Cách hôm Đoàn Sinh Hòa cầu hôn đã trôi qua hai ngày, Sầm Thanh nằm trên sô pha, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà, loáng thoáng có chút cảm giác không chân thật. Cũng không phải bởi vì hạnh phúc đến quá đột ngột mà không chân thật, mà là cuộc sống trước khi cầu hôn và sau khi cầu hôn không có gì thay đổi, cầu hôn giống như không cầu hôn.
Thậm chí Đoàn Sinh Hòa không đề cập tới chuyện kết hôn, Sầm Thanh tự nhiên cũng không chủ động nhắc tới, cho dù cô rất trông mong về hôn lễ. Cô thở dài một hơi, nhìn ngón áp út của tay trái mình trống rỗng, nhẫn kim cương cầu hôn to quá không thể nào đeo thường ngày, hôm qua nó vừa bị cô cất lại khóa trong két sắt. Mấy hôm nay không biết Đoàn Sinh Hòa bận cái gì, đã bảy tiếng rưỡi cô không thấy bóng dáng của anh đâu. Sầm Thanh buồn chán bèn gọi điện thoại cho Tô Tế Đồng, muốn tìm người ra ngoài ăn lẩu, chấm dứt cuộc sống ở nhà lười biếng của cô. “Ở đây!” Sầm Thanh đội mũ đeo kính râm xuất hiện ở cửa quán lẩu, cô thấy Tô Tế Đồng đi ra lối ra tàu điện ngầm, cô vội vàng vẫy tay ra hiệu. Lúc này không phải giờ cơm, người trong quán lẩu không nhiều.
Hai người ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ, kéo lại tấm màn ngăn với phía bên ngoài. “Sao cậu không đeo cái trứng bồ câu kia?” Tô Tế Đồng cúi đầu chọn nửa phần trứng cút, cô ấy liếc nhìn ngón tay trống trơn của Sầm Thanh, có chút thất vọng, “Tớ vừa lướt thấy ảnh cận cảnh chiếc nhẫn kim cương của cậu trong siêu chủ đề, còn muốn xem đồ thật đấy.” Sầm Thanh chống cằm xem thực đơn: “Lần sau đi, ngày hôm qua tớ vừa cất trong két sắt.” Tô Tế Đồng khó tin nhìn cô: “Đoàn tổng cũng đồng ý à?” “Tại sao không đồng ý? Nhẫn kim cương cầu hôn khóa trong két sắt, tượng trưng cho tình yêu của bọn tớ được khóa lại, ngụ ý tốt bao nhiêu.” Sầm Thanh bĩu môi, còn nói thêm, “Vả lại năm nay mới qua có bốn tháng, tớ đã làm mất hai chiếc vòng tay…” Còn có một mặt dây chuyền, một chiếc nhẫn và hai tấm thẻ ra vào. Thế nên khi Sầm Thanh đưa ra đề nghị tạm thời không đeo nhẫn cầu hôn với Đoàn Sinh Hòa, anh giơ hai tay hai chân tán thành.
Dù sao tiền của anh không phải gió to thổi tới, thật sự làm mất Đoàn Sinh Hòa cũng tuyệt đối không trách cứ Sầm Thanh, chỉ có thể tự mình trốn trong chăn lén khóc, cắn môi mua chiếc lớn hơn nữa. Tô Tế Đồng luôn biết tật xấu thích vứt đồ bừa bãi của cô bạn, hồi Sầm Thanh đi học cả ngày cứ mất bút, làm mất của mình thì mượn người khác, làm mất của người khác thì đi mang họa tới người tiếp theo… Mỗi ngày đi học cô không phải đang tìm bút thì là trả tiền đền bút cho người khác, làm mất nhẫn kim cương đối với cô không khó khăn lắm.
