Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

234: Chương 234


trước sau

Năm giờ rưỡi chiều, trước quán lẩu.

Bạch Liễu ngồi bên nồi lẩu đang sôi sùng sục, bên cạnh là Lục Dịch Trạm vừa tan việc cầm thực đơn trong tay với vẻ mặt mê mang.

Hiếm khi anh không làm thêm giờ, vụ nổ lớn chưa từng có ngày hôm qua khiến cho cục quản lý dị đoan thay bộ phận Lục Dịch Trạm tiếp quản trong thời gian ngắn, để những người bình thường như bọn họ có thể ở nhà không bị ảnh hưởng.

Thế là khi Bạch Liễu hẹn anh đi ăn lẩu, Lục Dịch Trạm cũng thành thật đi tới.

Nhưng Lục Dịch Trạm ra lần này chủ yếu là để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó.

Lục Dịch Trạm vẫn không hiểu tại sao vụ đánh bom cục diện hỗn loạn như vậy, tình hình trong ngày đang được phát thông báo khẩn cấp khắp nơi trên TV.

Mà thủ phạm là Bạch Liễu lại vẫn có thể thản nhiên ngồi bên cạnh anh, tay cầm một tách trà lúa mạch miễn phí do nhà hàng lẩu khuyến mãi, còn không biết xấu hổ tỏ vẻ với nhân viên muốn thêm một phần tôm nữa.

Lục Dịch Trạm không thể nhịn được nữa, giựt lấy thực đơn tức giận nhìn chằm chằm Bạch Liễu.

Bạch Liễu uống một ngụm trà chậm rãi liếc anh một cái: “Sao, cậu muốn hỏi tớ chuyện ngày đó à?”

“Không!” Lục Dịch Trạm chua xót nói, “Cho dù tớ mời thì cậu cũng không thể gọi thêm món chứ! Bữa này 6 người ăn lận đấy!

Bạch Liễu: “…”

Mạch não của anh trai này thực sự rất khác so với người thường.

Từ lúc gặp nhau đến giờ, Lục Dịch Trạm không nhắc một lời về vụ nổ ngày đó, vững như núi Thái Sơn.

Nếu Bạch Liễu không xác định đã nhìn thấy người này vào ngày hôm đó, hắn có thể nghĩ rằng Lục Dịch Trạm thậm chí còn không biết 【 kẻ đánh bom 】là hắn.

“Cậu không tò mò về việc tớ đã làm nổ nhà máy hoa hồng như thế nào à —— ” Bạch Liễu quay đầu lại nhìn Lục Dịch Trạm, “—— sau đó chạy ra ngoài, bây giờ còn có thể ngồi đây ăn lẩu với cậu được nữa?”

Lục Dịch Trạm thành thật gật đầu: “Tớ cũng rất tò mò, nhưng tớ sẽ sửa lại một chút.”

Bạch Liễu hỏi: “Sửa cái gì?”

Lục Dịch Trạm trả lời: “Tớ không nghĩ rằng cậu đã đánh bom nhà máy.”

“Tại sao không phải tớ?” Bạch Liễu hỏi ngược lại, “Cậu tận mắt nhìn thấy rồi đó không phải sao?”

“Đúng là tớ tận mắt chứng kiến, cho nên tớ không nghĩ là cậu làm.” Lục Dịch Trạm nâng cốc nhấp một ngụm, thở ra một hơi dài, “—— Từ phương diện tình cảm, tớ tin rằng nếu cậu đã giao dịch với tớ thì sẽ không dễ dàng vi phạm, từ phương diện lý trí, thứ yêu thích của cậu là tiền.”

Lục Dịch Trạm quay đầu nhìn Bạch Liễu: “Nổ nhà máy như thế, tớ cảm thấy cậu chẳng được ích lợi gì cả mà là chủ nhà máy, cho nên dựa theo góc độ này suy đoán, tớ nghĩ rằng kẻ đánh bom là giám đốc nhà máy bị bắt, còn cậu bạn chỉ là chiêu bài ngụy trang thôi. “

“Tớ không hiểu vì sao cậu lại nhảy ra chủ động đội nồi, nhưng cậu làm việc đều có lý do, cho nên tớ sẽ không hỏi.”

