Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

15: Anh rể?


trước sau

Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰

***

Thứ kịch bản này, được nhiều người viết, tự nhiên sẽ thành kịch bản cũ.

Ví dụ như lên giường sẽ có thai, quỳ xuống trời sẽ mưa, nhảy núi sẽ gặp cao nhân. Hỏi có muốn đi hay không, tuyệt đối không đi được. Nói chờ người trở về, tuyệt đối về không được.

Diệp Trăn hiểu rõ những đạo lí này.

Đêm dài lắm mộng biến số quá nhiều, vì để tránh cho những chuyện này phát sinh, Diệp Trăn sau khi biết mình mang thai liền bảo cha Diệp an bài cho cô vé máy bay xuất ngoại ngay đêm đó.

Không có đòi năm triệu, cha Diệp đương nhiên vui lòng, ngay lập tức liền an bài cho Diệp Trăn xuất ngoại.

Diệp Trăn mang theo đứa bé trong bụng vội vàng đi vào phòng chờ máy bay, trong lòng kỳ thật vẫn rất lo sợ bất an. Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, hôm nay không nên xuất hành.

Ở Diệp gia lề mề do dự đến bốn giờ, càng nghĩ vẫn cảm thấy nên liều một phen. Trong suy nghĩ của cô, xác suất xảy ra chuyện trên người mình nói thế nào cũng không có khả năng phát sinh. Thế là cô dứt khoát đến sân bay, đợi máy bay năm giờ chiều xuất phát.

Lúc ở phòng chờ máy bay, trong đầu Diệp Trăn vẫn lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì không hay. Một giây trước khi xếp hàng chờ tiếp viên hàng không xét vé cô còn cảm thấy mình thật may mắn, không nghĩ tới một giây sau, Lục Bắc Xuyên vẫn là xuất hiện ở trong phòng chờ máy bay!

Diệp Trăn nhìn về phía lối vào, chỉ thấy Lục Bắc Xuyên dáng người thẳng tắp mặc một thân âu phục chỉnh tề, cà vạt được thắt ở hầu kết. Kẹp cà vạt và ống tay áo càng làm nổi bật lên khí chất bất phàm của hắn. Hai tên bảo tiêu mặc âu phục đi theo sau, mặt không biểu tình, nhìn không chớp mắt, con ngươi hơi trầm xuống, cỗ khí tức bình tĩnh mà u ám tỏa ra, khiến người nhìn vào không thể khinh thường. Giữa một đám người, bọn họ cực kì chói mắt, dễ như trở bàn tay liền cướp được không ít ánh mắt của mọi người.

Diệp Trăn chỉ nhìn thoáng qua liền cảm thấy tê cả da đầu. Cô quay người cúi đầu trốn tránh, đưa thẻ lên máy bay cho tiếp viên hàng không. Đột nhiên một bàn tay hiện khớp xương rõ ràng duỗi tới, đoạt lấy thẻ lên máy bay của Diệp Trăn.

Trên mặt tiếp viên hàng không vẫn giữ nụ cười nghề nghiệp, lại mang theo nhiệt tình nhìn Lục Bắc Xuyên, "Vị tiên sinh này, bây giờ máy bay sắp cất cánh rồi, xin hỏi ngài có chuyện gì không?"

Đây là khoảng cách rất gần, Diệp Trăn thậm chí còn có thể nghe được âm thanh trầm thấp của Lục Bắc Xuyên vang bên tai, "Cô ấy không đi nữa."

Mi tâm Diệp Trăn cau lại, ngẩng đầu lên, đáy mắt tràn ngập mờ mịt, cô cố ý nói lớn tiếng để người trong phòng chờ máy bay đều có thể nghe được âm thanh của cô, "Vị tiên sinh này, tôi căn bản không biết anh là ai, xin đừng làm ảnh hưởng đến chuyến bay của tôi. Đưa thẻ lên máy bay của tôi cho vị tiểu thư này được không?"

Truyện chỉ được đăng tại trang wattpad & wordpress của @My_Twinkle!

Nói xong, Diệp Trăn lại gấp rút nói với tiếp viên hàng không: "Thật xin lỗi, tôi không quen anh ta, làm phiền cô đăng ký giúp tôi."

Trên mặt tiếp viên hàng không duy trì nụ cười chuyên nghiệp, "Được rồi. Vị tiên sinh này, phiền ngài đưa thẻ lên máy bay của vị tiểu thư này cho tôi, đừng làm trễ nải vị tiểu thư này đăng ký được không?"