“Cậu có cần ăn ít lại không, cậu ăn thế này còn mặc áo cưới được không?” Thấy Sầm Thanh bỏ hết dĩa thịt dê vào nồi, Tô Tế Đồng có phần không nói nên lời. Sầm Thanh nhúng thịt dê chín vào tương mè rồi đưa vào miệng, nhồm nhoàm nói không rõ: “Cái đó tính sau, chờ xác định ngày cưới rồi chuẩn bị giảm cân.” “Cậu chưa quyết định ngày cưới à?” Cái này không giống với tin tức bên lề mà Tô Tế Đồng nghe ngóng được. Sầm Thanh ngớ ra, nhai thịt dê chầm chậm: “Chưa…” “Nhưng mà trong siêu chủ đề và diễn đàn công ty bọn tớ lan truyền đến chóng mặt, chờ chút tớ gửi ảnh chụp màn hình qua cho cậu.” Nửa phút sau, Sầm Thanh nhận được mười mấy tấm ảnh chụp màn hình. [Nghe nói ban đầu Giang tổng chỉ giúp Đoàn tổng quản lý công ty cho đến khi đóng máy, bây giờ nói phải ở Hòa Duyệt cho đến khi Đoàn tổng kết thúc tuần trăng mật mới đi.] [Hôm qua có người thấy Đoàn tổng và trợ lý Trần cùng đến một công ty tổ chức hôn lễ nào đó, nói là lễ cưới quyết định vào tháng năm.] [Đoàn tổng và trợ lý Trần? Không nên là Đoàn tổng và bà chủ cùng đi sao? Chẳng lẽ thân phận bí mật của trợ lý Trần sắp bị phát hiện rồi hả?] [Xuỵt…lầu trên không muốn sống nữa à? Lỡ như lãnh đạo lén xem thì làm sao?] …… Sầm Thanh nhăn mặt nhíu mày, nhanh chóng lướt tới tấm tiếp theo.
Đó là ảnh chụp màn hình trong siêu chủ đề CP của Sầm Thanh và Đoàn Sinh Hòa, đủ loại thông tin nói ra như thật, khiến Sầm Thanh là đương sự cũng tin theo. [Tin tức chính xác đây, mấy bạn đang ngồi canh chừng ở cục dân chính có thể rút lui, bọn họ đã hẹn trước sáng thứ ba tuần sau đăng ký kết hôn.] Từ khi Đoàn Sinh Hòa cầu hôn cho tới nay, tại cửa cục dân chính thành phố M luôn có phóng viên và fan canh chừng, cửa trước cửa sau chặt kín.
Buổi sáng tới sớm một tiếng, buổi tối ở thêm một tiếng, còn chăm chỉ hơn cả nhân viên của cục dân chính. [Thật sao? Tui đi hẹn trước đây, phải theo bọn họ vào ngày đăng ký, nói không chừng còn có thể cùng nhau tuyên thệ đó!!!]
[Sáng thứ ba tuần sau đã kín hẹn rồi…] [Hôn lễ hình như là vào cuối tháng, một người bạn làm tổ chức hôn lễ bật mí với tôi nói nhận được một khách hàng lớn, đoán chừng tám chín phần là hai người họ.] [Báo cáo!!! Buổi sáng tôi ở khoa phụ sản bệnh viện trung tâm thành phố M nhìn thấy một người có chiều cao trông giống Sầm Thanh.
Nhưng mà tôi bụng lớn không đi nhanh được nên lạc mất, lát nữa sẽ tới cửa phòng siêu âm canh chừng.] [Ban nãy tôi ở trung tâm ở cữ thấy một người rất giống, bọn họ đã đặt sẵn phòng riêng tốt nhất.] …… Sầm Thanh đặt di động sang một bên, uống một hớp Coca lấy lại bình tĩnh. “Không xem à?” Tô Tế Đồng hỏi. “Không xem.” Sầm Thanh tức giận bất bình chọc huyết vịt trong bát, “Lúc thì trung tâm ở cữ, lúc thì phòng siêu âm khoa phụ sản…còn xem nữa con trai tớ có thể chào đời vào ngày mai.” Tô Tế Đồng tò mò: “Con trai?” Cô ấy nhớ hồi trước Sầm Thanh ồn ào không sinh con trai, nguyên nhân là hồi đại học Sầm Thanh từng làm gia sư nửa học kỳ, đối phương là một cậu bé học lớp một dày vò Sầm Thanh… Mỗi lần Sầm Thanh từ nhà đứa nhỏ kia trở về phòng ký túc thì hai mắt dại ra không có sinh khí, từ đó cô nghe thấy năm chữ cậu bé học lớp một thì theo phản xạ có điều kiện nổi da gà ngay. “Đoàn Sinh Hòa đã nói rồi thai đầu sinh con trai, tập cho thằng bé trước, đến lúc đó nó có thể giúp đỡ chăm sóc em gái.” Sầm Thanh cũng từng nhắc với anh bé trai rất nghịch ngợm, nhưng Đoàn Sinh Hòa nói anh có biện pháp, cô bèn không bận tâm lo nghĩ nữa. Cô thấy Tô Tế Đồng chỉ xem di động không nghe mình nói, cô đặt cốc xuống dạy dỗ cô bạn: “Bạn Tiểu Tô, ngồi đối diện nhau mà cậu còn xem di động, cậu rất không có đạo đức biết không?” “Không đúng không đúng, trong siêu chủ đề có người nói thấy cậu!” Tô Tế Đồng giơ di động tới trước mặt Sầm Thanh, “Cậu xem này.” Sầm Thanh ghét bỏ quay đầu đi: “Tớ không xem, lần này là chỗ nào? Không phải là viện phúc lợi chứ? Nói tớ không sinh con được muốn nhận nuôi.” Tô Tế Đồng sốt ruột: “Gì đây, một quán lẩu! Ở số 89 đường Hà Tân khu Đông Thành thành phố M, cô ấy thực sự nhìn thấy.”
“Vậy làm sao đây?” Sầm Thanh xem kỹ, trong bình luận có nhiều người nói lập tức chạy tới ngay. Tô Tế Đồng đưa mũ và khẩu trang cho cô, hối thúc: “Còn có thể làm sao? Chạy đi!” Sầm Thanh vội vàng đội mũ đeo khẩu trang, cô vén lên tấm màn thăm dò tình hình quân địch xung quanh, trước khi đi cô không quên xoay người lại dặn Tô Tế Đồng: “Tớ đi trước, cậu đừng quên tính tiền.” “Ê!” Tô Tế Đồng phản ứng muộn, “Không phải đã nói cậu mời tớ ăn lẩu sao?” Sầm Thanh chạy xuống tầng hầm bãi đỗ xe nhanh như chớp rời khỏi, sau khi về nhà cô nhận được tin nhắn đòi nợ của Tô Tế Đồng. Tô Tế Đồng: [Bà chủ Sầm, tổng cộng chi phí 428, xin hỏi cậu trả thế nào?] Sầm Thanh: [Trả bằng ý nghĩ, cảm ơn.] Tô Tế Đồng: [Shop này chỉ hỗ trợ chuyển khoản Alipay và Wechat *mỉm cười.JPG*] Sầm Thanh: [TD] Món lẩu chỉ ăn lửng dạ, Sầm Thanh nhằm lúc Đoàn Sinh Hòa sắp trở về đặt mua thức ăn bên ngoài.
Nửa tiếng sau, Đoàn Sinh Hòa mang theo thức ăn đã đặt mua cùng đi lên. “Anh về rồi à? Ở dưới lầu gặp được anh giao hàng hả?” Sầm Thanh nhận lấy thức ăn trong tay anh, cô tiện tay chỉ ban công, “Em đã giặt sạch dép rồi, anh đi xem khô chưa.” “Anh gặp được ở cửa tiểu khu.” Đoàn Sinh Hòa đi chân trần đến ban công mang dép vào, “Anh thấy cái túi của quán này biết là em đặt mua.” Quán ăn món cay mà Sầm Thanh thích cách tiểu khu của bọn họ rất xa, vượt qua phạm vi giao hàng của ứng dụng, bởi vậy cô đặc biệt thêm wechat của ông chủ, sau khi gọi món thanh toán thì bảo người chạy việc vặt đi giao hàng. Hai người ngồi đối diện ở bàn ăn, Sầm Thanh nhai bún nưa konjac, quan sát anh: “Hôm nay anh đi làm gì?” Đoàn Sinh Hòa đáp: “Mở mấy cuộc họp, cũng không làm gì.” Sầm Thanh chớp mắt, tỏ vẻ hiểu rõ nói: “À, cùng Trần Hoài họp với chuyên gia hôn lễ?” Người đối diện ngớ ra, đôi đũa còn kẹp miếng thịt. Đoàn Sinh Hòa ngẩng đầu lên một cách chầm chậm nhìn về phía Sầm Thanh, trông cô như đã biết hết, anh dứt khoát thẳng thắn. “Ừm, hai hôm nay anh đi gặp vài công ty, ngày mai còn có một chỗ, là do anh em giới thiệu.” Sầm Thanh mím môi, lại là một hoạt động người nào cũng biết chỉ có cô là đương sự không biết.
Tuy rằng Đoàn Sinh Hòa có lòng tốt, muốn cho cô sự bất ngờ cũng được, không muốn để cô chạy tới chạy lui cũng được… Nhưng Sầm Thanh không thích anh định đoạt như vậy cho lắm, giống như cô là một con rối gỗ, chỉ có thể ở nhà chờ anh mang bất ngờ về. Sau khi cầu hôn, việc chuẩn bị hôn lễ phải do hai người làm, Sầm Thanh muốn có cảm giác tham dự vào. Cô buông đũa, đẩy bát về phía trước. “Không ăn nữa à?” Đoàn Sinh Hòa đưa khăn giấy cho cô. “Nếu hôm nay em không hỏi, có phải anh không định nói ra kế hoạch hôn lễ cho em biết không?” Giọng điệu của Sầm Thanh bình thản, không nghe ra cảm xúc gì. Đoàn Sinh Hòa sửng sốt, thấy sắc mặt cô nghiêm túc anh cũng buông đũa xuống. “Em muốn nói quan điểm của mình về chuyện này.” Sầm Thanh hắng giọng, “Em muốn có cảm giác tham dự vào, em muốn cùng anh tham gia chuẩn bị mọi chi tiết về lễ cưới, kể cả xem nhà tân hôn.
Hôm nay em xem siêu chủ đề của bọn mình, trong đó viết chi tiết ngày nào hai chúng ta đăng ký kết hôn, ngày cưới, còn có anh đang đi xem mấy khu nhà, tình huống này khiến em cảm thấy mình là một người ngoài cuộc.” Đoàn Sinh Hòa cúi đầu im lặng chốc lát, sau đó anh nhoài người qua véo má Sầm Thanh: “Là anh không tốt, sau này chúng ta cùng nhau đi.” Anh lắng nghe lời nói của Sầm Thanh bèn hiểu được sự bất ngờ không phải áp dụng được cho mỗi người, loại bất ngờ này đoán chừng chỉ áp dụng cho loại người lười nhác ngồi phịch trong nhà không muốn lo chuyện gì như Liễu Tích Minh, thế nên anh mới đưa ra phương án sắp đặt xong xuôi hết rồi mới nói với Sầm Thanh. “Vậy ngày mai chúng ta đi gặp chuyên gia hôn lễ sao? Hay là xem nhà trước?” Sầm Thanh lập tức rạng rỡ, sự mong đợi viết trên khuôn mặt, cô vội vàng đứng dậy đi vòng qua ngồi xuống cái ghế bên cạnh Đoàn Sinh Hòa. Đoàn Sinh Hòa kề sát Sầm Thanh mới ngửi được mùi lẩu trên tóc cô, anh khều lên một lọn tóc: “Sáng mai đăng ký kết hôn, em nhớ gội đầu.” “Đăng ký kết hôn?” Sầm Thanh mở to mắt, “Không phải thứ ba tuần sau à?” “Ai nói với em? Siêu chủ đề?” “Đúng vậy, thứ ba tuần sau đăng ký kết hôn, cuối tháng sau là lễ cưới.
Người kia ở trong siêu chủ đề nói rằng anh ta có họ hàng ở cục dân chính, thấy anh hẹn trước vào thứ ba tuần sau.” Đoàn Sinh Hòa không nhịn được cười thành tiếng: “ID của người kia là tôi thực sự không muốn đi làm phải không?” Sầm Thanh gật đầu. “Đó là weibo của Trần Hoài, anh bảo cậu ta truyền tin giả ra ngoài, mấy hôm nay nhiều người ở cửa cục dân chính lắm, có thể lừa đi bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.”.