Suy đoán của Lục Dịch Trạm chính xác từng chữ, không chút dư thừa.

Từ khi còn nhỏ Bạch Liễu đã biết rằng anh chàng Lục Dịch Trạm này rất thông minh.

Thành tích xuất sắc, hành động mạnh mẽ, xử lý quyết đoán, không bao giờ ngần ngại làm những gì mình muốn, là một chàng trai ngoan cố và bướng bỉnh đáng kinh ngạc.

Mặc dù Bạch Liễu chơi trò chơi vẫn luôn thắng Lục Dịch Trạm, nhưng hắn biết rất rõ rằng hắn chỉ có thể thắng vì Lục Dịch Trạm không nghiêm túc.

Lục Dịch Trạm không quan tâm đến việc thắng hay thua trong trò chơi. Anh dành tất cả sự khéo léo và năng lượng của mình để trở thành một người tốt, vì vậy thông thường những người biết anh đại khái sẽ cảm thấy rằng Lục Dịch Trạm có một sự ngây thơ và ngu ngốc đến khó hiểu.

Nhưng thực ra Lục Dịch Trạm không phải là người ngây thơ, ngược lại, người này rất thực tế —— nếu không thì anh cũng không chấp nhận quy tắc giao dịch của Bạch Liễu dễ dàng như vậy.

Thông thường mà nói, một người ngây thơ về mặt tình cảm không thể chấp nhận việc bạn bè trả giá hay quá sòng phẳng với mình, loại tình cảm này cũng quá phũ phàng đi.

Nhưng Lục Dịch Trạm hoàn toàn không quan tâm đến điều này, điều này cho thấy Lục Dịch Trạm hoàn toàn đồng ý với quan điểm giao dịch của Bạch Liễu.

Bạch Liễu cầm cây bút chì chọn đồ ăn trong tay, quay đi quay lại một cách chán nản: “—— chơi cờ năm quân không?” ( cờ caro)

Lục Dịch Trạm cầm cái cốc trong tay, thở dài một hơi từ chối: “—— Giờ này là giờ nào mà còn chơi game chứ ——”

“Nếu thắng ba lần liên tiếp thì tớ sẽ cho cậu biết tình huống tiếp theo của nổ nhà máy mà cậu đang lo lắng.” Bạch Liễu quay bút chì và vẽ một chữ thập trên menu đồ ăn, nhướng mí mắt, “Nếu cậu có thể thắng năm trận liên tiếp thì tớ sẽ giúp cậu giải quyết chuyện này.”

Bạch Liễu đã giải quyết xong vụ nổ nhà máy mặt không đổi sắc đánh lừa Lục Dịch Trạm.

“Đồng ý!” Lục Dịch Trạm nhanh chóng c4n câu, đặt cái cốc xuống, cầm lấy cây bút mà Bạch Liễu đưa cho, suy nghĩ một hồi liền cẩn thận vẽ một vòng tròn trên giấy.

Họ chơi cờ rất nhanh, gần như ngay khi một người cầm bút lên thì người kia bắt đầu viết, không có ván cờ nào là không vẽ cả một tờ giấy. Thời gian của một ván cờ về cơ bản là trong vòng một phút, nếu người thắng hay người thua được quyết định, tờ giấy đó ngay lập tức được xé và ném vào thùng rác.

Lúc Đường Nhị Đả tới thì thùng rác bên cạnh hai người đã đầy giấy vụn.

Lục Dịch Trạm tập trung cao độ vào tờ giấy, hầu như không để ý có người đến, chỉ nhanh chóng theo sau Bạch Liễu vẽ những vòng tròn.

Tình huống này tiếp tục cho đến khi cả năm người tới, Bạch Liễu khép giấy chơi cờ: “Tạm dừng, ăn cơm trước, trước mắt cậu vẫn chưa thắng liên tiếp tớ đâu.”