"Không quen?" Lục Bắc Xuyên hứng thú nhìn qua Diệp Trăn, mắt nhìn thẻ lên máy bay, "Diệp Trăn sao?"

Diệp Trăn gật đầu.

"Vậy không sai," Hai mắt Lục Bắc Xuyên nhắm lại, biểu tình kia nhìn qua thực sự không tốt lắm, "Xin tự giới thiệu mình một chút, anh tên là Lục Bắc Xuyên, là chồng của chị em, cũng chính là anh rể của em."

Diệp Trăn giả bộ kinh ngạc, "Anh rể? Thì ra là anh! Thật là đúng dịp, em sắp xuất ngoại rồi, không thể ôn chuyện cùng anh nữa. Chờ sau khi em về nước nhất định sẽ đến thăm anh chị."

"Không cần, lần này anh đến chính là do chị em nhờ cậy, mang em trở về."

"Chị của em?"

"Chị em nói em vì tình yêu nên bỏ trốn với người ta, khiến người trong nhà rất lo lắng, tìm em khắp nơi, chỉ sợ em xảy ra chuyện. Cho nên lúc trước chị em mới nhờ anh, muốn anh hỗ trợ tìm em." Nói xong, Lục Bắc Xuyên chế trụ tay của cô.

Tay Diệp Trăn run lên, vô ý thức nuốt nước miếng.

Trước đây không lâu, cô đúng là có đề cập trước mặt Lục Bắc Xuyên qua việc này, bảo hắn hỗ trợ tìm em gái và Lâm Trạm.

Thế nhưng đó chỉ là do cô thuận miệng mà thôi, cô cũng tin rằng Lục Bắc Xuyên cũng chỉ là tùy tiện nghe qua loa. Loại chuyện tìm người nhỏ nhặt như này Lục tiên sinh sẽ đích thân đến sân bay bắt người hay sao?

Nói đùa cái gì vậy?

Bị Lục Bắc Xuyên một mực nắm ở trong lòng bàn tay, Diệp Trăn không thể tránh thoát. Vừa nghĩ tới đứa bé trong bụng mình, nghĩ đến kết cục của mình và đứa bé trong truyện, nhất thời vừa vội vừa giận, "Anh thả tôi ra! Tôi bỏ trốn với ai mắc mớ gì tới anh!"

Bác gái đứng ở một bên chờ đăng ký nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tiểu cô nương, không thể nói như vậy được, bây giờ con vẫn còn nhỏ, không biết lòng người hiểm ác ra sao đâu. Hiện tại cũng chỉ biết toàn tâm toàn ý với đàn ông và tình yêu, muốn bỏ trốn với bạn trai mà thôi. Con hãy suy ngẫm lại tương lai của mình đi, còn phải ngẫm lại cha mẹ ở trong nhà bây giờ đã lo lắng thành cái dạng gì rồi. Đừng xúc động, bằng không đợi sau khi con trưởng thành con sẽ phải hối hận!"

"Đúng a, loại chuyện kết hôn này nhìn như là chuyện của hai người, nhưng nói cho cùng vẫn là chuyện của hai gia đình. Bỏ trốn không thể giải quyết được vấn đề gì đâu. Trở về cùng anh rể đi cháu, hảo hảo nói chuyện với người trong nhà đi."

"Đúng đấy, cha mẹ con chắc chắn sẽ không làm hại con đâu. Bọn họ đều là người từng trải, tiểu cô nương như con đừng để bị người ta lừa."

Âm thanh bốn phía liên tiếp khuyên giải, cuối cùng ngay cả tiếp viên hàng không cũng cười tủm tỉm khuyên cô, "Em gái, em thử suy nghĩ cẩn thận lại xem?"

Nhìn thời gian từng chút từng chút trôi đi, Lục Bắc Xuyên nắm lấy cổ tay của cô, lực đạo không tiêu giảm nửa phần. Cô xem như đã hiểu rõ, ngày hôm nay sợ là đi không được rồi.

"Vậy anh mau thả tôi ra, tự tôi về nhà được."

"Không được!" Lục Bắc Xuyên nói: "Chị em muốn gặp em, cùng anh về Lục gia đã."

Vừa dứt lời, bốn năm tên nhân viên quản lí sân bay vội vàng chạy đến, thấy Lục Bắc Xuyên liền cười cùng chào hỏi nắm tay, Lục Bắc Xuyên buông tay Diệp Trăn ra, đi đến bắt chuyện với mấy tên nhân viên quản lý. Mà hai tên bảo tiêu kia thì nhanh chóng đứng bên cạnh Diệp Trăn, đưa tay hướng cửa ra ngoài, cung kính nói: "Diệp tiểu thư, mời đi bên này."

Diệp Trăn ngưng lông mày suy tư, dưới loại tình huống này chạy trốn thì có mấy phần thành? Nếu như chỉ có một mình cô thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ trong bụng của cô còn có một sinh mệnh, chạy tới chạy lui khó tránh khỏi sẽ xảy ra bất trắc gì.

Cô nhìn Lục Bắc Xuyên một chút. Lục Bắc Xuyên một tay đút túi quần tây, nhàn nhạt đứng im hồi lâu. Trò chuyện cùng với một đám người mang vẻ tươi cười, biểu tình của hắn lại không thay đổi.

Diệp Trăn bị hai tên bảo tiêu "áp giải" lên xe.

*Đọc ở trang web lậu (Truyện full, web truyện,...) ➠ set pass*

Trong xe nhiệt độ rất vừa vặn, hai tay Diệp Trăn lại nhịn không được run rẩy.

Toàn bộ sự việc lần này nhìn qua có vẻ rất hợp tình hợp lý, nhưng cân nhắc tỉ mỉ lại, tất cả đều có lỗ thủng.

Quan trọng nhất chính là, Lục Bắc Xuyên đến sân bay làm ầm lên tìm cô như vậy đến cùng là vì cái gì?

Đang suy nghĩ, cửa xe bị kéo ra, Lục Bắc Xuyên ngồi vào trong xe. Hơi thở hormone quen thuộc nhất thời tràn ngập toàn bộ toa xe, bắp thịt cả người Diệp Trăn bỗng căng cứng, khẩn trương đề phòng.

Lục Bắc Xuyên nhìn cô một cái, "Sợ anh?"

Cuộc sống tốt đẹp sắp tới tay cứ như vậy bị Lục Bắc Xuyên cướp đi, có lẽ là bị ảnh hưởng khi mang thai, Diệp Trăn cúi thấp đầu, cảm xúc sa sút, "Anh rể, tôi về nhà mình là được rồi, không cần làm phiền anh chị đâu."

Lục Bắc Xuyên nghiêng mắt nhắm lại nhìn cô, thần sắc không rõ ý vị, "Không phiền."

Nói xong, hắn đưa chiếc chăn lông mềm mại cho Diệp Trăn, giọng điệu không thể từ chối, "Đắp lên."

Khoảng thời gian này Diệp Trăn cảm thấy rất không dễ chịu, tay chân lạnh buốt không chút độ ấm, thời gian chờ đợi ở phòng chờ máy bay dài như vậy tay chân sớm đã không còn nhiệt độ, cái chăn lông này tới rất đúng lúc.

Diệp Trăn thở dài, nhận lấy chăn lông đắp lên người, thân thể chậm rãi ấm áp lên.

Không lâu sau đã đến biệt thự Lục gia.

Lục Bắc Xuyên dẫn đầu xuống xe, Diệp Trăn đi ngay sau lưng hắn, không tình nguyện chầm chậm bước vào Lục gia.

Mẹ Lục đang ngồi trong phòng khách trò chuyện cùng với quản gia. Nghe thấy tiếng bước chân, lão quản gia theo bản năng nhìn về phía cửa một cái, vừa nhìn tâm tình liền kích động, hai mắt chan chứa nước mắt, "Thiếu gia..."

Đối mặt với lão quản gia chiếu cố nhiều năm, sắc mặt Lục Bắc Xuyên mới hòa hoãn chút, "Bác Lư."

"Bắc Xuyên!" Mẹ Lục khiếp sợ nhìn Lục Bắc Xuyên đứng ở trước mặt mình, dò xét từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy vẻ kích động khó có thể tin, "Con... con có thể đứng lên sao?"

Lục Bắc Xuyên bình tĩnh gật đầu, "May mà nhờ có William."

Từ khi Lục Bắc Xuyên xảy ra tai nạn xe cộ đến nay, mẹ Lục đã quá lo lắng rồi. Lúc Lục Bắc Xuyên xảy ra chuyện vẫn luôn ngóng trông hắn không xảy ra việc gì, lúc hôn mê lại ngóng trông hắn tỉnh lại; chờ đến khi hắn tỉnh lại rồi lại ngóng trông hắn đứng lên. Bây giờ đứng lên được rồi, gánh nặng của mẹ Lục giống như trong nháy mắt tất cả đều được dỡ xuống.

Bà ôm Lục Bắc Xuyên, tựa như là ôm lấy mạng của mình.

"Con đứa nhỏ này... Thật sự là muốn mạng của mẹ a!" Mẹ Lục khóc hồi lâu, lão quản gia đứng một bên cũng lệ rơi đầy mặt. Khóc đủ rồi, lúc này mới lau khô nước mắt, bà vẫy vẫy Diệp Trăn đứng ở một bên đang vô cùng thấp thỏm, "Tình Tình, mau tới đây đi."

Bây giờ mẹ Lục xem như càng yêu thích Diệp Trăn đến mức không thể buông tay. Cô gái này vừa gả vào nhà không bao lâu, con trai thân là người thực vật liền tỉnh. Mới chiếu cố mấy ngày, con trai liền có thể đứng lên. Lời nói của thầy bói trước kia mẹ Lục vẫn nhớ như in, người con dâu này của bà thật là một đứa có phúc khí!

"Em ấy không phải Diệp Tình," Lục Bắc Xuyên bình đạm giải thích, "Em ấy tên là Diệp Trăn, là em gái song bào thai của Diệp Tình."

"Em gái song bào thai? Diệp Tình nó còn có..." Lời mẹ Lục còn chưa nói hết, Diệp Tình đã đi xuống từ trên cầu thang. Ánh mắt vui mừng sau khi chuyển dời từ trên thân Lục Bắc Xuyên đến Diệp Trăn thì ngay lập tức biến thành khiếp sợ không thể tin.

"Diệp... Diệp Trăn?"

Lục Bắc Xuyên nhìn Diệp Tình, sắc mặt không mang theo thiện ý, "Cô không phải bảo tôi hỗ trợ tìm em của cô sao?"

Sắc mặt Diệp Tình cứng ngắc, kiên trì nói tiếp, "Em không nghĩ đến, anh lại tìm thấy nhanh như vậy... Cảm ơn."

Lục Bắc Xuyên ý vị thâm trường nhìn qua Diệp Trăn, "Không có gì."

Sắc mặt Diệp Tình hoàn toàn trắng bệch, ánh mắt đặt ở trên người Diệp Trăn, khóe miệng cưỡng ép lôi kéo ra một nụ cười, lôi kéo tay của Diệp Trăn, "Trăn Trăn, chúng ta lên lầu nói chuyện đi."

Diệp Trăn biết cô muốn nói chuyện gì cùng mình, bất quá chỉ là nhìn thấy mình trở về không yên lòng mà thôi.

Mẹ Lục tâm tình rất tốt, cũng không nhiều lời, "Được, hai chị em các con hảo hảo trò chuyện đi."

Diệp Tình cười cười, kéo Diệp Trăn vào trong phòng, khóa cửa phòng khóa lại, quay người chỉ trích Diệp Trăn, nói: "Tại sao mày trở lại!"

Diệp Trăn há miệng muốn phản bác, Diệp Tình nộ khí (*) ngập trời, toàn thân không ngừng run rẩy. Diệp Trăn xuất hiện, khiến cho cô ta mất đi lý trí, sợ hãi lan tràn đầu óc cô ta.

(*) Nộ khí: khí sắc giận dữ.

"Có phải mày hối hận rồi hay không? Cảm thấy mình từ bỏ cái thân phận bà Lục này thực đáng tiếc cho nên bây giờ trở về muốn đổi lại rồi hay không? Diệp Trăn, tao cảnh cáo mày, đừng có mơ tưởng nữa! Cái vị trí bà Lục kia ngay từ đầu đã là của tao, không phải đồ vật của mày thì đừng có ngấp nghé!"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Cám ơn đã ủng hộ ^_^

Editor có lời muốn nói:

Gửi mấy bạn đọc ở trang web lậu: Đã đọc ở chỗ ăn cắp truyện rồi thì làm ơn đừng có hối chương hộ mình ạ =)) Mình tức quá là mình set pass nhé =))

Gửi mấy tình yêu luôn ủng hộ mình: Xin lỗi đã bỏ bê mọi người T^T Dạo này học onl nhiều quá QAQ Với cả đang bị bóc phốt và dọa hack nick =)) Huhu mình sợ quá =))

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây