Tại Mẫn gia " Cái gì? Hàn thị rút hết vốn và cổ phần? lí do gì chứ?! tức chết tôi mà " Mẫn lão gia quát lớn vào điện thoại, trong giận dữ lắm. " Dạ..
dạ em không biết ạ, chủ tịch Hàn nói đây là sự trừng phạt cho những kẻ dám bắt nạt con dâu của Hàn gia..
với lại tháng trước chưa trả lương cho nhân viên, bây giờ người ta đòi quá trời luôn rồi,..." thư kí của ông Mẫn trả lời. Mẫn lão gia không nói gì mà tắt điện thoại, vứt văng chiếc điện thoại ra xa. " MẪN KIM PHƯƠNG, MÀY XUỐNG ĐÂY CHO TAO " ông tức giận, đứng ở dưới lầu quát lớn. " Cái gì ồn ào thế ông? con bé Phương nó đi mua sắm với bạn bè rồi " Mẫn phu nhân từ cửa phòng bước ra. " Má nó, kêu nó về đây cho tôi, vì nó mà Mẫn thị phá sản rồi " ông tức giận đến nỗi lên cơn đau tim, hấp hối tay ôm lấy ngực tay vịnh lấy tay cầm cầu thang. " Trời ơi ông bình tĩnh " thấy bệnh tim của chồng mình tái phát, bà Mẫn hốt hoảng chạy xuống dưới đỡ ông đứng dậy lại ghế sofa ngồi. Sau khi lấy thuốc cho ông uống, bà đi lên lầu để gọi cho đứa con gái cưng của mình. " Gì vậy mẹ? con đang bận " " Đ* mẹ mày lết xác về đây cho tao, Mẫn thị phá sản là nhờ công ơn của mày đó, cho mày 10 phút " bà Mẫn cũng giận dữ không kém. _________________________
Ở Hàn gia, theo như dự đoán của chú Hàn, một lúc sau cả gia đình nhà họ Mẫn kéo đến Hàn gia. " Lão gia, có gia đình họ Mẫn đến ạ..
" một người giúp việc đứng trước mặt ông ở phòng khách, lễ phép cúi đầu. " Cho bọn họ vào..
" ông nhàn hạ trả lời. " Chủ tịch Hàn..
mong ông suy nghĩ lại mà đầu tư lại số vốn, chúng ta cũng hợp tác với nhau lâu rồi mà..
" ông Mẫn tiến tới nắm lấy tay chú Hàn, miệng không ngừng nỉ non. " Hỏi xem con gái nhà ông đã làm gì con dâu nhà tôi, đúng là không có chút lễ phép nào..
" chú Hàn lạnh lùng hất tay ông ra. " Con Phương! còn đứng đó, mau lại đây xin lỗi chủ tịch Hàn đi " ông Mẫn quát.
Mặc dù ả ta không muốn nhưng bị mẹ nhéo cho một cái rõ đau và lườm ả bằng đôi mắt có thể giết người, ả đến trước mặt chú Hàn, cúi mặt xuống đất : " Cháu xin lỗi...!" " Người cô cần xin lỗi hình như không phải là tôi..
" Từ phía trên lầu, Hàn Thất Bát nắm lấy tay Xuân Nghi đi xuống. " Ủa? chú Mẫn đến đây chơi đó hả ? " hắn nhếch mép, nhìn bọn họ khổ sở như bây giờ khiến hắn hả dạ lắm. Hắn kéo Xuân Nghi đến trước mặt bọn họ, thấy nó đi đến, bà Mẫn kéo tay Mẫn Kim Phương đến, nhấn vai cho ả ta quỳ xuống. " Mẹ! mẹ làm gì vậy? " ả ta lớn giọng, ả nghĩ đường đường là Mẫn tiểu thư lại đi quỳ trước mặt người khác thế này, đúng là xấu hổ. " QUỲ XUỐNG! XIN LỖI ĐI " ông Mẫn quát lên, làm ả giật mình nên quỳ xuống trước mặt nó. " Xin lỗi " ả ta nhỏ giọng. " Vợ tôi có tên, nói lớn lên " hắn lạnh lùng bỏ một tay vào trong túi quần, tay còn lại ôm chặt vai Xuân Nghi. " Xuân Nghi, tôi xin lỗi..
" " Được, tôi tha lỗi cho cô " nó nở nụ cười mỉa mai nhìn Mẫn Kim Phương đang quỳ trước mặt mình, nó biết rằng dù nó có tha lỗi thì Hàn Thất Bát và bố chồng nó sẽ không bao giờ tha lỗi cho ả đâu, kể cả dì Vương. Nghe thấy thế ả ta vui mừng đứng phắt dậy, nắm lấy tay bà Mẫn. " Rồi, mình về thôi mẹ, cô ta tha lỗi cho con rồi " " Vậy số cổ phần của Mẫn thị được khôi phục lại rồi chứ ạ ? " ông Mẫn vui mừng nhìn Hàn lão gia đang nhâm nhi trà ở đó. " Con dâu tôi tha lỗi rồi nhưng tôi và con trai tôi thì chưa đâu, con gái ông quá đáng lắm luôn đó, nên chuyện cổ phần và số vốn thì tôi vẫn rút về như cũ ".