Lục Dịch Trạm tiếc nuối ngẩng đầu, nhìn đám người đang chỉnh tề đứng vây quanh sợ tới mức suýt chút nữa lật người ra phía sau ghế dựa.

“Giới thiệu một chút, đồng nghiệp mới của tớ.” Bạch Liễu giơ bốn ngón tay lên và lần lượt giới thiệu, “Đường Nhị Đả, Mục Tứ Thành, Mộc Kha, và cô bé này cậu biết rồi đấy, Lưu Giai Nghi, mọi người, đây là bạn thân của tôi, Lục Dịch Trạm.”

Mộc Kha lễ phép gật đầu chào: “Chào anh Lục.”

Mục Tứ Thành không được tự nhiên gãi đầu: “… Xin chào.”

Đường Nhị Đả thẳng thắn gật đầu: “Xin chào.”

Lưu Giai Nghi đang ngồi trên ghế rung chân, ôm mặt cười ngọt ngào với Lục Dịch Trạm: “Chào chú Lục.”

Lục Dịch Trạm kinh ngạc nhìn Lưu Giai Nghi: “Không phải chứ?! Cậu rốt cuộc làm việc cho công ty nào vậy, Bạch Liễu?! Tại sao sử dụng lao động trẻ em hả?!”

“Nếu phải nói thì …” Bạch Liễu suy tư một chút, “Một công ty bồi dưỡng ngôi sao?”

Lục Dịch Trạm nhìn đoàn người đã tút tát vẻ ngoài muốn mù mắt, lo lắng nuốt nước bọt, run rẩy hỏi: “Hợp, có hợp pháp không?”

Bạch Liễu cười: “Là hợp pháp.”

Lục Dịch Trạm còn muốn hỏi Bạch Liễu về sự việc cụ thể, nhưng nhìn thấy đám người đã bắt đầu ăn hết cái lẩu với lời chào của Bạch Liễu thì đau ví không thôi, không thể đem nghi ngờ nuốt xuống!

Thảo nào Bạch Liễu đặt nhiều món một lúc như vậy, thì ra là có đồng bọn!

Nhưng ngay sau đó, sự chú ý của Lục Dịch Trạm đã bị chuyển hướng, Bạch Liễu vừa ăn lẩu vừa phân tâm đánh cờ với anh, Lục Dịch Trạm nhanh chóng hòa mình vào trận chiến với Bạch Liễu, không buồn ăn đồ ăn nữa, hết sức tập trung nghiên cứu ván cờ.

Lưu Giai Nghi ăn ít, vì vậy cô bé gần như ăn xong nhanh nhất.

Cô bé di chuyển một chiếc ghế dài nhỏ ngồi cạnh họ để xem hai người chơi cờ.

Lưu Giai Nghi đeo đạo cụ kính áp tròng có thể nhìn thấy, nhưng Lục Dịch Trạm đang nghiêm túc chơi cờ thì không chú ý đến.

Tốc độ hai người vẽ vòng tròn và chữ thập trên giấy càng lúc càng nhanh, Bạch Liễu không còn đánh cờ với Lục Dịch Trạm trong lúc nhàn rỗi ăn lẩu nữa, mà xoay người nhìn chằm chằm vào tờ giấy, một tay chống cằm.

Vẻ mặt của Lưu Giai Nghi đang quan sát kế bên cũng dần dần trở nên nghiêm túc.

Cô bé có chút không tưởng tượng nổi ngẩng đầu nhìn Lục Dịch Trạm —— ông chú này thoạt nhìn hiền lành khù khờ, không ngờ phản ứng suy nghĩ còn có thể theo kịp tên bi3n thái Bạch Liễu?!

Hơn nữa cơ hội chiến thắng ngày càng lớn nữa chứ?!

Mộc Kha bị trận cờ thu hút này, cũng nhanh chóng chạy qua xem.

Mục Tứ Thành không no, nhưng cậu thực sự tò mò không biết Bạch Liễu làm gì, vì vậy cậu gắp đầy đồ ăn vào bát của mình rồi nhảy nhót chạy lại hóng hớt.

Nhưng Bạch Liễu và Lục Dịch Trạm đã hạ cờ quá nhanh, Mục Tứ Thành xem đến hoa cả mắt, chưa kịp nhìn rõ mặt giấy thì hai người đã xé xuống rồi lại bắt đầu.

Mục Tứ Thành phải cầu cứu Mộc Kha bên cạnh: “Bọn họ đang chơi cờ gì vậy?”

“Cờ năm quân.” Mộc Kha đáp.

Mục Tứ Thành càng lúc càng hoang mang: “Tôi cũng cảm thấy là cờ năm quân, nhưng nhiều nhất tôi chỉ thấy ba bước là bọn họ đã xé giấy làm lại từ đầu…”

“Bởi vì đã là ván ch3t rồi.” Mộc Kha chăm chú trả lời, “Bọn họ hẳn là đã chơi rất nhiều lần, nước cờ cũng rất quen thuộc, chơi đến một mức độ nhất định cũng có thể nhìn ra đại khái.”

Trong khi nói, Bạch Liễu đã thua hai ván liên tiếp.

Mục Tứ Thành trợn to hai mắt ngạc nhiên: “Bạch Liễu thật sự thua trò chơi…”

Mộc Kha hít một hơi thật sâu: “Loại trò chơi cờ năm quân này tương đối đơn giản, chủ yếu kiểm tra khả năng tư duy và tốc độ phản ứng. Trí thông minh của Bạch Liễu cực cao, nói một cách logic thì anh ta rất chiếm ưu thế, Lục Dịch Trạm quả thực ngay từ đầu đã thua rồi…”.… ”

“Nhưng trong quá trình chơi cờ với Bạch Liễu, năng lực tư duy và tốc độ phản ứng của anh ấy đều tăng lên nhanh chóng…”

“Càng để lâu, Lục Dịch Trạm lại càng mạnh…”

“Ý của cậu là bây giờ Lục Dịch Trạm đang chiếm thế thượng phong, đến lượt Bạch Liễu bị thua phải không?” Mục Tứ Thành nhìn tờ giấy với vẻ không tin.

Bạch Liễu và 【 vẫn luôn thua 】 trong mắt Mục Tứ Thành là một thứ đi ngược lại với lẽ thường.

Bạch Liễu ngừng viết, mười ngón tay giao nhau đặt ở trên bàn, nhìn chằm chằm Trạm Lư không chút biểu cảm.

Lục Dịch Trạm còn đang đắm chìm trong không khí đánh cờ, thấy Bạch Liễu ngừng viết thì bối rối ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu: “Sao không tiếp tục chơi?”

“Có đi cũng không thắng được.” Bạch Liễu thẳng thắn thừa nhận, hắn đứng dậy đứng sau lưng Lưu Giai Nghi đang ngồi bên cạnh, để Lưu Giai Nghi thế chỗ mình, mỉm cười nhìn Lục Dịch Trạm, “Tiếp theo Giai Nghi sẽ chơi, nếu cậu có thể thắng cô bé ba trận liên tiếp, thỏa thuận của chúng ta sẽ vẫn như cũ.”

Lục Dịch Trạm nhíu mày: “Con bé không nhìn được, cậu đừng có đùa giỡn như vậy…”

“Chú Lục, cháu có thể nhìn thấy.” Lưu Giai Nghi chỉ vào mắt cô bé giải thích, “Cháu đeo kính áp tròng mà chú Bạch Liễu mua cho cháu, loại kính này có thể khôi phục lại một phần thị lực của cháu.”

Lưu Giai Nghi hai tay ôm nguc, chớp chớp đôi mắt to, cầu khẩn nói: “Chú Lục, cháu thấy chú chơi rất vui, chú cho cháu chơi được không?”

“… Miễn không ảnh hưởng đến mắt là được.” Do dự một chút, Lục Dịch Trạm đồng ý.

Lưu Giai Nghi thu lại vẻ đáng yêu của mình, cúi đầu cầm cây bút chì Bạch Liễu đưa cho, nhìn chằm chằm vào giấy bút, rồi vẽ ra cái dấu thập đầu tiên.

Mục Tứ Thành có chút không hiểu tình huống lắm: “Tình hình này thế nào?”

“Trí thông minh của Lưu Giai Nghi cao hơn Bạch Liễu.” Mắt Mộc Kha dán chặt vào mảnh giấy. “Càng chơi cô bé sẽ càng có lợi thế —— Bạch Liễu đang kiểm tra trí thông minh trong trò chơi của Lục Dịch Trạm.”

Tốc độ chơi cờ của Lưu Giai Nghi càng ngày càng nhanh, cô bé một đường đại sát tứ phương, còn Lục Dịch Trạm vốn có lợi thế trước Bạch Liễu lại bắt đầu thua, rất khó có thể thắng một lần.

Nhưng rất mau cục diện bắt đầu thay đổi.

Lưu Giai Nghi nghiến răng, vẻ mặt của cô bé đen thui, tốc độ viết bắt đầu chậm lại, trong khi tốc độ viết của Lục Dịch Trạm không hề thay đổi.

Mộc Kha đưa ra kết luận: “Lưu Giai Nghi chịu không nổi rồi.”

Nửa giờ sau, mọi người đều rời khỏi nhà hàng lẩu, Lục Dịch Trạm nước mắt lưng tròng thanh toán tiền lẩu, còn phải thanh toán tiền hai quyển vở mà bọn họ chơi cờ, vẫy tay tạm biệt Bạch Liễu và những người khác.

Sau khi Lưu Giai Nghi ngọt ngào nói lời từ biệt với chú Lục, hẹn gặp lại chú Lục, chờ đến khi Lục Dịch Trạm đi hẳn rồi thì quay lại vẻ mặt sa sầm: “Bạch Liễu, bạn của anh có vấn đề.”

“Sao vậy?” Bạch Liễu cầm trong tay ba viên giấy, từ từ mở ra, bên trong là ba ván cờ cuối cùng của Lưu Giai Nghi và Lục Dịch Trạm chơi.

——Đó cũng là ba trận thua liên tiếp của Lưu Giai Nghi.

“Cờ năm quân là loại trò chơi đơn giản nhất để đo lường giá trị trí thông minh của một người.” Lưu Giai Nghi ngước nhìn Bạch Liễu, “Đối với một người có giá trị trí thông minh cao, trò chơi này không có giai đoạn khởi động, hay giai đoạn khởi động là rất ngắn, còn đối với những người có trí thông minh rất thấp, thì chơi trò chơi này luôn luôn bị thua.”

“Phía trước không có chuyện gì, mà là phía sau càng ngày càng mạnh ——” Lưu Giai Nghi cau mày nhớ lại cảnh đánh cờ vừa rồi, bực bội vò đầu bứt tóc, “—— đặc biệt là lúc đánh cờ với anh, giá trị thông minh của người này ngày càng tăng lên, trước sau vẫn áp chế anh, có cảm giác như giá trị trí thông minh của người này tăng lên ——”

“—— Không có giới hạn, đúng không?” Bạch Liễu liếc nhìn Lưu Giai Nghi, sau đó nhìn lên bóng lưng của Lục Dịch Trạm, “Mỗi khi chơi game với cậu ấy, anh cũng hay có cảm giác này.”

“Nhưng căn bản là ngay khi anh vừa cảm thấy được một chút, cậu ấy liền nhường cho anh thắng.”

Lưu Giai Nghi giật mình: “Vậy tại sao hôm nay … chú ấy không nhường anh?”

“Có lẽ là vì anh đã đặt thứ cậu ấy muốn trước mặt cậu ấy.” Bạch Liễu quay người lại như không có chuyện gì xảy ra, c4n viên đường vị bạc hà từ nhà hàng lẩu trong miệng, “vì vậy cậu ấy quyết định nghiêm túc chơi trò chơi với anh.”

- -----oOo------

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây