh, em và hắn chỉ có một lần duy nhất! Bọn em cũng không có quan hệ, lúc em phát hiện hắn không phải anh em đã chạy đi. Sau đó em thật sự rất hối hận, trong lòng em chỉ yêu anh, em đối với Thẩm Mục không có chút tình cảm nào, em rất hận hắn! Hắn cơ bản đang trả thù em!"(*)

(*) Trích từ một đoạn đối thoại của Kim Sở Hàm và hệ thống ở chương 10 [Ây do! Anh ta là con lai lại còn xuất thân từ thế giới ngầm! Có chút thú vị đấy! Mẹ nó, anh ấy đẹp trai quá đi! Đôi mắt màu xanh lục cũng thật đẹp, tôi yêu Thẩm Mục rồi! Mau chóng sắp xếp cuộc gặp cho tôi đi]

Kim Sở Hàm cũng suy nghĩ rõ ràng, Thẩm Mục nói đến tình trạng này, cô ta lại có tiền án lừa gạt mọi người vụng trộm sống chung với Thẩm Mục, hiện tại hệ thống cũng sẽ không hỗ trợ đạo cụ cho cô ta, cô ta căn bản tìm không ra bất kỳ chứng cớ nào chứng minh Thẩm Mục nói dối.

Chi bằng bây giờ dứt khoát nhận, sau đó đem trách nhiệm giảm xuống mức thấp nhất, một khóc hai nháo ba treo cổ, biểu thị trung thành, nói không chừng còn có thể có đường ra.

"Cô biết gì không?" Cố Trạch Ngôn đột nhiên lên tiếng: "Trên đường tới, tôi đã suy nghĩ, lúc cô nhìn thấy tôi sẽ thế nào, tôi nghĩ cô nhất định sẽ khóc rất nhiều, sẽ giống như một đứa trẻ hy vọng có được một chút chỗ dựa, trước hết đem trách nhiệm đổ lên người khác sau đó mới nhận sai, chờ tôi cho cô một bậc thang đi xuống."

"Trạch Ngôn... " Kim Sở Hàm ngây người, thật vất vả mới nặn ra giọt nước mắt treo bên khóe mắt, muốn rơi không mà rơi được.

"Lần đầu tiên tôi biết tên của cô, là nghe người khác nói, nghe nói trường chúng tôi có một người, phụ huynh đều chết hết, gia đình nghèo nhưng dựa vào làm việc, khó khăn đạt được thành tích vô cùng xuất sắc, được nhà trường trao học bổng mời về trường. Lúc đó tôi còn nghĩ là một nam sinh chăm chỉ nào đó. Một vài ngày sau, tôi và đám bạn đi ngang qua một cuộc triển lãm ngoài trời, thấy cô mặc sườn xám chất lượng kém, đứng dưới ánh mặt trời, nóng đến đầu đầy mồ hôi, nhưng nhiệt tình mỉm cười chào hỏi tất cả mọi người ra vào, dường như tràn đầy nhiệt tình và sức sống cho công việc khó khăn này. Khi đó bạn tôi nói cô là người đạt được học bổng cao được tuyển thẳng vào trường, tôi rất ngạc nhiên, cảm thấy người này có hơi khác với hình ảnh ít nói lạnh lùng trong tưởng tượng, nhưng lại nghĩ, cô cứ nên là một người có bộ dạng tràn đầy năng lượng nhiệt tình thế này mới đúng."

Cố Trạch Ngôn nói rất bình tĩnh, giống như đang kể chuyện xưa của người khác, nhưng bóng lưng căng thẳng của anh ta, cần cổ rũ xuống lại lộ ra chút đáng thương.

"Tôi đã gặp rất nhiều người tuyệt vời, nhưng cô vẫn còn rất đặc biệt. Cô sống rất khổ sở, nhưng ngay cả trước mặt là đống nồi chảo rách nát, cô cũng có thể gõ ra một bản giai điệu hay, cách cô giao tiếp, cũng không thua kém bất cứ ai. Cô luôn mỉm cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, không vì cuộc sống không như ý mà trở nên hoài nghi, vẫn luôn hiểu biết, chăm sóc cho người khác, như thể không gì có thể đánh bại cô. Cô nghèo như vậy, không hợp với trường chúng tôi, nhưng cô lại chưa bao giờ tự ti, chưa từng cố gắng che giấu đi sự nghèo đói của bản thân, vẫn luôn thoải mái."

Kim Sở Hàm đáng thương nhìn anh ta, gian nan ngồi dậy đưa tay nắm lấy cánh tay Cố Trạch Ngôn.

Cố Trạch Ngôn né tránh.

"Tôi thực sự hạnh phúc khi cô hứa sẽ ở bên tôi, nhưng gia đình tôi phản đối, họ càng phản đối tôi, tôi càng muốn ở bên cô. Khi đó cô cũng bị tổn thương một chút, rõ ràng rất không vui, nhưng lại sợ tôi biết, cứ làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tôi cảm thấy rất có lỗi với cô. Khi cô trở lại nhà họ Kim, lúc đó tôi rất hạnh phúc, tôi nhìn cô lần nữa khôi phục khuôn mặt tươi cười, giống như tìm được nơi trú ẩn an toàn, cả người đều trở nên mềm mại, học được cách làm nũng, càng ngày càng bắt đầu ỷ lại tôi. Tôi biết trước đây cô đã phải chịu đựng rất nhiều, không phải người ta thường nói, thời thơ ấu không có được thứ gì đó, lớn lên dễ sinh ra tâm lý bù đắp, cho nên tôi vẫn dung túng cho cô, bao dung cô càng ngày càng yếu đuối."

Nói đến đây, anh ta thở ra một hơi thật dài.

"Nhưng sao cô lại trở thành như bây giờ.... Tôi không thể tìm ra trên người cô chút dáng vẻ nào của người mà tôi từng yêu, cô cứ như đã thay đổi thành một người khác, bởi vì làm sai hết đường lui nên chọn cách tự tử, khóc nháo khiến mọi người xung quanh chịu giày vò cùng cô..... Trước kia cô đối với việc bố mẹ nuôi đột nhiên qua đời, đối mặt với nhiều quẫn bách cùng khó khăn như vậy, cũng chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ cuộc sống của mình..."

Môi Kim Sở Hàm run rẩy hai cái.

Cô ta nhận ra rằng bản thân hiện tại không thể làm gì khác.

Cố Trạch Ngôn chậm rãi ngẩng đầu lên: "Kim Sở Hàm, chúng ta hủy hôn ước đi, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, chuyện đến hiện tại, chúng ta nên giữ lại cho nhau chút thể diện cuối cùng đi, cô tự mình bảo trọng."

Anh ta nói xong câu đó, xoay người, không hề lưu luyến, trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.

Tôi và anh hai trầm mặc đứng tại chỗ, không ai giữ Cố Trạch Ngôn.

Hệ thống không xuất hiện, nhưng tôi dường như nghe thấy âm thanh như thể có một tòa nhà vừa sụp đổ.+

Lúc đó chậm rãi vang lên một tiếng "rầm".

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây